Tận hưởng thất tình
← Ch.068 | Ch.070 → |
Edit+beta: LQNN203
Đêm nay anh đã nói với cô lần thứ ba muốn cô làm bạn gái anh, anh bị cơn ghen lấn át mà quên mất đã nói phải để cô theo đuổi anh.
Hiện tại đối đầu với kẻ địch mạnh, anh phải có được quyền sở hữu cô thì mới cảm thấy yên tâm, cô phải là của anh.
Tô Dao thoát ra khỏi vòng tay của Trần Ngân Hà, nhỏ giọng nói: "Tôi cần phải suy nghĩ một chút."
Đôi mắt lộng lẫy như dải ngân hà của người đàn ông này lập tức tối sầm lại, giọng nói của anh gần như làm người ta khó thở: "Em đang từ chối tôi?"
"Em vì tên đàn ông khác mà từ chối tôi?"
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, vấn đề ở giữa bọn họ không phải là Đào Chính An, không hề có liên quan nửa cọng lông đến Đào Chính An.
Cô không thể nhìn thấu Trần Ngân Hà, cô không muốn người bên cạnh mình là một người đầy dối trá, lừa dối cô và tính kế cô.
Không thể thích được nữa.
"Không liên quan gì đến anh ta, " Tô Dao im lặng một hồi, "Anh về nghỉ ngơi sớm đi."
Sau đó, cô xoay người bước vào hành lang.
Cô cũng không rời đi ngay lập tức dựa vào tường lắng nghe động tĩnh bên ngoài, một lúc sau liền nghe thấy tiếng Trần Ngân Hà kéo vali bước đi.
Tô Dao trở lại phòng, nằm trong bóng tối, chạm vào môi mình. Cô hối hận, lẽ ra cô không nên để anh hôn cô, cô không nên đáp lại anh khi anh hôn cô.
Về mặt lý trí, biết rằng điều đó là không nên, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được, cô thích anh một cách không kiểm soát.
Cô không khỏi tự hỏi, nếu một ngày nào đó trong tương lai, họ ở hai phe hoàn toàn trái ngược nhau, liệu cô có giương súng về phía anh và bóp cò không chút do dự không.
Không, cô nghĩ. Anh không phải loại người như vậy, mọi việc anh làm đều có lý do của anh.
Tô Dao vốn dĩ muốn đợi Trần Ngân Hà nói chuyện vui vẻ với anh sau khi trở về Vân Giang, nhưng cô không ngờ lại chen một Đào Chính An vào giữa, điều này hoàn toàn làm gián đoạn tiết tấu của cô.
Lúc này Trần Ngân Hà không thể nghe cô nói, đợi cho đến khi anh bình tĩnh lại rồi nói sau.
*****
Ngày thứ hai là ngày mùng sáu tháng giêng âm lịch, Tô Dao ra sân bay đón người như dự định ban đầu.
Trần Ngân Hà trở về Vân Giang trước thời hạn, Tô Dao đi đón Hứa Gia Hải và Chu Tiểu Nghiên.
So với khi cô đưa họ đến sân bay tám ngày trước, Tô Dao giờ đây rõ ràng là im lặng hơn nhiều.
Mới vừa cãi nhau với người đàn ông mình thích, không ai có tâm trạng tốt cả.
Hứa Gia Hải rất vui, vốn dĩ ban đầu anh ta không vui lắm, vì Trần Ngân Hà phản bội bộ ba Nam An bọn họ, anh thay đổi chuyến bay mà không nói một lời, gọi điện cho anh ta sau khi xuống máy bay và nói với cẩu độc thân rằng anh đang ở nhà bạn gái. Ở dưới lầu đợi cô về nhà dành cho cô bất ngờ, khoe khoang lên tận trời cao.
Sáng sớm nay anh ta gọi điện cho Trần Ngân Hà, nghe thấy người bên kia nói với anh ta bằng giọng sắp chết rằng anh thất tình, bị cả thế giới ruồng bỏ.
Hứa Gia Hải lập tức không kìm được, cười thành tiếng, đây không phải là quả báo thì là gì.
Hứa Gia Hải trong lòng tò mò đến mức hận không thể lấy kính lúp xem Trần Ngân Hà thất tình như thế nào, ngoài mặt vẫn cao quý hào hoa, như là thuận miệng hỏi: "Đội trưởng Tô, sao lại không thấy lão Trần đến đây vậy?"
Tô Dao vừa lái xe, đáp một câu: "Tối hôm qua anh ấy cùng tôi phát sinh mâu thuẫn, mất bình tĩnh, tôi không gọi anh ấy."
Chu Tiểu Nghiên kinh ngạc: "Làm sao có chuyện này, tôi tưởng anh Ngân về sớm hai người có thể ôm hôn rồi cặp với nhau rồi."
Tô Dao nghĩ thầm, ôm hôn thì có, nhưng không thể cặp với nhau.
Chu Tiểu Nghiên cởi chiếc mũ len dày cộp từ Nam An xuống: "Vậy tại sao hai người lại xảy ra mâu thuẫn?"
Tô Dao chỉ nói một lý do hời hợt, không phải lý do cơ bản: "Một người bạn học cũ của tôi đã đưa tôi về nhà, bị anh ấy nhìn thấy, không phân rõ xanh đỏ đen trắng, ghen tuông vô cớ, lại còn đánh người ta trước, bản thân cũng bị đánh cho tơi bời."
Chu Tiểu Nghiên nghiến răng: "Thật quá đáng."
Tô Dao: "Đúng vậy, trong lòng anh ấy rõ ràng biết tôi không có gì với người bạn học cũ đó, một hai phải vô cớ gây rối."
Chu Tiểu Nghiên: "Tôi nói bạn học cũ của cô thật quá đáng, làm sao anh ta có thể đánh anh Ngân của tôi."
Tô Dao: "Là anh ấy động tay với người ta trước." Chuyện này quả thực là Trần Ngân Hà làm sai, trở về cô còn phải liên hệ với Đào Chính An, thay Trần Ngân Hà xin lỗi, bằng không về sau gặp phải chuyện trong công việc, làm thế nào triển khai công tác đây.
Chu Tiểu Nghiên: "Anh ta cũng không thể đánh anh Ngân của tôi, dù sao cũng không thể được!"
Tô Dao nhìn Chu Tiểu Nghiên: "Đã là thế kỷ 21 rồi, đừng sùng bái mù quáng như vậy được không?"
Tô Dao có chút tò mò: "Tiểu Nghiên, tôi hỏi cô, nếu như Trần Ngân Hà không phải cảnh sát, mà là một tên đại ca, một tên ác ma gây hại cho xã hội, cô vẫn sẽ xem anh ấy như Thiên lôi sai đâu đánh đó sao?"
Chu Tiểu Nghiên đương nhiên nói: "Tất nhiên!"
Tô Dao: "Bảo cô làm chuyện xấu cô cũng làm?"
Chu Tiểu Nghiên: "Anh Ngân không phải người như vậy."
Tô Dao: "Tôi nói lỡ như."
Chu Tiểu Nghiên: "Làm."
Tô Dao không còn gì để nói: "Chủ nhiệm Hứa nói đúng, cô đúng là chó săn của Trần Ngân Hà."
Tới trước chính là nhà của Hứa Gia Hải, chính xác là nhà của Trần Ngân Hà.
Tô Dao lái xe đến dưới lầu, xuống xe nhìn lên lầu.
Hứa Gia Hải xách vali ra khỏi cốp, lấy chìa khóa mở cửa hành lang, quay đầu lại nói: "Lên ngồi không?"
Tô Dao: "Quên đi, không đi." Cô không thích hợp để gặp Trần Ngân Hà bây giờ, thấy cũng cãi nhau. Chờ khi anh bình tĩnh nhận ra sai lầm của mình rồi nói sau.
Sau khi Hứa Gia Hải rời đi, Tô Dao lại lái xe đưa Chu Tiểu Nghiên về nhà.
Chu Tiểu Nghiên sống trong một tòa nhà dân nhìn qua đã tồn tại nhiều năm, nơi đây cũng đổ nát như tiểu khu của Tô Dao.
Tô Dao giúp Chu Tiểu Nghiên xách va li: "Lần trước cô nói là có công việc mới, đổi thành công việc gì vậy?"
"Cẩn thận nước trên mặt đất, coi chừng trượt chân, " Chu Tiểu Nghiên dẫn Tô Dao lên lầu, đáp, "Vào quán bar làm bồi bàn."
Tô Dao: "Tại sao lại ở quán bar?"
Môi trường trong quán bar không đơn giản, Chu Tiểu Nghiên có ngoại hình xinh đẹp, Tô Dao sợ cô ấy bị mấy người tạp nham bắt nạt: "Có thể đóng năm bảo hiểm và một quỹ nhà ở không, có thể đảm bảo ổn định công việc và an toàn cá nhân không?"
Chu Tiểu Nghiên cười: "Từ nhỏ tôi không được đi học, thậm chí còn chưa học hết cấp 2 đã bị buộc thôi học, không được học hành đến nơi đến chốn, muốn tìm được dạng công việc như vậy cũng không tìm thấy."
Tô Dao không tin, với khả năng của Trần Ngân Hà và Hứa Gia Hải là quá dư sức để giúp Chu Tiểu Nghiên tìm được một công việc ổn định: "Có phải cô thích làm ở quán bar không?"
Chu Tiểu Nghiên lấy chìa khóa ra, mở cửa: "Quán bar khá tốt, bán rượu còn có tiền hoa hồng, một tháng cũng có thể kiếm được rất nhiều."
Chu Tiểu Nghiên thuê một phòng hai phòng ngủ và một phòng khách rộng 70 mét vuông. Phòng khách được chủ nhà ngăn thành một phòng nhỏ, làm chỗ ở cho ba cô gái, trông rất đông đúc.
Một đôi tất đen không rõ của ai được vứt trên ghế sô pha, một vài chiếc áσ ɭóŧ gợi cảm, thắt lưng váy ngủ, áo len và áo khoác rẻ tiền đang treo trên ban công.
Cách âm của ngôi nhà không tốt, có âm thanh Douyin truyền ra từ một căn phòng khác ở hướng Bắc, khiến người ta cảm thấy rất bức bối.
Chu Tiểu Nghiên cúi xuống nhặt cái gối trên ghế sô pha che đi đôi tất chân, cất nửa túi khoai tây chiên bị ai đó ném lên bàn cà phê, cô quay đầu lại nói với Tô Dao: "Không cần thay giày, vào đi."
Tô Dao nhìn hoàn cảnh sống kém cỏi, không khỏi nhíu mày: "Nếu không cô đổi nhà đi, thuê chung không an toàn. Không phải cô còn có một căn nhà ở Nam An à, nếu cô quyết định định cư ở Vân Giang, vậy bán căn đó đi, mua một căn ở Vân Giang sống thoải mái hơn."
Chu Tiểu Nghiên đưa Tô Dao vào phòng mình rồi đóng cửa lại: "Cô thực sự cho rằng tôi sống ở đây là vì cuộc sống sao?"
"Cô là cảnh sát, không nhìn ra tôi đang nằm vùng ư?"
Tô Dao: "Thực xin lỗi, tôi không nhìn ra."
Phòng của Chu Tiểu Nghiên quay mặt về hướng Nam, có ban công rộng, phòng sạch sẽ, ngăn nắp. Phong cách trang trí của phòng là tone màu hồng và trắng, mang đầy vẻ nữ tính.
Tô Dao ngồi trên ghế tùy tiện cầm một món đồ chơi màu hồng hình con thỏ trên giường chơi đùa: "Nói cho tôi nghe về hành động nằm vùng của cô đi."
Chu Tiểu Nghiên mở cửa, cẩn thận liếc nhìn bên ngoài rồi khóa cửa lại, nói nhỏ với Tô Dao: "Cô gái sống đối diện với tôi, chính là người thích xem Douyin kia. Tôi nghi ngờ cô ta đang dùng ma túy và có thể đã xảy ra án mạng."
Tô Dao: "Nói thử xem."
Chu Tiểu Nghiên: "Cô ta làm cùng quán bar với tôi. Cả ngày buồn ngủ, hay ngáp, bơ phờ, da vàng vọt, chán ăn và ngày càng gầy."
Tô Dao gật đầu. Đây quả thực là một biểu hiện điển hình của chứng nghiện ma túy, nhưng nó không chỉ xảy ra khi sử dụng ma túy.
Chu Tiểu Nghiên tiếp tục: "Một đêm, tôi vào bếp đổ nước và thấy cô ta từ bên ngoài loạng choạng trở lại với vết máu trên người. Cô ta đã gọi điện cho ai đó và nói rằng cô ta sẽ gϊếŧ đối phương."
Tô Dao: "Không gọi cảnh sát à?"
Chu Tiểu Nghiên: "Không có chứng cứ, tôi lại không tận mắt nhìn thấy cô ta hút ma túy và gϊếŧ người. Vốn dĩ tôi quá giới hạn ở đây rồi, bởi vì cô ta nên tôi quyết định không dọn đi nữa, khi tôi có manh mối nhất định sẽ gửi thông tin cho anh Ngân, không chừng tìm hiểu nguồn gốc có thể bắt được một băng nhóm buôn ma túy cực lớn."
Tô Dao đứng dậy, bước ra khỏi cửa phòng của Chu Tiểu Nghiên, đi quanh phòng khách và nhà bếp, nhìn xung quanh, quay lại nói: "Cô ta không phải nghiện ma túy, mà là mang thai, dự đoán sơ bộ máu trên người cô ta là dấu hiệu của sẩy thai, không biết đứa trẻ có giữ được hay không."
Chu Tiểu Nghiên nhìn Tô Dao đầy ngưỡng mộ: "Cô thật quá lợi hại, có thể nhìn ra sao?!"
Tô Dao nói không nên lời: "Giấy xác nhận mang thai của cô ta và toa thuốc ở trên tủ bên cạnh sô pha kìa."
Chu Tiểu Nghiên chịu đả kích: "Không phải vô cớ mà Ngân Hà luôn gọi tôi là đồ ngốc."
Tô Dao: "Nếu cô muốn xem nhà, tôi có thể cùng cô đi xem, tìm một căn có điều kiện tốt hơn, đừng tìm kiểu cho thuê chung nhóm nữa. Khoảng cách các phòng, dây điện lộ ra bên ngoài kia, quá nguy hiểm."
Chu Tiểu Nghiên cất hành lý đi: "Dao Dao, hôm nay cô có làm gì không, nếu không buổi chiều đi dạo với tôi đi, tôi muốn mua ít đồ."
Theo kế hoạch ban đầu, buổi sáng Tô Dao định đi đón Trần Ngân Hà, ở cùng anh cả buổi chiều. Bây giờ xem như không cần rồi.
Cả hai ăn trưa tại quán mì ở lối vào tiểu khu và cùng nhau đi đến một trung tâm mua sắm gần đó.
Chu Tiểu Nghiên lấy điện thoại di động ra, xác nhận số dư ngân hàng trực tuyến: "Tốt lắm, chắc là đủ rồi."
Nhìn thấy trận chiến của cô ấy, Tô Dao không khỏi tò mò: "Cô muốn mua gì?"
Chu Tiểu Nghiên vừa đi vừa nói: "Mấy ngày nữa là sinh nhật anh Hải, tôi muốn mua quà sinh nhật cho anh ấy."
"Cô từ bỏ Trần Ngân Hà sau đó bắt đầu thích Hứa Gia Hải?" Nói đến việc thích Hứa Gia Hải, Tô Dao rất có kinh nghiệm, "Cô hẳn hiểu rõ anh ấy hơn tôi, cô biết anh ấy là một tên lãng tử tình trường không?"
Chu Tiểu Nghiên mỉm cười: "Đương nhiên là biết."
Tô Dao: "Vậy cô vẫn..."
Chu Tiểu Nghiên kéo Tô Dao vào một cửa hàng quần áo phụ nữ: "Cái váy đó nhìn đẹp thật, đi xem nào."
Tô Dao: "?"
"Sợ là Hứa Gia Hải không thích mặc váy đâu."
Chu Tiểu Nghiên cười đến thắt lưng gần như không thẳng lên được: "Cô đang nghĩ gì vậy, là tôi mặc, tôi thử xem, cô giúp tôi nhìn xem."
Chu Tiểu Nghiên cầm váy vào phòng thử đồ, bước ra soi gương: "Đẹp không?"
Váy màu trắng tinh, tay dài, dài dưới đầu gối một chút, cổ áo viền ren, trông vòng eo rất thon thả, làn váy có hai tầng.
Tô Dao nhìn một cái rồi nói: "Đẹp."
Đây không phải là phong cách thường ngày của Chu Tiểu Nghiên, cô ấy thích phong cách của một người phụ nữ trưởng thành, chứ không phải kiểu trong sáng và đoan trang như thế này.
Chu Tiểu Nghiên có đôi mắt to đẹp và chiếc cằm rất thon gọn, mặc chiếc váy xếp nếp trên người, giống như một nàng công chúa nhỏ bước ra từ trong truyện tranh.
Cô ấy vò vò mái tóc xoăn dài, búi tóc thấp, mỉm cười: "Thế nào, trông giống con gái nhà lành không?"
Tô Dao: "Nói thế nào, cô vốn dĩ là con gái nhà lành mà."
Chu Tiểu Nghiên nhìn mình trong gương, mỉm cười nhưng không nói gì, cô ấy quay sang người phục vụ nói: "Bộ váy này có giảm giá không?"
Người nhân viên trả lời: "Xin lỗi tiểu thư, đây là hàng mới, trước mắt không giảm giá, nhưng có thể tặng cho tiểu thư một chiếc khăn lụa trị giá ba trăm tệ ạ."
Tô Dao nhìn giá trên nhãn váy, khẽ kéo ống tay áo của Chu Tiểu Nghiên, nói nhỏ: "Hai ngàn, đắt quá, đi chỗ khác xem thử đi."
Chu Tiểu Nghiên có vẻ rất thích chiếc váy này khăng khăng muốn mua nó. Để người phục vụ gói lại.
Sau khi thanh toán tiền và rời khỏi cửa hàng, Tô Dao chợt hiểu Chu Tiểu Nghiên: "Có vẻ như cô rất thích Hứa Gia Hải, vì anh ấy mà chi nhiều tiền như vậy."
Tô Dao tưởng tượng nếu Trần Ngân Hà tổ chức sinh nhật, cô sẽ tham gia. Đối với bữa tiệc sinh nhật của anh, cô hoàn toàn không nỡ chi hai nghìn cho một chiếc váy để mặc cho anh xem, tối đa là hai trăm tệ.
...
Trần Ngân Hà, người đang tận hưởng khoảng thời gian thất tình ở nhà, đánh cái hắt hơi ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt ủ rũ: "Cô ấy mắng tôi, cô ấy chắc chắn đang mắng tôi."
"Biển rộng, gọi cho người phụ nữ đó và hỏi cô ấy đang làm gì, có phải đang lêu lổng với tên đàn ông khác hay không."
"Còn dám gọi tôi là biển rộng, tôi sẽ gọi cậu là sông lớn đấy." Hứa Gia Hải quay lại nhìn Trần Ngân Hà, "Muốn gọi thì tự đi mà gọi, đừng kêu tôi."
Trần Ngân Hà: "Người đã phạm sai lầm là cô ấy, trái tim cũng là cô ấy làm tổn thương, dựa vào đâu tôi phải chủ động gọi điện cho cô ấy."
Hứa Gia Hải giơ ngón tay cái lên với Trần Ngân Hà: "Lợi hại."
Trần Ngân Hà cầm điện thoại đứng dậy khỏi sô pha, vào phòng đóng cửa lại, dựa vào cửa sổ bấm điện thoại gọi cho Tô Dao một cách lợi hại.
Điện thoại reo nhiều lần mà cô không trả lời, Trần Ngân Hà nghĩ, cho cô thêm năm giây nữa, nếu trong vòng năm giây mà cô vẫn không trả lời, đời này cô đừng nghĩ sẽ nhận được cuộc gọi của anh.
Năm giây sau, cô vẫn không trả lời, anh nghĩ, vì vẻ đẹp của cô, cho cô thêm mười giây nữa.
Mười giây sau cô vẫn không trả lời, anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, vì cô quá thích anh nên anh sẽ cho cô một cơ hội cuối cùng.
Cho đến khi điện thoại tự động cúp máy vì không có người trả lời, Trần Ngân Hà mới ném điện thoại lên bàn, tốt lắm, cô đã đánh mất anh hoàn toàn.
...
Chu Tiểu Nghiên lay cánh tay Tô Dao: "Điện thoại của cô rung kìa, tôi nghe thấy, cô không nghe thấy sao?"
Tô Dao: "Tôi có nghe, không muốn nhận." Chỉ sợ không nói được vài câu sẽ cãi nhau.
Sau khúc nhạc đệm nhỏ này, Chu Tiểu Nghiên lại đưa Tô Dao đến cửa hàng làm đẹp ở tầng một, chọn một thỏi son màu hồng khô và một lọ nước hoa hoa cam.
Đây là tất cả để phối hợp với chiếc váy vừa mua.
Chu Tiểu Nghiên chọn xong cho mình, nói với người phụ nữ ở quầy: "Đề cử giúp tôi một mùi gợi cảm, càng quyến rũ càng tốt, tốt nhất là mùi mà đàn ông ngửi rồi sẽ không quên được."
Người nhân viên cười, cầm một lọ đưa cho Chu Tiểu Nghiên dùng thử, giới thiệu: "Hương đầu của loại này là đào và lan Nam Phi, còn hương giữa và sau là hoa huệ và xạ hương, rất thu hút người khác đấy ạ."
Chu Tiểu Nghiên xịt một chút bên gáy Tô Dao: "Cho cô chọn, thích mùi hương này không?"
Tô Dao ngửi: "Không thích."
Chu Tiểu Nghiên chớp chớp đôi mắt ái muội: "Cô không nghĩ mùi này rất gợi cảm sao?"
Tô Dao: "Vì điều này nên tôi mới không thích. Tôi là cảnh sát, trên người luôn có mùi hương này, những người biết nghĩ tôi đi bắt nghi phạm, những người không biết sẽ nghĩ tôi câu dẫn nghi phạm. Không được, hoàn toàn không được."
"Để dùng thời điểm cô hẹn hò, " Chu Tiểu Nghiên có thể thấy Tô Dao thích, nói với người phụ nữ ở quầy, "Lấy lọ này đi."
Sau đó vội vàng mua đơn hàng, đưa nước hoa cho Tô Dao: "Năm mới vui vẻ, Dao Dao."
Tô Dao đành phải nhận lấy, nghĩ cô sẽ mua lại một cái gì đó cho Chu Tiểu Nghiên.
Tô Dao hít một hơi và tự mình ngửi xem mùi hương này có thực sự ổn không, cô có chút không yên tâm về Trần Ngân Hà.
Anh là một lão lưu manh, khi bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bởi mùi hương này, lỡ anh làm ra chuyện không phải con người làm thì làm sao bây giờ.
"Đang nghĩ gì mà mất tập trung vậy, " Chu Tiểu Nghiên vừa nói vừa ôm cánh tay Tô Dao, "Đang nhớ đến anh Ngân đúng không?"
Tô Dao khịt mũi: "Không có, anh ấy sẽ chỉ làm tôi tức giận thôi, tôi nhớ anh ấy làm gì."
Chu Tiểu Nghiên quay đầu nhìn Tô Dao: "Tôi thật sự rất ghen tị với cô, có thể ở bên người cô thích."
Tô Dao cười: "Cô cũng sẽ thôi."
Cô vẫn có chút lo lắng: "Chủ nhiệm Hứa ở phương diện chuyên môn hoàn toàn không có vấn đề. Nhưng phương diện tình cảm... Tôi khuyên cô nên suy nghĩ lại, đừng lún quá sâu."
Chu Tiểu Nghiên nhìn thời gian: "Được rồi, đồ mua gần hết rồi, chúng ta về nhà thôi."
Tô Dao: "Không đúng, có phải chúng ta còn có thứ gì quan trọng cần mua không?"
Chu Tiểu Nghiên: "Có sao, chỗ tôi không có, váy, son môi và nước hoa đều đã mua rồi. Cô có cái gì muốn mua không?"
Tô Dao: "Chắc là không có."
Chu Tiểu Nghiên: "Vậy thì đi thôi. Buổi tối đãi tôi ăn Ma lạt thang* đi."
*Ma lạt thang (麻辣烫, malatang) là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên.
Tô Dao: "Được thôi được thôi, lâu rồi tôi chưa ăn."
Hai người đi đến phố ẩm thực phía sau khu mua sắm, đi dạo và ăn uống cho đến khi lên đèn.
Tô Dao xoa xoa cái bụng căng của mình: "Tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Cô xem còn thứ gì chưa mua không?"
Chu Tiểu Nghiên nhìn túi hàng trên tay: "Xác định không có."
Tô Dao: "Vậy chúng ta về nhà thôi?"
Hai người đi từ phố ẩm thực đến trước cửa trung tâm mua sắm, cuối cùng Tô Dao cũng nhớ ra mình quên mua gì: "Tiểu Nghiên, mục đích chính trong chuyến đi của chúng ta là gì?"
Chu Tiểu Nghiên: "Mua quần áo, cái này không phải đã mua rồi sao, hai ngàn tệ, tôi chưa bao giờ mua quần áo đắt tiền như vậy."
Tô Dao có chút dở khóc dở cười: "Không phải chúng ta đến mua quà sinh nhật cho Hứa Gia Hải sao?"
Nếu Hứa Gia Hải biết đến hai người đi mua quà sinh nhật cho anh ta nửa ngày nhưng toàn mua cho mình, hoàn toàn quên mất anh ta, điều này sẽ khiến anh ta tức hộc ra máu mất.
Tô Dao không khỏi kinh ngạc: "Nói thật đi, cô rất thích Hứa Gia Hải sao?"
Chu Tiểu Nghiên dừng lại một lúc: "Tất nhiên!"
"Anh Hải của tôi tuấn tú lịch sự, dịu dàng lịch lãm. Thích anh ấy có gì lạ, không phải cô từng thích anh ấy sao?"
Hai người lại bước vào trung tâm mua sắm, Tô Dao quay đầu nhìn Chu Tiểu Nghên, trên mặt cô ấy còn chưa tan hết một vết ửng hồng, cô nghi ngờ người cô ấy thích không phải Hứa Gia Hải, mà là người nào đó xung quanh Hứa Gia Hải.
Người này sẽ tham dự bữa tiệc sinh nhật của Hứa Gia Hải.
Chu Tiểu Nghiên không muốn nói, Tô Dao cũng không hỏi quá nhiều: "Mua gì cho chủ nhiệm Hứa thì tốt đây?"
"Chủ nhiệm Hứa ăn mặc rất có phẩm vị. Tốt hơn là nên tặng thứ gì đó có kiểu dáng cao cấp hơn một chút. Cà vạt hay thắt lưng thì thế nào?"
Trước khi Tô Dao nói hết, Chu Tiểu Nghiên đã đi tới một cửa hàng nhỏ bán tất ở phía trước.
Cửa hàng bán tất này nằm cạnh lối đi giữa trung tâm mua sắm, không phải là cửa hàng chuyên bán mà là một gian hàng tự cho thuê rộng chưa đến năm mét vuông.
Chu Tiểu Nghiên bước tới cầm lên: "Ông chủ, tất nào rẻ nhất, đương nhiên chất lượng kém cũng không được, tốt nhất nên lấy một đôi tất tiết kiệm chi phí nhất đi."
Ông chủ xoay người lấy một bọc từ kệ: "Đây rồi, một bọc ba đôi, giá gốc là ba trăm, dành riêng cho giới quý tộc, giảm 10%, bây giờ chỉ còn ba mươi thôi."
Chu Tiểu Nghiên trả tiền, yêu cầu ông chủ đóng gói, rồi lấy đi.
Tô Dao nhìn ba đôi tất có giá ba mươi tệ của Chu Tiểu Nghiên và nhìn chiếc váy có giá hai nghìn tệ. Càng ngày càng chắc chắn rằng người mà Chu Tiểu Nghiên thích nhất định không phải Hứa Gia Hải, Hứa Gia Hải là người vô tội bị lôi ra chặn súng.
Vậy, người đàn ông đó là ai?
Không thể là Trần Ngân Hà, nếu là Trần Ngân Hà, Chu Tiểu Nghiên không thể rủ cô ra ngoài mua đồ cùng mình. Hơn nữa, Trần Ngân Hà và Chu Tiểu Nghiên thường xuyên gặp nhau, không chỉ trong bữa tiệc sinh nhật của Hứa Gia Hải mới gặp.
Chẳng lẽ là Đường Chu?
Đường Chu và Hứa Gia Hải là bạn học tốt của nhau, anh ta nhất định sẽ đến dự sinh nhật của Hứa Gia Hải. Đường Chu cũng là người phụ trách tình trạng của Trần Ngân Hà, Chu Tiểu Nghiên thường đến bệnh viện thăm Trần Ngân Hà, cô ấy hẳn đã tiếp xúc với Đường Chu rất nhiều, tiếp xúc hai lần đã thích.
Bác sĩ Đường là một người tốt, nhân cách tốt, ngoại hình ưa nhìn và còn độc thân. Tô Dao mừng cho Chu Tiểu Nghiên, cô ấy là một cô gái tốt, xứng đáng với một người đàn ông tốt.
Sau khi cẩn thận chọn quà sinh nhật cho Hứa Gia Hải là đôi tất dành cho quý tộc, Tô Dao và Chu Tiểu Nghiên bước ra khỏi trung tâm thương mại.
Có một tờ rơi quảng cáo ở cửa, đó là một cơ sở đào tạo tiếng Anh cho người lớn. Chu Tiểu Nghiên cầm một tờ vừa đi vừa đọc: "Năm đó nếu bố dượng không ép tôi kết hôn với ai đó và khiến tôi phải bỏ học, tôi đã không bị bạn trai qua mạng lừa bán, kiên trì đến chết cũng phải học xong, hiện tại hẳn là có thể nói lưu loát tiếng Anh rồi."
Câu nói của Chu Tiểu Nghiên quá nhiều thông tin, Tô Dao tiêu hóa một chút, tiêu sái ôm lấy vai Chu Tiểu Nghiên, nở nụ cười: "Không biết tiếng Anh cũng bình thường, tôi tốt nghiệp đại học, đến bây giờ phát âm cũng không chuẩn, từ đơn sớm đã quên từ lâu rồi."
Chu Tiểu Nghiên ngẩng đầu: "Tiếng Anh của bác sĩ Đường rất tốt."
"Một lần tôi đến bệnh viện để thăm anh Ngân, tôi thấy bác sĩ Đường đang nói chuyện điện thoại ở hành lang. Anh ấy nói tiếng Anh rất trôi chảy, điều đó thật tuyệt vời, không phải người cùng thế giới với tôi."
Tô Dao đột nhiên cảm thấy có chút chua xót, muốn nói gì đó an ủi Chu Tiểu Nghiên.
Chu Tiểu Nghiên dường như không cần ai an ủi, cô ấy mỉm cười, trên mặt có đôi má lúm đồng tiền ngọt ngào: "Đương nhiên, người đàn ông tốt nhất trên thế giới này là Hứa Gia Hải. Tôi rất thích Hứa Gia Hải."
Tô Dao đưa Chu Tiểu Nghiên về nhà, mình cũng về nhà.
Cô suy nghĩ về Chu Tiểu Nghiên và Đường Chu, nếu muốn giúp Chu Tiểu Nghiên, trước tiên cô phải tìm cách biết Đường Chu cảm thấy thế nào về Chu Tiểu Nghiên.
Ngay khi Tô Dao về đến nhà, cô đã gọi điện cho Trần Ngân Hà trước khi đi tắm.
Trần Ngân Hà đang tận hưởng kỳ thất tình, đang ngồi trên bàn ăn uống rượu với Hứa Gia Hải thì nghe thấy điện thoại di động của mình đổ chuông, nhìn thoáng qua.
Anh hừ lạnh một tiếng: "Phụ nữ không thể quá quan tâm, quá bám lấy cô ấy."
Điện thoại tiếp tục đổ chuông, Trần Ngân Hà hai tay xoa xoa đùi dưới bàn, không ngừng động đậy ngón tay: "Gọi điện thoại cho tôi thì tôi phải trả lời sao, tôi là loại đàn ông gọi thì tới đuổi thì đi sao?"
"Phải cho cô ấy nhìn lại nhan sắc, ăn giáo huấn, lần sau cô ấy sẽ không dám nghĩ đến những người đàn ông khác."
Hứa Gia Hải nhìn bàn tay đang bồn chồn của Trần Ngân Hà: "Mau bắt máy đi, nếu không trả lời sẽ tự động tắt đấy."
Trần Ngân Hà làm giống như miễn cưỡng trả lời, đoán Tô Dao nhìn thấy ba mươi sáu cuộc gọi nhỡ của anh nên chủ động tìm anh để hòa giải.
Sợ Hứa Gia Hải hết thức ăn cho chó, anh bấm loa ngoài cho anh ta nghe, sau đó vững vàng nói: "Alo, sao em lại gọi điện cho tôi, không quan tâm đến người đàn ông khác à?"
Giọng của Tô Dao truyền đến từ ống nghe: "Sinh nhật Hứa Gia Hải vào ngày nào, tiệc sinh nhật ở đâu. Tôi có thể đi không, tôi nên tặng quà sinh nhật gì cho anh ấy nếu đi đây, anh ấy có thứ gì đặc biệt thích không?"
Trần Ngân Hà: "..."
Hứa Gia Hải: "..."
Nhất thời không ai lên tiếng, bầu không khí vô cùng nặng nề, trong không khí yên lặng có mùi hỏa dược.
Tô Dao thúc giục: "Nói đi, nhanh lên, chuyện này đối với tôi rất quan trọng!"
Hứa Gia Hải từ trên ghế chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị chạy nhân lúc Trần Ngân Hà không chú ý, nhưng anh ta vẫn chậm một bước, bị Trần Ngân Hà nắm chặt vai kéo trở lại: "Chạy đi đâu?"
← Ch. 068 | Ch. 070 → |