Người phụ nữ của anh
← Ch.073 | Ch.075 → |
Edit+beta: LQNN203
Nghe Chu Tiểu Nghiên nói xong, liên tưởng đến vụ án trong tay đội trưởng Hoàng, Tô Dao trở nên khẩn trương lên, nói vào di động: "Cô phát hiện cái gì?"
Chu Tiểu Nghiên là người đưa tin rất có nguyên tắc, phát hiện manh mối chỉ báo với Trần Ngân Hà: "Cô gọi anh Ngân tới đi, đừng để người khác nghe thấy, thấy cô là người phụ nữ của anh Ngân, lại là cảnh sát, chấp thuận cho cô dự thính đấy."
Tô Dao đỏ mặt nói: "Cái gì mà người phụ nữ của anh Ngân, là cấp trên, cấp trên!"
Cô có chút nghi ngờ: "Tin tình báo của cô chuẩn không?"
Chu Tiểu Nghiên cho rằng năng lực chuyên nghiệp của mình bị nghi ngờ, giọng nói lớn hơn vài phần: "Đương nhiên!"
"Bằng không cô cho rằng tôi làm sao sắm được căn hộ kia ở Nam An, đều là dựa vào cung cấp manh mối, kiếm phí từ việc đưa tin và phí treo giải thưởng của cảnh sát mua được."
Nam An so với Vân Giang phát triển hơn nhiều, giá nhà ở đó không hề rẻ.
Tô Dao không nghĩ tới Chu Tiểu Nghiên lợi hại như vậy, không khỏi hứng thú với manh mối trên tay cô ấy: "Chờ chút, tôi đi gọi Trần Ngân Hà tới."
Tô Dao đặt điện thoại lên bàn, đi đến trước mặt Trần Ngân Hà, thấp giọng nói: "Cùng em vào văn phòng nhỏ một chút."
"Vào văn phòng nhỏ?" Trần Ngân Hà từ ghế trên đứng dậy, giơ tay móc lấy ngón tay út của Tô Dao, nhìn chằm chằm môi cô, "Em không thể kiềm chế chút sao?"
Tô Dao vừa nghe thấy giọng điệu của anh là biết trong đầu người đàn ông đầy chất thải màu vàng này đang suy nghĩ cái gì: "Giờ làm việc, bớt phóng đãng lại."
Đi vào văn phòng nhỏ, Tô Dao trở tay đóng cửa rồi khóa trái.
Chỉ mới vừa quay người lại đã bị người đàn ông đè trên ván cửa: "Ai bảo em ở dưới bàn làm việc quyến rũ anh."
Tô Dao ở trong lòng nhớ tới chính sự, dùng sức đẩy người đàn ông trên người ra: "Chu Tiểu Nghiên có tin tình báo quan trọng muốn báo cho anh, anh đi nghe một chút đi... Này, anh đừng cắn, a... đừng... điện thoại của em còn đang kết nối, sẽ bị nghe thấy."
Trần Ngân Hà buông Tô Dao ra, dùng ngón trỏ lau vệt nước trên khóe môi, câu môi cười: "Lần tới còn dám quyến rũ anh, không chỉ là hôn vài cái thôi đâu."
Anh vươn tay ra nắm lấy cổ áo Tô Dao, ngả ngớn cười: "Sẽ xé quần áo cho em."
Tô Dao che miệng Trần Ngân Hà: "Xin anh đừng nói nữa, lỡ như bị Chu Tiểu Nghiên nghe thấy được."
Tô Dao buông tay, đưa Trần Ngân Hà tới bên cạnh bàn, ấn nút loa trên giao diện cuộc trò chuyện.
Giọng nói lắp bắp của Chu Tiểu Nghiên truyền ra: "Tôi không nghe thấy, cái gì cũng chưa nghe thấy!"
Này đâu giống bộ dáng không nghe thấy, Tô Dao nhận mệnh, mặc kệ, nói vào di động: "Tôi gọi anh Ngân của cô tới rồi đây, cô có tin tình báo quan trọng gì muốn báo?"
Chu Tiểu Nghiên đang định nói, Tô Dao "a" một tiếng: "Chờ một chút."
Nói xong kiểm tra các cửa sổ của văn phòng đều đã đóng kín mít, xác nhận sẽ không rò rỉ tin tình báo quan trọng. Lại ấn nút ghi âm điện thoại: "Được rồi, có thể nói, cô phát hiện cái gì?"
Chu Tiểu Nghiên đè thấp giọng: "Em phát hiện ra có người trong quán bar của chúng em đang thực hiện các giao dịch mại dâm và liên quan đến súng. Anh Ngân, tối nay nếu anh đưa người đến đây, nhất định sẽ tóm được."
Một khi dính vào súng, nhỏ đến đâu cũng biến thành chuyện lớn, Tô Dao nín thở: "Cô đừng hành động thiếu suy nghĩ!"
Chu Tiểu Nghiên: "Tôi là người cung cấp thông tin thành thục, đương nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ rút dây động rừng. Tối nay tôi ở quán bar quan sát, các người chờ tín hiệu của tôi."
Ngắt điện thoại, Tô Dao nhìn nhìn Trần Ngân Hà, thấy anh một bộ nhàn nhã thoải mái: "Dính tới súng, dính tới súng đó, anh không khẩn trương sao?!"
Trần Ngân Hà cười nhạt một tiếng: "Tin tình báo của Chu Tiểu Nghiên ngốc kia em cũng tin ư?"
Tô Dao nghĩ đến lần trước Chu Tiểu Nghiên nhầm bạn cùng phòng của mình mang thai, xảy thai và cãi nhau với bạn trai thành nghiện ma túy và gϊếŧ người, cảm thấy cô ấy xác thực có chút không đáng tin cậy.
Nhưng lần này không giống nhau, đội trưởng Hoàng vừa tới đây, đã xảy ra chuyện.
Thà rằng tin này tin còn hơn không, lỡ như Chu Tiểu Nghiên cung cấp manh mối sai, cô nhiều lắm cũng chỉ là đi một chuyến công cốc, không tổn thất gì.
Lỡ như là thật, không phải phá được một vụ án mua bán súng sao?
Tô Dao nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Buổi tối em đến quán bar của Chu Tiểu Nghiên thăm dò thử, không có chuyện gì thì tốt nhất, nếu thực sự có chuyện liền dẫn người đến tận diệt bọn chúng."
...
Tới buổi tối, Tô Dao kéo Trần Ngân Hà theo, hai người đi vào quán bar Chu Tiểu Nghiên làm việc.
Chu Tiểu Nghiên đang mặc áo sơ mi trắng và quần yếm của nhân viên pha chế, đón bọn họ ở cửa sau, hạ giọng nói: "Mười phút trước, ông chủ chúng tôi đưa một người phụ nữ vào phòng trong cùng trên tầng ba."
"Tôi giả vờ vô tình làm đổ rượu vào người phụ nữ đó, nhìn thấy một khẩu súng trong túi của cô ta khi đang lau quần áo cho cô ta."
Chu Tiểu Nghiên nói: "Ông chủ có dặn, không cho bất luận kẻ nào vào phòng anh ta, cửa bị khóa trái, hai người tính đi vào thế nào?"
Tô Dao lui lại mấy bước về sau, chỉ vào cửa sổ đóng chặt ở tầng ba trên cùng: "Là phòng kia sao?"
Thấy Chu Tiểu Nghiên gật đầu, Tô Dao đi đến phía dưới cửa sổ, quan sát hoàn cảnh xung quanh, dẫm lên ống nước ven tường, quay đầu nói: "Tiểu nghiên cô đi vào làm việc trước đi, coi như chưa thấy chúng tôi, mặc kệ bên này có động tĩnh gì cũng không cần tới đây."
"Đội phó Trần tại chỗ yểm hộ tôi."
Chu Tiểu Nghiên khẩn trương theo: "Rõ, đội trưởng Tô!" Nói xong tuân thủ mệnh lệnh từ cửa sau đi vào quán bar.
Trần Ngân Hà dựa vào ven tường, chân dài vắt chéo, ngửa đầu nhìn Tô Dao theo ống nước bò lên trên, huýt sáo với cô: "Cô em, mông quyến rũ đấy."
Tô Dao một tay bắt lấy ống nước, một tay khác chỉ vào Trần Ngân Hà, cả giận: "Câm miệng!"
Nhìn bộ dáng anh lười biếng dựa vào tường, cô hận rèn sắt không thành thép: "Giờ khắc sinh tử anh có thể cảnh giác lên hay không, có người chấp hành nhiệm vụ như vậy sao?!"
Tô Dao lại bò lên một tầng nữa, quay đầu: "Bảo anh theo dõi sao anh cứ nhìn chằm chằm em làm gì!"
Trần Ngân Hà cười một chút, tiếp tục nhìn chằm chằm.
Tô Dao rất nhanh bò tới tầng ba.
May mắn rèm phòng này không kéo, xuyên thấu qua cửa kính có thể thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong.
Chỉ thấy một người phụ nữ quần áo hở hang cầm một khẩu súng nhắm ngay vào một người đàn ông cường tráng, hai người đang nói chuyện.
Thấy súng, tim Tô Dao như muốn nhảy tới cổ họng. Cô nghe không rõ bọn họ đang nói gì, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm tay người phụ nữ và khẩu súng trên tay cô ta.
Tô Dao lặng lẽ đẩy cửa sổ ra một chút, kinh hỉ phát hiện cửa sổ không khóa.
Cô nhìn xuống đất, ra hiệu cho Trần Ngân Hà, bảo anh đề cao cảnh giác, chú ý yểm hộ, tùy thời cơ chuẩn bị hiệp trợ đột kích.
Trần Ngân Hà đáp lại với dấu ok, ý bảo đã hiểu.
Tô Dao lại lần nữa nhìn vào trong phòng, cảnh tượng bên trong đã thay đổi, người phụ nữ lấy ra một cái còng tay bên hông, có trời mới biết làm thế nào tấm vải trên người cô ta có thể giấu còng tay.
Người phụ nữ này sao lại có còng tay, chẳng lẽ cô ta là cảnh sát nằm vùng?
Tô Dao nhìn mặt người phụ nữ này, tin mình chưa thấy qua cô ta, ít nhất thành phố Vân Giang không có một nữ cảnh sát như vậy, có lẽ là được điều từ thành phố khác tới đây.
Phát hiện là đồng nghiệp, Tô Dao hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Người phụ nữ ném súng trên tay sang một bên, tình cờ ném lên ghế sô pha gần cửa sổ, Tô Dao vội vàng cúi đầu giấu mình.
Cô lại lần nữa ló đầu ra nhìn vào trong phòng, chỉ thấy người phụ nữ đè người đàn ông trên sàn nhà, sau đó hai người ôm hôn nhau.
Tô Dao: "..."
Cuối cùng cô cũng hiểu được chuyện cosplay nào đang diễn ra trong căn phòng này, nhìn kỹ khẩu súng trên ghế sô pha, hóa ra nó chỉ là một khẩu súng giả, nhìn từ xa giống hệt một khẩu súng thật.
Tô Dao nhìn đôi nam nữ đang quần nhau kịch liệt trên sàn nhà, buồn bực theo ống nước bò xuống dưới.
Trần Ngân Hà nhướng mày cười một chút: "Đẹp không?"
Tô Dao phủi bụi trên người bị ống nước cọ xát, cả giận: "Anh đã sớm biết, sao không nhắc nhở em?!"
Trần Ngân Hà: "Anh không phải đã sớm nói rồi sao, tin tình báo của Chu Tiểu Nghiên không thể tin, một trăm phần trăm đều là giả."
Tô Dao thập phần không thể lý giải: "Vậy anh còn để cô ấy làm người cung cấp thông tin?"
Trần Ngân Hà: "Cô ấy chính mình một hai phải làm, nói ngoại trừ cái này không có cái khác có thể báo đáp anh."
Tô Dao: "Vậy căn hộ kia ở Nam An của cô ấy thì thế nào, không phải cô ấy mua nó từ phí cung cấp thông tin và tiền thưởng của cảnh sát sao?"
Trần Ngân Hà lấy khăn giấy khử trùng đưa cho Tô Dao, để cô lau tay: "Đó là anh cùng Hứa Gia Hải góp chút tiền mua cho cô ấy, một cô gái ở bên ngoài, có nơi dừng chân sẽ tốt hơn rất nhiều."
Tô Dao: "..." Góp chút tiền, giá nhà ở Nam An cao như vậy, người này nói góp chút tiền?
Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao, cười: "Có phải hay không cảm thấy anh tiêu tiền phung phí, bắt đầu quản tiền cho anh?"
Tô Dao lau tay xong ném khăn giấy vào thùng rác: "Em không phải có ý này, chính là cảm khái, không hiểu thế giới của người có tiền lắm."
Lúc này, bên ngoài con ngõ nhỏ truyền đến tiếng bước chân, từ tiếng bước chân phán đoán hẳn là có ba người, và một con chó.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, có người rống lên một tiếng: "Người nào ở bên trong!"
Tô Dao nhíu mày, một quán bar nho nhỏ thế nhưng còn mướn người tuần tra, còn mang theo cả chó, chẳng lẽ là thực sự có hoạt động đáng trách gì.
Có hai con đường phía sau cửa sau của quán bar, một con đường được ngăn bởi một bức tường, và con đường kia là hướng mà những người đó đến.
Tô Dao kéo cánh tay Trần Ngân Hà chạy ra cửa sau quán bar, nghĩ lẫn trong quán bar để đi ra ngoài.
Cô dùng sức đẩy cửa, như thế nào cũng đều bất động.
Trần Ngân Hà: "Bị Chu Tiểu Nghiên khóa lại rồi, tám phần là sợ ông chủ từ cửa sau chạy trốn."
Tô Dao khóc không ra nước mắt, hiện tại ông chủ quán bar không cần chạy, bọn họ bị nhốt ở nơi này. Cô rốt cuộc hiểu tâm trạng của Trần Ngân Hà, về sau cô không bao giờ tin tưởng bất cứ tình báo gì từ cô gái xinh đẹp ngu ngốc Chu Tiểu Nghiên kia nữa.
Tô Dao không phải sợ những người này, cô không muốn làm ra động tĩnh quá lớn.
Phía sau tiếng bước chân càng ngày càng gần, trên mặt đất phủ lên vài bóng dáng, mỗi người trong tay đều cầm một cây côn dài, tiếng chó sủa càng lúc càng gấp gáp.
Tô Dao xắn tay áo, thật sự không được thì đánh một trận, cô thu thập mấy người này vẫn dư dả, chỉ cần bông hoa xinh đẹp kia đừng kéo chân, đừng dễ dàng bị người ta bắt làm con tin.
Tô Dao chắn trước mặt Trần Ngân Hà: "Anh trốn phía sau em, lát nữa em cầm chân bọn họ, anh chạy trước đi."
Giọng cô còn chưa nói xong đã bị người đàn ông phía sau ấn ở ven tường.
Một tay anh ôm lấy gáy cô, một tay khác câu lấy eo cô, cúi đầu hôn lên môi cô, thấp giọng nỉ non: "Phối hợp, đừng lộn xộn."
Tô Dao cũng đã xem qua phim truyền hình, biết Trần Ngân Hà đang diễn kịch, làm bộ cùng cô thân mật lừa gạt mấy người kia.
Đích xác, đây biện pháp bớt việc nhất.
Cô cho rằng anh chỉ giả vờ cho những người đó xem, môi hơi dán vào một chút là được, không nghĩ tới anh đến thật.
Anh hôn môi cô, thuận thế cạy ra hàm răng cô, môi lưỡi nháy mắt đem cô cắn nuốt.
Ánh sáng đèn pin quét qua, người tới thấy là một đôi đang thân mật, ái muội cười vài tiếng, quay đầu bỏ đi.
Chờ tiếng bước chân đi xa, Tô Dao đẩy Trần Ngân Hà: "Bọn họ đi rồi, buông ra ~~ a ***"
Lời cô còn chưa nói xong, anh đã rời môi khỏi tai cô rồi hôn cô lần nữa, hoàn toàn không có ý muốn buông ra, diễn biến càng thêm điên cuồng đoạt lấy.
Cô bị anh hôn đến thở không nổi, suýt nữa đứng không vững, được anh đỡ lấy.
Anh tham lam cướp lấy hơi thở cô, cô bị anh làm đau, cắn anh một cái.
Lần này anh không dịu dàng giống như lần trước, anh trở nên không biết trìu mến, quên cả yêu thương.
Tô Dao có chút tức giận mà đá vào bắp chân Trần Ngân Hà, để anh dừng lại. Anh như là rất sợ cô từ trên người anh rời đi, ôm cô càng chặt, dường như muốn đem xương cốt cô bẻ gãy.
Cô cảm giác được anh không ổn, nghi ngờ có liên quan đến chuyện sáng nay, anh nhất định từ trong miệng Cung Dương biết cô điều tra mình, và anh đang phát tiết cảm xúc của mình.
Anh ôm cô, cằm gác ở hõm vai cô, đôi mắt đen nhánh điểm những vì sao, thanh âm khàn khàn: "Em sẽ rời bỏ anh sao?"
Nhìn anh như vậy, trong lòng cô mềm thành một đoàn, cảm thấy chính mình là đồ chẳng ra gì, anh đều đã thẳng thắn thú nhận với cô rồi, cô còn lén lút điều tra anh, đổi thành bất cứ ai cũng sẽ buồn.
Tô Dao ôm mặt Trần Ngân Hà, chủ động hôn môi anh, lại hôn mắt, mũi, yết hầu, cuối cùng ngừng ở bên tai anh: "Anh tốt như vậy, sao em rời bỏ anh được."
Anh rũ mi, lại mở to mắt nhìn cô, đôi mắt sáng ngời, như là không thể tin được lời cô nói.
Dáng vẻ thụ sủng nhược kinh của anh lại khiến cô đau lòng, cô nói: "Di động của anh không phải rò điện sao, bây giờ em đưa anh đi mua. Còn có bánh quy, buổi tối em sẽ nướng cho anh, ngày mai mang cho anh, anh còn muốn gì nữa không?"
Trần Ngân Hà thấp giọng nói: "Đừng bắt anh xin lỗi Đào Chính An, anh không muốn xin lỗi hắn."
Lúc này Tô Dao vô cùng kiên nhẫn và dịu dàng với Trần Ngân Hà, cô không trách cứ anh, chỉ hỏi: "Vì sao, là anh vô cớ đánh người ta trước mà."
Giọng nói cô mềm mại đến không thể tưởng tượng: "Từ nhỏ cô giáo đã dạy chúng ta, phạm lỗi thì phải nhận lỗi, phải xin lỗi người khác."
Trần Ngân Hà ỷ vào sủng ái nhất thời này, cố chấp nói: "Anh không sai, hắn mơ tưởng người phụ nữ của anh, anh đánh hắn một chút thì làm sao."
Tô Dao dùng lòng bàn tay xoa đầu Trần Ngân Hà: "Được rồi, anh không cần xin lỗi anh ta, em sẽ thay anh xin lỗi."
"Em cũng không cần xin lỗi hắn, " Trần Ngân Hà hơi cong lưng xuống, để đầu mình được lòng bàn tay Tô Dao nhẹ nhàng xoa, "Cũng đừng liên hệ với hắn, không được nói chuyện với hắn, không được cười với hắn."
Anh đưa ra nhượng bộ lớn nhất: "Anh cho phép các em giao lưu công việc bình thường."
Tô Dao chiều chuộng nói: "Được."
Người đàn ông lúc này mới vừa lòng cười một chút, ôm eo cô, ôm chặt cô một hồi lâu cũng không buông tay.
Hai người từ con hẻm ở cửa sau quán bar đi ra, Trần Ngân Hà nắm tay Tô Dao, cô ngoan ngoãn để anh nắm, chủ động nắm chặt tay anh.
Trần Ngân Hà thỉnh thoảng quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, cô nhìn anh, ánh mắt anh mang theo sự tham lam, khi cô cũng quay đầu nhìn mình, anh liền biến thành dáng vẻ cười nhẹ dịu dàng.
Chờ đèn đỏ trước lối đi qua đường, anh và cô bị ánh sáng và bóng đen cắt ngang, anh đứng trong bóng tối, cô đứng dưới ánh đèn.
Anh ngang nhiên tặng Cung Dương bộ mô hình, là cố ý để cô thấy, cũng chỉ là muốn cô đối xử với anh tốt hơn, tựa như bây giờ, anh nắm tay cô cô cũng không tránh ra, còn nói sẽ không rời bỏ anh.
Sau khi qua đường, Tô Dao dựa theo sự giới thiệu của Cung Dương mua cho Trần Ngân Hà điện thoại mới, còn cho anh một cái ốp lưng màu hồng phấn.
Buổi tối về nhà chuyện thứ nhất chính là nướng bánh quy tình yêu, làm nhân chocolate và dâu tây. Ngày hôm sau đưa tới văn phòng, một cái cũng không bỏ ra mà đưa hết cho Trần Ngân Hà.
Ngô Thanh Đào ngửi thấy mùi bánh quy thơm ngọt, vây quanh vị trí bên cạnh Tô Dao và Trần Ngân Hà cả buổi, cầu được ban bánh quy, đáng tiếc nguyên buổi sáng cũng không mài ra được một cái.
Cũng may đội phó Trần là người tốt, đã gọi cho họ một bữa trà chiều xa hoa đắt tiền từ một khách sạn năm sao.
Buổi chiều Tô Dao đi một chuyến đến đội phòng chống mại dâm, hỏi đội trưởng Hoàng tiến triển vụ án, biết được không có tiến triển gì, thời gian trôi qua quá lâu, đối phương làm việc lại vô cùng cẩn thận, quá khó tra xét.
Tô Dao đề nghị: "Hướng điều tra từ người mua, kiểm tra tất cả những người giàu có, những người có tiền sử phạm tội tìиɦ ɖu͙ƈ."
Đội trưởng Hoàng ngồi ở trên bàn: "Phàm là có ghi chép đều đã tra qua, nhưng em cũng biết những kẻ có tiền có hàng vạn cách thoát tội cho mình, có thể bị bắt và được ghi chép trong hồ sơ là vô cùng ít ỏi."
Tô Dao: "Xem ra việc này tốn rất nhiều tiền."
Đội trưởng Hoàng: "Thật may là không có người mất tích mới, nếu không mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn. Nhân tiện, người của em anh sẽ giữ lại vài ngày nữa, điều tra lại, ít bữa nữa sẽ trả về cho em."
Liên tiếp vài ngày trôi qua, ba người Tô Dao phái qua đội phòng chống mại dâm đã về đơn vị, vụ án mất tích vẫn như cũ không có tiến triển.
Không có bất luận tin tức gì, cũng không có thi thể, hai người phụ nữ kia như bốc hơi khỏi thế giới.
Tô Dao cũng nói với đội trưởng Hoàng về quán bar mà Chu Tiểu Nghiên đang làm việc, đội trưởng Hoàng đã dẫn người đi qua vài lần, tạm thời không phát hiện vấn đề gì, đừng nói bắt cóc và buôn người, ngay cả mại dâm đều không có.
Rất nhanh tới cuối tháng ba, đầu tháng tư, mùa hoa đào bắt đầu nở rộ.
Tô Dao nhận được điện thoại của Chu Tiểu Nghiên, nói căn hộ kia ở Nam An đã bán, mua một căn hộ hai phòng ngủ và một phòng khách nhỏ ở gần Cục, cách Trần Ngân Hà và Hứa Gia Hải rất gần, cô ấy sẽ mua nó, mấy ngày nữa ký hợp đồng.
Cô ấy cũng đã nghỉ việc ở quán bar, làm đến cuối tháng nhận được phần trăm hoa hồng tiếp rượu, tháng sau cô ấy không làm nữa, đổi công việc mới.
Cô ấy còn mua sách theo danh sách mà Trần Ngân Hà đề ra, chuẩn bị học từ kiến thức năm nhất trung học, một ngày nào đó có thể trở thành dược sĩ.
Tô Dao mừng cho Chu Tiểu Nghiên, nói cô ấy khi nào mua nhà và chuyển đi có thể gọi cô.
Rất nhanh đến cuối tháng, Tô Dao gọi điện thoại cho Chu Tiểu Nghiên hỏi cô ấy đã mua nhà chưa?
Chu Tiểu Nghiên ở trong điện thoại nói: "Tôi đem tiền cho người khác mượn rồi, tháng sau mới mua."
Tô Dao: "Một số tiền lớn như vậy, 180 vạn, cô cứ thế cho mượn, cho ai mượn, có thể tin tưởng đối phương không?"
Chu Tiểu Nghiên: "Tôi không ngốc, sao có thể đem hết tiền của mình cho mượn một lúc được, tôi chỉ cho mượn 40 vạn, Viên Viên nói khẩn cấp, tháng sau sẽ trả lại cho tôi."
Tô Dao cảm thấy không yên tâm: "Viên Viên là ai?"
Tháng sau sẽ chuyển vào nhà mới, Chu Tiểu Nghiên đang ở trong nhà thu dọn đồ đạc, di động mở loa, nói: "Viên Viên chính là cô gái ở đối diện phòng tôi, lần trước cô tới gặp tôi cũng gặp qua rồi đó."
Tô Dao: "Cái người mang thai, xảy thai rồi đăng Douyin đó hả?"
Chu Tiểu Nghiên: "Đúng đúng đúng, chính là cô ấy. Cô ấy không phải xảy thai sao, bạn trai cô ấy mặc kệ cô ấy, sau khi xảy thai cũng không được chăm sóc tử tế, rơi xuống một đống bệnh, tuần trước cô ấy đi kiểm tra, phát hiện tim mình xảy ra vấn đề, cần bốn mươi vạn phí phẫu thuật, nếu không làm phẫu thuật, cũng chỉ có thể sống một hai năm."
Tô Dao vừa nghe thiếu chút nữa đau tim, đây là mánh khóe lừa bịp người ta vụng về cỡ nào, cô lại lần nữa lý giải Trần Ngân Hà vì sao gọi Chu Tiểu Nghiên là đồ ngốc.
Tô Dao nín thở: "Đó chính là kẻ lừa đảo, cô bị lừa rồi."
Chu Tiểu Nghiên không tin: "Viên Viên không phải người như vậy, kỳ thực cô ấy là người khá tốt. Lần trước tôi nói với cô ấy đừng đăng Douyin nữa, cô ấy không cho qua."
Sợ Tô Dao không tin, Chu Tiểu Nghiên còn nói thêm: "Tuần trước tôi bị cảm và sốt, cũng là cô ấy chăm sóc tôi, cô ấy một đêm không ngủ canh giữ bên mép giường tôi, cho tôi uống nước rồi uống thuốc, buổi sáng còn nấu cháo cho tôi. Cháo cô ấy nấu rất ngon, giống bố nấu, tôi nói chính là bố tôi."
Tô Dao vốn dĩ muốn hung hăng mắng Chu Tiểu Nghiên một trận, để cô ấy nhớ đời, nghe xong lời cô ấy nói, cô lại mắng không được, cuối cùng thở dài: "Cô đến phòng đối diện gõ cửa, nhìn xem cô ta còn ở trong đó không, buổi tối tôi tan làm sẽ đến chỗ cô, có việc tìm cô ta."
Chu Tiểu Nghiên đang gấp quần áo, dừng lại: "Có ý gì Dao Dao, cô ấy thật sự gạt tôi?"
Nói rồi đi đến đối diện gõ cửa, không nghe thấy tiếng của ai, gọi điện thoại cũng không bắt máy.
Chu Tiểu Nghiên lại gọi điện thoại cho chủ nhà, biết được cô gái đối diện ngày hôm qua đã trả phòng dọn đi rồi.
Tô Dao an ủi Chu Tiểu Nghiên: "Không sao đâu, cô đi báo án, có tôi ở đây, khẳng định có thể lấy lại tiền cho cô."
Động tác của Tô Dao rất nhanh, trưa ngày hôm sau đã bắt được người phụ nữ lừa đảo kia, đáng tiếc không lấy lại tiền được, bị bạn trai cô ta cầm đi đánh bạc thua sạch.
Tô Dao phát sầu, không biết nên nói như thế nào với Chu Tiểu Nghiên. Thiếu bốn mươi vạn cô ấy không thể mua căn hộ yêu thích kia, vốn dĩ đã lên kế hoạch, hết thảy đều sẽ phát triển theo hướng tốt.
Trần Ngân Hà ôm bả vai Tô Dao: "Chuyện bao lớn, không phải chỉ là tiền thôi sao."
Chuyện gì có thể giải quyết được bằng tiền thì không thành vấn đề, một người đàn ông giàu có và đẹp trai cho biết.
Tô Dao: "Vậy anh còn đủ tiền không?"
Như là nghe được câu chuyện cười, Trần Ngân Hà khinh thường câu môi dưới: "Sợ là em không biết anh có bao nhiêu tiền, cho dù anh không làm việc gì, tiền được cất trong ngân hàng, chỉ riêng tiền lãi thôi đã đủ anh tiêu xài vài đời."
Trần Ngân Hà: "Em biết anh có bao nhiêu tiền không?"
Tô Dao nghe nói những kẻ có tiền đều rất khiêm tốn, chưa bao giờ nói về tiền của mình, lần đầu tiên cô thấy loại người nói mình giàu có như nào treo ngoài miệng.
Tô Dao: "Em không những biết anh có tiền, còn biết anh đẹp trai."
Trần Ngân Hà cười: "Nếu em biết rồi, nên để mắt đến anh đi, anh đỡ phải bị những người phụ nữ bên ngoài nhòm ngó, đến lúc đó em muốn khóc cũng không kịp."
Tô Dao nở nụ cười: "Tiểu tiên nam, anh thật biết hưởng."
Tô Dao gọi cho Chu Tiểu Nghiên, nói với cô ấy đã bắt được người phụ nữ lừa liền kia, bảo cô ấy tới Cục Cảnh sát một chuyến lấy tiền về.
Sáu giờ chiều, Chu Tiểu Nghiên đúng giờ đi vào Cục Cảnh sát thành phố, Tô Dao chào hỏi chú Lưu bảo vệ, chú Lưu vừa nhìn thấy Chu Tiểu Nghiên liền cho cô ấy đi vào.
Chu Tiểu Nghiên mỗi lần tới đều sẽ mang thứ gì đó cho chú Lưu, có đôi khi là một chút trái cây, có đôi khi là mấy bình sữa bò, thậm chí một bao đường hay một túi hạt dưa, không phải món gì đáng giá, nhưng rất ấm lòng.
Chú Lưu nói Chu Tiểu Nghiên không cần mang đồ tới đây, tiết kiệm tiền mua quần áo và mỹ phẩm cho mình, tìm một người bạn trai đẹp trai.
Chu Tiểu Nghiên đặt bánh mì lên bàn chú Lưu: "Chú, lúc trực đêm đói bụng chú lấy ra ăn, cháu đi vào trước."
Chú Lưu nhìn bánh mì trên bàn, cười cười: "Nha đầu này."
Đó là mùa đông năm ngoái, Chu Tiểu Nghiên tới tìm Trần Ngân Hà, trên người cô ăn mặc phong phanh, ở cửa Cục Cảnh sát lạnh đến phát run, chú Lưu cầm áo khoác bảo cô ấy khoác vào, nói cô bị đông lạnh quá đáng thương, nếu như bị bố mẹ trong nhà thấy khẳng định rất đau lòng.
Điểm ấm áp này cô ấy vẫn luôn nhớ kỹ.
Tô Dao thấy Chu Tiểu Nghiên đi vào, vẫy vẫy tay với cô ấy: "Ở đây."
Chu Tiểu Nghiên đi theo Tô Dao và Trần Ngân Hà vào một phòng ở lầu một: "Đã sáu giờ rồi, mọi người không phải tan làm rồi sao, thủ tục dễ xử lý không?"
"Tôi không phải tăng ca vì cô sao, " Tô Dao giả vờ lấy ra một tờ giấy đưa cho Chu Tiểu Nghiên, "Ký tên lên mặt trên là được."
Chu Tiểu Nghiên ký xong, Trần Ngân Hà từ trong túi móc ra một tờ chi phiếu, dùng ngón trỏ và ngón giữa tay phải kẹp đưa qua: "Cầm đi mua nhà ở."
Thời tiết dần dần chuyển ấm, trên người anh mặc một áo sơ mi màu hồng nhạt, bên ngoài là một chiếc áo khoác kaki được cắt may khéo léo, giơ tay nhấc chân cực kỳ giống người mẫu nam trong quảng cáo thời trang, tùy tiện dừng ở một hình ảnh nào cũng là không góc chết.
Không tương thích với bộ bàn ghế bằng gỗ lê nặng nề được kê rất kiên cố phía sau anh.
Tô Dao bị mẫu nam này làm cho mù quáng đến mức không thể nhìn đi chỗ khác, sợ rằng cái đuôi của anh sẽ vểnh lên trời, đúng lúc cô than thở: "Anh đúng là đồ Bking!"
Chu Tiểu Nghiên nghe không hiểu, hỏi một câu: "Anh Ngân, Bking nghĩa là gì, là tên tiếng Anh của anh à?"
Trần Ngân Hà: "Cô cũng có thể lý giải như vậy." Thấy ánh mắt Tô Dao tỏa sáng nhìn mình, rõ ràng là rất thích, suy đoán từ này hẳn là khen anh.
Tô Dao cho rằng Trần Ngân Hà biết từ này nghĩa là gì, nhưng vì tình cảm, cô thừa nhận đó là tên tiếng Anh của anh trước mặt Chu Tiểu Nghiên, một người không biết gì.
Thẳng đến ngày hôm sau Tô Dao mới biết được, Trần Ngân Hà đích xác không biết từ thông dụng trên mạng này có nghĩa là gì.
Đã lâu rồi trong đội không tổ chức, Tô Dao nhờ Ngô Thanh Đào sắp xếp, Ngô Thanh Đào chọn một trò chơi suy luận logic*, yêu cầu mọi người điền trước vào bảng biểu để lúc đó có thể phân công vai trò.
*Nguyên văn là 剧本杀 - Script kill, một app trò chơi suy luận xã hội thực sự tích hợp nhiều thuộc tính như giọng nói, suy luận logic và tương tác xã hội. Là nơi tụ họp của những người yêu thích "bí ẩn gϊếŧ người" trực tuyến, người chơi có thể trải nghiệm cảm giác thú vị khi nhập vai ngoài đời thực trong phần mềm. (Nguồn Baidu. )
Một trong số đó là điền tên tiếng Anh, Trần Ngân Hà viết Bking.
Khi Ngô Thanh Đào thu bảng biểu nhìn thấy, thần sắc mười phần nghiêm túc, ngẫm lại đội phó Trần nhà cô ấy không có khả năng đặt cho mình cái tên như vậy, đội phó Trần làm như vậy nhất định là có ý nghĩa sâu xa nào đó.
Cho đến khi Tô Dao cầm bảng biểu này, không thể nhịn được nữa hỏi: "Lão Trần, anh biết Bking có nghĩa là gì không?"
Trần Ngân Hà nhướng mắt, dùng giọng thuần Anh nói: "Beautiful king, quốc vương ưu nhã mỹ lệ, có vấn đề?"
"Tiểu tiên nam không dính khói lửa phàm tục, không biết mấy từ thông dụng lộn xộn trên mạng là rất bình thường, " Tô Dao dùng giọng điệu đau khổ nói, "Bking có nghĩa là bức vương."
Trần Ngân Hà: "..."
Tô Dao thấy sắc mặt anh thay đổi, vội vàng lấy một bảng biểu mới, dỗ anh: "Anh viết cái khác đi, viết từ tốt đẹp nhất trên thế giới, nếu không không xứng với gương mặt này của anh."
Được người phụ nữ mình thích tâng bốc, sắc mắt Trần Ngâm Hà tốt hơn rất nhiều, ở trên bảng biểu viết một chữ: King.
Tô Dao: "Tuyệt, tổng tài đại nhân đủ bá đạo."
Trần Ngân Hà ngước mắt nhìn Tô Dao: "Anh là King của ai?"
Tô Dao cười: "Em, anh là King của em."
Trần Ngân Hà từ một chồng bảng biểu tìm ra của Tô Dao, thấy cô ghi tên mình là: Marry.
Sau một giây ghét bỏ, anh gạch bỏ tên tiếng Anh của cô, ở bên cạnh viết một cái tên: Queen.
Tô Dao nhìn tên tiếng Anh mới của mình, cảm thấy không tốt hơn Marry là mấy, nhưng đây là tiểu tiên nam viết cho cô, cô ngoại trừ nói thích cũng chỉ có thể nói thích.
Ai bảo King và Queen là một đôi.
Nếu cô không muốn dùng tên cặp với anh, anh nháo với cô thì làm sao bây giờ, thôi thì dỗ dành anh.
Tô Dao cầm ly đi rót nước, khi đi ngang qua cửa sổ, cô di chuyển một lúc, khóe mắt cô nhìn thấy một bóng người vụt qua cửa sổ của một tòa nhà văn phòng bên kia đường.
Cô giả vờ như không thấy, tiếp tục đi rót nước, từ cửa sổ trở về chỗ ngồi, lại nhìn thấy bóng dáng kia.
Cửa sổ đó ở cầu thang bộ, tòa nhà văn phòng rất cao, có thang máy, ít người đi thang bộ.
Tô Dao không tin đó là trùng hợp, vì vậy cô đứng dậy lần nữa, phát hiện bóng đen đó thực sự đang theo dõi cô, hơn nữa kỹ thuật còn rất vụng về.
Tô Dao nói mình có việc, đi ra ngoài một chuyến.
Cô từ cửa sau của Cục đi ra ngoài, vòng đến tòa nhà văn phòng kia, bắt gặp người đang theo dõi cô.
Đối phương nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, trên tay cầm một máy ảnh chuyên nghiệp, trên cổ đeo thẻ phóng viên.
"Anh bị nghi ngờ có liên quan đến xâm phạm quyền chân dung và quyền riêng tư của tôi, theo dõi nhân viên nhà nước, đi một chuyến đi." Tô Dao nói xong lấy còng tay ra đem người nọ còng lại, cầm máy ảnh trong tay anh ta, nhìn nội dung anh ta chụp lén.
"Tôi chỉ chụp vài cảnh sinh hoạt hằng ngày, không chụp cái khác, " Phóng viên liên tục xin tha, "Đừng bắt tôi, tôi xóa được không, bây giờ liền xóa ngay!"
Tô Dao không tin những điều vô nghĩa của những phóng viên này. Ai biết được liệu anh ta có dự phòng riêng hay không.
Tô Dao nhìn vào thẻ phóng viên của anh ta, phát hiện ra người này đến từ một tổ chức giải trí.
Cô rất khó hiểu: "Sao anh không đi gác những ngôi sao lớn mà lại đi gác tôi? Tôi có thể mang lại cho anh lưu lượng và tiền bạc ư?"
Phóng viên đưa mắt nhìn sống mũi: "Cô còn chưa biết sao, sáng nay có người đăng video về cô, trên mạng trở nên phổ biến, người liên tiếp lên hot search là cô."
Phóng viên chỉ vào vài chiếc ô tô màu đen đậu gần Cục Cảnh sát: "Tất cả những chiếc xe đó đang chờ chụp ảnh cô."
Tô Dao xem xét, gọi cho Giang Bất Phàm, yêu cầu Giang Bất Phàm đuổi những người này đi, đưa người phóng viên trở lại Cục bằng cửa sau.
Tô Dao giao phóng viên cho Đại Vu, không hề lưu tình, xử lý nghiêm theo thủ tục quy định, đồng thời công bố kết quả xử lý xem ai còn dám ngồi canh chụp lén cô.
Khi Tô Dao trở lại văn phòng, mọi người đã biết cô bị chụp ảnh lén và đang bùng nổ trên Weibo.
Ngô Thanh Đào bước đến gần Tô Dao: "Chị Tô, người của bộ phận kỹ thuật đã tìm được người tải lên video ban đầu, là nhân viên của một công ty môi giới."
Tô Dao nhìn video trên điện thoại di động và nhận ra hôm đó là sinh nhật của Hứa Gia Hải, cô và Ngô Nguyệt Oánh ra khỏi phòng, đi qua sảnh KTV đến khu vực nghỉ ngơi.
Trong vài giây, cô tình cờ đứng trước màn hình LCD lớn đang chiếu đoạn phim tuyên truyền của Cục.
Cô mặc một chiếc áo len màu hồng nhạt, với đôi mắt đen và mái tóc đen, đôi mắt hạnh nhân và đôi môi anh đào, lại vừa thân mật với Trần Ngân Hà ở cầu thang, có tình yêu nên mỗi cái giơ tay nhấc chân đều rất phong tình.
Trong đoạn video tuyên truyền, cô mặc đồng phục cảnh sát, với đôi mắt đẹp và tư thế hiên ngang, giơ súng về phía máy quay.
Mang đến cho mọi người một sự tương phản mạnh mẽ, thu hút ánh nhìn của mọi người, và bất ngờ kích nổ lưu lượng.
Sau khi hot search được gỡ bỏ, lại nhanh chóng hiện lên với một số mục nhập đã được thêm vào liên tiếp. Náo nhiệt như đỉnh lưu của giới giải trí khi công bố tình yêu.
Bởi vì không phải là tin tức bất hợp pháp tiêu cực, không có cách nào để loại bỏ hết các từ khóa. Cục Cảnh sát đã giúp thu lại một số hot search, nhưng không thể kiểm soát hết, vì vậy phải đợi cho nhiệt độ qua đi.
Nhân tiện cô cũng giúp Học viện Cảnh sát tuyển sinh, rất nhiều cô gái muốn trở thành nữ cảnh sát để trừ bạo an dân.
Tô Dao cầm chiếc gương trên bàn của Trần Ngân Hà nhìn vào bản thân, cô cảm thấy mình vẫn là dáng vẻ đó, không phải cô thích Versailles*, thực sự không đến mức như vậy, chỉ khi họ gặp Trần Ngân Hà, mới biết cái gì gọi là kinh diễm chân chính.
*Versailles: Là một thuật ngữ được sử dụng để mô tả "sự khoe khoang khiêm tốn", dùng để chỉ những người phô trương sự giàu có hoặc hoặc thành công của họ một cách tế nhị, tiếng Việt có thể dịch là "tự sướng".
Giang Bất Phàm và Triệu Dương đuổi những chiếc xe đang đậu gần cổng Cục Cảnh sát, đuổi hết đợt này đến đợt khác. Cuối cùng có phóng viên và truyền thông thậm chí không lái xe, cầm di động chờ ở cửa. Những người nổi tiếng trên Internet và những người nắm giữ lưu lượng truy cập không thể theo kịp.
Ban đêm vẫn có một đám người chặn cô ở cửa ra vào và cửa sau cho đến khi cô tan sở.
Tô Dao đứng ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài: "Một lát nữa em sẽ ra ngoài, Lão Trần, anh về trước đi, cố gắng đi ô tô ra ngoài."
Trần Ngân Hà đứng dậy nắm lấy tay Tô Dao: "Cùng nhau đi."
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, ngoại hình anh hại nước hại dân như vậy, cô hận không thể tìm một chiếc túi ni lông đen trùm lên đầu anh.
Trong thang máy gặp được Lục Hải Minh, Lục Hải Minh trêu ghẹo Tô Dao: "Tôi chỉ đang thắc mắc, tôi cũng góp mặt trong video đó, tại sao không ai chặn tôi?"
Một nữ đồng nghiệp bên cạnh cười nói: "Anh là đàn ông, lại cường tráng, con của anh đang học tiểu học, có gì đẹp?"
"Nếu phải nói, cảnh hoa của chúng ta quá đẹp và có khí chất, " Nữ đồng nghiệp lấy điện thoại di động ra bấm vào video, "Nhìn xem, bên cạnh đội trưởng Tô còn một cô gái ăn mặc lộng lẫy này, mặc váy đuôi cá, kiểu tóc và cách trang điểm đều được đặc biệt làm, còn không phải bị đội trưởng Tô chúng ta nháy mắt hạ gục, người cũng không đề cập đến. Đội trưởng Lục anh nghĩ cũng đừng nghĩ."
Tô Dao biết nữ đồng nghiệp đang nói về Ngô Nguyệt Oánh.
Mấy người ra khỏi thang máy và đi xuống tầng dưới tòa nhà văn phòng, thấy một nhóm người đang chặn cửa.
Lục Hải Minh nói: "Ngồi xe anh đi, đóng cửa sổ lại xem họ có thể chụp những gì."
Để đến bãi đậu xe, cần phải đi qua sân của Cục Cảnh sát, khi những người canh cửa nhìn thấy Tô Dao đi ra từ tòa nhà, họ lấy điện thoại di động, máy ảnh và máy ghi hình ra chĩa về phía cô.
Những người này biết rất rõ pháp luật không trách công chúng, chỉ cần có đủ người, vi phạm pháp luật một chút cũng sẽ không chịu trách nhiệm.
Có rất nhiều người trong số họ, cho dù chụp ảnh cô mà không có sự cho phép của cô, cảnh sát vẫn có thể bắt hết được sao? Không thể nào, khối lượng công việc quá lớn, không thể quản được nhiều người.
Trời đã tối một nửa, đèn đường vừa sáng, liên tục bật đèn flash, Tô Dao không thể mở mắt.
Trần Ngân Hà mở áo khoác gió, ôm cô giấu vào lòng rồi dẫn cô vào bãi đậu xe.
Anh mở cửa xe cho cô, lấy tay che đầu cửa xe, đợi cô đi vào, đóng cửa xe, dựa vào xe lấy điện thoại di động ra.
Tô Dao gõ cửa kính xe: "Sao anh không lên xe?"
Khi những người ở cửa nhìn thấy cô lên xe, họ quay camera về phía Trần Ngân Hà.
Trong đêm tối mịt mù, đôi mắt đen của Trần Ngân Hà trầm xuống, anh nói với điện thoại di động: "Một tính là một, đừng để bọn họ chạy thoát, hành động!"
Khi giọng nói của anh rơi xuống, Giang Bất Phàm, Ngô Thanh Đào và những người khác đang phục kích gần đó đã chặn những người này ngay tại lối vào của Cục và bắt giữ họ.
Trần Ngân Hà nói với Lục Hải Minh ở ghế lái: "Làm phiền đội trưởng Lục, đưa cô ấy về nhà an toàn."
Lục Hải Minh cười: "Rõ, đội phó Trần."
Tô Dao hạ cửa kính xe, nhìn hỗn loạn trong sân Cục Cảnh sát: "Nhiều người như vậy, khó giải quyết lắm, anh không thể bận rộn đến nửa đêm, bỏ đi, hù dọa vài câu, ngày mai bọn họ sẽ không dám đến nữa."
"Tại sao không trách công chúng, " Trần Ngân Hà chế nhạo, "Người phụ nữ của lão tử mà cũng dám chụp lén, nói vài câu là xong, coi anh chết rồi à?"
"Đội trưởng Lục, lái xe."
Không để ý đến sự phản đối của Tô Dao, Lục Hải Minh lái xe ra khỏi cổng Cục Cảnh sát: "Chị đại, em sẽ không nghĩ đội phó Trần nhà em đang chuyện bé xé ra to chứ?"
Lục Hải Minh tiếp tục: "Em nghĩ là ảnh của em bị tung lên mạng cho người khác nhìn là xong rồi? Em không phải đàn ông, em không hiểu, ảnh của phụ nữ đẹp có thể được dùng cho nhiều mục đích. Đóng cửa lại làm những việc riêng tư xấu xa trước ảnh và video được coi là nhẹ rồi đấy."
"Không trách đội phó Trần tức giận. Nếu như có chuyện ảnh của chị dâu em bị người ta làm như vậy, anh cũng nhịn không nổi, hiểu chưa?"
Tô Dao quay đầu nhìn về hướng lối vào của Cục Cảnh sát, xe đã chạy xa rồi, cô không còn thấy Trần Ngân Hà nữa.
Tô Dao: "Anh Lục, đừng đưa em về nhà em, em muốn đến nhà Trần Ngân Hà."
Cô muốn đợi anh tan sở dù có muộn thế nào đi nữa.
...
Trên tầng hai của một quán cà phê đối diện cổng Cục Cảnh sát, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng ngồi bên cửa sổ, mắt nhìn đăm đăm vào cửa Cục.
Cô ta nhìn thấy vô số ánh sáng lóe lên, và cô ta nhìn thấy người đàn ông thậm chí không thèm liếc nhìn cô ta đang bảo vệ cho người phụ nữ đó.
Mặc dù cô ta đã ở trong video đó, nhưng không ai nhìn thấy cô ta.
Cô ta nghiến răng ken két, đôi mắt đỏ hoe, sự ghen ghét và tức giận suýt bóp nát cốc cà phê sứ đang cầm trên tay.
Cô ta cầm điện thoại di động trong tay lên gọi, giọng nói u ám: "Không phải bọn họ đang tìm ứng cử viên cho Queen sao, tôi có người ở đây, chắc chắn có thể bán với giá tốt không ngờ."
← Ch. 073 | Ch. 075 → |