Anh cũng nhớ em
← Ch.071 | Ch.073 → |
Edit+beta: LQNN203
Nghe thấy giọng nói của Ngô Nguyệt Oánh, Tô Dao từ trên ghế sô pha đứng dậy, đi tớ hỏi: "Cậu tìm mình?"
Ngô Nguyệt Oánh mỉm cười với Tô Dao: "Phải."
Những bài hát đang phát trên màn hình máy tính khổng lồ của KTV, với dàn âm thanh nổi vờn quanh, một bản nhạc rock and rolll đang vang lên. Tô Dao đưa Ngô Nguyệt Oánh tới cạnh cửa: "Nơi này ồn quá, chúng ta ra ngoài nói đi."
Tô Dao mở cửa phòng, đợi Ngô Nguyệt Oánh đi ra ngoài trước rồi tự mình đi ra, khi đóng cửa lại, cô phát hiện có gì đó không ổn, không thể đóng lại, nhìn thoáng qua thấy Trần Ngân Hà đã đi theo chặn cửa lại.
Tô Dao: "Em với bạn học cũ nói chuyện anh đi theo làm gì?"
Trần Ngân Hà từ trong phòng đi ra, đứng bên cạnh Tô Dao, rũ mắt nhìn cô: "Em không phải đang theo đuổi anh sao, sợ một lúc không gặp được anh em sẽ nhớ anh phát điên mất."
Ngô Nguyệt Oánh vẫn ở một bên, Tô Dao bị lời nói cợt nhả của Trần Ngân Hà làm cho đỏ mặt, đưa tay lên kéo khuy cổ tay áo anh, ý bảo anh đừng nói nhảm nữa.
Trần Ngân Hà chậm rãi mở ngón tay của Tô Dao ra: "Ở nơi công cộng, không được cởϊ qυầи áo của anh. Nếu không nhịn được thì phải đợi về đến nhà đóng cửa lại."
Tô Dao: "..."
Tô Dao nắm lấy cánh tay Trần Ngân Hà, kéo anh sang một bên: "Anh ở đây rốt cuộc muốn làm gì?"
Trần Ngân Hà liếc nhìn Ngô Nguyệt Oánh, cong môi dưới khinh thường: "Cô ta có hứng thú với anh."
"Anh đang nói cái gì vậy?! Đây là lần đầu tiên gặp mặt, chưa nói gì với nhau, sao người ta lại có hứng thú với anh?" Tô Dao ngước mắt nhìn Trần Ngân Hà, "Em thừa nhận anh đẹp trai, nhưng những người như chủ nhiệm Hứa và Đường Chu cũng không tệ mà, mở miệng là nói Ngô Nguyệt Oánh thích mình, anh quá tự tin hay là quá tự luyến đây?"
Trần Ngân Hà mỉm cười, đôi mắt như hoa đào của anh hơi cong: "Anh từ nhỏ được các cô gái yêu thầm mà lớn lên, đã quá quen thuộc với loại ánh mắt đó rồi. Cô ta muốn anh chú ý tới."
Tô Dao quay đầu liếc về phía Ngô Nguyệt Oánh, tầm mắt đối phương bên kia tình cờ giao với cô, mỉm cười với cô rồi quay đầu nhìn chỗ khác.
Tô Dao cau mày, Ngô Nguyệt Oánh thực sự đang nhìn Trần Ngân Hà.
Trần Ngân Hà nhướng mày: "Em cho rằng cô ta thay bộ váy đó cho ai xem?"
Lần này Tô Dao không phản bác Trần Ngân Hà.
Tô Dao nhướng mắt, ánh đèn tối trong hành lang KTV khiến mắt anh sâu thẳm. Cổ áo sơ mi của anh hơi mở ra, trên đó có thắt một chiếc cà vạt lỏng lẻo, đuôi mắt nheo lại, trông rất thiếu đứng đắn.
Tô Dao thấp giọng mắng: "Cả ngày làm mình hoa hòe lộng lẫy, chỉ biết hái hoa ngắt cỏ, lăn vào trong phòng, không được ngoài hồng hạnh xuất tường."
Trần Ngân Hà: "Anh sẽ coi như em đang đang khen anh."
Tô Dao: "Không biết xấu hổ."
Tô Dao đẩy cửa phòng ra, đè vai Trần Ngân Hà rồi đẩy anh vào. Động tác rất thô bạo, không nhẹ nhàng hơn bao nhiêu so với việc hộ tống nghi phạm bỉ ổi nhất.
Trần Ngân Hà đứng bên cửa trong phòng, nhìn Ngô Nguyệt Oánh với ánh mắt bình tĩnh, nói nhỏ với Tô Dao: "Đừng đi quá xa."
"Yên tâm, em là cảnh sát sợ bị bắt cóc bán đi không thành, " Tô Dao nói, "Hơn nữa, mọi người đều biết em là cảnh sát, lá gan bao lớn mà dám bắt em, không sợ bị truy nã cả nước sao?"
Trần Ngân Hà sờ sờ khuôn mặt Tô Dao, trong mắt hiện lên nụ cười lấp lánh: "Oanh oanh yến yến không thú vị nữa. Nữ cảnh sát mới có nhiều động lực, càng mạo hiểm thì càng có được sự phấn khích và thích thú, hiểu chưa cô nương?"
Tô Dao bị Trần Ngân Hà nhìn chằm chằm, toàn thân tê dại, cô bỏ tay ra khỏi mặt của anh: "Anh là cảnh sát, không phải là kẻ biếи ŧɦái xấu xa đen tối. Cách suy nghĩ có thể bình thường được không?"
"Em cho rằng anh đang nói đùa với em sao?" Trần Ngân Hà nhìn xuống thời gian, "Hai mươi phút, nếu hai mươi phút nữa em không quay lại, anh sẽ cho nổ KTV này."
Tô Dao lại phải nhắc nhở: "Anh là cảnh sát, cả ngày đừng nghĩ gϊếŧ cái này đánh bom cái kia."
Cô cảm thấy Trần Ngân Hà đã quá căng thẳng, chuyện bé xé ra to.
Trần Ngân Hà nhướng mi liếc nhìn Ngô Nguyệt Oánh, trầm giọng nói: "Vừa rồi anh nói không đúng lắm, cô ta không thích anh, là ghen tị với em, cô ta ghen tị với em."
Tô Dao cảm thấy Trần Ngân Hà càng nói càng thái quá: "Em có gì phải ghen tị, nhìn bộ quần áo rách rưới trên người em đi, rồi lại nhìn người ta xem. Cái nào thu hút người khác hơn, không cần em nói nhỉ."
"Hơn nữa, cô ấy là bạn cùng bàn với em hồi cấp ba, cô ấy sống nội tâm, điều kiện gia đình không tốt lắm, lại không tiếp xúc với ai. Còn em cả ngày chỉ biết học, cũng không ham chơi, nhạt nhẽo đến không thể nhạt nhẽo hơn. Hai tụi em ở trong lớp là người không có cảm giác tồn tại, thậm chí chuyện em là hoa khôi của lớp là do lần trước họp lớp mới biết được."
"Mặc dù bây giờ cô ấy đã thay đổi rất nhiều so với trước đây, nhưng cô ấy không có động cơ, cô ấy không có lý do gì để ghen tị với em."
Trần Ngân Hà đưa tay lên xoa tóc Tô Dao: "Làm sao cô ta không có động cơ được, bản thân sự tồn tại của em đã là mối đe dọa cho tất cả những người phụ nữ khác."
Tô Dao từng nghe một câu, gọi là "Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi", trong mắt Trần Ngân Hà, vẻ đẹp của Tây Thi này phải nhân lên gấp mười lần, trong mắt anh, tất cả những người xung quanh đều thèm muốn Tây Thi gấp mười lần.
Tô Dao biết cô trông cũng không tệ lắm, nhưng không đến mức kinh thiên động địa mà.
Phải nói rằng, chẳng có người phụ nữ nào lại không thích một người mà mình thích khen ngợi như thế này.
Trong lòng Tô Dao vui mừng, trộm liếc mắt nhìn Trần Ngân Hà một cái, trong khoảng thời gian này không được để ý đến anh nữa, hệ thống ngôn từ tình yêu của anh lại được nâng cấp, thật sự đáng sợ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ bị anh ăn sạch mất.
Trần Ngân Hà: "Cô ta vào phòng tổng cộng hai lần. Lần đầu tiên, cô ta đang cố tình thu hút sự chú ý của người khác. Chỉ có điều anh không nhìn cô ta vì lúc đó anh đang nhìn em. Lần thứ hai vẫn vậy, cô ta đã thua em."
Trần Ngân Hà tiếp tục nói: "Chỉ cần em ở nơi nào, người khác không thể nhìn thấy cô ta, đó là lý do tại sao cô ta ghen tị với em."
"Nếu thêm một lần nữa, em có thể dễ dàng lấy đi những gì cô ta không thể có được cho dù đã cố gắng thế nào. Nếu em là cô ta, em có phát điên không?"
Tô Dao: "Em không cướp cái gì của cô ấy cả."
Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao: "Nếu đến cả em còn không nhận ra mình đã cướp của cô ta, đó mới là điều bực bội nhất."
Tô Dao ngập ngừng nói: "Tất cả đều là suy đoán của anh."
Trần Ngân Hà: "Anh không bao giờ đưa ra giả định về người khác, anh chỉ đưa ra những suy luận hợp lý và có cơ sở. Dương Sơ Mẫn là như vậy, Lý Thư Bân, Phạm Hà, và cả Ngô Nguyệt Oánh cũng như thế."
Chưa kể, ánh mắt nhìn người của Trần Ngân Hà quá độc, Tô Dao làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.
Trần Ngân Hà: "Em vừa nói hai đặc điểm rõ ràng nhất ở cô ta là tự ti nhạy cảm, thiếu cảm giác tồn tại và nghèo khó."
"Trước tiên hãy nói về sự nghèo khó. Như em có thể thấy, cô ta đang rất cố gắng kiếm tiền, dùng tiền để xây dựng bản thân, trang sức cho mình, tiền có sạch sẽ hay không là một chuyện khác. Ngoài ra, cô ta tự ti nhạy cảm không có cảm giác tồn tại, hiện giờ đã trở thành một bông hoa giao tiếp, bất luận thế nào cũng phải khiến mình trở nên hấp dẫn ánh mắt người khác là sự bù đắp bệnh tật cho sự thiếu hụt tâm lý của cô ta."
Những gì Trần Ngân Hà nói là đúng, Tô Dao không bao giờ nghĩ rằng Ngô Nguyệt Oánh sẽ ghen tị với cô.
Cũng may bọn họ không có hận ý sâu đậm, về sau cùng lắm không lui tới là được, nếu không tiếp xúc với nhau thì sẽ không có chuyện gì.
Dường như anh có thể nhìn ra Tô Dao đang nghĩ gì, Trần Ngân Hà nhìn đôi mắt trong sáng của cô, giọng nói lạnh lùng: "Đừng bao giờ coi thường ác ý của một người."
Cách đó không xa, Ngô Nguyệt Oánh đợi đã lâu, gọi Tô Dao: "Dao Dao, cậu còn chưa nói xong sao?"
"Em đi trước, " Tô Dao nói với Trần Ngân Hà, "Hai mươi phút sau em sẽ quay lại."
Tô Dao đi đến chỗ Ngô Nguyệt Oánh.
Ngô Nguyệt Oánh nắm lấy cánh tay của Tô Dao, cười dịu dàng: "Mình tan làm sớm, vừa hay cậu ở đây. Chúng ta chưa gặp nhau kể từ lần họp lớp trước, đến văn phòng của mình ôn chuyện nhé?"
Vì lời nhắc nhở của Trần Ngân Hà, Tô Dao cảnh giác hơn với Ngô Nguyệt Oánh một chút: "Đồng nghiệp mình vẫn đang tổ chức sinh nhật, mình ra ngoài quá lâu cũng không tốt. Không phải ở lầu một có sảnh chờ sao, xuống đó ngồi đi."
Ngô Nguyệt Oánh cười: "Được."
Ngô Nguyệt Oánh đang đi một đôi giày cao gót cao 10 cm, dường như cô ta bị vướng vào váy của mình, dứt khoát cởi ra cầm trên tay, đi chân trần trên thảm.
Thảm của KTV có màu tím sẫm, còn bàn chân của cô ta màu trắng với sơn móng màu đỏ tươi.
Cô ta một tay xách giày cao gót mảnh mai, một tay cầm váy, thể hiện một cảm giác như trong câu chuyện cổ.
Thu hút ánh mắt của người khác, làm cho người ta tò mò, không khỏi tập trung vào cô ta, đoán xem cô ta có phải là Lọ Lem trốn khỏi vũ hội hay không.
Tô Dao và Ngô Nguyệt Oánh đến tầng một. Khi họ bước đến đại sảnh, một video tuyên truyền về an toàn đang phát trên màn hình LCD trong sảnh KTV.
Cục Cảnh sát thành phố Vân Giang thông báo rằng trong vòng ba tháng trước và sau Tết Nguyên đán, các địa điểm vui chơi giải trí sẽ được phát vòng lặp ít nhất mười phút mỗi ngày.
Thật không may, người mẫu cho video tuyên truyền hàng năm của Cục lại là Tô Dao và Lục Hải Minh.
Hoa khôi cảnh sát vừa xinh đẹp vừa ngầu còn Lục Hải Minh thì cao to vạm vỡ, hai người đứng trước ống kính cầm súng không chỉ mãn nhãn mà còn mang lại cho người dân cảm giác an toàn.
Trong video, Tô Dao trang điểm nhẹ, mặc đồng phục cảnh sát, sở hữu đôi mắt đẹp và sắc sảo, khiến mọi người chú ý ngay lập tức.
Trong đoạn video ngắn, Tô Dao nói: "Thực thi pháp luật theo công lý."
Lục Hải Minh nói: "Trung thành vì dân."
Tô Dao lại nói: "Anh dũng thiện chiến."
Lục Hải Minh lại nói: "Trừ bạo an dân."
Cả hai đứng lùi về phía sau, cùng nhìn vào máy quay và nói: "Giữ lấy sự bình yên trong lòng, dùng tình yêu để hun đúc tinh thần cảnh sát!"
Tô Dao vẫn nhớ rằng khi cô đang thực hiện những đoạn video ngắn, cô và Lục Hải Minh đã bị trưởng khoa Lưu mắng đến máu chó văng đầy đầu.
Họ không phải là diễn viên chuyên nghiệp, không biết bất cứ kỹ năng diễn xuất nào, hình thể và ngôn ngữ rất cứng nhắc, quay cả tuần cuối cùng... họ cũng không thành công, cuối cùng họ bị thời hạn đuổi đến, không thể không chọn một phiên bản để gửi.
Tô Dao nhìn chính mình và Lục Hải Minh trong video anh một câu tôi một câu, giống như là đang nói chuyện xuyên không, nhưng lại không có biểu tình gì, cô xấu hổ đến mức đầu ngón chân vùi trên mặt đất, hận không thể xoay người rời đi, làm bộ không quen biết hai người đầu đất trong video kia.
Nhiều người trong đại sảnh bị thu hút bởi nữ cảnh sát trong đoạn video tuyên truyền ngắn.
"Chà, lý tưởng của mình khi còn nhỏ là trở thành cảnh sát, nhưng tiếc là vóc dáng của mình không được tốt. Mình ghen tị với cô ấy quá."
"Tôi không nghĩ đây là cảnh sát. Đó phải là một diễn viên hoặc một người mẫu nữ được thuê. Nếu không, làm sao có một cảnh sát xinh đẹp như vậy."
"Đúng vậy, xinh đẹp như vậy ai còn làm cảnh sát, chỉ cần dựa vào mặt cũng có thể mua được biệt thự ở bên sông rồi."
"Tôi nghĩ đó là một cảnh sát thực thụ. Mọi người hãy nhìn tư thế cầm súng xem, dáng đứng và tấm lưng thẳng của cô ấy, vừa thấy có vẻ như cô ấy đã được huấn luyện chuyên nghiệp đấy."
Cho đến khi đoạn video tuyên truyền được phát đi phát lại nhiều lần, khán giả trong sảnh vẫn chưa hài lòng, có người yêu cầu cô gái ở quầy lễ tân phát thêm vài lần nữa, họ vẫn chưa xem đủ.
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân cũng thích nhìn những đại mỹ nhân, và những đại mỹ nhân xinh đẹp và ngầu lại càng hiếm hơn.
Đã xem video tuyên truyền này không biết bao nhiêu lần vẫn chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi. Cô ấy đang dự định chiếu thêm nhiều lần nữa để đáp ứng nhu cầu của đông đảo mọi người. Qua khóe mắt, cô ấy nhìn thấy người quản lý nhân sự cách đó không xa nhìn mình, nên chỉ có thể nói với mọi người: "Hôm nay đã phát nhiều lần rồi, không có gì để xem."
Người quản lý nhân sự của KTV này là Ngô Nguyệt Oánh.
Có người trong đại sảnh nhận ra Tô Dao, ngạc nhiên chạy đến: "Xin chào, chị có phải là nữ cảnh sát trong video tuyên truyền không?"
Tô Dao giật mình một lúc rồi mỉm cười: "Không phải." Cô không muốn bị chú ý.
Hai cô gái nhỏ hoạt bát nhận ra cô: "Em sẽ không nhận nhầm người, khẳng định chính là chị, chị cảnh sát, chị thật ngầu."
Tô Dao không thể phủ nhận, nghĩ đến bây giờ cô là đại diện cho hình tượng của Cục Cảnh sát thành phố, cô chỉ có thể nở một nụ cười phục vụ nhân dân: "Cảm ơn."
Cô gái nhỏ lấy điện thoại di động ra, hơi ngượng ngùng hỏi: "Cho tụi em chụp ảnh với chị nhé, em và mẹ đều thích chị lắm, mỗi lần video tuyên truyền phát trên tivi mẹ em đều nhìn chằm chằm vào đó, nói cô gái này xinh đẹp và trông có phúc."
Tô Dao lịch sự mỉm cười.
Cô gái nhỏ đưa điện thoại di động cho người bạn đồng hành của mình, đứng bên cạnh Tô Dai và nhờ người bạn đồng hành chụp ảnh cho họ.
Động tĩnh ở đây quá lớn, có một nhóm người nhìn qua liền nhận ra Tô Dao, trong số đó có cả đại diện của một công ty môi giới nổi tiếng.
Vị quản lý bước tới, đưa danh thiếp cho Tô Dao, giới thiệu danh tính, hỏi Tô Dao cô có ý định gia nhập làng giải trí hay không.
Tô Dao lịch sự từ chối: "Cảm ơn vì sự đánh giá cao của anh, tôi không có sở trường đó, anh cũng thấy rồi. Kỹ năng diễn xuất của tôi cứng như gỗ. Tôi thích hợp làm cảnh sát hơn."
Người đại diện đánh giá Tô Dao nhiều lần. Ánh mắt anh ta có tiếng tốt trong nghề, người anh ta coi trọng không bạo hồng cũng là đỏ thẫm.
Anh ta đã xem đoạn video tuyên truyền của Cục Cảnh sát thành phố từ lâu, nghĩ nữ cảnh sát trong đó thật đẹp, không ngờ người thật còn đẹp đến mức này.
Cô chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ, tóc và mắt đen tuyền, làn da trắng như tuyết, một đôi mắt hạnh nhân, sống mũi cao và nhỏ, và điều nổi bật nhất chính là đôi môi, không son tự đỏ, sáng bóng và đầy đặn.
Nhiều năm huấn luyện đã khiến cho vóc dáng của cô căng đầy gợi cảm, với vòng eo thon gọn và đôi chân dài miên man, không một chút mỡ thừa trên cơ thể. Thật hiếm khi thấy một người phụ nữ đẹp tự nhiên và gợi cảm đến thế.
Mặc dù quần áo của cô bình thường đến mức không thể bình thường hơn, cô thậm chí còn không trang điểm. Ngay khi cô xuất hiện, mọi người xung quanh đều trở thành phông nền.
Sự tồn tại của họ được sinh ra để tạo nên sự độc đáo của cô, và cô nên đứng ở trung tâm sân khấu để nhận được sự ngưỡng mộ của hàng triệu người.
Người đại diện không bỏ cuộc và nói với Tô Dao: "Cô không muốn gia nhập ngành giải trí cũng được. Một số quảng cáo và các tác phẩm điện ảnh và truyền hình yêu cầu phải có cảnh sát thực sự, sẽ có một vài cảnh quay chung, cô suy xét một chút chứ?"
Chỉ cần cô sẵn sàng quay, dù chỉ là nửa phút, anh ta có đủ tự tin để khiến cô nổi tiếng. Diễn xuất không tốt cũng không sao, với gương mặt và khí chất này thì khán giả vẫn mua.
Tô Dao mỉm cười: "Là một công chức tư pháp, việc tham gia biểu diễn nghệ thuật riêng tư là vi phạm kỷ luật. Tôi xin lỗi."
Ngô Nguyệt Oánh đi tới và nói với người đại diện: "Nếu cô ấy không muốn, không cần ép buộc. Trong KTV chúng tôi có rất nhiều cô gái xinh đẹp, anh nhìn trúng được ai không?"
"Điều kiện tôi muốn không chỉ là xinh đẹp, " Người đại diện lắc đầu tiếc nuối, "Nơi này của các người không có."
Ngô Nguyệt Oánh mỉm cười: "Thật ư, xem ra không là cô ấy là không được."
Có vài người xếp hàng chờ chụp ảnh với Tô Dao, cô chỉ có 20 phút nên không chụp được ảnh chung với từng người một, chỉ có thể gọi mọi người cùng nhau chụp, hỏi cô gái ngồi ở quầy lễ tân giúp chụp một tấm tập thể lớn, liền tính nhiệm vụ hoàn thành.
Cô gái ở quầy lễ tân nhìn thấy Ngô Nguyệt Oánh đứng sang một bên liền hét lên: "Quản lý Ngô, chị không định chụp à?"
Ngô Nguyệt Oánh mỉm cười: "Tôi không chụp, mọi người đều nhắm vào nữ cảnh sát xinh đẹp, không thích hợp để tôi đứng ở giữa."
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân ngây ngô nói: "Không sao đâu, quản lý Ngô, chị cứ đứng sang một bên một chút, sau đó in ảnh treo lên tường, còn có thể quảng bá cho quán của chúng ta."
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân không nhận ra, sắc mặt của Ngô Nguyệt Oánh đã thay đổi.
Ngô Nguyệt Oánh đi đến bên cạnh gọi người phụ trách bộ phận nhân sự: "Tiểu Linh ngồi ở quầy lễ tân, ngày mai cô ấy không cần đi làm nữa, vì làm việc riêng trong giờ làm việc."
Quản lý nhân sự: "Tiểu Linh là một người tốt, có năng lực, siêng năng, xinh đẹp và linh hoạt. Cô ấy đã làm việc với chúng tôi hơn ba năm rồi. Lần trước ông chủ nói với tôi rằng cô ấy sẽ được thăng chức lên làm trưởng ban nữa."
Ngô Nguyệt Oánh lạnh lùng nói: "Cô ta ưu tú lợi hại như vậy, không phải là một nhân tài không được trọng dụng ở chỗ chúng ta sao?"
Giám đốc nhân sự nghe thấy sự không vui của Ngô Nguyệt Oánh, không muốn tranh cãi với cô ta, ông ta định quay lại xin chỉ thị của ông chủ trước khi quyết định có sa thải Tiểu Linh hay không.
Quản lý nhân sự có những cân nhắc riêng, một tụ điểm ăn chơi như KTV thì cần gái xinh, tiếp rượu và hoa quả, gọi đồ và ca hát, có thể tăng thêm rất nhiều thu nhập.
Bất cứ người đàn ông nào đến tiêu phí đều sẽ không thích một người phụ nữ quá xấu xí ngồi bên cạnh mình vừa uống rượu vừa hát hò, đương nhiên càng xinh đẹp càng bắt mắt.
Ngoài Tiểu Linh, Ngô Nguyệt Oánh đã sử dụng nhiều lý do khác nhau để đuổi một số cô gái xinh đẹp đi. Đây không phải chuyện người quản lý nhân sự cần nhìn đến.
Sau khi chụp ảnh, Tô Dao nói với cô gái nhỏ ở quầy lễ tân: "Ảnh có thể chụp, nhưng không được treo trên tường, hiểu không?"
Thân phận của cô nhạy cảm, khi bức ảnh được treo trên tường, người khác sẽ nghĩ rằng KTV này được cảnh sát chứng nhận và an toàn tuyệt đối. Nếu xảy ra sự cố ở đây, cô phải chịu trách nhiệm hay vô trách nhiệm đây.
Tiểu Linh cười: "Được, em hiểu rồi chị cảnh sát."
Sau khi chụp ảnh, người đại diện đến gặp Tô Dao một lần nữa và hỏi xin cô WeChat, Tô Dao không muốn cho, nói với người đại diện: "Bạn của tôi vẫn đang đợi tôi, tôi đi trước."
Nói xong, cô nhấc chân đi về hướng Ngô Nguyệt Oánh, người đại diện không còn cách nào khác đành bó tay.
Tô Dao bước đến bên Ngô Nguyệt Oánh, cảm thấy nhẹ nhõm khi cô nhìn thấy người đại diện và đối tác của anh ta bước ra khỏi KTV: "Thật là rắc rối."
Đôi mắt phượng của Ngô Nguyệt Oánh hơi cong lên: "Còn không phải bởi vì cậu quá chói mắt, lại xinh đẹp, nghề nghiệp mạnh mẽ. Thật sự là giống như khi còn đi học."
Cô ta âm thầm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tô Dao, dùng tay siết chặt lấy lòng bàn tay buông xuống bên cạnh, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt cô ta, nhưng cô ta không cảm thấy đau, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.
Tô Dao: "Mình không muốn bị quấy rầy, chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình."
Ngô Nguyệt Oánh câu môi dưới, khóe môi có chút châm chọc, nhưng giọng điệu lại dịu dàng vô hại: "Vậy à." Nói không muốn bị chú ý, vậy mà có thể thu hút rất nhiều người. Thực sự ngây thơ hơn cả bạch liên hoa.
Tô Dao chỉ vào khu nghỉ ngơi bên cạnh: "Tới đó ngồi đi?"
"Được, " Ngô Nguyệt Oánh trìu mến nắm lấy cánh tay Tô Dao, "Cậu muốn uống gì, mình sẽ để quầy lễ tân làm."
Tô Dao nở nụ cười: "Không cần, sinh nhật đồng nghiệp, lát nữa mình phải lên rồi."
Ngô Nguyệt Oánh yêu cầu quầy lễ tân pha hai cốc nước đào mới vắt và thêm mật ong cho vừa miệng.
Hai người ngồi trên sô pha đối diện nhau, Tô Dao nhấp một ngụm nước ép đào: "Thật ngọt." Cô không thích uống quá ngọt, Trần Ngân Hà rất thích uống, định lần sau có cơ hội sẽ làm cho anh uống.
Nghĩ đến Trần Ngân Hà, Tô Dao không khỏi liếc ly nước đào thêm vài cái, bên trong đừng bỏ thuốc vào đấy.
Cô cũng cảm thấy mình có chút trông gà hóa cuốc, nếu như Ngô Nguyệt Oánh thật sự xuống tay với cô, cũng sẽ không bao giờ dám ở đây.
Tô Dao cảm thấy hụt hẫng khi nghĩ đến cảnh Ngô Nguyệt Oánh giúp cô lau vết máu đến tháng trên ghế vào mùa đông năm lớp 12 của cô. Hy vọng rằng những suy luận của Trần Ngân Hà đều là sai, nhưng không thể không cảnh giác với Ngô Nguyệt Oánh.
Tô Dao bắt đầu ôn chuyện: "Nhìn thấy cuộc sống của cậu tốt đẹp, kiếm được nhiều tiền hơn, tính tình cũng vui vẻ hơn trước. Thật tốt."
"Cậu cũng rất tốt, không thay đổi gì so với trước kia, " Ngô Nguyệt Oánh nói, "Lần trước họp lớp Đào Chính An đưa cậu về, sau này hai người không phát triển thêm nữa à?"
Tô Dao: "Không, cậu ấy là một người rất tốt và xuất sắc, tương lai cậu ấy sẽ gặp được người phụ nữ tốt hơn."
Ngô Nguyệt Oánh nói với giọng điệu giễu cợt: "Đó là bởi vì cậu đã tìm thấy một người đàn ông tốt hơn, người trong phòng vừa rồi ấy. Anh ta trông đẹp trai, khí chất cao quý, nhìn rất giàu có, không giống người thường."
"Khi nào hai người kết hôn, mình chuẩn bị tiền mừng."
Tô Dao cong khóe môi: "Còn sớm."
Cô và Trần Ngân Hà còn nhiều vấn đề cần giải quyết, trạng thái trước mắt không thể đến với nhau, dù có ở bên nhau thì cũng chia tay, cô không thích chia tay, thích giải quyết vấn đề hơn.
Chẳng hạn như sự cố chấp và du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu hết thuốc chữa của anh đối với cô, chẳng hạn như việc anh che giấu điều gì đó với cô.
Trong lòng Trần Ngân Hà cũng hiểu, anh ôm cô và hôn cô, nhưng anh không đề cập đến việc biến cô thành bạn gái của anh. Cô biết anh thích cô đến nhường nào, và cô cũng thích anh, nhưng hai người không phải chỉ cần yêu nhau là có thể răng long đầu bạc.
Ở tuổi này, chẳng ai còn là cậu trai cô bé nữa cả, con người ta nên có cái lý của một người trưởng thành, dù tình yêu có mãnh liệt đến đâu thì cũng nên biết cách kiềm chế, kiềm chế không được cũng phải kiềm chế, nếu không kết cục chính là cả hai cùng hủy diệt.
Ngô Nguyệt Oánh nhìn Tô Dao: "Vì cậu không thích Đào Chính An, nên mình cũng có thể nói, trước đây mình thích Đào Chính An, rất thích cậu ấy."
Tô Dao sững sờ một lúc, cô không ngờ Ngô Nguyệt Oánh cũng thích Đào Chính An.
Ngô Nguyệt Oánh cười: "Có gì lạ đâu, cậu ấy tốt như vậy, có rất nhiều cô gái thích cậu ấy, thêm mình nữa cũng không tính là nhiều."
Tô Dao: "Xin lỗi, mình lúc đó không biết cậu thích cậu ấy, nói rất nhiều chuyện không nên nói."
Hồi đó cô nghiện học và không giao du nhiều với các bạn khác trong lớp, chỉ thân với Ngô Nguyệt Oánh, tự nhiên cũng cùng cô ta nói rất nhiều suy nghĩ của con gái, chẳng hạn như chuyện cô đã phải lòng Đào Chính An.
Bây giờ nghĩ lại, nếu Ngô Nguyệt Oánh cũng thích Đào Chính An, nghe những lời của cô chắc chắn sẽ cảm thấy không vui.
"Không sao đâu, mình biết Đào Chính An cũng thích cậu. Chỗ ngồi của cậu ấy ở ngay phía sau chúng ta. Cậu ấy hay nhìn chằm chằm bóng lưng cậu đến phát ngốc trong giờ học tự học, và sẽ để lại cho cậu một chiếc ô vào những ngày mưa, " Ngô Nguyệt Oánh nói, "Có rất nhiều cô gái thích cậu ấy như vậy, nhưng cậu là người duy nhất trong mắt cậu ấy."
Giọng điệu của Ngô Nguyệt Oánh khiến Tô Dao khó chịu, cô muốn rời đi: "Lần trước mình đã nói rõ với cậu ấy, sau này cậu ấy sẽ gặp một người phụ nữ tốt hơn."
Ngô Nguyệt Oánh nhấp một ngụm nước trái cây trên bàn: "Mình nhớ một lần trong giờ học thể dục, cậu ấy mua một chai nước ép đào. Cậu ấy xấu hổ khi đưa cho cậu, nên đã nhờ mình đưa cho cậu."
Tô Dao nhớ lại: "Mình vẫn luôn tưởng cậu mua cho mình, vô tình rơi xuống đất, đổ hết, không uống được."
Ngô Nguyệt Oánh cười, đôi mắt hơi nhếch lên, lộ ra tròng trắng mắt, ý cười không thấu: "Cậu không uống được, mình tiếc nuối rất lâu đó."
Vì cô ta đã nhổ nước bọt vào chai nước đào đó.
Tô Dao liếc nhìn Ngô Nguyệt Oánh: "Về Đào Chính An, cậu có kế hoạch gì không?"
Ngô Nguyệt Oánh mỉm cười: "Người đầu tiên con gái thích luôn rất sâu sắc, và mình rất thích cậu ấy. Hồi đó, cho dù cậu ấy nhìn những bạn học nữ khác, mình sẽ thầm ghen tị, rất đau lòng."
Tô Dao không nói, Ngô Nguyệt Oánh đã tự mình nói như vậy, Trần Ngân Hà nói đúng, cô ta ghen tị với cô.
Ngô Nguyệt Oánh tiếp tục: "Sau khi tốt nghiệp trung học, mình vào đại học, sau đó đi làm, vẫn luôn thích cậu ấy. Nhưng cậu ấy luôn ở thành phố S, chỉ vừa trở về trước Tết Nguyên đán, vì vậy mình không có nhiều cơ hội để tiếp xúc với cậu ấy."
Tô Dao ừ một tiếng, cô không tuân theo logic trò chuyện thông thường để thuyết phục cô ta dũng cảm theo đuổi tình yêu để không hối tiếc. Ngô Nguyệt Oánh như vậy không xứng với Đào Chính An.
Ngô Nguyệt Oánh: "Đều là quá khứ rồi, mình không thích cậu ấy nữa."
Cô ta có nhiều thứ để thích hơn, tiền bạc và sự rực rỡ.
Tô Dao liếc nhìn đồng hồ treo tường trong đại sảnh, đứng dậy nói: "Mình đi đây, nếu không đồng nghiệp sốt ruột chờ." Nước đào trên bàn chỉ uống một ngụm, cũng không định lấy đi.
Ngô Nguyệt Oánh theo sau đứng dậy: "Được, chúng ta hẹn lần sau. Cuối tuần sau cậu có rảnh không, đi thăm trường cũ nhé?"
Tô Dao: "Chỉ sợ là không được. Cuối tuần tới mình có việc phải làm."
Ngô Nguyệt Oánh mỉm cười: "Vậy thì được rồi. Khi nào rảnh cứ gọi cho mình. Mình sẽ đợi cậu bất cứ lúc nào."
Tô Dao: "Được."
Ngô Nguyệt Oánh ưu nhã vén làn váy dài gần như kéo lê trên sàn nhà: "Đi thôi, mình đưa cậu về phòng."
Tô Dao không để cho Ngô Nguyệt Oánh tiễn: "Mình tự đi lên là được rồi."
Khi lên đến tầng, Tô Dao vừa ra khỏi thang máy, cô đã nhìn thấy Trần Ngân Hà đứng ở cửa phòng đợi cô.
Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi màu hồng đó, cổ thắt cà vạt lỏng lẻo, lười biếng dựa vào tường, đôi chân dài khoanh lại, một tay đút túi quần, tay kia nghịch bật lửa đen, đầu hơi ngẩng lên, tập trung tinh thần, không biết đang nghĩ gì.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, tâm trạng của cô đột nhiên thay đổi. Tình yêu là điều không thể giải thích, muốn ngừng mà không được.
Sự nặng nề do Ngô Nguyệt Oánh mang lại bị cuốn đi, cô phấn chấn hẳn lên, như thể đã lâu không gặp, chỉ muốn ôm anh vào lòng.
Nghe thấy tiếng thang máy, Trần Ngân Hà quay đầu lại, Tô Dao rốt cục biết anh đang làm gì, anh đang đếm ngược.
Anh cho cô hai mươi phút, ngay khi nhìn thấy cô, anh mở rộng vòng tay với cô, mỉm cười nói con số đếm ngược cuối cùng: "Không."
Như nhận được mệnh lệnh nào đó, cô chạy về phía anh, được anh ôm eo, xoay một vòng tại chỗ.
Anh ôm cô, cắn nhẹ vành tai cô: "Anh cũng nhớ em."
← Ch. 071 | Ch. 073 → |