Không có sức
← Ch.14 | Ch.16 → |
Eo Lương Sam bị nắm lấy không thể động đậy, chỉ có thể đón nhận động tác dưới thân ngày càng nhanh, bất luận là tiếng nước dính nhớp cọ sát của dương v*t, hay là tiếng rên thô nặng của Kỷ Vũ, làm cho hoa môi phía dưới ngày càng chảy ra nhiều nước. Hai bên 𝓃ℊự-𝐜 bị chàng trai đâ●〽️ đến nảy tưng tưng, như con thỏ bị người ta trêu đùa.
Kỷ Vũ bị hình ảnh này làm cho mê muội, cúi xuống ngậm lấy một viên anh đào, đầu lưỡi l𝒾ế_ⓜ láp xung quanh, nhổ ra rồi dùng sức 〽️ú-т, hai bên vú bị ⅼ·𝐢·ế·〽️ óng ánh. Ⓜ️·ú·ⓣ vào dùng lực, miệng còn tuôn ra lời trêu đùa:
"Ⓜ️ú.ⓣ vậy chị có chảy sữa ra không?"
"Muốn uống sữa của chị..."
Nói xong liền đổi sang bên kia, tay còn lại an ủi bên này, nhiễm đầy hương vị của cậu.
Người đang đắm chìm trong tình dục nghe cậu mê sảng, tay nắm cằm cậu kéo lên phía trên, Kỷ Vũ nhìn cô, gương mặt đào hoa, ánh mắt như tơ. Cô than:
"Em, lần đầu tiên gặp em...lúc đó...không cảm thấy...𝒹-â-〽️ 𝐝-ụ-ⓒ như vậy..."
Một câu nói không thể dứt khoát, Kỷ Vũ nóng mặt, cả người như sôi trào, không nói một lời, dưới thân 🎋í𝒸●𝐡 𝖙h●í●𝖈●𝖍 càng ra vào 𝖍⛎п_ℊ 𝖍_ă_n_ℊ hơn.
"Không phải ...lạnh lùng.. lắm...aa...aa
Một câu chưa nói xong đã bị Kỷ Vũ lật người lại, dùng cây gậy từ phía sau thúc vào.
Tư thế này làm cho dương v*t chọc sâu hơn, mỗi một cú thúc đều nghiền qua nơi mẫn cảm, Lương Sam ngoài kêu ưm a gọi bậy, đã không rảnh để nghĩ đến lời nói tiếp theo là gì...
Đầu ngón tay bấu lấy ⓜ_ô𝖓_ɢ thịt không ngừng đong đưa, cậu nhìn thấy cây gậy mình ướt dầm dề ra ra vào vào, đỉnh vào sâu một cái, gậy th*t không giữ lại chút nào mà thẳng tiến. Càng dùng sức càng mạnh mẽ, muốn cô khảm vào người mình, chỉ có thể tiếp lấy ✝️-𝒾-ⓝ-♓ 𝐝-ịⓒ-♓ của mình, bắn ra một vòng lại một vòng. Cánh tay dài vớt eo nhỏ lên, đem cô thành tư thế quỳ bò, tiếp tục thọc vào 𝐫ú●† 𝓇●🅰️, tiếng bang bang đụng vào 〽️ôп*ℊ thịt, bành bạch không dứt bên tai.
Có lẽ không đành lòng vì tư thế này quá thẹn thùng, Lương Sam nghiêng người vòng cánh tay muốn đẩy chàng trai đang kích động phía sau. Kỷ Vũ hình như đã hiểu ý cô, lôi cánh tay túm về trước người, một tay ôm eo, một tay đưa ra xoa nắn đôi vú.
Đầu gối được giải thoát, Lương Sam không còn bị động, cô đưa tay nắm lấy tóc Kỷ Vũ, mái tóc hơi dài, dễ dàng bị cô túm lấy về phía tai. Da đầu cậu bỗng bị túm như vậy, đau đến mức cổ họng tràn ra một tiếng kêu rên, Lương Sam ưỡn lên câu lấy nơi cậu đang tiến công thần tốc, túm lấy môi lưỡi cùng chính mình đón bão. Ngoài miệng nhấp nháp, nhưng không ảnh hưởng đến tốc độ dưới thân, hạ thân dính hợp kín kẽ, không một khe hở.
"Em mới làm đau tôi...."
Giống như một chú cún con tủi thân, ở giữa môi lưỡi dây dưa lên án.
Tay đang luồn vào tóc cậu thả nhẹ, thuận tay xoa xoa đầu cậu, như chủ nhân đang an ủi động vật nhỏ, môi ♓.ô.𝐧 đến dịu dàng thâm tình.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chói chang, hai người còn chưa kịp kéo rèm ra, hai cơ thể quỳ gối dán sát bên nhau lên xuống, được ánh đèn ấm áp trong phòng chiếu vào, cảm nhận sự tồn tại của đối phương.
Đến cuối cùng Lương Sam không còn sức nằm liệt trên giường, một mình chàng trai vẫn còn cọ sát phía dưới, hô hấp càng ngày càng thô nặng, cảm nhận cậu cũng sắp lên đến đỉnh. Thân hình cao lớn của Kỷ Vũ hoàn toàn áp từ đầu gối lên người cô, ôm chặt bờ vai mỏng manh phía dưới, người đó chỉ còn 𝖗ê*n 𝓇*ỉ hừ hừ từng cơn, cậu cắn răng dùng hết sức đẩy hông mấy chục lần, biên độ nhanh dần làm bờ 〽️ô𝖓●🌀 đã hồng thắm, theo một tiếng rên sảng khoái bên tai Lương Sam, bắn vào trong huyệt nhỏ, ✝️·ℹ️·𝐧·h 🅓ị·ⓒ·♓ trắng đục vây kín mít ở đầu nấm.
Cấu rút cây gậy vẫn còn cao thẳng, lột chiếc bao cao su ra tiện tay ném vào sọt rác dưới đuôi giường.
Nắm cây gậy không còn gì ngăn cản cọ sát rãnh 𝐦ôⓝ●ⓖ, miệng rầm rì nhẹ mổ lên má cô.
Lương Sam không còn hứng thú phản ứng lại cậu. Khuôn mặt ửng đỏ xinh đẹp vùi sâu vào gối mềm, trong lòng thầm chửi: Không hiểu tại sao cùng cái tên nhóc thúi này lăn giường, lần nào cũng bị đói bụng, không biết đói là do tên đó quá ác liệt, mỗi lần làm cô đều không còn sức lực, lần sau nhất định phải ăn no rồi mới ⓛà*𝖒 𝖙ì𝖓*𝖍.
Kỷ Vũ không biết cô đang suy nghĩ gì, nhưng là biết vẫn còn tỉnh.
"Đói bụng phải không?" Cậu thử thăm dò.
"Cậu còn biết hỏi tôi có đói bụng không?" Lương Sam bực tức trừng mắt với cậu, ánh mắt chẳng hề có chút uy 𝐡1-ế-𝓅 nào, chỉ có được tình dục thỏa mãn trở nên phong tình.
Kỷ Vũ mặt nóng, vù*i ⓥ*à*ο vành tai cổ cười trầm thấp, tựa như âm thanh chiếc đàn cello gẩy vang bên tai, làm màng nhĩ chấn động, mang theo ý cười nói: "Tôi cũng biết em chưa ăn cơm, có muốn ra ngoài ăn không? hửm?"
"Không có sức."
"Tôi có thể ôm em đi" Nói xong đưa cánh tay lần nữa vòng qua eo cô, Lương Sam lập tức cảm nhận được chiếc gậy sắt dán sau người vẫn còn chờ phát lực, như hổ rình mồi. Cô lập tức đẩy eo người vẫn còn nằm trên người mình dậy, kéo dài chút khoảng cách nói:"Đi, đi ra ngoài ăn."
Hai người sang quán KFC bên khu đại học, giải quyết bữa trưa.
Lương Sam kẹp miếng khoai tây chiên chấm vào sốt cà chua, đư-ⓐ 𝐯-à-𝖔 trong miệng nhỏ, cũng cảm thấy thể xác và tinh thần sung sướn*🌀.
"Hôm nay có đi không?"
Kỷ Vũ ngẩng đầu, bàn ăn rất nhỏ, hai người đối diện nhau ở khoảng cách gần.
"Có thể không đi không?"
"Có thể" Cô để sát vào, cong môi hỏi cậu: "Cậu nấu được cơm chứ?"
"... Có thể được." Không phải là chỉ nấu cơm sao, cậu cho rằng không khó hơn so với làm thí nghiệm.
Lương Sam yên lặng không lên tiếng, như tin lời cậu nói. Cô không muốn ăn cơm hộp, cũng không muốn lại phải kéo 𝖙♓â●п 𝐭♓●ể tàn tạ đi ra ngoài ăn cơm.
Lúc trở về, Lương Sam chịu đựng cơn bủn rủn cả người, kéo Kỷ Vũ đi dạo ở siêu thị dưới lầu, mua đồ nấu ăn, lúc tính tiền, Kỷ Vũ thuận tay cầm vài hộp bao cao su ném vào giỏ, chọc đến cô bé thu ngân cố tình đưa mắt nhìn cậu vài lần, Lương Sam chỉ muốn trả vờ không quen biết cậu.
Kỷ Vũ xách theo túi đồ, ôm cô đi vào thang máy, ngón tay thon dài xoa bóp ở eo sườn giúp cô giảm bớt đau mỏi, trán Lướng Sam chống vào n𝐠ự·ⓒ cậu, ngầm đồng ý động tác này. Lúc ra khỏi thang máy, cậu thuần thục ấn mật khẩu mở cửa, làm Lương Sam có cảm giác hai người yêu nhau đã lâu, trải qua cuộc sống củi gạo mắm muối hàng ngày.
← Ch. 14 | Ch. 16 → |