← Ch.008 | Ch.010 → |
Quý Ương bỗng cảm thấy chua xót, nhớ lại kiếp trước, tuy hai người là vợ chồng nhưng nàng chưa bao giờ tìm hiểu về quá khứ của hắn, cũng không muốn biết, luôn chống đối và lờ đi sự tốt bụng của hắn.
Đến khi nàng hiểu ra lòng mình thì đã là lúc chia ly.
Thậm chí đến cuối cùng, Bùi Tri Diễn không còn yêu nàng, mà là hận.
Quý Ương thất thần rất lâu, khóe mắt lặng lẽ đỏ lên, Quý Yến bị dọa sợ, tưởng rằng mình đã nói quá đáng: "Muội đừng khóc, ca không nói xấu hắn nữa."
Quý Yến lúng túng lấy khăn đưa cho nàng.
Nhìn thấy Quý Ương quyết tâm đến mức đ. â. m đầu vào tường cũng không quay lại, hắn làm huynh trưởng còn biết làm gì nữa đây, chỉ có thể nghĩ cách phá bỏ bức tường ấy.
Quý Ương không biết Quý Yến đã suy nghĩ nhiều như vậy: "Ca nói thêm về Thế tử đi."
Quý Yến nhỏ hơn Bùi Tri Diễn hai tuổi, không cùng khóa thi, phần lớn những gì hắn biết đều là nghe đồn.
Bùi Tri Diễn đỗ Hội nguyên khi mới mười lăm tuổi, không hiểu sao lại từ bỏ con đường khoa cử, thậm chí không tham gia Điện thí mà theo Bùi Hầu gia vào quân ngũ. Biết bao học giả đã bỏ ra hàng chục năm đèn sách chỉ để cầu danh, vậy mà hắn lại như đùa vui, nói bỏ là bỏ, rồi đi chiến trường ba năm trở về làm Đại Lý Tự Thiếu khanh, ai mà không mắng vài câu.
Quý Yến cũng không ít lần mắng hắn, hiện đang chuẩn bị cho khoa thi năm sau, còn đặc biệt xem qua sách lược của Bùi Tri Diễn năm đó, xem xong càng mắng dữ hơn.
Nghe Quý Yến nói vậy, Quý Ương liền nhớ ra Diệp Thanh Huyền và Bùi Tri Diễn là đồng môn, sau đó Điện thí được Hoàng thượng điểm làm Thám hoa, nếu khi đó Bùi Tri Diễn không rời kinh, e rằng danh sách vàng sẽ có biến động.
Có lẽ, ngày đó không ít người bàn tán về chuyện này, trong lòng Diệp Thanh Huyền không thể không có oán hận.
(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp. )
Vậy nên những gì xảy ra sau đó đều có dấu vết để lần ra.
Quý Yến tuy thích vui chơi, nhưng cũng biết chừng mực, ở lại trang viên hai ngày rồi chuẩn bị quay lại Quốc Tử Giám.
Quý Ương đề nghị với lão phu nhân muốn cùng về.
Lão phu nhân nghe xong không đồng ý: "Mới chưa đến tháng bảy, sao đã nghĩ đến việc về."
Nhà họ Diệp đến đời này, các phu nhân sinh toàn con trai, lão phu nhân chỉ có một đứa cháu gái là Quý Ương, tính tình lại ngoan ngoãn hiền lành, rất được bà yêu thích, cũng muốn Quý Ương ở bên cạnh.
Quý Ương thân mật khoác tay lão phu nhân, giải thích: "Con cũng muốn ở lại với ngoại tổ mẫu, nhưng từ sau lần rơi xuống nước đó, đêm nào con cũng gặp ác mộng." Giọng nàng nhẹ đi: "Mơ thấy mình lại rơi xuống nước, mãi không lên được..."
Những năm trước nàng đều ở lại trang viên với lão phu nhân đến gần Trung thu mới về Quý phủ, nhưng lúc này Quý Ương thực sự không thể ở lại thêm.
Nàng nhẹ nhàng cắn môi, trong đôi mắt long lanh đầy vẻ sợ hãi và hoảng loạn, lão phu nhân lập tức xót xa: "Con sợ cũng là điều bình thường, nếu vậy thì về cùng Quý Yến đi."
Chào lão phu nhân xong, Quý Ương trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Quý Yến dựa vào khung cửa nhìn nàng, càng nhìn càng thấy kỳ lạ, sao hắn chưa từng nghe nàng nói về ác mộng, và nhìn tinh thần nàng cũng không giống người đêm nào cũng gặp ác mộng.
Quý Yến xoa cằm, nghi ngờ hỏi: "Muội có phải biết hôm nay Bùi Tri Diễn về Đại Hưng, nên mới muốn đi cùng ta không?"
Quý Ương hơi dừng lại, đưa áo cho Huỳnh Chi rồi mới quay đầu nhìn Quý Yến: "Thế tử cũng đi hôm nay sao?"
Giọng nàng nhẹ nhàng, đuôi mắt cong lên, mang theo niềm vui không chắc chắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD. me - monkeyd. me/rang-buoc-diu-dang/chuong-5-2. html. ]
Quý Yến hận không thể tự tát mình một cái: "... Có lẽ vậy."
"Ca ca." Quý Ương kéo dài giọng gọi hắn.
Quý Yến cảm thấy không ổn, quay người định đi: "Muội mau thu dọn, ta đi xem xe ngựa đã chuẩn bị xong chưa."
Quý Ương chạy tới chặn hắn lại.
Quý Yến vò trán: "Muội muốn làm gì?"
"Ca ca vội về Quốc Tử Giám, cưỡi ngựa thì nhanh hơn, chỉ mất một hai canh giờ là đến nơi."
Muốn đuổi hắn đi? Quý Yến lập tức cảnh giác, bày ra tư thế huynh trưởng: "Muội không được làm loạn."
"Muội chắc chắn không làm loạn."
Quý Ương miệng thì đáp ứng, nhưng trong lòng lại hoàn toàn khác.
(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp. )
Ra khỏi trang viên, Quý Yến nhảy lên ngựa, trước khi đi còn không quên dặn dò Quý Ương: "Ta về phủ chờ muội."
"Nhớ kỹ, không được làm loạn! Dù muội muốn làm loạn cũng không được, có Thanh Thư theo dõi."
Quý Ương ngoan ngoãn gật đầu.
Trong lòng thầm nghĩ, trước đây sao không nhận ra Quý Yến lắm lời như vậy, nhưng trước đây nàng cũng không gan dạ đến mức muốn chặn xe ngựa của quan viên triều đình.
Rời huyện Vũ Thanh, có một đoạn không phải là quan đạo, đúng lúc giữa trưa nắng gắt, người qua lại ít, Quý Ương bảo Thanh Thư cho dừng xe ngựa giữa đường.
——chờ thỏ.
Huỳnh Chi mặt mày lo lắng, nàng chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày cùng tiểu thư vốn rất lễ nghi phép tắc làm chuyện điên rồ như vậy.
"Tiểu thư, chúng ta làm thế này có ổn không?"
"Có lẽ không ổn."
Huỳnh Chi định nói nếu không ổn thì bỏ đi, Quý Ương đã nhấc váy bước xuống xe ngựa: "Không thể để hắn phát hiện ra dấu vết."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Huỳnh Chi vội vàng nói: "Nô tỳ không có ý đó."
Quý Ương đi vòng quanh xe ngựa một vòng, dùng tay kéo sợi dây cương trông còn dày hơn cổ tay nàng, nói với Thanh Thư: "Tìm cách cắt đứt sợi dây cương này."
Thanh Thư và Huỳnh Chi nhìn nhau, ánh mắt trừng trừng như muốn hỏi đối phương: Đây là chuyện tiểu thư đã hứa là không làm loạn?
Quý Ương liếc nhìn hai người đang sững sờ: "Sao vậy?"
Thanh Thư lắc đầu, không biết từ đâu lấy ra một con d. a. o găm, vừa định cắt đứt, hắn đấu tranh trong lòng rồi quay lại hỏi: "Tiểu thư, thiếu gia đã dặn không được làm loạn."
Đôi mắt Quý Ương trong veo: "Ta không làm loạn, nhưng nếu không làm vậy, để Thế tử phát hiện ra thì rất khó xử, lúc đó biết nói sao đây?"
Thanh Thư nghĩ cũng có lý, liền hạ quyết tâm ngồi xuống bắt đầu cắt.
← Ch. 008 | Ch. 010 → |