← Ch.066 | Ch.068 → |
Quý Ương cố gắng mím chặt môi để ngăn không cho miệng mình nhếch lên, điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới chậm rãi nói: "Phu quân nói là Diệp Thanh Huyền?"
Nhìn nàng môi hé mở, nhẹ nhàng đọc ra cái tên đó, Bùi Tri Diễn chậm rãi mỉm cười: "Ta còn chưa nói là biểu ca nào, sao nàng lại nghĩ ngay đến Diệp Thanh Huyền."
Hắn luôn tự nhủ không nên chạm vào điểm đau đớn trong lòng mình, nhưng lại không thể kiểm soát được, hắn thừa nhận trong lòng mình có con quỷ xấu xa đang khuấy động, cũng có niềm khát khao vẫn chưa nguôi.
Quý Ương nhìn hắn với vẻ đương nhiên: "Tam biểu ca hiện vẫn là Hàn Lâm Viện Thứ Cát Sĩ, Nhị biểu ca cũng chỉ là Lý Vấn của Bộ Chính, họ làm sao có bản lĩnh liên quan đến vụ án của nhị cữu, nghĩ vậy chỉ có thể là đại biểu ca."
Bùi Tri Diễn hơi sững lại, cười thầm vì mình đa nghi.
"Nàng nói đúng." Bùi Tri Diễn đơn giản giải thích đầu đuôi câu chuyện.
Ánh mắt sắc bén thấu hiểu lòng người của hắn lướt qua Quý Ương, nhưng ngoài dự liệu của hắn, không tìm thấy một chút lo lắng nào cho Diệp Thanh Huyền trong biểu hiện của nàng.
Quý Ương cảm thấy đây đúng là một tin vui nhân đôi, nàng và Bùi Tri Diễn đã thành thân, Diệp Thanh Huyền như một mảng cao dán không thể gỡ bỏ cũng đã bị đẩy ra xa, không trở về được nữa thì càng tốt.
Những chuyện kiếp trước xảy ra sau hai năm, nhưng giờ Diệp Thanh Huyền đã không thể gây sóng gió gì nữa, nghĩa là sau này những điều đen tối cũng sẽ không xảy ra.
Nghĩ đến đây, Quý Ương vốn đã no nê lại thấy có hứng thú, múc thêm một bát cháo từ từ ăn, nếu không phải sợ không hợp lúc, nàng muốn vỗ tay tán thưởng.
"Nếu nàng không yên tâm, ta có thể sắp xếp người đến Thái Nguyên lo liệu một chút, không để hắn sống quá khổ sở." Bùi Tri Diễn vẫn đang thử thăm dò, nếu Quý Ương đồng ý hoặc có chút do dự, hắn sẽ khiến Diệp Thanh Huyền chịu khổ.
Quý Ương cầm bát lắc đầu, ngàn vạn lần không!
"Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, hắn đã phạm tội lớn như vậy, hoàng thượng chỉ giáng chức lưu đày đã là ơn lớn, hắn nên nhân cơ hội này mà phản tỉnh, làm việc cho dân để báo đáp ơn hoàng thượng."
Bùi Tri Diễn nhìn nàng: "Nàng nghĩ như vậy thật sao?"
Quý Ương gật đầu ngoan ngoãn, nụ cười trên mặt Bùi Tri Diễn càng chân thật hơn: "Ăn nhiều một chút."
Hắn xắn tay áo gắp một viên há cảo đưa cho Quý Ương.
Quý Ương đẩy bát ra xa một chút, nói giọng ngọt ngào: "Ăn không nổi nữa rồi."
Bùi Tri Diễn định rút tay lại, nhưng lại bị nàng nắm lấy tay áo, Quý Ương dùng ngón tay chạm vào môi mình: "Nếu phu quân đút cho ta... thì vẫn có thể ăn được."
Đôi môi mỏng hé mở một khe nhỏ, ẩn hiện đầu lưỡi hồng hồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD. me - monkeyd. me/rang-buoc-diu-dang/chuong-29. html. ]
Bùi Tri Diễn im lặng nhìn nàng, dáng vẻ không tỏ rõ điều gì làm Quý Ương mặt đỏ bừng, lời này nói ra có lẽ không đúng phép tắc.
Kiếp trước dù thế nào hắn cũng là thế tử, đâu có lý nào lại hầu hạ nàng như vậy.
"Hồ nháo."
Hai chữ không nhẹ không nặng rơi xuống, thân thể Quý Ương khẽ run, lặng lẽ nắm chặt ngón tay, im lặng không nói.
Bùi Tri Diễn miệng nói hai chữ cực kỳ uy nghiêm, nhưng hành động lại như bị mê hoặc.
Không hài lòng khi nàng giấu đi vẻ quyến rũ của mình, Bùi Tri Diễn đưa viên há cảo đến môi nàng, cúi mắt nhìn đôi môi mềm mại của nàng bị đầu đũa chọc mở, thậm chí còn ác ý dùng đầu đũa kẹp nhẹ đầu lưỡi nàng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Hành động của hắn tuy ngoài mặt không thể hiện gì, nhưng trong lòng đã như lửa đốt.
Quý Ương ăn đồ thường nhai từng miếng nhỏ, một viên há cao nàng có thể cắn ba bốn lần, bây giờ cả viên ngậm vào miệng khiến một bên má phồng lên.
Chẳng chút dịu dàng, Quý Ương trong lòng cảm thấy khó chịu, má hồng nhấp nhô, trông vừa ấm ức vừa đáng yêu.
Chẳng trách tiểu cô nương trước đây thường đỏ mắt mắng hắn là đồ tồi, Bùi Tri Diễn tự nhận thấy mình đúng là không tốt, nhưng ai bảo nàng quá đẹp, thế nào cũng đẹp, khóc càng đẹp hơn, như hoa lê đẫm mưa, dịu dàng thương tiếc. Chỉ là hắn không dám luôn làm nàng khóc.
Bích Hà bước vào nhìn thấy cảnh "nồng thắm" này, mặt đỏ bừng lên, cúi đầu e thẹn đứng ngoài, nói: "Thế tử, Thế tử phi, đã đến giờ dâng trà."
Bùi Tri Diễn cảm thấy hơi thất vọng, nhưng lại may mắn vì bị ngắt quãng, hắn suýt chút nữa không kìm chế được.
Đặc biệt là khi biết rằng, có lẽ nàng cũng không quan tâm đến Diệp Thanh Huyền nhiều như vậy.
Như người rơi vào vực sâu, nhiều lần sắp c. h. ế. t đuối bỗng nắm được sợi dây cứu mạng, Bùi Tri Diễn điên cuồng tự tìm cớ và lý do - hắn đã về sớm hơn hai năm, có lẽ những suy nghĩ của thiếu nữ còn chưa kịp nảy sinh giữa họ.
Có lẽ, chỉ như vậy thôi.
Bùi Tri Diễn đặt đũa xuống, thản nhiên nói: "Biết rồi."
Quý Ương lấy khăn tay nhẹ nhàng lau môi: "Son môi của thiếp bị lem rồi, thiếp về phòng sửa lại, phu quân chờ thiếp một chút."
Bùi Tri Diễn gật đầu: "Ừ."
Sau khi Quý Ương đi, hắn nhìn chiếc đũa vừa bị nàng quấn lưỡi qua, đầu đũa còn vương một chút nước trong suốt, ngón tay dài nhặt lấy một chiếc, đưa đầu ướt lên môi mình, nhẹ nhàng ngậm rồi lại đặt xuống như không có chuyện gì.
Trong mắt ánh lên một vệt đỏ, đôi môi mỏng mang một nụ cười nhàn nhạt, là sự quyến rũ phát ra từ trong xương cốt. Hắn tự chế giễu mình như kẻ mê muội, dùng những điều này để an ủi trái tim ngày càng rối loạn.
← Ch. 066 | Ch. 068 → |