Đột nhiên đến
← Ch.051 | Ch.053 → |
Tử Tang lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, rút ra một bức thư từ trong tay áo, quăng về phía người nọ, bức thư rất nhẹ bay thẳng tắp về phía người đó. Theo phản xạ người đó nhận lấy, càng ngạc nhiên nhìn Tử Tang. Này... Này... Cô gái bình thường nhỏ nhắn dịu dàng hoá ra lại là người luyện võ, vậy mà bọn họ không phát hiện ra.
Hạ Hồi Sinh và cả nhà Lê Tường đi rồi, Tử Tang cầm bút thoăn thoắt viết trên tờ giấy trắng, sau đó bảo vào một phong thư. Bên ngoài cũng không viết gì cả, để trong ống tay áo rồi đi xuống lầu.
Đang thu dọn trong phòng khách Hạ Mộc thấy Tử Tang đi xuống, rất là ân cần gọi: "Tiểu thư." Trong lòng còn có chút run sợ, ban nãy hắn tự chủ trương dẫn chị dâu đi lên, nếu tiểu thư tính sổ thì thảm lắm.
Tử Tang liếc mắt ngó hắn một cái, đi ra ngoài cửa.
"Tiểu thư, cô muốn đi ra ngoài." Hạ Mộc cười hỏi.
"Tôi ra ngoài đi dạo, đừng đi theo." Tử Tang nói.
"Vâng." Hạ Mộc vui vẻ đáp lời, đi ra ngoài một chút, không cần ngây ngốc ngồi trong phòng là tốt rồi.
Tử Tang không hề để ý đến Hạ Mộc ở đằng sau nhìn mình đi, mà chậm rãi đi xuống pha hạ, chậm rãi đến nhà đôi anh em giả kia.
Ở trong sân, hai người châu đầu vào nhau thấp giọng nói chuyện nhìn thấy Tử Tang đến, hơi ngạc nhiên, một người trong đó vội đứng lên, hỏi: "Đây không phải là nhà Hạ Mộc à, có việc gì không?"
Tử Tang lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, rút ra một bức thư từ trong tay áo, quăng về phía người nọ, bức thư rất nhẹ bay thẳng tắp về phía người đó. Theo phản xạ người đó nhận lấy, càng ngạc nhiên nhìn Tử Tang. Này... Này... Cô gái bình thường nhỏ nhắn dịu dàng hoá ra lại là người luyện võ, vậy mà bọn họ không phát hiện ra.
"Ra roi thúc ngựa đưa bức thư này cho chủ tử, nếu lại đến tìm tôi và Hạ Mộc gây phiền toái, thì chính là tìm đường khác. Mặt khác, chủ động đi nói với Hạ Mộc mạ do các người huỷ, sau đó bồi thường bạc cho hắn." Tử Tang lạnh lùng bỏ lại một câu, không đợi hai người phản ứng bước đi.
Sau khi bóng nàng khuất xa, hai người này mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại, sắc mặt cũng rất khó khó coi. Bọn họ tới giám thị người ta, không ngờ người đó đã biết đến sự tồn tại của bọn họ, bí mật trốn ở một góc gần đó, còn bọn họ lại bại lộ hành tung trước mặt người đó.
"Cậu trở về, mang mọi chuyện ở đây bẩm báo với thế tử, cũng mang cả thư về, tôi ở đây trông chừng bọn họ." Một người trong đó nói.
Người nọ nghe xong lập tức ra roi thúc ngựa chạy về kinh thành.
Hạ Mộc thấy Tử Tang trở lại nhanh như vậy. Có chút kinh ngạc, hỏi: "Tiểu thư, sao về nhanh thế?"
Tử Tang gật gật đầu.
"Tiểu thư, Hồi Sinh giúp chúng ta tìm giống ngô. Cho nên việc ruộng coi như đã được giải quyết." Hạ Mộc cười kể tin tốt này cho Tử Tang.
"Ừ." Tức Mặc Tử Tang thản nhiên lên tiếng, cây ngô này chính là ngô ở kiếp trước nàng ăn được, ở thế giới này, ngô rất hiếm xuất hiện, còn giống càng khó kiếm, đều nắm giữ trong tay quan phủ. Nếu Hạ Hồi Sinh có thể lấy được, đương nhiên có quan hệ với quan phủ.
Hạ Mộc thấy Tử Tang không có hứng thú, liền chuyển đề tài, "Tiểu thư, mấy ngày nữa chính là sinh nhật của ngài."
Sinh nhật của hắn vào mười một tháng hai, còn sinh nhật của Tử Tang là ngày hai mươi ba tháng hai.
Sinh nhật?! Tức Mặc Tử Tang ngạc nhiên, à đúng rồi. Đây là ngày sinh nhật ở kiếp này của nàng, rồi lại thản nhiên ừ một tiếng, dáng vẻ không hề có hứng thú.
"Tiểu thư, cô đừng thế mà. Hay là tôi mời Hồi Sinh, cả nhà Lê đại ca đến, vui vẻ náo nhiệt." Hạ Mộc đề nghị.
"Không cần, coi như ngày bình thường được rồi." Tử Tang nhàn nhạt nói, sau đó lại cảnh cáo: "Anh đừng bằng mặt mà không bằng lòng với tôi."
"Vâng." Hạ Mộc chột dạ đồng ý, hắn vốn định mời mọi người, chỉ là Tử Tang đã nói như vậy, ý định này đành tiêu tán.
Chuyện Hạ Mộc mua vùng tượng pha truyền khắp trong thôn, bỗng chốc thay thế chuyện hắn bị huỷ mạ. Còn mấy người nhà họ Hạ nghe được, lòng tham càng trỗi dậy, nhưng cũng cố nén xuống không dám hành động thiếu suy nghĩ, thật sự là đứng ngồi không yên. Cả đám người tụ tập thương lượng biện pháp, đến cùng làm thế nào chiếm được một ít tiện nghi trong tay Hạ Mộc đây.
Còn Hạ Chiêu Quan biết Anh Ba nhà mình không có mạ, định kêu gọi mọi người trong nhà cùng nghĩ cách, nhưng mọi người đều không để ý đến nàng, lại đang thương lượng bằng cách nào tính kế anh Ba nhà mình. Nàng vừa tức lại sốt ruột chờ đợi, cuối cùng Hạ Thư đã về, nàng kể hết mọi chuyện cho Hạ Thư, bao gồm cả chuyện tượng pha kia.
Hạ Thư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn thoáng đám người đang tụ tập với nhau kia. Nếu không phải là người nhà của mình, hắn thật sự muốn lên đánh một trận. Nếu bọn họ thông minh hơn một tí thì nên thiết lập quan hệ tốt với anh Ba, với tính tình của anh Ba chắc chắn sẽ không đối xử tệ với người nhà. Nhưng bọn họ lại ích kỷ, mà những người ích kỷ đó còn là người nhà của mình.
"Đi, chúng ta đi đến nhà anh Ba nhìn xem." Hạ Thư nói, Hạ Chiêu Quan đồng ý, hai người vội vội vàng vàng đến nhà Hạ Mộc. Còn đám người nhà họ Hạ kia thì im lặng, con dâu thứ hai Trình thị ngẩng đầu nhìn phương hướng hai người rời đi.
Hai người tới tượng pha, Hạ Mộc đang nấu cơm chiều. Nghe tiếng gọi to ngoài tiền viện, thấy hai người đến, hắn có chút ngoài ý muốn, "Sao các em lại đến?"
"Anh Ba, từ lúc em ở học đường về thì biết mạ nhà anh bị hủy, nên đến xem, có gì cần chúng em giúp đỡ không?" Hạ Thư nói.
Đồ ăn trong phòng bếp đang làm dở, cũng không thể bỏ lại, vì thế hắn dẫn cả hai người đến phòng bếp ở hậu viện, vừa nói: "Hủy thì cũng huỷ rồi. Anh Hồi Sinh đã tìm được giống cây ngô, đến lúc đó anh sẽ trồng ngô."
Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan lập tức nhẹ nhàng thở ra.
"Anh Ba, giải quyết được là tốt rồi, sớm biết thế em cứ đến tìm anh trước, không cần đợi Anh Tư thì em có thể biết sớm một chút, không cần lo lắng đề phòng cả nửa ngày." Hạ Chiêu Quan cười nói.
"Con bé này, anh Ba dù có việc gì cũng không đến phiên em lo lắng, nào, các em giúp anh một tay, ở lại ăn cơm chiều nhé." Hạ Mộc cười nói.
Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan lập tức do dự.
"Chị Ba chị ấy..." Hạ Chiêu Quan muốn nói lại thôi.
Hạ Mộc lập tức hiểu ngay, "Các em đừng sợ chị Ba của bọn em. Cô ấy chỉ không thích nói chuyện thôi, không phài ghét bọn em. Em Tư, sau này em có thể thường xuyên đến trò chuyện với chị Ba, lâu dần em sẽ biết chị Ba của em chính là người mặt lạnh thiện tâm."
Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan vẫn không tán thành lắm.
Hạ Mộc có chút bất đắc dĩ, lại nói: "Nếu chị Ba của bọn em mà ghét các em, chắc chắn sẽ đuổi bọn em ra khỏi nhà, nhưng cha mẹ..."
Hắn lắc lắc đầu rồi không nói gì nữa, Hạ Mộc biết, tiểu thư nhà hắn không thích người nhà hắn nhưng với hai đứa em này thì không có cảm xúc gì, ít nhất cũng không ghét, đây cũng là một chuyện tốt.
"Tốt quá, anh Ba, đêm nay chúng em sẽ ở lại nói chuyện, em cũng muốn trở về xem bọn họ tính..." Kế anh, đang nói Hạ Chiêu Quan vội im miệng, xấu hổ nhìn Hạ Mộc.
Hạ Mộc cũng không để ý đến Hạ Chiêu Quan lạ thường, tiếp tục nấu cơm. Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan ở bên cạnh hỗ trợ, mới phát hiện bữa cơm chiều này rất phong phú, hai người rất kinh ngạc.
Hạ Chiêu Quan trước tiên cao hứng nói: "Anh Ba, đêm nay em được ăn ngon rồi."
Hạ Mộc ngẩn ra, hắn biết, tuy rằng cuộc sống người nhà của mình không tệ, nhưng tuyệt đối không tốt như ở chỗ này của tiểu thư. Nhưng cuộc sống ở đây so với cuộc sống trước kia của tiểu thư cũng không kém hơn bao nhiêu. Chỉ là mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, chỉ cần quý trọng những gì trước mắt là tốt rồi.
Hắn có rối rắm thêm cũng vô dụng, nhàn nhạt nói: "Trước kia cuộc sống của chị Ba các em rất tốt, giờ đi theo anh, ngày tháng này đã kém hơn trước kia."
Này mà còn kém, Hạ Chiêu Quan ngạc nhiên, vừa định nói gì đó, Hạ Thư vội kéo tay nàng.
Hạ Chiêu Quan vội im miệng, không nói gì đó, chịu khó làm cái này cái kia.
Đồ ăn rất nhanh đã làm xong, ba người hợp lực bê thức ăn đặt lên bàn, Hạ Mộc cười nói: "Các em ngồi xuống trước đi, ta đi gọi chị Ba của bọn em."
Hạ Chiêu Quan do dự một lúc, vội lên tiếng nói: "Anh Ba, anh ngồi đi, em lên gọi chị Ba cho."
Hạ Mộc phân vân một lúc, cười nói: "Được, đi đi, ở trên lầu đó." Em Tư tình nguyện làm quen với tiểu thư tất nhiên là chuyện tốt, tiểu thư cũng có thể có thêm nhiều bạn.
Hạ Chiêu Quan vui vẻ đi lên lầu. Đứng trên cầu thang, tò mò đánh giá cầu thang từ trên xuống dưới. Bên trên có một không gian nhỏ, trong không gian này có tủ quần áo bàn gỗ hoa cỏ, thấy bên cạnh có một cánh cửa, nàng gọi: "Chị Ba ơi, ăn cơm ạ."
Gọi xong, nàng cũng đi đến cánh cửa đó, thấy bên trong là một phòng khách, sau đó bên trong có một cánh cửa mở ra, Tử Tang cũng xuất hiện ở chỗ cửa đó.
Hạ Chiêu Quan ngẩn ra một chút, ngượng ngùng sờ sờ đầu, "Chị Ba, ăn cơm thôi, đêm nay em và anh Tư ở lại làm phiền chị và anh Ba."
Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan đã đến, Tử Tang đã sớm biết, "Ừ, thế đi xuống đi!"
Tử Tang chắc chắn là người lạnh lùng ít nói, tuy rằng không ghét hai người này, nhưng tuyệt không nói lời dư thừa.
Có chuẩn bị tâm lý, Hạ Chiêu Quan tiếp nhận sự lãnh đạm của Tử Tang tốt hơn rất nhiều, cũng không đến nỗi nào.
Ngồi cạnh bàn ăn Hạ Thư thấy Tử Tang đi xuống, vội đứng lên, cười ngây ngô kêu một tiếng, "Chị Ba."
Tử Tang gật gật đầu.
"Em Tư, em Hai, mọi người đều ngồi xuống đi, ăn cơm nào." Hạ Mộc cười nói.
Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan cười lên tiếng dạ. Đang ăn, Hạ Chiêu Quan đột nhiên cười khờ nói: "Lúc chị Ba ăn cơm thật đẹp mắt."
Ôn hòa lịch sự, không nhanh không chậm, nhìn rất tao nhã và liền mạch. Trong lòng nàng có ý tưởng kỳ quái, hành vi của chị Ba không giống như đang ăn cơm, mà như đang làm một chuyện lưu loát sinh động như nước chảy mây bay vậy. Tuy mọi người đã quen với việc ăn cơm, nhưng không thể đem lại cảm giác như của chị Ba.
Hạ Thư nhìn hai mắt Tử Tang, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Còn Hạ Mộc cũng không hề bất ngờ, việc này hắn đã sớm chú ý tới, cười nói: "Em Hai, em ăn cơm hay là nhìn chị Ba của em?"
Mặt Hạ Chiêu Quan ửng đỏ, vội tiếp tục cúi đầu và nhanh cơm, Hạ Mộc thấy, gắp cho nàng một miếng thịt, cười nói: "Đừng chỉ mải ăn cơm, còn phải ăn cả thức ăn nữa."
"Cám ơn anh Ba." Hạ Chiêu Quan cười nói.
Đoạn nhạc đệm nhỏ này không làm gián đoạn bữa ăn của Tử Tang.
Cơm nước xong, Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan định giúp Hạ Mộc thu dọn bát đũa, Hạ Mộc vội ngăn cản, nói: "Các em mau về đi, chỗ bát đũa này cứ để anh dọn cho, nếu không trời tối đen rồi đường không dễ đi đâu."
Ở thời đại này, ăn cơm chiều ưtương đối sớm, để tránh cho trời tối không tiện đi lại.
Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan do dự một lát, cũng không kiên trì.
← Ch. 051 | Ch. 053 → |