Hầu hạ
← Ch.02 | Ch.04 → |
Con người của ta không sợ nhất chính là uy hiếp, trước kia thời điểm mà ta cùng Đường Duy Cầm như keo như sơn, không biết có bao nhiêu nữ sinh đến uy hiếp ta, cô mà còn dây dưa Duy Cầm, chúng tôi liền không khách khí.
Đối với ta từ nhỏ đến lớn vốn nghe được vô số lần uy hiếp mà nói, uy hiếp của An Tùy Dụ này căn bản không tính là cái gì, hoàn toàn chỉ là một bữa ăn sáng với dưa muối.
Ta bĩu môi, vừa định phát biểu một chút ngôn luận không sợ thế lực ác. Chợt nghe thấy giọng nói suy yếu của An Tùy Cụ: "Tôi muốn gọi điện cho cục an toàn thực phẩm, tôi muốn phản ánh các người."
Vừa nghe đến cục an toàn nào đó, đầu óc của ta nhất thời liền trống không một mảnh. Sau đó xuất hiện hình ảnh cửa hàng 'Cuộc sống an nhàn' bởi vì thực phẩm không phù hợp tiêu chuẩn, gây ra tai nạn chết người mà phải đóng cửa, hình ảnh tiếp theo là mẹ ta cầm con dao phay mà năm đó từng đuổi giết ba ta đến đuổi giết ta, dựa theo sức chiến đấu hiện tại của ta, hiển nhiên là đấu không lại với mẹ ta.
Cho nên lúc này ta liền xông tới ôm chặt lấy An Tùy Dụ, hô to một tiếng, "An công tử, anh không thể chết a!"
An Tùy Dụ tựa hồ nhìn ta xem thường, sau đó trực tiếp hôn mê bất tỉnh, sức nặng cả người đặt ở trên thân ta.
Về sau, An Tùy Dụ nói cho ta biết, lúc ấy một tiếng An công tử của ta làm cho anh ta thiếu chút nữa run rẩy, anh ta hoàn toàn không nghĩ tới ta có thiên phú Quỳnh Dao như vậy.
Thật vất vả đem An Tùy Dụ đưa tới bệnh viện, bác sĩ rửa sạch ruột cho anh ta xong, sau đó sắp xếp một gian phòng bệnh nằm lại. An Tùy Dụ còn đang ngủ, ta là người gây ra họa cũng không thể rời đi, ta chỉ sợ anh ta tỉnh lại thật sự sẽ đi tố cáo nhà chúng ta. Vì thế ngồi ở trước giường bệnh của anh ta, hai tay chống cằm, ngửa đầu xem chất lỏng trong cái bình truyền dịch tí tách chảy xuống.
Nhìn nhìn, ta thế nhưng mệt rã rời ngủ luôn, trong lúc ngủ mơ, đột nhiên có người vỗ vỗ bả vai của ta, ở bên tai ta hô một tiếng, "Y tá! Bệnh nhân giường số bốn chảy máu!"
Ta cả kinh, tỉnh lại, An Tùy Dụ cũng vừa mới tỉnh lại, nhìn tay mình cùng với cái túi truyền dịch của anh ta, nhíu nhíu mày, rồi tự mình rút kim tiêm ra.
Y tá khoan thai từ từ bước đến, nói nguyên một câu tiêu chuẩn tiếng phổ thông ở Thiên Tân, "Ai số mười (là) bốn?"
Phòng bệnh này của chúng ta có tổng cộng tám chiếc giường, cho nên cũng không có số mười bốn, cho nên một đoàn người chúng ta đều mờ mịt lắc lắc đầu.
Y tá trừng mắt nhìn đống người một cái, "Linh tinh!"
Cái loại này y tá nhỏ ở trong bệnh viện, nhất là trong phòng bệnh, đều là ánh mắt kéo đến trên đỉnh đầu, cứ việc chính bản thân mình cũng không được tốt lắm, nhưng là lại hay xem thường người bên ngoài, thái độ phục vụ là kém có tiếng.
Y tá đi rồi, bệnh nhân trong phòng bắt đầu nhỏ giọng khiển trách, nói thái độ người này quá kém linh tinh linh tinh, còn nói mấy ngày nay gặp được một ít tiểu bát quái về y tá.
Ta ở một bên nghe ngon lành, đột nhiên nghe được có người kêu ta, "Tôi khát nước, cô đi mua giúp tôi chút nước về."
Ta quay đầu lại liếc mắt nhìn An Tùy Dụ một cái, chỉ chỉ vào cái mũi của mình, "Anh làm cho tôi đi?"
An Tùy Dụ gật gật đầu, "Hãy mua loại Evian, chắc là trong siêu thị có bán."
"Cái gì?" Tôi nghiêng lỗ tai đi qua.
Bộ dáng An Tùy Dụ vốn có vẻ thực suy yếu, nghe ta hỏi như vậy miễn cưỡng lớn tiếng một ít, "Evian."
"Cái gì nha?" Ta hỏi lại.
"Evian!" An Tùy Dụ cơ hồ là hét ra, bệnh nhân bên cạnh lập tức nhìn lại đây, nghĩ đến xảy ra chuyện gì, có thể hóng hớt.
Ta nhu nhu lỗ tai, trừng mắt nhìn anh ta một cái, "Tôi không phải kẻ điếc, tôi nghe được! Tôi là hỏi anh có ý tứ gì."
An Tùy Dụ vẻ mặt hắc tuyến, anh ta cũng hiểu được chính mình vừa rồi có vẻ luống cuống, vì thế khôi phục trạng thái Lâm muội muội, tái nhợt nghiêm mặt lại nói: "Hoặc gọi là Y Vân."
Ta nhịn không được phiên cái xem thường, tiếng Trung quốc tốt đẹp thì không chịu nói, thế nào cũng phải đú đởn nói tiếng chim với ta, thế không phải ăn no rửng mỡ sao!
"Chờ đấy!"
Rầu rĩ không vui từ trong phòng bệnh đi ra, tìm một y tá hỏi gần đây có siêu thị hay không, lại dựa theo lời y tá nói, tìm được một cái.
Vòng vo vài vòng, mới tìm được cái loại nước khoáng Y Vân mà An Tùy Dụ nói, một lọ rất nhỏ, bé như cái mắt muỗi vậy. Trong lòng ta nghĩ, người này thật là có tật xấu, nước suối ngọt ngào bình thường thì không chịu uống, cứ nằng nặc đòi uống thứ như vậy. Căn cứ vào tâm tình hèn mọn, thuận tay cầm lấy bốn lọ, vòng đến khu thực phẩm, thuận tiện mua chút gì đó cho anh ta ăn.
Dù sao anh ta ngộ độc thức ăn là vì điểm tâm của mẹ ta, tiêu chảy mất nước cũng rất đáng thương, lòng ta mềm nhũn, mua một đống lớn đồ ăn vặt, chính là thời điểm đi tính tiền trợn tròn mắt, những hơn một trăm đồng!
Ta cực độ hoài nghi là nhân viên thu ngân bị rút gân tay tính sai tiền cho ta, vội vàng hỏi lại, "Cô xác định không đấy? Tôi mua cái gì mà nhiều tiền như vậy?"
Nhân viên thu ngân cười đến ngọt như đường, "Đúng vậy thưa cô, một trăm bốn mươi chín đồng năm hào."
"Điều đó không thể có khả năng!" Vẻ mặt ta khó có thể tin.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ ta đã dạy ta cần phải có tính tiết kiệm, thời điểm ta đi siêu thị tiêu phí chưa từng có đến con số thứ ba.
Lúc này người xếp hàng đằng sau đã có một chút sốt ruột, ta không thể chậm trễ được nữa, cắn răng dậm chân một cái, ném một trăm năm mươi đồng cho cô ta, lòng đầy căm phẫn nói câu, "Không cần thối lại!"
Sau đó ôm lấy một đống lớn đồ ăn vặt rời khỏi siêu thị, thời điểm nhìn đến phiếu thanh toán, ta hận không thể cắn chết An Tùy Dụ, một lọ nước khoáng tận hai mươi lăm đồng a! Này làm sao là uống nước a, thế này quả thực là uống máu của ta a!
Ta thề, ta lúc ấy nếu có trứng, ta tuyệt đối bị đau trứng!
Trở lại bệnh viện, đem nước khoáng vứt cho An Tùy Dụ, tự mình ôm lấy đồ ăn vặt buồn không thèm hé răng mà ăn.
An Tùy Dụ dựa vào trên gối đầu, ngửa đầu uống nước xong, môi hơi có một chút ít huyết sắc, anh ta nhìn ta một cái, tự nhiên mà chỉ chỉ đồ ăn vặt mà ta ôm trong lòng, hỏi: "Mua cái gì thế?"
Ta theo bản năng ôm chặt lấy, muốn nói một câu, bà đây không phải mua cho nhà ngươi, ngươi đi uống cái thứ nước hai mươi lăm đồng của ngươi đi thôi! Nhưng là lo lắng thì lo lắng, trên tay vị An thiếu gia này vẫn còn đang nắm giữ cái mạng nhỏ của ta, vì thế ta cười cười với anh ta, "Cũng không phải là cái gì ngon lành."
An Tùy Dụ nhìn ta, tựa hồ run lên một chút, sau đó nói: "Không có việc gì, tôi đói bụng, sẽ không chê bai."
Phỉ nhổ vào! Nhưng bà đây ghét bỏ ngươi, chê bai ngươi a!
Lại không tình nguyện, cũng chỉ có thể đem một đống đồ ăn vặt này đưa cho anh ta, không nghĩ tới, An thiếu gia lục lọi xong nói một câu, "Quả nhiên không phải là cái gì ngon lành, sao cô lại ăn thứ như thế này a."
Ở trong lòng ta hung hăng đem anh ta chửi bới một lần, nhưng là trên mặt lại không có biểu hiện ra ngoài, chính là cười khan vài tiếng.
An thiếu gia nằm xuống, nhắm mắt lại, ngay tại thời điểm ta nghĩ rằng anh ta đang ngủ thì anh ta đột nhiên lên tiếng, "Cô còn không có ăn cơm phải không?"
Ta có chút vui sướng, nghĩ rằng người này ít ra còn biết nói tiếng người sao?
"Đi mua cơm về đi, tôi đói bụng."
Hả! Lại là ta đi! Tâm tình của ta lập tức liền từ trên đám mây té ngã xuống đáy cốc, than thở một câu, "Bên ngoài đang mưa to, trời lại tối, tôi một người nữ sinh không có an toàn."
An thiếu gia hiển nhiên là nghe được, nhìn nhìn ta có chút thâm ý, sau đó nói: "Tôi có tin tưởng đối với cô! Đi thôi!"
Khỉ gì thế! Cái gì kêu có tin tưởng đối với ta? Người ta tốt xấu gì thì cũng có bạn trai là hội trưởng kia kìa! Người ta làm sao mà kém? Trong lòng ta kêu một tiếng hận a, hôm nay gặp gỡ An Tùy Dụ coi như ta không hay ho a, bước chân ra cửa không xem hoàng lịch a! Tâm tình của ta nhất thời từ đáy cốc té ngã xuống địa ngục, lại còn là tầng thứ mười tám.
Nhưng là đối với người đang nắm lấy nhược điểm của mình, còn phải miễn cưỡng cười vui, ta coi như hiểu được sự cực khổ của kỹ nữ thời cổ đại.
"Ngài chờ đó!"
"Mua chút gì nhẹ nhẹ trở về, tốt nhất là cháo." An Tùy Dụ lại dặn một câu.
Ta chỉ có thể kiên trì nói: "Tốt."
Trong lòng lại đang điên cuồng gào thét, anh đòi ăn cháo, giờ này đã hơn nửa đêm tôi đi chỗ nào mua cháo cho anh hả?!
Đi hết ba con phố, rốt cục ở trong một cái ngõ nhỏ tìm được quán cháo, mua hai chén cháo trứng với thịt nạc, lại vội vàng mau chóng chạy trở về, trên đường mấy lần suýt vấp ngã ta liền không thể không ở trong lòng đem An Tùy Dụ mắng thành máu chó đầy đầu.
Kỳ thật, ta làm người vốn không phải rất thích mắng chửi người khác, ta chỉ có chút đau lòng, tiền đối với ta mà nói là cái gì đó xa xỉ, từ nhỏ mẹ ta quản giáo rất nghiêm đối với ta cùng ba ta, không cho phép trên người chúng ta có xuất hiện nhân dân tệ có khuôn mặt lớn. Mà ngày nay, An Tùy Dụ cơ hồ là đã tiêu hết tiền tiết kiệm trong một tuần của ta, ta tự nhiên là tức giận.
Thời điểm đi đến cửa phòng bệnh, xuyên qua kính thủy tinh, thấy An Tùy Dụ đang gọi điện thoại, ta đi vào vừa vặn nghe được anh ta nói, "Vâng, dì yên tâm, ah, cô ấy đã trở về. Được, để cháu chuyển cho cô ấy."
Thấy ta trở về, An Tùy Dụ ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó đem di động đưa cho ta.
Ta sửng sốt, nghĩ rằng, tiểu tử này đưa cái di động cho ta làm gì? Anh muốn đưa phải đưa cái xịn xịn một tí, lại còn đưa cái Sony secondhand nữa chứ, tối thiểu cũng không thể mua một cái Sony Ericsson mới cóng tặng người a! Nhưng là nhìn kỹ lại, di động này không phải là của ta sao?
Ta kéo dài cổ chờ đợi đáp án của anh ta, An Tùy Dụ nói giống như không có việc gì: "Điện thoại của cô rơi ở trên giường, vừa vặn có cuộc gọi đến, vang thật lâu, tôi liền giúp cô nghe."
Trong đầu ta nhất thời ong một tiếng, hỏi: "Ai gọi đến?"
"Mẹ cô."
Ta hít một ngụm hơi lạnh, miễn cưỡng trấn định sau lại hỏi tiếp, "Bà ấy nói cái gì với anh? Anh cùng bà ấy nói cái gì?"
An Tùy Dụ lắc lắc đầu, "Không nói cái gì cả, bà chỉ hỏi tôi là ai, bảo tôi mau đem điện thoại trả lại cho Tô Nhuận, bằng không bà ấy liền báo cảnh sát."
Ta vỗ vỗ ngực, mẹ ta thật không hổ là mẹ ta, khẳng định là cho rằng điện thoại của ta bị cướp mất, loại thời điểm này mà mẹ ta còn có thể nhớ tới dùng báo cảnh sát để hù dọa người, đúng thật là vì tiền mà ngay cả sai lầm cấp thấp đều có thể phạm vào.
"Cô tên là Tô Nhuận phải không." An Tùy Dụ cười cười, tựa hồ có chút thâm ý.
Ta phải giải thích ngay rằng, "Không phải là Nhuận trong Nhuận Thổ, mà là Nhuận trong dễ chịu!"
Từ nhỏ đến lớn ta chỉ sợ có người liên hệ ta cùng với Nhuận Thổ, thời điểm học cấp hai, ở tiết ngữ văn, học đến bài Cố hương kia, làm cô giáo thì thầm phi thường diễn cảm: tuy rằng ta vừa thấy liền biết đó là Nhuận Thổ, nhưng cũng không phải Nhuận Thổ trong trí nhớ của ta!
Ánh mắt của tất cả bạn học trong lớp liền xoát xoát hướng ta bắn phá, hiển nhiên, từ Nhuận Thổ làm bọn họ liên tưởng ngay tới Tô Nhuận. Đường Duy Cầm lúc ấy đặc biệt dũng cảm đứng lên nói: "Các cậu đừng nhìn Tô Nhuận, bạn ấy mới không phải Nhuận Thổ, bạn ấy không gọi là Nhuận Thổ!"
Lúc ấy ta đối Đường Duy Vầm, thật sự là hận a! Ai cho cậu nói như thế?!
An Tùy Dụ nhìn đến biểu tình của ta, trong con ngươi càng đậm ý cười, " Cô nhắc đến làm tôi mới nghĩ đến nhân vật Nhuận Thổ này."
Hả? Không ngờ rằng chính ta thức tỉnh lại trí nhớ thời cấp hai của anh ta sao?
Ta cắn răng, hỏi tiếp: "Thế mẹ tôi còn nói gì nữa không?"
"Thực không có gì, tôi nói đúng sự thật là tôi với cô đang ở bệnh viện, sau đó mẹ cô nói rằng, bà lập tức sẽ trở lại."
Lạch cạch lạch cạch, ta tựa hồ nghe đến thanh âm trái tim nhỏ bé của ta đang vỡ vụn ra, thực hận không thể xông lên nắm lấy bả vai của An Tùy Dụ dùng sức lắc cho mấy cái, sau đó rít gào với anh ta: vì sao? vì sao? vì sao anh lại đối với tôi như vậy!
Phản ứng đầu tiên của ta là, An Tùy Dụ khẳng định có chuyện gạt ta, ví dụ như anh ta đã muốn nói, ta làm cho anh ta bị ngộ độc thức ăn phải vào bệnh viện linh tinh linh tinh gì đó. Nếu quả thật là như vậy, mẹ ta mà trở lại, ta chưa biết chừng sẽ không hay ho. Trong lòng thật hận a! An Tùy Dụ cũng quá ác độc.
Nhưng là nghĩ lại, mẹ ta nói lập tức quay về, đó không thể là sự thật, bảy ngày du lịch Lệ Giang, tiền đều đã giao, bà ấy không có khả năng lãng phí, chỉ cần tại trong vòng bảy ngày, ta thu phục được An thiếu gia, chờ mẹ ta trở về, An thiếu gia không nói là bị ngộ độc thức ăn, như vậy giai đại vui mừng, chúc mừng phát tài a!
"An công tử, ngài còn có cái gì muốn ăn không? Cơm chiều đã muốn mua về cho ngài rồi." Ta ha ha cười khan vài tiếng, đem cháo trứng thịt nạc đặt ở trên bàn.
Khóe miệng của An Tùy Dụ lại có xu thế run rẩy, yên lặng bưng lên bát cháo bắt đầu uống, ngay cả bát cháo của ta cũng không lưu tình chút nào xử lý hết! Giống như bát lộ đại quân năm đó đánh địch vậy! Tốt lắm!
← Ch. 02 | Ch. 04 → |