Vay nóng Tima

Truyện:Quy Tắc Bẫy Tập Thể - Chương 09

Quy Tắc Bẫy Tập Thể
Trọn bộ 54 chương
Chương 09
Bị gây khó dễ
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Shopee


"Bảo bối, sao lại buồn bã ỉu xìu như thế nha? Có phải mệt mỏi quá hay không a?"

Từ sáng sớm tinh mơ, đồng chí Kỷ Hoài đã chạy đến bên tai ta lải nhải lẩm bẩm, từ sau khi ta tìm được công việc, hơn nữa công ty mà ta vào làm cũng không tệ lắm, bà ấy luôn thích chạy ra ngoài khoe khoang với người khác, thế cho nên mỗi ngày ta đều vô cùng đau đầu, vạn nhất ta nói cho bà ấy là ta muốn từ chức, bà ấy chẳng lẽ còn không đem ta giết sống?

"Bảo bối ngoan! Có phải công việc không thuận lợi hay không a?" Đồng chí Kỷ Hoài lại tiếp tục hỏi.

Ta bất đắc dĩ phải chui từ trong ổ chăn ra, hỏi: "Đây là mẹ đang gọi con sao?"

Vẻ tươi cười trên mặt đồng chí Kỷ Hoài giống nước sông vỡ đê tràn ra, "Đại bảo bối, mày mau nói mẹ nghe xem, gần nhất công việc như thế nào a?"

Ta thật sự có cảm giác như trời sắp sụp xuống rồi, đồng chí Kỷ Hoài nguyên lai không phải đóng kịch với ai a! Trực giác nói cho ta biết, phương diện này thật không đơn giản.

Gật đầu lung tung, "Còn tạm chấp nhận được."

"À, thế có nghĩa là rất tốt, vậy sinh hoạt phí khi nào thì giao ra đây a? Mày cũng trưởng thành rồi, cha mẹ cũng không thể nuôi mày mãi được, mày phải có chút tự giác chứ. Đại bảo bối, tiền lương tháng sau đưa mẹ một nửa đi, mẹ giúp mày tiết kiệm." Đồng chí Kỷ Hoài cười tủm tỉm nói hết một tràng.

Ta nhất thời chấn động toàn thân, hoàn toàn thanh tỉnh, hóa ra gọi đại bảo bối thân mật như vậy là vì muốn đòi sinh hoạt phí của ta sao? Thật không có thiên lý a!

Kể từ đó, ta lại càng không dám nói với bà ấy chuyện muốn từ chức. Ta tuyệt đối tin rằng, trong con mắt của đồng chí Kỷ Hoài, khi ở trong trạng thái bị tiền tài làm hôn mê ý nghĩ, vạn nhất ta mà nói với bà ấy, ta lập tức sẽ phải cắp mông chạy lấy người, một phân tiền đều không lấy được, vậy thì bà ấy tuyệt đối sẽ nổi cơn điên lên với ta, sau đó cả nhà chúng ta cũng không có ngày an bình nữa.

Nhưng là, nếu ta tiếp tục sinh sống trong cái công ty kia, ta cảm thấy ta cũng sẽ bị điên luôn mất. Nói thật ra thì tâm lý của ta có năng lực chịu đựng khá tốt, có thể mỗi ngày đi đối mặt với An công tử. Nhưng là chưa biết chừng An công tử sẽ giở trò hãm hại ta, ta chỉ là một viên chức nho nhỏ còn đang thử việc, làm sao có thể đối kháng với một vị tổ trưởng được cơ chứ?

Cho dù ta cẩn thận, tận lực không để xảy ra sai lầm trong công việc, thì cũng không thể ngăn được. An công tử vốn xem ta không vừa mắt, sẽ tìm mọi cách soi mói ta nha!

Điều này thật sự là làm cho ta đứng ngồi không yên, làm sao lại xảy ra chuyện điên rồ như thế cơ chứ?

Thứ Hai, nơm nớp lo sợ đi làm, cố ý đi sớm hơn so với trước kia hơn mười phút, toàn bộ công ty, trừ bỏ nhân viên quét rác, ta là đến sớm nhất.

Ăn xong bữa sáng, từ lúc bắt đầu cũng không chịu ngẩng đầu lên mà liều mạng làm việc, xem hết sạch tư liệu về công ty, một lần lại một lần, dù sao không thể để cho mình rảnh rỗi.

Lâm Lâm nhìn thấy ta đến sớm như vậy, lại đây chào hỏi ta, "Sao đôi mắt thâm thế, không ngủ được hả?"

Ta gật gù, ừ một tiếng, toàn bộ đêm qua đều nằm ác mộng, trong mộng tất cả đều là tình cảnh An công tử đuổi giết ta, anh ta nói anh ta ăn bánh đậu xanh của nhà ta bị bán thân bất toại, về sau không thể tự gánh vác cuộc sống, bắt ta phải bồi thường cho cả nhà anh ta.

Điều này khiến cho ta toát ra mồ hôi lạnh toàn thân.

Kỳ thật, thời điểm mà An công tử không phải người lãnh đạo trực tiếp của ta, ta tuyệt không sợ anh ta, nhưng hiện tại, ta thật sự là sợ phải chết, cái thứ cốt khí kia lúc này chả có gì dùng được.

"Cô thật sự rất cố gắng a, tôi cũng muốn học tập cô." Lâm Lâm cười cười với ta.

Ta ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nói một câu, "Chỉ là do tôi ngốc, sợ gây lỗi, cô vẫn thông minh hơn tôi mà."

Đang trò chuyện, bà chị họ Khổng đột nhiên hô một tiếng: "Họp!"

Mới sáng sớm tinh mơ đã họp? Thế này không phải là đau trứng sao!

Rầu rĩ cầm laptop chạy đến phòng họp, tìm cái vị trí tối tăm ẩm thấp nhất mà ngồi xuống. Một lát sau, các đồng nghiệp cũng đều đến đầy đủ.

Trước mặt có ba vị trí trống không, chưa có ai ngồi vào.

An công tử cùng chị Khổng chậm rì rì bước đến, ngồi ở trước mặt.

"Mọi người buổi sáng tốt lành." An công tử chào hỏi mọi người.

"Tổ trưởng buổi sáng tốt lành!" Mọi người phụ họa.

Ta sửng sốt, lại bỏ lỡ mất chuyện này, trong lòng có chút ảo não, vừa nhấc đầu lên thì chống lại ánh mắt của An công tử. Ta mất bình tĩnh cứng ngắc toàn thân, An công tử lại chỉ nhìn ta trong chốc lát, sau đó giống như không có việc gì di dời tầm mắt.

Mố mố (theo tiếng Hàn hình như là 'gì chứ')! Anh ta còn giả vờ không biết ta, tôi cho anh giả vờ đấy! Anh cứ giả vờ đi! Bà đây tốt xấu gì thì cũng ở với nhà anh năm ngày sáu đêm, thế mà anh dám giả vờ không biết tôi a!

Khi ta đang phẫn nộ vẽ vài nét lên quyển sổ, đột nhiên nghe được An công tử nói: "Tô Nhuận? Cô đến đây ngồi đi, tôi thấy cô có giở giấy bút ra, vậy cô liền thuận tiện ghi lại nội dung hội nghị đi."

Gì cơ?!

Ta cả kinh, chỉ chỉ vào cái mũi mình, "An công... An tổ trưởng đang nói tôi?"

An công tử mỉm cười gật gật đầu, vẻ tươi cười thật sự là đẹp mắt, khiến cho ta một kẻ học hệ tiếng Trung cũng không có cách nào hình dung nổi, lộn ruột lộn gan mất nửa ngày cũng chỉ nghĩ tới một từ —— thật là đẹp mắt a!

Ta đành cọ xát mà đi qua, biểu hiện ra trong lòng mình rất không tình nguyện. Nhưng là trong mắt mọi người, lại thành làm ra vẻ.

Vị An công tử này thực đáng kêu một chữ tai họa a, anh ta mới đến công ty không bao lâu liền làm cho các nữ đồng chí toàn ngành đều thầm thương trộm nhớ anh ta, mặc kệ là kết hôn hay vẫn là khuê nữ, đã có con hay vẫn còn chưa sinh đẻ, đều đối với anh ta có vài phần kính trọng, hai mắt tỏa sáng.

Cho nên ta hiện tại bị anh ta ban thưởng cho ngồi ở bên cạnh thì sẽ đưa tới sức ghen tị lớn đến cỡ nào a!

An công tử tuyệt đối là cố ý chỉnh ta!

Ta hung tợn trừng mắt nhìn anh ta một cái, nguyên bản là tiến hành vụng trộm, nhưng là sau khi trừng qua, lại phát giác An công tử đang nhìn ta, ta lại vội vàng nháy mắt, đành miễn cưỡng đem sự căm tức biến thành sùng bái.

Bệnh mặt than của An công tử phỏng chừng còn chưa có chữa khỏi, đối với ánh mắt biến hóa của ta, một chút phản ứng cũng không có.

Sau giây phút ngắn ngủi trầm mặc, An công tử bắt đầu cho họp, đại bộ phận là từ chị Khổng làm chủ giảng, An công tử chỉ có đưa ra một ít tổng kết và sắp xếp về sau.

Một cuộc hội nghị làm cho ta nghe như như lọt vào trong sương mù, ngay cả ta từng học tốc ký cũng không kịp ghi lại nhiều như vậy. Ta lại phát giác, thằng nhãi An công tử này tuyệt đối là đang chỉnh ta, nói chuyện nhanh như đang đọc rap vậy, có đôi khi ta còn phải nở nụ cười thăm hỏi, thành ra căn bản không kịp ghi lại.

"Hôm nay hội nghị chỉ đến đây thôi, mọi người vất vả, tan họp đi!" Mặt của An công tử không chút thay đổi tuyên bố.

Ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thế là đã xong.

Các đồng nghiệp lại nối liền không dứt rời đi, ta cọ xát cọ xát, nghĩ chờ An công tử đi rồi sẽ đi, nhưng là anh ta cũng đang cọ xát, đứng ở đàng kia nói nói mấy câu với chị Khổng.

Ta cũng đành đứng một bên đem đồ đạc gì đó của mình thu thập vô số lần, nghĩ rằng, các người cũng nhanh nhanh đi đi a!

Rốt cục, các vị đại thần nghe được lời cầu nguyện của ta, An công tử cùng chị Khổng cất bước chuẩn bị đi, ta lại nhẹ nhàng thở ra.

An công tử đi tới cửa, đột nhiên nói: "Tô Nhuận, lát nữa đem bản ghi chép của hội nghị sửa sang lại cho tốt rồi đưa đến văn phòng cho tôi."

Ta cúi đầu nhìn nhìn quyển vở, viết một đống lớn ba lăng nhăng gì đó, cho dù ta là trời sinh đã làm quản gia thì cũng không thể sửa sang được cái gì tư liệu a, lão già nhà anh nói năng kiểu gì vốn đã không giống họp hành rồi, nói rải rác như vậy, tôi làm sao bắt được trọng điểm a!

"Như thế nào? Có vấn đề gì sao?" An công tử hỏi ta.

Ngại chị Khổng đang ở trong này, ta lại là người đang thử việc, cho nên đương nhiên muốn biểu hiện ra cho tốt một chút, dùng sức lắc đầu, "Không thành vấn đề!"

An công tử mặt than phụt ra một câu, "Vậy là tốt rồi."

Trở lại văn phòng, ta lại bắt đầu múa bút thành văn, trong óc cẩn thận hồi tưởng lại, An công tử rốt cuộc đã nói cái gì vậy? Mình ghi lại một đống lớn, thật đúng đều là đồ vô dụng.

Xong rồi, xong rồi, An công tử bắt đầu gây khó dễ ta, như thế này cũng chỉ mới bắt đầu a! Từ chức! Ta muốn từ chức!

Ngay tại thời điểm ta sắp phát điên thì nghe thấy An công tử gọi ta, giọng điệu không tốt: "Tô Nhuận, cô lề mề cái gì thế, nhanh nhanh lại đây!"

"À vâng." Ta cắp lấy laptop, thật giống tinh thần thấy chết không sợ.

Chầm chậm đi đến văn phòng của An công tử, một đoạn đường này không biết là có bao nhiêu đôi mắt nhìn ta, có vui sướng khi người gặp họa, cũng có lo lắng. Nhưng là vui sướng khi người gặp họa lại nhiều hơn một ít, bởi vì An công tử vẫn là không thích ta, các cô ấy có thể yên tâm.

Văn phòng của quản lý đều ở trên lầu, ngăn cách bằng kính thủy tinh trong suốt, gõ gõ cửa phòng của An công tử, nghe thấy anh ta lên tiếng.

"Mời vào."

Ta đi vào, đem cửa đóng lại.

"Đặt ở trên bàn là được rồi, đi ra ngoài đi." An công tử cũng không thèm ngẩng đầu lên nói.

"Cái gì?!" Ta có chút khó có thể tin, anh ta đây là có ý tứ gì a? Trước mặt nhiều người như vậy làm cho ta sượng mặt, đem tư liệu mang vào xem cũng không thèm xem liếc mắt một cái, là định cẩn thận nghiên cứu, sau khi moi móc ra sai lầm, sẽ tìm ta tính sổ?

An công tử chậm rãi nhắc lại đầu, "Cô còn muốn báo cáo với tôi sao?"

"À, không phải, không có. Tôi đi ra ngoài đây ạ."

Ta xoay người, đang định rời đi lại nghe thấy An công tử nói: "Cô vẫn là báo cáo một chút đi!"

Ta điên luôn! Chơi đểu ta sao? Thằng nhãi này tuyệt đối là đang định chơi đểu ta đây mà!

Ta cắn răng, tận lực mỉm cười, "Vậy ngài muốn nghe đoạn nào a?"

"Thế nào, cô còn biết hát kinh kịch sao?" An công tử nói năng quái đản.

Ta nhất thời nghẹn lời, đây là ý tứ khỉ gì a?

"Được rồi cô đi ra ngoài đi." An công tử nói.

Quả thực là kì dị mà! Ta xoay người, lần này đi có vẻ chậm, bởi vì trực giác nói cho ta biết anh còn có thể gọi tiếp.

"Tô Nhuận."

Quả nhiên, anh ta lại gọi.

"Tổ trưởng có cái gì phân phó a?" Ta cười ngọt ngào.

An công tử nhíu nhíu mày, trong con ngươi có chút ấm áp, anh ta sờ sờ cằm nói: "Cô còn đang thử việc, thời điểm họp đừng vẽ rùa, hình vẽ của cô thật sự rất xấu!"

"Đã biết! Đa tạ tổ trưởng nhắc nhở!" Ta thề, răng của ta mà làm bằng bạc, ta cũng có thể một ngụm cắn răng bạc. Nếu ta có một cái khăn tay nhỏ bé, ta cũng có thể cắn thêm trong chốc lát, thằng nhãi này rất bắt nạt người, gọi ta đến là vì nói những thứ này sao?

An công tử liếc mắt nhìn ta một cái đầy ý vị thâm trường, "Đi ra ngoài đi, đi nhanh chút!"

Tốt lắm! Lại còn đuổi ta đi! Thật không có lương tâm, tốt xấu gì thì chúng ta cũng là tình cảm năm đêm sáu ngày a!

Rầu rĩ không vui trở về, Lâm Lâm tiến lại hỏi ta, "Làm sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?"

"Ăn mắng." Ta nói.

Lâm Lâm lộ ra vẻ mặt đồng tình, "Đừng khổ sở, tôi cảm thấy tổ trưởng làm người có chút quái dị."

Ta nhất thời mắt mũi sáng lên, bắt lấy tay cô ấy nói: "Cô cũng cảm thấy như vậy sao? Anh ta chính là kẻ biến thái a!"

Lâm Lâm thở dài, "Về sau làm sao bây giờ a?"

Ta hồi tưởng lại sắc mặt của An công tử, nhất thời cảm thấy ủy khuất, ta nói: "Tôi muốn từ chức, tôi mặc kệ!"

Lâm Lâm có chút kinh ngạc, "Đừng nói đùa! Hiện nay tìm việc không dễ đâu."

"Tôi không có nói đùa! Tôi sẽ từ chức, tôi mặc kệ, tuyệt không cúi đầu a!" Ta đầy mình ủy khuất, tìm được người đồng tình với ta như Lâm Lâm, cho nên lập tức liền phát tiết ra, đương nhiên chuyện ta có quen biết với An công tử từ trước thì ta không nói ra, phỏng chừng An công tử cũng đã quên ta luôn.

Lâm Lâm nghe xong nói: "Thật sự có chút quá đáng a. Tô Nhuận, anh ta không thể đối với cô như vậy, cô làm là đúng."

"Ừ! Thế cho nên tôi phải từ chức!"

"Tôi có quen với một ông anh đang tự mình mở công ty, đương nhiên không thể so sánh với công ty hiện tại của chúng ta, nhưng là cũng không tệ lắm, đãi ngộ cũng tạm được, nếu không tôi giới thiệu cô qua nhé?"

Ánh mắt ta bốc cháy lên, giống như hai cái đèn pha vậy, vội vàng chạy lại bắt lấy tay cô ấy, thầm nghĩ kêu một tiếng, thân nhân a!

"Nếu cô có hứng thú, tôi giới thiệu cho cô một chút, lát nữa tôi đem hòm thư của công ty anh ấy gửi cho cô, cô gửi sơ yếu lý lịch qua."

"Cám ơn."

Người tốt a! Tâm tình của ta lập tức tốt hơn, ngồi ở vị trí của mình rên hừ hừ hát một điệu hát dân gian. Chỉ chốc lát sau QQ vang lên, là Lâm Lâm gửi đến địa chỉ hòm thư.

Ta nhàn đến không có chuyện gì để làm, bắt đầu thiết kế sơ yếu lý lịch của mình, qua một lát mới phát giác, bên cạnh đã không có người, nguyên lai là đến giờ ăn cơm rồi.

Đóng lại máy tính, ta cũng định đi xuống ăn cơm.

Bởi vì thời kỳ ăn cơm cao độ đã trôi qua, cho nên thang máy chạy xuống dưới rất nhanh, Một tiếng 'đinh' vang lên cửa mở ra, ta vừa nhìn thấy người ở bên trong, do dự xem có nên đi vào hay không, là sư huynh và An công tử.

"Tiểu Tô a! Còn chưa đi ăn cơm sao, vừa vặn chúng tôi cũng đang đi xuống, mau mau vào đi!"

"Chào sư huynh." Ta cười cười, đi vào.

Sư huynh cùng An công tử trò chuyện câu được câu không, đột nhiên nói đến ta, "An tổ trưởng, lại nói đến, anh cùng Tô Nhuận cũng là đồng học a, chúng ta đều là đại học A, như thế cô ấy cũng là tiểu sư muội của anh đấy!"

An công tử nhìn ta liếc mắt một cái, thản nhiên nói với sư huynh: "Phải không? Thực khéo."

Khinh bỉ a khinh bỉ a! Thằng nhãi này giả vờ cũng thật giống a!

Sư huynh còn nói thêm: "Tiểu Tô ở công ty đã quen chưa?"

Ta hắc hắc nở nụ cười, "Rất tốt! Học được không ít a, tôi sẽ cố gắng công tác!"

Sư huynh có chút vui mừng nở nụ cười, An công tử đột nhiên mở miệng, "Là thật cố gắng."

Ta sửng sốt, đây là muốn nói gì a?

Không ngờ tiếp theo An công tử lại nói một câu làm cho ta phi thường khiếp sợ, "Có bạn trai chưa?"

Ta theo bản năng liền lắc đầu, trong lòng vạn phần xin lỗi Đường Duy Cầm. An công tử đột nhiên nở nụ cười, cái vẻ tươi cười kia, thật có thể nói là kinh khủng, anh ta nói: "Yêu đương dễ dàng phân tâm, cố lên đi, cố gắng trở thành nhân viên chính thức."

Ước chừng sửng sốt mất vài giây, ta mới lên tiếng.

Ngay sau đó thang máy đến nơi, ba người chúng ta trước sau đi ra ngoài. Sư huynh còn mời ta cùng nhau ăn cơm, ta vừa thấy đến cái gáy của An công tử, ta liền vội vàng cảm thấy ngán ngẩm, quả quyết cự tuyệt.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-54)