← Ch.05 | Ch.07 → |
"Ngươi rõ ràng biết ta không thích nàng ta!"
Ta chất vấn Tạ Lan.
Nhưng Tạ Lan im lặng một lúc, chỉ nhẹ giọng an ủi ta:
"Ngoài ta ra, Kiều sư tỷ là người thích hợp nhất trong kiếm tông để dạy dỗ A Tri."
Tạ Lan nói hắn rất bận.
Ta cả ngày cũng không thấy hắn đâu.
Nhưng ta không biết hắn bận việc gì.
Bận đến mức không thể đích thân dạy con mình, thậm chí còn giao cho người khác!
Nhưng điều khiến ta cảm thấy buồn nhất.
Là Tạ Lan và Tạ Cửu Tri đều giấu ta.
Tạ Cửu Tri dần dần không quen thuộc với ta.
Nó chỉ có thể cố gắng lục lại những ký ức từ khi còn rất nhỏ để tìm ra chứng cứ ta không phải là mẫu thân của hắn.
Ta không quan tâm hắn, để mặc Tạ Cửu Tri tự mình dằn vặt.
"Mẫu thân."
Áo tay bị nhẹ nhàng kéo.
Thẩm Thiên Xuyên tò mò hỏi: "Đây là đâu?"
Ta tỉnh lại từ dòng suy nghĩ, nắm tay Thẩm Thiên Xuyên đi đến một gốc cây.
Lấy ra bánh hạt dẻ đã chuẩn bị trước, nhẹ nhàng nói:
"Tiểu Xuyên, đến gặp tỷ tỷ của con đi."
Nhiều năm trước, khi cùng Tạ Lan xuống núi du ngoạn, ta đã cứu một con rắn nhỏ.
Sau đó, con rắn nhỏ đó theo ta và trở thành nha hoàn của ta.
Nói là nha hoàn, nhưng ta lại nuôi dưỡng nó như con gái.
Ta đặt tên cho nó là Thẩm Nguyện.
Thẩm Nguyện thích nhất là ăn bánh hạt dẻ ta làm, vui nhất là được ở bên cạnh ta, người mà nó yêu quý nhất chính là ta.
Khi Tạ Cửu Tri ra đời.
Người mà nó yêu quý nhất lại thêm một người nữa là Tạ Cửu Tri.
Cho đến khi ch. ết trong vòng tay của ta, cô bé ngốc nghếch đó vẫn khuyên ta đừng trách Tạ Cửu Tri.
"Con là ma mà."
Thẩm Nguyện nở nụ cười, máu không ngừng chảy ra.
Dù ta cố gắng nhét đan dược vào, máu vẫn không ngừng chảy.
Con bé nắm chặt tay ta, từng chữ nói ra thật khó khăn: "Người đừng giận, tiểu công tử còn nhỏ, hắn ghét yêu ma cũng... cũng là đúng. Thế gian này là vậy, không trách... không trách hắn."
Nhưng người được gọi là đã nhập ma mà Tạ Cửu Tri ghét nhất.
Là người đã dùng hết sức mình bảo vệ chúng ta khi Tạ Lan không ở đây.
Cô bé nha hoàn gầy gò ngày xưa.
Ta không biết đã cho con bé ăn bao nhiêu bánh hạt dẻ, khó khăn lắm mới nuôi con bé mập mạp lên được.
Sau khi ch. ết, con bé co lại thành một cục nhỏ xíu.
Không lớn hơn lòng bàn tay ta là bao.
Và Tạ Cửu Tri đứng ngẩn ngơ không xa.
Đi theo kẻ gi. ết người kia.
Bỏ rơi mẫu thân của mình, bỏ rơi tỷ tỷ đã chăm sóc mình từ nhỏ.
Ta không còn khóc nổi nữa.
Ta chỉ lấy ra thanh kiếm mà Tạ Lan để lại cho ta trước khi rời đi.
Rồi dùng thanh kiếm đó đ. â. m vào Kiều Thính Vân.
Có lẽ nàng cố ý đứng đó, cố ý cho ta cơ hội trả thù.
Nhưng ta không quan tâm.
Kiều Thính Vân canh thời gian rất chuẩn.
Đúng lúc các trưởng lão kiếm tông tìm đến.
Và đúng lúc Tạ Lan trở về.
Mọi người đều thấy ta muốn gi. ết Kiều Thính Vân.
Họ chất vấn ta tại sao.
Ta nói: "Nàng ta gi. ết muội muội ta, ta thay muội muội báo thù, có gì sai?"
Kiều Thính Vân nói người nàng ta gi. ết là ma.
Tạ Cửu Tri làm chứng.
Vì vậy ta bị phán tội.
Có lẽ trong lòng Tạ Cửu Tri còn có một chút oán hận trả đũa ta.
Dù sao vài ngày trước ta đã phạt nặng nó vì tội bắt nạt kẻ yếu.
Nhưng Tạ Cửu Tri nghĩ mình không sai.
Vì Vân di của nó nói với nó: "Giới tu chân là nơi kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu, nếu ngươi không bắt nạt người khác thì sẽ có kẻ khác bắt nạt ngươi."
Cho đến khi nghe các trưởng lão bàn cách trừng phạt ta.
Tạ Cửu Tri mới cảm thấy sợ hãi.
Nó hoảng hốt gọi "Mẫu thân", cố gắng đến bên cạnh ta.
Như mọi khi kéo tay áo ta làm nũng.
Ta tránh tay Tạ Cửu Tri đưa về phía ta.
Ta lười nhìn nó.
Cũng lười giận nó.
Giận làm gì?
Nếu có giận.
Thì cũng là giận ta không có bản lĩnh, không bảo vệ được người bên cạnh.
Giận ta không dạy dỗ tốt Tạ Cửu Tri, để nó còn nhỏ đã trở thành kẻ vong ân bội nghĩa.
Ta chỉ bình tĩnh nói với Tạ Lan:
"Ta muốn đưa con bé về nhà."
Tạ Lan đồng ý.
Từ lâu, ta đã tìm được một thung lũng yên tĩnh tuyệt đẹp.
Nghĩ rằng đợi khi nào Tạ Lan không làm kiếm tôn nữa, chúng ta sẽ ở đây.
Cuối cùng chỉ có Thẩm Nguyện về nhà.
Rồi cô độc suốt ba năm.
Thẩm Thiên Xuyên là một đứa trẻ rất nghe lời.
Chưa đợi ta lên tiếng, nó đã quỳ trước mộ Thẩm Nguyện, dập đầu vài cái vang dội.
Nó giòn giã gọi "tỷ tỷ".
Một lúc sau, nó ngạc nhiên mở to mắt.
Quay đầu vui mừng nói với ta: "Mẫu thân, tỷ tỷ sờ đầu con rồi!"
Gió dưới gốc cây nổi lên.
Quấn quanh ta một cách thân thiết.
Lại thổi qua mái tóc của Thẩm Thiên Xuyên.
Ta mỉm cười, bước tới và ngồi xuống.
"Vậy thì chắc chắn tỷ tỷ rất thích con."
Thẩm Thiên Xuyên xoa đầu cười ngốc nghếch.
Ta dùng tay đào lên đụn đất nhỏ.
Thẩm Nguyện đã nhập ma.
Kiều Thính Vân ra tay không chút khoan nhượng, ngay cả nguyên thân của con bé cũng không còn.
Yêu đan hóa thành tro bụi.
Ta đã thu gom tất cả tro bụi này.
Thẩm Thiên Xuyên cũng không hỏi ta tại sao.
Ta làm gì, nó liền làm theo.
Lại gọi ta qua nghỉ ngơi, nó sẽ làm.
"Con bé đã từng nhập ma."
Không hiểu sao, ta đột nhiên nói.
Thẩm Thiên Xuyên không dừng tay.
Chỉ nghiêng đầu tò mò: "Nhập ma rồi thì không phải là tỷ tỷ nữa sao?"
"Sao lại thế được?"
Ta cũng cười: "Ma không phải tất cả đều xấu, người cũng không phải tất cả đều tốt. Nhưng dù là người, là yêu, hay là ma, nàng vẫn là tỷ tỷ của con."
Thẩm Thiên Xuyên gật đầu.
Nó suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói: "Mẫu thân cũng vậy!"
"Sao?"
"Dù là người, là yêu, hay là ma, mẫu thân vẫn là mẫu thân!"
Thẩm Thiên Xuyên vui vẻ nhìn ta: "Tiểu Xuyên thích mẫu thân nhất!"
Gió xung quanh thổi mạnh hơn một chút.
Tiếng lá cây xào xạc vui vẻ.
Như đang phụ họa cho lời của Thẩm Thiên Xuyên.
Giống như cô bé ngày nào vẫn luôn hoạt bát:
【Ta thích tiểu thư nhất!】
Nơi sâu thẳm trong lòng ta như vỡ ra và mềm mại.
Ta vội cúi đầu để giấu đi đôi mắt đỏ hoe:
"Được rồi, chúng ta cùng đưa tỷ tỷ về nhà."
← Ch. 05 | Ch. 07 → |