Truyện:Quy Lai (Trở Về) - Chương 011

Quy Lai (Trở Về)
Trọn bộ 244 chương
Chương 011
Ở lại qua đêm (Tiết Tử Ngang - H)
0.00
(0 votes)


Chương (1-244)

Edit: Cá Muối

Beta: Nanami

Sắc trời dần buông xuống, trong phòng không bật đèn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai thân ảnh mờ nhạt đang vận động.

Triệu Ngu dựa vào tường, cong người, bụng nhỏ vừa căng vừa tê, hai chân ⓡυ*𝐧 гẩ*🍸, †●♓●â●𝖓 𝐭●♓●ể vừa qua khỏi một đợt cao trào lại ẩn ẩn có cảm giác muốn tới.

Côn thịt của anh quá mức thô cứng, mỗi khi thọc vào ⓡú●✞ 𝖗●𝐚 đều như muốn tách bụng dưới của cô ra, vách tường thịt ɱ*ề*ⓜ ⓜạ*ı bị ⓗ⛎.𝓃.𝖌 𝖍.ă.ռ.𝐠 ⓒ●ọ 𝖝●á●†, tê dại, sảng khoái đến mức cả người cô đều r𝖚.𝓃 ⓡẩ.𝓎.

Tiếng гê-𝖓 𝐫-ỉ đứt quãng tràn ra từ giữa hai cánh môi, nhưng âm lượng rất nhỏ, rõ ràng là bị cô cố tình kìm nén.

Tay lớn của Tiết Tử Ngang xoa mạnh lên Ⓜ️·ô·n·🌀 cô, nói giọng khàn khàn: "Đừng nhịn, kêu ra tiếng."

"Ưm......"

Triệu Ngu nhịn không được than nhẹ một tiếng xong lại nhanh chóng im bặt, tiếp tục 𝖈_ắ_п 𝐦ô_ï, đôi tay bám lấy vai anh, vùi đầu chôn vào lòng 𝖓g●ự●𝖈 anh.

"Xấu hổ sao?"

Anh cười nhẹ, duỗi tay đến trên tường 𝐬-ờ 𝐬-οạ-𝖓-ⓖ mở đèn.

Sau thời gian dài trong bóng tối, đột nhiên bị ánh sáng đâ.ɱ ☑️à.𝐨 mắt, đồng tử của Triệu Ngu co rụt lại, ⓣ_𝐡_â_n ✞𝒽_ể cũng chôn thật sâu vào trong 𝓃🌀_ự_𝖈 anh: "Đừng... Đừng bật đèn..."

Trải qua kích tình, giọng nói của cô trở nên vô cùng 🍳-⛎-𝖞ế-ⓝ 𝖗-ũ, bây giờ cả người đều treo ở trên người anh giống như gấu Koala, nhiều thêm vài phần đáng yêu mà trước nay chưa từng có.

Tiết Tử Ngang cười, ♓ô_ⓝ lên vành tai cô, đỡ người cô đứng thẳng rồi càn rỡ mà ngắm nhìn тhâ.п 🌴𝖍.ể trần trụi m·ề·𝖒 mạ·ı của cô: "Lần trước cũng đã xem qua hết, có cái gì mà thẹn thùng cơ chứ?"

Gương mặt Triệu Ngu đỏ bừng: "Lần trước là anh... Anh uống say..."

"Em thật sự cảm thấy tôi say?"

Động eo ra sức đâ·ⓜ vài cái vào tiểu huyệt cho đến khi cô thét chói tai, anh mới thả chậm tốc độ: "Nếu say đến ngay cả bộ dạng của em cũng nhìn không rõ thì tại sao tôi lại cứng? Và sao lại muốn làm em?"

"Đừng nói từ đó."

"Từ nào?" Anh cười xấu xa: "Làm em? Nhưng bây giờ chẳng phải là tôi đang làm em hay sao?"

Triệu Ngu ⓜề*𝖒 mạ*❗ đấm vào n𝖌●ự●𝐜 anh một cái xong lại tiếp tục vùi mình vào trong ռ🌀ự.𝖈 anh.

Tiểu huyệt căng đến mức lợi hại, 𝒹_â_ⓜ dịch vẫn luôn tuôn ra bên ngoài, chảy dọc theo hai đùi nhỏ giọt xuống đầy đất, âm thanh đâ_〽️ thọc phụt phụt không dứt bên tai, 𝒹â*𝖒 uế không chịu nổi.

𝐍ℊự-𝖈 anh bị hai nhũ thịt đang đong đưa của cô cọ đến ⓝóп●𝐠 bỏn●ⓖ, Tiết Tử Ngang kéo cô lên rồi vùi đầu nhẹ nhàng gặm cắn, 𝐥❗ế.𝐦 𝖒ú*ⓣ bộ n🌀·ự·𝒸 đầy đặn, lưu lại từng vệt nước trong suốt.

Đầu nhũ hoa bị anh ngậm vào trong miệng mà dùng sức l_ℹ️_ế_ɱ m●ú●t, Triệu Ngu ngẩng đầu há miệng 𝐭ⓗ-ở ♓-ổ-ռ 𝒽-ể-ⓝ, kh𝖔á●ⓘ 🌜ả●𝖒 mãnh liệt làm cô không màng đến ngượng ngùng, từ trong cổ họng phát ra tiếng 𝖗_ê_𝖓 ⓡ_ỉ.

"Nhẹ... Nhẹ một chút... Bên kia... Bên kia cũng ngứa..."

"Ngứa ở đâu?" Anh chơi xấu mà ngậm lấy đầu nhũ hoa lôi kéo, eo và bụng đồng thời dùng sức, liều mạng đ.â.𝐦 mạnh vào sâu trong hoa tâm.

Triệu Ngu vô lực dựa vào tường, hạ thể 𝓇⛎.ⓝ 𝐫ẩ.𝓎 từng đợt, đầu lưỡi bị cuốn lấy thật lâu mới khóc nức nở nói: "Đầu vú... Đầu nhũ hoa cũng ngứa, anh 𝐦.ú.𝐭 một chút..."

Anh hài lòng mỉm cười, cuối cùng đổi sang nhũ hoa bên kia mà 👢-𝐢ế-m ɱ*ú*ⓣ, ngón tay thon dài di chuyển dọc theo bụng nhỏ trượt đến chỗ 𝐠ı𝖆-0 𝖍-ợ-p, phủ lên tiểu âm hạch cương cứng rồi xoa xoa: "Là nơi này ngứa sao?"

"A..." Triệu Ngu thét chói tai: "Đừng chạm... Đừng... Ô..."

Thấy cô sắp không chịu nổi, động tác của Tiết Tử Ngang càng lúc càng nhanh, mỗi lần ⓡú*𝐭 г*𝐚 ↪️ắ*ɱ ☑️à*o, đều 𝒽.u𝓃.🌀 h.ăп.🌀 đâ●〽️ đến điểm G mẫn cảm, sau đó lại đ·â·𝐦 sâu vào bên trong, mạnh mẽ va chạm vào mảnh đất yếu ớt.

Triệu Ngu gắt gao dựa vào tường, cả người bị anh đ·â·Ⓜ️ đến không ngừng lay động, hai nhũ hoa lớn liên tục đong đưa, một bên bị anh ngậm trong miệng, một bên lắc lư mà 𝒸-ọ ❌-á-ⓣ mặt anh, nhìn qua mười phần sắc tình.

Cảm giác được tiểu huyệt co rút ngày càng nhanh, biết cô lại muốn tới, Tiết Tử Ngang rốt cuộc từ trước ng_ự_ⓒ cô ngẩng đầu lên, nhưng bàn tay làm loạn giữa hai chân cô vẫn không hề rời khỏi, ngược lại còn dùng sức xoa nắn âm đế, thoả mãn nghe cô khóc kêu thét chói tai, nước phun đến anh cũng ngăn không được.

Vách tường thịt co chặt khiến da đầu anh tê dại, dự định cứ như vậy mà bắn, lại nghe được cô nức nở: "Đừng bắn... Đừng bắn ở bên trong..."

Không nghĩ tới cô đã bị cao trào đánh tan thành như vậy mà còn có thể nghĩ đến điều này, Tiết Tử Ngang dừng một chút, hơi hòa hoãn sau đó lại nhanh chóng rút côn thịt ra, xong đối diện với giữa hai chân ướt dầm dề của cô mà bắn ra.

Vừa rồi gấp quá không mang bao, trong quá trình khẳng định cũng có một chút †ï𝓃·♓ ⓓị·↪️·♓ ở bên trong, nhìn ⓣ*♓â*n 𝐭𝐡*ể cô vẫn đang 𝐫⛎·ռ 𝓇ẩ·🍸, anh trầm giọng nói: "Lát nữa tôi đi mua thuốc cho em, về sau tôi sẽ mang bao."

Triệu Ngu "Ừm" một tiếng, không còn sức lực nói chuyện.


Tiết Tử Ngang ôm cô vào lòng, nụ 𝖍*ô*𝓃 dày đặc rơi xuống môi và mặt cô, đôi tay vừa xoa vừa nhéo vào 𝐧●🌀ự●c cô. Sau khi thoả mãn, mới tìm phòng tắm mang cô đi vào rửa sạch.

Giờ tan tầm, anh có gọi cô cùng nhau ăn cơm, cô nói không đói chỉ muốn sớm về nhà nên anh cũng chưa ăn gì. Sau khi tiến hành một hồi vận động kịch liệt, cả hai người đều có chút đói bụng, anh dứt khoát gọi thức ăn ship đến nơi này của cô.

Trần trụi đối mặt trong phòng tắm lại lần nữa gợi lên ngọn lửa tình dụ̶c̶ trong Tiết Tử Ngang, anh đẩy cô vào tường, tách ⓜ-ô𝓃-𝐠 cô từ phía sau đ_â_ɱ ⓥà_ο, dưới vòi hoa sen h.u.n.ɢ 𝒽ăn.𝐠 làm thêm một lúc cho đến khi vang lên tiếng chuông cửa của người giao thức ăn.

Đến bây giờ anh mới cẩn thận đánh giá một chút nơi ở của cô, một căn hộ nhỏ, trang hoàng đều do bên cung cấp thiết kế sẵn, sạch sẽ đơn giản, hiệu quả thị giác cũng không tệ, nội thất đều mang phong cách Bắc Âu, nhìn chung cũng thật thoải mái.

Lúc trước được hỏi cô cũng từng nói qua, tiền mua nhà và mua xe đều là tiền mà mẹ cô để lại trước khi qua đời, trong khung ảnh trên ngăn tủ có ảnh chụp chung của hai người, người phụ nữ trung niên trong đó hẳn chính là mẹ cô.

Nhìn ngoại hình cô và mẹ có vài phần tương tự, nhưng cô gái trẻ còn lại trong bức ảnh lại không hề giống mẹ con bọn họ.

"Em có chị em gái?"

Triệu Ngu lắc đầu: "Cô ấy là bạn tốt của em. Chúng em biết nhau từ hồi 5 tuổi, mẹ em là mẹ nuôi của cô ấy, mẹ cô ấy cũng là mẹ nuôi của em. Nhưng cô ấy đã qua đời."

Tiết Tử Ngang hơi giật mình, tiến đến ôm cô: "Ăn cơm đi, đồ ăn nguội."

Đêm nay, Tiết Tử Ngang ở lại nhà cô, trước khi ngủ anh lại đè cô làm thêm một lần, bởi vì đã mua thuốc cho cô, thế cho nên nhân lúc cô còn chưa kịp phản ứng anh đã bắn tất cả vào bên trong.

Ôm lấy cô bởi vì cao trào mà 𝖙●h●ở ℊ●ấ●𝓅 không ngừng, anh thấp giọng nói: "Ngày mai cùng tôi tham gia vũ hội."

"Em đi hẳn là không thích hợp?"

"Sao lại không thích hợp? Vừa vặn tôi đang thiếu một người bạn gái."

"Vậy... Là dạng vũ hội gì? Có những ai tham gia?"

"Bữa tiệc sinh nhật của chủ tịch Khoáng Thế Kỷ tổ chức cho vợ mới cưới, cũng không quá quan trọng, tôi đại biểu cho nhà họ Tiết chỉ cần lộ mặt là được. Yên tâm, mọi chuyện đã có tôi."

Khoáng Thế Kỷ, chẳng phải là công ty của nhà họ Thương sao?

Về nước mấy ngày này không cách nào chú ý đến động thái của Thương Lục, không nghĩ tới anh còn chưa đính ♓ô_ⓝ mà lại có nhiều mẹ nhỏ đến như vậy.

Chương (1-244)