Chương 5
← Ch.04 | Ch.06 → |
Lãnh Như Tuyết ngủ suốt bốn tiếng, khi cô tỉnh dậy, ngoài trời đã nhá nhem tối, có lẽ tầm sáu giờ hơn. Cô bước xuống giường, trên người mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi của nam, hẳn Mặc Ngôn đã mặc cho cô. Nhìn ra ngoài trời, lại cảm thấy bụng có chút đói, cô mở cửa phòng đi xuống lầu. Đây không phải lần đầu tiên cô ở đay, dĩ nhiên biết rất rõ phòng ăn nằm ở đâu. Chỉ là không ngờ đến, vừa xuống lầu đã gặp người quen, hơn nữa là vô cùng quen. Đó là Lạc Thần -- ảnh đế nổi tiếng nhất giới showbiz bây giờ, tiếng tăm còn nổi như cồn vang xa khắp các nước trên thế giới. Hắn không chỉ có bộ dạng đẹp trai tuấn mĩ hớp hồn người mà còn đa tài đa nghệ. Sự nghiệp minh tinh chói sáng như mặt trời ban trưa, hắn cũng là cháu đích tôn của Lạc gia, muốn tiền có tiền, muốn mạo có mạo, quyền lực càng không thiếu, phụ nữ mơ ước được bò 🦵·ê·n ɢ·𝖎·ườ·ⓝ·ⓖ của hắn đếm không hết. Chỉ là hắn giống như Liễu Hạ Huệ tái sinh, đối với mĩ nữ trời sinh lạnh nhạt, bề ngoài thân thiện nhưng thực ra rất khó tiếp cận. Vậy mà cô lại biết được hắn cuồng dã phómg túng bao nhiêu! Một năm trước là cô đã 𝐝_ụ d_ỗ lần đầu của hắn.
Lạc Thần có chút kinh ngạc nhìn người phụ nữ xinh đẹp yêu mị đang đứng ở đầu cầu thang, trong mắt nhanh chóng xẹt qua tia vui mừng cùng si mê ⓝóⓝ●🌀 ⓑỏп●g. Tất cả đều bị Mặc Ngôn thu vào tầm mắt, anh khẽ mỉm cười, nụ cười phá lệ rực rỡ mà đầy rẫy nguy hiểm, anh quay đầu nhìn cô, "Bảo bối, dậy rồi sao? Muốn ăn cơm bồi bổ thể lực?"
Lãnh Như Tuyết trở lại bình thường, khuôn mặt tinh xảo mà lạnh lùng bước về phía Mặc Ngôn đang ngồi. Đườ𝐧_🌀 𝖈_🔴_𝖓_🌀 lả lướt 𝐪ц𝐲ế-ⓝ г-ũ như ẩn như hiện sau lớp vải mỏng khiến người ta nhìn vào miệng đắng lưỡi khô, thần sắc kiều mị xinh đẹp, bộ dạng rõ ràng vừa mới được mạnh mẽ yêu thương qua.
Lạc Thần ngẩn người, chút đau xót yếu ớt hiện lên trong mắt bị anh ép xuống, anh cất giọng, "Vậy mong cùng Ám Dạ Vương hợp tác vui vẻ!"
Mặc Ngôn cũng thuận thế đáp lại, "Ha ha, Lạc thiếu gia, hợp tác vui vẻ! Vậy... tôi không tiễn."
Nghe giọng rõ ràng đuổi khách của Mặc Ngôn, Lạc Thần không thể không chào tạm biệt mà rời đi, trước đó còn nhìn Lãnh Như Tuyết một cái, có quyến luyến si mê cùng yêu thương điên cuồng. Cô ấy cùng Mặc Ngôn... Ha ha, có gì phải bất ngờ chứ?
Lãnh Như Tuyết nhìn đến bóng lưng cô độc kia khuất lấp rồi thu hồi tầm mắt, cô đứng dậy bước vào phòng ăn. Vừa đứng lên đã bị kéo ngã xuống sofa. Mặc Ngôn đưa tay với vào trong áo sơ mi, trực tiếp xoa nắn bộ ռⓖ·ự·𝐜 căng tròn 𝖒●ề●m ⓜạ●i, cùng cô môi lưỡi giao triền trao đổi mật ngọt. Anh khẽ cười, "Tình nhân cũ của em có bằng anh không? Công phu trên giường của hắn thế nào?"
Lãnh Như Tuyết đ·ê ⓜ·ê nhìn anh, môi đỏ mọng nước hô_п lên yết hầu của anh, sau đó lạnh lùng trả lời, "Đừng hỏi mấy câu như vậy! Tôi đói rồi!"
Lời nói của cô khiến Mặc Ngôn cười thật to. Anh ôm ngang cô bế vào phòng ăn, bên trong đã sớm bày ra một bàn sơn hào hải vị, mùi thơm ngào ngạt tỏa hương khiến người ta có cảm giác ngon miệng thèm ăn. Mặc Ngôn ngồi ở vị trí chính giữa, Lãnh Như Tuyết ngồi trong lòng anh, được anh chăm sóc cẩn thận từng li từng tí. Đồ ăn đều được anh được đưa đến tận miệng, cô chỉ cần há miệng rồi nhai nuốt. Người hầu đã sớm lui xuống, bên trong chỉ còn lại hai người bọn họ cùng âm thanh hạ thể va chạm vào nhau.
Miệng trên miệng dưới của Lãnh Như Tuyết đều được đ·ú·🌴 ăn no. Phía dưới gầm bàn, gậy th*t to lớn của Mặc Ngôn đã sớm được giải phóng, mãnh liệt xuyên qua hoa hạch ướt đẫm mật dịch. Lãnh Như Tuyết bị chặn bởi miệng của Mặc Ngôn, tiếng гê·ⓝ 𝐫·ỉ phát ra trng cổ họng, cả người nảy lên rồi nảy xuống, thức ăn trên bàn vẫn được Mặc Ngôn bón cho cô ăn. Phía dưới anh cuồng bạo đâ*Ⓜ️ đâ*m chọc chọc, âm huyệt vừa mới khép lại lại bị nhục bổng nóng như lửa nông ra căng chật, một bữa ăn đầy sóng gió cùng 𝐤íⓒ●h ✞𝐡●íc●𝒽 п·ó·𝖓·g 🅱·ỏn·g diễn ra.
--- ------ ------ ----
Trải qua trận ♓●𝐨𝐚●п á●❗ trong phòng ăn, Lãnh Như Tuyết càng thêm nhạy cảm dị thường. Trên giường lớn, drap giường đã sớm nhăn nhúm loang lỗ dấu vết tình dục. Mặc Ngôn nâng cao Ⓜ️.ô.ռ.ⓖ đẹp của cô, từ tư thế phía sau đ·â·𝖒 mạnh gậy th*t cứng rắn vào trong. Hai người phát ra tiếng ⓡê.ⓝ r.ỉ sung sướ*𝐧*𝐠. Lãnh Như Tuyết quỳ trên giường, đón nhận từng cú thúc ác liệt của anh, ái dịch chảy dài trên đùi hai người, 𝒹â.ⓜ mĩ tuyệt đẹp.
Mặc Ngôn cầm chắc lấy eo cô, đong đưa thắt lưng, cảm nhận 𝐤h-𝖔á-1 𝐥ạ-𝐜 thư ⓢư-ớⓝ-𝐠. Anh đưa tay quét mật dịch chảy ra ở nơi hai người kết hợp, xoa xoa vào hoa cúc nhỏ của cô.
Lãnh Như Tuyết cảm nhận ngón tay ma ⓠ●⛎●ỷ đang xoa xoa ⓥ-ⓤ-ố-🌴 ѵ-3 cúc huyệt của cô, lòng chợt chấn động, "Không.. không thể... ân... ư
.."
Mặc Ngôn mỉm cười ái muội, "Bảo bối.. chúng ta thử cảm giác mới này!" Sau đó anh rút cự long ra, đặt đỉnh quy đầu vào miệng cúc huyệt, từ từ chen vào. Bên trong nhanh chóng thắt chặt co rút khiến anh đau đớn mà sung s-ướn-ⓖ cực hạn. Không chịu được nhục cảm chật hẹp cắn nuốt, anh động thân đưa nam căn vùi mình vào cúc huyệt khiến Lãnh Như Tuyết rên lên, "A!!! Đau... đừng.."
Của hắn to như vậy, lại đ·â·m thẳng vào hoa cúc nhỏ của cô, cảm giác đau đớn như bị xé rách lan khắp cơn thể. Còn đau hơn cả lần đầu tiên của cô.
"Bảo bối.. nga.. đừng cắn chặt quá..."Mặc Ngôn gầm nhẹ rồi luật động thật chậm rãi, đổi lấy tiếng ⓡê-𝓃 𝖗-ỉ tinh tế của cô. Đau đớn ban đầu thối lui, 𝐤.𝖍🅾️.á.ı 𝖈.ả.ɱ thay thế vào khiến hai người chìm vào cơn 𝒽-ο𝒶-ռ á-ⓘ cuồng nhiệt. gậy th*t to lớn như thanh sắt trạc tới mãnh liệt, ma sát với cúc huyệt khiến nó đỏ ửng. Dịch yêu trong suốt từ u cốc tuôn ra, tại nơi giao triền cũng chảy ra không ít mật dịch ngọt ngào. Lãnh Như Tuyết cảm thấy phía dưới trống rỗng, dù cúc hoa của mình bị nhục bổng khổng lồ điên cuồng lấp đầy, cô vẫn cảm thấy khó chịu. Lãnh Như Tuyết ngồi dậy dựa người dính sát vào cơ thể Mặc Ngôn, hạ thể hai người giao triền kết hợp càng chặt chẽ, cô ôm lấy anh, giọng ⓡê*𝐧 𝓇*ỉ khẩn cầu, "Thật khó chịu... a.. ư... tôi muốn... phía dưới... ân..."
Mặc Ngôn cười khẽ, 🅿️●𝒽â●𝐧 𝖙●𝒽â●𝖓 vẫn cuồng nhiệt ra vào trong cúc huyệt chật hẹp, môi mỏng cắn khẽ dái tai của cô, cất giọng trầm thấp 𝖉â*ⓜ mị, "Có phải là cô bé của em đói hay không? Hửm? Muốn ăn côn th*t của anh?"
Lãnh Như Tuyết mất khống chế, đong đưa theo tiết tấu của anh, vừa cố gắng ma sát âm huyệt với nhục bổng đang đ_ụ𝖓_🌀 𝒸_ⓗạ_𝖒 mạnh mẽ trong mình, "Ân... gậy th*t.. nha... ư.. muốn..."
Mặc Ngôn không để cô nói hết, dùng ba ngón tay trực tiếp đâ_𝖒 νà_𝖔 hoa huy*t đẫm nước trống rỗng của cô khiến cô "A!!" một tiếng thỏa mãn. Bên dưới Lãnh Như Tuyết liên tục co rút, hai miệng huyệt gắt gao Ⓜ️ú*✝️ chặt lấy ngón tay cùng nam căn của anh, nhịp điệu đâ-ⓜ chọc nhanh mạnh cuồng dại, mật nước ào ạt phun ra, dính lên tay anh, làm ướt đẫm côn th*t đỏ đậm.
Lãnh Như Tuyết cảm nhận được cự long cùng ngón tay thô ráp của anh cùng lúc thúc vào ⓡ_ú_𝐭 𝖗_🔼, va chạm qua vách thịt ngăn mỏng. Cô 🌴𝐡.ở ℊấ.🅿️ rê*𝖓 ⓡ*ỉ, miệng nhỏ xinh đẹp 𝖍_é ⓜ_ở hút khí, như đang khích lệ người đàn ông phía sau thêm điên cuồng phóng túng. Chốc lát sau, nam căn phồng to phóng hết ✝️-ℹ️-п-𝖍 ⓓ-ị𝐜-ⓗ vào sâu trong cúc huyệt, Lãnh Như Tuyết vì kích tình mà hét lên, dịch yêu tuôn chảy 𝐥.ê.𝖓 đỉ.n.♓ cùng với Mặc Ngôn. Hai người ngã xuống giường đã sớm nhăn nhúm không chịu nổi. Hương vị 𝐭ì●n●♓ á●ï còn vương vãi khắp căn phòng xa hoa rộng lớn.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |