← Ch.03 | Ch.05 → |
Lãnh Như Tuyết nhìn đến người vừa lên tiếng, khuôn mặt vẫn bình thản lạnh lùng không một chút xao động. Cô cất giọng mang theo một chút mệt mỏi, "Ám Dạ Vương, anh đến sớm quá! Người đâu?"
Mặc Ngôn cũng chính là Ám Dạ Vương đời thứ mười của tổ chức Ám Dạ, anh mỉm cười chói mắt, nụ cười ngạo mạn mà q·u·𝓎ế·ռ 𝖗·ũ, "Chậc, bảo bối, em thẳng thắn quá! Không nhớ tôi chút nào sao?"
"Thật xin lỗi, tôi không rảnh cùng anh nói chuyện đời tư!" Lãnh Như Tuyết không lưu tình phun ra một câu khiến thủ hạ hai bên nghẹn cười tới nội thương. Chà chà, khi nào thì ông hoàng kiêu ngạo nguy hiểm Ám Dạ Vương -- Mặc Ngôn bị cự tuyệt vô tình như thế này? Bọn họ là đang nằm mơ à? Còn thuộc hạ dưới trướng của Mặc Ngôn vừa phải nén cười vừa phải nén kinh hoảng tột độ. Quá ni mã! Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy được ông chủ của mình không bài xích nữ nhân, cũng là lần đầu tiên thấy ông chủ rơi vào hoàn cảnh trái ngang thế này!
Mặc Ngôn vẫn ưu nhã cười tà mị, mắt phượng hé ra liếc một vòng để lại một trận lạnh lẽo khiến lòng người rét run. Những người kia lập tức thu hồi vẻ mặt "không nghe không thấy", sau lưng áo mồ hôi chảy ròng ròng. Thật kinh khủng, người đàn ông này cực kì nguy hiểm, chỉ một cái liếc mắt cũng khiến người ta nghẹt thở run sợ, sinh ra đã mang khí thế sát phạt. Không hổ danh là Ám Dạ Vương.
Mặc Ngôn nhìn cảnh này cười hài lòng, lại chuyển ánh mắt dịu dàng nhìn tới phía Lãnh Như Tuyết, nói, "Lũ ngu đó đã bị diệt sạch, tôi đã cho người lùng sục dư đảng còn lại của chúng, em yên tâm, ngày mai trong giới hắc đạo sẽ không còn bóng dáng của Thiên Huyền và Hoàng Vũ!"
Lãnh Như Tuyết gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, cô liếc sang Lôi đang im lặng bất động, giọng không tự chủ được mà dịu đi một chút, "Phái người đi diệt tận gốc những con chuột nhắt đó!"
"Dạ, lão đại!" Lôi nhận lệnh, trước khi đi còn như có như không liếc nhìn Mặc Ngôn một cái. Thấy hắn (Mặc Ngôn) vẫn mỉm cười thản nhiên, lòng hắn (Lôi) thực sự khó chịu. Ánh mắt kia rõ ràng đang khiêu khích anh, hừ, anh mới không thèm quan tâm tới hắn!
Mặc Ngôn mỉm cười nhìn người đàn ông cao to tuấn tú tên Lôi rời đi, sau đó lập tức thu hồi nét cười không đụng tới mắt, hắn chính là Hắc Long, người được thân cận bên cạnh cô hàng ngày. Chà, một kẻ như vậy lại cô thể phục tùng dưới chân bảo bối, chậc, có ý tứ. Nếu không lầm thì mấy người bạn giường khác của cô không ít lần tìm cách chơi xỏ hắn, bất quá cũng chẳng lần nào thành công. Thân phận có thể quang minh chính đại bên cạnh cô như vậy, có ai mà chịu được chứ? Hơn nữa, lúc nãy anh cũng có nghe được, khi cô nói chuyện với hắn (Lôi) giọng có dịu đi đôi chút. Tên này... không thể giữ! Trong nháy mắt, sát khí trên người Mặc Ngôn phát ra rồi lại được thu hồi. Sâu trong mắt anh là một mảnh lạnh lẽo. Anh bước tới ôm eo Lãnh Như Tuyết khiến cô dính sát vào mình, môi anh phủ lên môi cô ɱ·ú·𝐭 một cái thật sâu rồi cười xấu xa, "Bảo bối, giao dịch nên được tiến hành, chúng ta phải tiết kiệm thời gian!"
--- ------ ------ -----
Trên chiếc xe rộng rãi sang trọng, phía sau được ngăn cách với ghế lái bởi một tấm kính cách âm màu đen, khiến người ngồi trước không thể nhìn thấy gì, cũng chẳng nghe được gì. Trong khoang phía sau đang diễn ra một hồi kích tình xuân sắc. Tiếng 𝐫●ê●ռ 𝐫●ỉ yêu kiều của phụ nữ hòa lần với tiếng gầm 🌴●𝒽●ở ԁố●𝐜 của đàn ông tạo nên một bản nhạc ái dục tuyệt phối.
Lãnh Như Tuyết dạng hai chân thon dài ngồi lên đùi Mặc Ngôn, 𝖒ô𝓃·🌀 nhỏ nâng lên cao rồi nhanh chóng bị ép xuống, mật dịch trong suốt ngọt ngấy tuôn ra ướt đãm côn th*t đỏ đậm cứng như thép đang mạnh mẽ điên cuồng đâ*ⓜ 𝖛*à*ο 𝐫ú_🌴 𝖗_a trong hoa kính. Hai tay Mặc Ngôn ôm ghì lấy ⓣ𝒽â●𝐧 𝐭●h●ể զ⛎🍸●ế●ռ ⓡ●ũ kiều mị của cô, một tay nắn bóp Ⓜ️ô𝐧·ℊ nhỏ, thân dưới cuồng dã luật động, nhục bổng to dài liên tục thúc thật mạnh vào hai bối thịt non mềm bên trong âm huyệt, đỉnh quy đầu dũng mãnh trạc tới trạc lui, vùi mình vào vùng đất ẩm ướt chật hẹp mê người.
Cơ thể Lãnh Như Tuyết không chịu được mà xóc nảy lên xuống, đôi thỏ ngọc no đủ nảy nảy phập phồng khiến Mặc Ngôn không chịu được 𝐤í𝒸.𝐡 †♓í𝖈.𝒽 mà điên cuồng 𝐛.ú ⓜú.✞. Cô ưỡn người cong lưng, hoa nhũ tiện thể bị anh Ⓜ️ú·т sâu hơn, tiếng 𝐫ê.𝓃 𝖗.ỉ mất hồn phát ra từ miệng cô làm Mặc Ngôn càng thêm điên cuồng, "Ân... ư.. hưm.."
Anh biết cô vừa hoⓐ.ռ á.i cùng người khác, nhìn dấu 𝒽ô·п hồng tím trên cơ thể trắng mịn phấn nộn của cô khiến anh phát điên, anh thừa nhận, anh ghen tị, anh tức giận, muốn xóa hết dấu vết của trận kích tình kia. Anh tận tình ɱú*t mát 𝐥ℹ️ế.𝐦 cắn từ cổ cô, đến xương quai xanh 🍳*ⓤ*yế*n 𝐫*ũ, tất cả của cô đều thuộc về anh. Lửa giận chuyển thành lửa dục, cây gậy th*t khổng lồ cứng rắn kịch liệt va chạm vào dũng đạo, được vách thịt ⓜề●𝖒 ɱạ●ı bên trong âm huyệt của cô m*ú*т chặt, cắn nuốt. Anh gầm nhẹ phiên người, Lãnh Như Tuyết bị đè vào góc xe, lưng trần tựa vào kính chắn, hai chân cuốn lấy thắt lưng của anh, uốn eo kết hợp với động tác mạnh bạo của anh.
Mặc Ngôn dùng kĩ xảo trêu chọc cô khó nhịn, anh t𝐡●ở d●ố●↪️, cất giọng khàn khàn đậm 𝖉*ụ*c vọ𝐧*🌀, "Bảo bối... anh phục vụ có tốt không?"
Lãnh Như Tuyết sớm bị 𝐝ụ●ⓒ ✅ọռ●ⓖ thao túng, cô 𝖗*ê*n 𝖗*ỉ phối hợp với anh, "Ưm.. tốt.. ân.. a..."
"Vậy anh và đám người kia, ai 𝖑-à-〽️ t-ì-𝐧-𝖍 giỏi hơn? Ai khiến em sung 💰ướ𝖓·ℊ hơn?" Anh tiếp tục thừa lúc cô bị mình dày vò ý loạn tình mê để nói ra những lời khiến anh hài lòng.
"Đều như nhau... A!!" Lãnh Như Tuyết vừa dứt lời liền bị Mặc Ngôn tập kích, đâ_Ⓜ️ một cái thật mạnh vào sâu trong dũng đạo, va chạm mãnh liệt với nơi sâu nhất. Miệng huyệt bị nông t♓à_ռ_ⓗ 𝖍ì𝓃_𝒽 chữ "O", nhục bổng tím đậm càng thêm cuồng liệt điên dại thúc vào như muốn ✞_à_ռ ρ♓_á bừa bãi âm đ*o.
Mặc Ngôn tức giận vì không nghe được câu trả lời vừa ý, anh cuồng loạn chạy nước rút, mỗi một lần đâ*〽️ ѵà*𝐨 đều mạnh mẽ. Anh muốn cho cô biết cách anh yêu cô như thế nào, để cô nhớ rõ tư vị khi 𝖌●𝐢𝖆●ⓞ ⓗο🔼●𝖓 cùng anh. Lần đầu tiên của anh dâng tặng cho cô, vì yêu cô mà anh sắn sàng chia sẻ vẻ mĩ lệ ⓠ●u●🍸●ế●n ⓡ●ũ của cô với những người đàn ông khác. Anh phẫn nộ muốn 🌀𝐢ế·✝️ người, cảm giác ghen tuông làm anh mất lí trí, bất quá anh chỉ có thể nhịn. Để có được cô bọn họ phải học cách chia sẻ, nhẫn nhịn. Nhưng ai chẳng có lòng tham muốn độc chiếm đóa anh túc xinh đẹp có độc nghiện là cô, anh cũng vậy, mỗi lần cùng cô 𝖍o●🅰️●ռ á●❗, anh đều tưởng tượng mình là người cô yêu nhất.
"Ân... a... nhanh... nhanh.. Ngôn.."Lãnh Như Tuyết chìm trong 🎋·♓o·á·𝐢 ↪️·ả·m h🔴-𝐚-n 𝐥ạ-𝖈, cô luôn biết cách làm cho đàn ông điên cuồng, cũng như cùng bọn họ 𝐥ê●п đ●ỉ●𝐧●ⓗ ⓓụ·𝒸 ѵọ·n·ɢ. Chính là thứ thuốc độc đó, loại thuốc do người cô kính trọng nhất cũng là hận nhất, anh trai ruột của cô - Lãnh Ngạo chế tạo ra đã biến cô thành một người phụ nữ phải â.𝓃 á.❗ với đàn ông để sống, hơn nữa đối tượng đó lại phải là xử nam.
Mặc Ngôn nghe được giọng nũng nịu ngọt ngào mê người của cô, †𝐡â.п ✝️.𝖍.ể liền nhũn ra, lập tức điên cuồng chạy nước rút. Sau vài trăm hiệp ra vào, hai người đồng thời ⓛ●ê●ⓝ đỉ●𝓃●ⓗ. Mặc Ngôn gầm lên, bắn hết tinh hoa nóng ấm vào trong hoa huy*t, ✞ℹ️ռ●𝐡 ◗●ị𝐜●♓ 𝖍0a-𝐧 á-1 tuôn trào như suối chảy ra ướt đẫm ghế xe, chảy xuống cả sàn xe. Mùi hương ái muội dày đặc lượn lờ quanh không gian, chỉ còn lại tiếng hai cỗ 𝖙h_â_ⓝ 🌴_𝒽_ể trần truồng ôm nhau †_h_ở ◗_ố_𝖈. Lãnh Như Tuyết mệt mỏi nhắm mắt ngủ. Để Mặc Ngôn nhẹ nhàng lau sạch người cô, cô bây giờ rất mệt mỏi, vốn trận chiến trên thuyền đã thấm mệt, lại thêm hai trận mây mưa kịch liệt khiến cô mất hết sức lực, chỉ muốn ngủ để bồi sức.
Mặc Ngôn nhìn người phụ nữ xinh đẹp kiều diễm sau cơn kích tình càng thêm nở rộ diễm lệ đã mệt đến thiếo đi, anh nở nụ cười sủng nịch, ghé vào tai cô thấp giọng nỉ non, "Bảo bối, ngủ đi. Đêm nay sẽ khiến em dục tiên dục tử đến khó quên!
← Ch. 03 | Ch. 05 → |