← Ch.15 | Ch.17 → |
"Làm sao em biết anh ta lại đột ngột cầm tay của em?"
Lúc ấy về cơ bản cô có kịp phản ứng không? Hơn nữa giọng điệu của anh ta cũng quá không tốt lành rồi, cô nổi giận nghĩ đến dùng chân đá anh ta, nhưng hai chân lại bị chân của anh giữ chặt, khiến cho cô càng thêm tức giận."Anh đủ rồi đó! Lại dùng giọng điệu này nói chuyện với em, thì em trở mặt với anh đó."
Lê Bách Thuần hít một hơi thật sâu, chán nản buông lỏng thần kinh nằm ở trên người của cô.
"Bách Thuần?" Cô cứng đờ, cảm giác tâm tình của anh hình như rất kích động, toàn thân đề khẽ run.
Bây giờ là tình trạng gì?
Cô nhìn chằm chằm trần nhà tim đập mạnh và loạn nhịp, do dự giơ tay lên, đến gần lưng của anh, chần chờ một lát lại rụt tay về, cứ như vậy qua lại nhiều lần, rốt cuộc không chịu được vỗ nhẹ lên lưng của anh.
"Anh có khỏe không?"
Trời ơi, rốt cuộc anh thế nào? Đáy lòng cô không khỏi cảm thấy buồn bực.
"Không tốt." Anh nằm ở trên người cô, mặc cho cô vỗ nhẹ lưng của mình, sau một lúc khá lâu mới buồn bực lên tiếng: "Anh rất để ý."
Anh rất để ý? Để ý cái gì?
Đầu của cô thắt lại, một lát sau, mới hiểu được anh đang ám chỉ cái gì.
"Anh... để ý anh ta cầm tay của em?"
Không thể nào? Bắt tay là lễ nghi căn bản...
Được rồi, cô thừa nhận cái cầm tay của Thiệu Dịch Ngạn với cô không phải là kiểu bắt tay xã giao theo lễ nghi thông thường, nhưng anh tất yếu phải để ý như vậy sao?
Nhưng suy nghĩ quẹo một cái, sở dĩ anh để ý như vậy, có phải đại biểu là anh rất quan tâm cô hay không? Trái tim cô ngòn ngọt, nụ cười yếu ớt hiện lên nơi khóe miệng, trong lòng vô cùng thoải mái.
"Dĩ nhiên anh để ý!" Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra chút chua xót rất rõ ràng."Sau khi tách ra năm năm, anh mới có cơ hội dắt tay của em, tại sao anh ta..."
"Đừng nói." Cô đưa tay đè môi anh lại, biết anh muốn nói gì tiếp theo...
Làm thế nào? Lòng của cô đã ngọt đến sắp hòa tan rồi.
"Mỹ Tiệp..." Anh chiếm lấy tay của cô, khoảng cách gần như vậy nhìn cô ở trước mặt, đụng vào người cô, tình cảm đè nén nhiều năm bộc phát ra trong khoảnh khắc này, anh khó lòng kiềm chế được mà cúi thấp đầu, kích động cắn nuốt môi của cô.
"Anh nghĩ muốn em."
Mặt của cô hồng cả lên, muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào nụ hôn của anh.
Cảm nhận được cô đồng ý, Lê Bách Thuần vừa hưng phấn lại vừa vui mừng, anh nhẹ nhàng vạch tóc của cô ra, thấy rõ khuôn mặt càng ngày càng xinh đẹp của cô, cảm giác mình là người đàn ông may mắn nhất thế gian.
Trong nháy mắt hơi thở vừa xa lạ lại vừa quen thuộc bao vây hai người, cảm giác lãng quên thật lâu hình như đã trở về rồi...
Quần áo trên người rối rít rơi xuống đất, hai người từ cả người quần áo đầy đủ, giày vò thành không còn ai quan tâm đến chuyện quần áo nữa, càng không để ý đến chuyện có những người khác tồn tại trong ngôi nhà này hay không, bọn họ chỉ muốn hấp thụ nhiệt tình đã lãng quên thật lâu trên người đối phương ...
"Mỹ Tiệp... Mỹ Tiệp của anh." Anh say sưa mút lấy cánh môi cô trêu đùa, cánh môi nóng rực không ngừng khẽ gọi tên của cô."Em nhất định không biết anh suy nghĩ về em nhiều thế nào"
"Ừ..." Thân thể nóng bỏng đến gần như hòa tan ra, Tạ Mỹ Tiệp khó nhịn được ưỡn người lên, dịu dàng khẽ thở."Em... em cũng rất nhớ anh..." Ở lúc xuân tình lan tràn, rốt cuộc cô cũng chịu thừa nhận cảm giác của mình đối với anh, từ nay về sau không cần đem tình cảm nồng đậm giấu tận đáy lòng, để cho cô có loại cảm giác thoải mái vì được giải thoát.
Lưỡi của anh di chuyển trên mặt cô, cùng nhau ra vào con đường trơn trợt mập mờ, làm cô căng thẳng kéo cánh tay anh, nhẹ nhàng run lên.
"Còn chưa bắt đầu em đã không chịu nổi?"
Anh khẽ cười trêu chọc, tiếp tục làm chuyện xấu ở trên người cô.
"Đó... em đã thật lâu không có..." Đã lâu rồi cô chưa làm qua chuyện này rồi, làm sao có thể chịu được anh trêu đùa điên cuồng như thế? Cô khẽ nấc thành tiếng, mặt đỏ ửng, không cách nào nói xong, hai chân lại giống như tự nhiên cuốn lấy thân thể anh, tạo thành tư thế mập mờ.
"Cái gì?" Anh giả bộ không hiểu cô đang nói cái gì, trong lòng lại bởi vì cô tự thốt ra lời trong lòng mà mừng như điên.
Anh đã biết, biết cô không phải là một cô gái tùy tiện, cho dù đã ly hôn với anh, cô cũng không dễ dàng lên giường cùng người đàn ông khác.
Sự thật này làm anh càng thêm hưng phấn, anh kéo chân của cô ra, giữa đùi hơi to của cô tìm được chốn đào nguyên có nước chảy róc rách.
"Bách Thuần!" Cô kinh ngạc, theo phản xạ tính kẹp hai chân lại."Không... không được như vậy."
"Mở nó ra, ngoan, mở ra cho anh." Anh thổi một hơi thở trên mặt cô, nhỏ giọng dụ dỗ, cũng cúi người trước nụ hoa hồng trên ngực cô.
"Á..."
Cô không cách nào khống chế được tình triều từ từ tăng cao trong cơ thể, cả người run lên dựa vào anh, đôi nhũ hoa cần xứng hơi ửng hồng lúc này rất đẹp, xem ra cực kỳ mê người."Anh nhẹ một chút..."
"Anh cũng muốn vậy, nhưng mà anh lại thật sự không dừng lại được." Anh run một tiếng, cố gắng đè nén kích động nửa thân dưới, dung nhan anh tuấn nhăn lại một chỗ.
Năm năm rồi, mỗi lần nữa đêm khuya vắng người nhớ đến cô, anh đều không thể ngủ say, hiện tại cuối cùng cũng có thể thoát khỏi dạng cô đơn đến phát điên kia, lần nữa lấy được cô!
Cô hấp thụ hương thơm của anh không hề có trở ngại gì, cảm giác vừa ướt vừa trơn làm anh kích động lại hưng phấn hơn nhiều.
"Không!" Cô cũng không chịu nổi nữa nghiêng người sang, cử động vô ý này lại làm cho lưng trắng và trơn bóng như tuyết của mình bị anh nhìn thấy một cách trắng trợn.
Thẳng mặt không được? Phía sau cũng không tồi! Lê Bách Thuần không buông tha bất kỳ cơ hội trêu chọc cô, đầu lưỡi bướng bỉnh lập tức vuốt ve cái lưng trắng như tuyết.
"A..." Cảm xúc tê dại trơn trợt này để cho cô phát ra tiếng thét chói tai, cả người nhảy cảm dâng lên tầng da gà.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |