← Ch.01 | Ch.03 → |
Buổi tối 11 giờ, Khang Đóa Hinh còn đang có gắng chiến đấu hăng hái cùng "Hàm số lượng giác".
"Cốc cốc" Cửa phòng bị gõ nhẹ hai tiếng rồi mở ra.
"Mẹ?" Nhìn thấy người đến, vẻ mặt cô kinh hỉ, lập tức bỏ lại bài tập trong tay: "Có chuyện gì sao?"
Trở lại đã được một thời gian, mỗi lần nhìn thấy cha mẹ cô vẫn có cảm động không hiểu.
Vợ chồng Khang gia không rõ vì sao con gái đột nhiên trở nên bám người, nhưng cảm giác bị làm nũng, ỷ lại quả thật rất tuyệt, cũng rất vui trước chuyển biến của con gái.
"Không có gì, đưa đồ ăn khuya mà thôi." Hoàng Nhã Huệ mỉm cười nhìn con gái, đặt khay lên bàn, đưa cho cô ít bánh bích quy cùng một ly sữa: "Gần đây, con rất chăm chỉ."
Trước kia con gái học bài lúc được lúc không, vợ chồng bọn họ tuy rằng lo lắng nhưng cũng không muốn con gái bị áp lực học tập lớn, thầm nghĩ đến lúc đó tùy tiện cho cô vào một trường đại học lấy cái văn bằng là tốt rồi.
Không ngờ hơn nửa năm trước con gái đột nhiên ý chí tăng vọt, đặc biệt sau khi lên cấp 3 ngày nghỉ không cùng bạn học đi chơi, mỗi ngày không học đến nửa đêm không tắt đèn đi ngủ.
Cũng bởi vì cố gắng, thành tích cũng lên như diều gặp gió, từ xếp thứ ba, bốn mươi toàn lớp biến thành xếp loại ba, bốn mươi toàn trường. Vợ chồng họ kinh hỉ rất nhiều nhưng cũng có vài phần đau lòng.
Khang Đóa Hinh cười cầm cốc sữa uống một ngụm mới nói: "Chơi bời nhiều năm như vậy, cũng nên có một năm thực sự học tập?"
Kiếp trước có Đông Luân, ngoại trừ lúc nào anh cũng vắng nhà, cô muốn cái gì anh đều cố gắng cho cô, nên có thể dễ dàng buông tha cho những việc không có hứng thú.
Nhưng lần này không được, dù có thích hay không cô đều vì tương lai của mình mà cố gắng.
"Con thực sự trưởng thành." Hoàng Nhã Huệ vui mừng sờ sờ đỉnh đầu con gái: "Không làm phiền con học bài, mẹ đi ra ngoài."
"Đợi chút, cùng con ăn bánh bích quy đi." Cô vội vàng kéo tay mẹ: "Tiến độ học bài của con vượt mức rất nhiều, có thể cùng mẹ tán gẫu một chút."
Hoàng Nhã Huệ kinh ngạc quay đầu nhìn con gái, lại nhìn thấy vẻ mặt khẩn thiết của con.
"Được rồi." Bà ngồi xuống cạnh giường, cầm miếng bánh bích quy: "Học gì thì học, cũng phải chú ý thân thể, nhìn xem mắt đều thâm quầng lên rồi. Nhà chúng ta cũng không thiếu tiền không phải không nuôi được con, chính mình vui vẻ mới là quan trọng."
Khang Đóa Hinh nở nụ cười: "Con quả thật rất vui vẻ, mẹ cùng ba ba ân ái như vậy, lại thương con, con cảm thấy thực hạnh phúc."
Kiếp trước vẫn tiếc nuối mất đi thân tình, nay lần nữa có được, sao có thể không quý trọng?
Bây giờ nhớ lại, ba mẹ đâu thật lòng muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng cô, chính là vì chuyện cô có bạn trai sơm như vậy nên bị đả kích, lại cảm thấy Đông Luân không tốt cho nên cố ý nói đoạn tuyệt muốn buộc họ chia tay.
Là chính mình bướng bỉnh, từ nhỏ được nuông chiều, lúc bị mắng nhịn không được tức giận mới liều lĩnh bỏ trốn cùng Đông Luân, tiếc nuối 10 năm.
"Sao lại đột nhiên lại cảm tính như vậy?" Hoàng Nhã Huệ bật cười nhưng cũng có vài phần cảm động.
"Bỗng nhiên có cảm mà phát." Cô trêu ghẹo trả lời.
"Dù thế nào cũng phải cân nhắc tình huống của mình. Nhà chúng ta tuy không phải đại phú đại quý, một chút tiền tranh vẫn phải có. Nếu cần giúp gì cũng phải nói cho ba mẹ biết, nếu trong phạm vi năng lực ba mẹ đều tận lực giúp."
Khang Đóa Hinh nghe vậy ngẩn người, nghĩ đến cũng là chuyện kiếp trước.
Cô nhớ rõ sau khi rời nhà hai ba năm liền nghe nói tài vụ công ty của ba có vấn đề, nhưng khi ấy cô chỉ nhớ rõ ba cô phẫn nộ tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con với cô. Không bỏ được sĩ diện cũng không dám trở về quan tâm, hơn nữa khi đó Đông Luân mới bắt đầu công việc, cho dù họ có tâm cũng không giúp được việc gì.
Sau đó hình như khi cô 23 tuổi, công ty của ba tuyên bố phá sản, không bao lâu ba mẹ cùng tự sát, trở thành nỗi đau xót lớn nhất của cô ở kiếp trước.
Lúc này đây cô lựa chọn ở bên cạnh ba mẹ, có biện pháp giúp họ không bị thương tổn hay không?
"Mẹ con muốn học thêm." Cô đưa ra yêu cầu: "Gần đây càng nghĩ càng thấy quá sức, muốn tìm nơi học thêm."
Vốn muốn học thi lên đại học nhưng bây giờ cô càng muốn cố gắng, sự kiện sắp phát sinh trong tương lai cô muốn thay cha mẹ chia sẻ một chút áp lực.
Phá sản không sao, tiền có thể kiếm lại, nhưng cô hy vọng một nhà ba người có thể sống tốt, cùng nhau cố gắng.
"Học thêm?" Hoàng Nhã Huệ nghĩ nghĩ: "Như vậy sẽ phải về muộn, mẹ cũng không yên tâm, như vậy đi, mẹ với ba thay con tìm gia sư là được."
Gia sư? Trong đầu Khang Đóa Hinh bỗng hiện lên khuôn mặt của Nguyễn Đông Luân, cô lắc lắc đầu đuổi hình ảnh anh ra xa: "Con biết, vậy mời gia sư đi."
"Được, mấy ngày nữa ba mẹ sẽ tìm." Hoàng Nhã Huệ đứng lên" "Mẹ ra ngoài trước không cản trở con học bài ... Đúng rồi thứ 7 cô Hai con mời nhà chúng ta đi ăn cơm, con sắp xếp chút thời gian cùng đi."
Cô Hai cùng gia đình họ thường có lui tới, Khang Đóa Hinh cùng hai cô em họ Ngữ Lâm, Ngữ Lị quan hệ cũng tốt, bởi vậy gật gật đầu: "Con biết rồi."
Chiều thứ Bảy, Khang Đóa Hinh sắp xếp lại lịch tự học, theo ba mẹ đến nhà cô Hai.
"Chị Đóa Hinh." Em họ Ngữ Lị nhỏ hơn cô 3 tuổi vui vẻ chạy tới, lôi kéo cô đi vào phòng khách: "Lâu rồi không tới, em rất nhớ chị nha. Sao trước đây không cùng cậu mợ đến?"
"Thực xin lỗi." Khang Đóa Hinh cười cười: "Cấp ba thật sự quá bận, thật sự dứt không ra."
"Chị gái em cũng cấp 3 nhưng so với chị thật thảnh thơi." Nữ sinh quệt miệng, nhưng lập tức nở nụ cười ái muội: "Hắc hắc, nhưng chị ấy học lý rất tốt."
"Học vật lý tốt là chuyện tốt, em làm vẻ mặt này làm gì?" Khang Đóa Hinh buồn cười nói, "Giống chị, vật lý học không tốt chỉ văn học có vẻ được."
"Aiz, chị không hiểu, là vì gia sư Lý của chị ấy." Phương Ngữ Lị nói thầm bên tai cô.
"A?" Khang Đóa Hinh nhíu mày, có vài phần hứng thú: "Cô ấy thích gia sư vật lý của mình?"
"Đúng vậy, là nam sinh hệ điện cơ trường đại học Z, rất đẹp trai, thoạt nhìn thành thục nghiêm túc, chị em thích anh ta muốn chết, vốn chỉ có bốn, năm mươi điểm vật lý thành bảy, tám mươi, mẹ em cao hứng vô cùng, lập tức tăng lương." Phương Ngữ Lị thực vui vẻ tám chuyện về chị gái: "Bây giờ đã qua sáu rưỡi, chị ấy còn nghĩ ra đủ các vấn đề tìm cớ quấn quýt không cho thầy giáo ra về."
Khang Đóa Hinh phì cười "Như vậy cũng không sai, sinh viện điện cơ đại học Z vĩ đại như vậy, cho chị gái em thêm sức lực, nói không chừng vài năm sau anh ta còn thành anh rể em."
"Em cũng nghĩ như vậy, nhưng còn có ba em kia." Phương Ngữ Lị khoa trương thở dài: "Mẹ em tuy cảm thấy gia sư kia cũng được, nhưng cũng không hi vọng chị em cùng anh ta kết giao."
"Có lẽ cô Hai cùng dượng cảm thấy chị em còn nhỏ." Khang Đóa Hinh thuận miệng nói.
Giống cha mẹ cô lúc trước, cũng cực lực phản đối cô cùng Đông Luân.
"Không chỉ như vậy, họ cảm thấy gia cảnh anh ấy không tốt, mới đại học đã phải kiếm tiền nuôi gia đình, chị em theo anh ta khẳng định chịu khổ."
"Kỳ thật cũng không đúng còn phải xem anh ta đối với chị em thế nào." Giống như cô gả cho Đông Luân mười năm, anh chưa tuèng để cô chịu khổ, cùng lắm là lúc vừa kết hôn được 2 năm, hai người phải ở tại căn phòng có hơn 5 mét vuông anh thuê, nhưng về phương diện vật chất, chỉ cần cô muốn anh sẽ hết sức thỏa mãn cô.
Aizz, sao lại luôn nghĩ đến anh? Không phải đã hạ quyết tâm muốn một lần nữa sống mà không có anh? Khang Đóa Hinh tự phỉ nhổ chính mình.
"Em cảm thấy ba mẹ quá lo lắng, chị em chỉ đơn thuần cảm thấy anh ta đẹp trai, lại có vẻ rất lợi hại mới có hứng thú. Gia sư kia lại không có tiền, muốn chị em gả, còn lâu chị ấy mới nguyện ý." Phương Ngữ Lị lơ đễnh nói.
Khang Đóa Hinh nghe xong lời của cô, có chút không thoải mái, hơi hơi nhíu mày: "Không thể nói như thế! Dù sao nhà không có tiền, không phải ai cũng có thể tự mình quyết định, chỉ cần cố gắng tiến tới, cho dù trong nhà không có tiền, cũng không phải vấn đề gì."
Cô chưa bao giờ vì gia cảnh của Đông Luân mà coi thương anh. Sự thật chứng minh là cô đúng, Nguyễn Đông Luân ba mươi tuổi đã trở thành thương nhân.
"Đó là vì nhà chị có tiền, cuộc sống không quá khốn khổ" Phương Ngữ Lị tỏ bộ dáng lão thành nói.
"Tiểu quỷ này —" Khang Đóa Hinh tức giận trạc trạc em họ "Chẳng lẽ cô hai bạc đãi 2 chị em em"
Muốn nói có tiền nhà cô hai chắc chắc so với gia đình cô hơn.
Phương Ngữ Lị cười hì hì, không nói gì nữa.
Nhưng vào lúc đó trên tầng truyền đến tiếng vang, vài giây sau, Ngữ Lâm đẫn đầu đi xuống tầng, trên mặt tươi cười sáng lạn, thậm chí không chú ý trong nhà có thêm vài vị khách.
Khang Đóa Hinh mỉm cười đứng dậy đang chuẩn bị cùng Ngữ Lâm chào hỏi, lại nhìn thấy người con trai theo sau lưng Ngữ Lâm, hoàn toàn đứng hình.
Sao ... lại là anh? Trong đầu cô choáng váng.
"Chị." Phương Ngữ Lâm rốt cuộc thấy được cô, mặt đỏ hồng "A, giới thiệu với chị một chút, đây là gia sư vật lý của em, Nguyễn Đông Luân. Anh Đông Luân, đây là chị họ em Khang Đóa Hinh."
Nguyên lai anh chính là gia sư của Ngữ Lâm? Cô vẫn biết anh là người dễ dàng khiến các cô gái mê muội, kiếp trước cô chính là ví dụ tốt nhất, cũng khó trách Ngữ Lâm mê luyến anh như vậy,
Khang Đóa Hinh ngây ngốc thất thần, còn tưởng rằng cuộc đời này hai người sẽ không còn cùng xuất hiện, không nghĩ rằng nhìn thấy anh, khắc sâu vào tâm trí so với tưởng tượng của cô lớn hơn, như là toàn thế giới không còn quan trọng, trong mắt cô chỉ còn anh, chỉ nhìn anh.
Đến giờ phút này cô mới hiểu được, tưởng niệm có thế làm người ta cảm thấy đau đớn như thế.
"Xin chào, rất vui được gặp cô, " Nguyễn Đông Luân nhìn cô gật gật đầu, biểu tình thực bình tĩnh.
"Anh, xin chào." Cô trả lời theo bản năng, cả người rơi vào trạng thái thất thần
Nhưng vẻ mặt hờ hững của anh, lại khiến cô đau đớn.
"Anh Đông Luân, em tiễn anh ra cửa". Toàn bộ tâm tư Phương Ngữ Lâm đều đặt lên người Nguyễn Đông Luân, không phát hiện biểu tình chị họ không bình thường.
"Tốt, làm phiền em" Nguyễn Đông Luân tầm mắt cũng không lưu lại trên người Khang Đóa Hinh, rất nhanh vòng qua sát bên người cô, cũng không tạm dừng.
Khang Đóa Hinh ngơ ngẩn nhìn bóng lưng anh, tưởng niệm, ghen tị, mất mát, khổ sở, đủ loại cảm xúc nhất thời trào lên.
Mới ngắn ngủi nửa năm, anh liền quên cô? Vậy mười năm hôn nhân của họ tính là gì? Nửa năm qua cô nhớ anh tính là gì?
Khi cánh cửa kia đóng lại, tách họ ra hai thế giới, cô bỗng nhiên hiểu được, chính mình vĩnh viễn không có khả năng quên anh.
Dù cho người buông tay trước là cô.
"Chị, chị sao vậy?" Thấy cô đột nhiên thất hồn lạc phách, Phương Ngữ Lị kì quái hỏi
Khang Đóa Hinh lúc này mới hồi thần, miễn cưỡng cười "Chị, chị không sao, chính là gia sư của Ngữ Lâm rất giống một người bạn, làm chị có chút ngạc nhiên"
"Oa, vậy bạn chị cũng rất đẹp trai sao?"
"Ừ, đúng vậy." Cô lung tung đáp.
Cho dù còn thích thì sao? Kiếp trước không phải chưa thử qua, bọn họ ở bên nhau sẽ không hạnh phúc.
Hai người ở hai thế giới khác nhau, cô không giúp được anh trong sự nghiệp, mà anh rồi sẽ gặp được một cô gái làm cho mình động lòng, có thể cùng anh gây dựng sự nghiệp.
Sau khi trở về cô muốn làm con gái ngoan của ba mạ, mà thoạt nhìn anh cũng đã không còn để ý đến cô, kết quả như vậy không phải vừa đúng như ý của cô?
Nhưng vì sao trong lòng vẫn cảm thấy nặng nề, một chút cao hứng cũng không có.
Buổi tối hơn 12 giờ, bình thường Khang Đóa Hinh vẫn còn sáng đèn học bài giờ cũng đã sớm lên giường đi ngủ.
Cô trừng mắt nhìn di động phát ra ánh sáng huỳnh quang trong tay, trên màn hình là dãy số điện thoại. Nhưng ngón cái dừng lại ở nút gọi thật lâu cũng không có ấn.
Rõ ràng đã "ly hôn" nửa năm, tại sao vẫn còn nghĩ về anh? Chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy một lần, đã nhớ anh đến không ngủ được.
Trong lòng nghĩ xa xôi không để ý đã ấn vào nút gọi.
Màn hình đột nhiên thay đổi, cô ngơ ngác nhìn, đến tận lúc màn hình hiển thị thành "đã kết nối".
"Alo?"
Giọng nam vô cùng quen thuộc từ di động truyền đến, cô bỗng nhiên hiểu được mình đang làm cái gì.
"Em, em gọi nhầm số." Cô bối rối đưa điện thoại gần bên miệng, vội vàng nói một câu, sau đó cúp máy.
Nhưng mà chợt nghe đến giọng nói của anh, trái tim trong ngực liền đập cuồng loạn. Không rõ trong suy nghĩ hỗn loạn kia rốt cuộc là hối hận nhiều hơn hay hay là vui vẻ nhiều hơn.
Số điện thoại của anh giống kiếp trước. Không biết vì sao, phát hiện này làm cho lòng cô lay động.
Rất nhiều chuyện không giống kiếp trước, nhưng có một số vẫn không đổi.
Ví như số điện thoại của anh.
Kiếp trước, anh vì muốn thuận tiện liên lạc với cô mới mua di động. Kiếp này họ không ở bên nhau, nhưng anh vẫn dùng dãy số kia.
"Thật không hiểu nổi, số điện thoại của anh không đổi thì liên quan gì đến mình?" Khang Đóa Hinh ném điện thoại di động qua một bên, kéo chăn bông lên "Ngủ!"
Lúc này tiếng chuông nhẹ nhàng vang lên, cô ngẩn ngơ, sờ đi động đang không ngừng kêu, màn hình báo số gọi đến chính là số cô vừa gọi đi.
Khang Đóa Hinh do dự thật lâu mới nghe máy.
"Đóa Hinh, vừa rồi là em gọi cho anh?" Vẫn là giọng nói trầm thấp hùng hậu từ di động truyền đến.
Tay cô run rẩy, làm đà điểu giả chết: "Gọi cho anh? Em không hiểu anh đang nói gì?"
May mắn vừa rồi cô cài đặt ẩn số điện thoại, chỉ cần cô sống chết cũng không nhận anh cũng không có chứng cớ.
"Là em gọi, đúng không?" Anh không tin tưởng lời nói dối sứt sẹo ấy: "Kiếp này, chỉ có em mới biết số điện thoại này thôi, không có ai khác." Cho nên gọi đến chỉ có thể là cô.
"Chỉ có em biết ... là ý gì?" Không hiểu sao trái tim cô lại đập nhanh hơn.
Nguyễn Đông Luân cũng không thừa nước đục thả câu, giải thích: "Anh có một số khác để liên lạc với những người khác, số này là của riêng em, không có ai khác biết."
Cô sững sờ không nói ra lời.
Ý anh là, với anh mà nói, cô là đặc biệt?
Cô rất muốn tin, nhưng lúc chạng vạng ở nhà cô Hai, thái độ của anh lạnh nhạt như đối với người xa lạ, lại có chút giận, mạnh miệng nói: "Vậy, vậy cũng không phải em gọi, không phải người ta đã nói là nhầm rồi sao?"
Vừa nói ra khỏi miệng, cô đã muốn cắn đứt lưỡi mình.
Ngu ngốc, nói như vậy không phải chưa đánh đã khai sao?
Quả nhiên, đầu bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ.
Được rồi, không phải là em gọi cho anh, là anh muốn nói chuyện cùng em nên tìm cớ gọi điện cho em thôi."
Cô cắn môi, quả thực không biết làm thế nào với sự dịu dàng của anh.
Kiếp trước, Nguyễn Đông Luân yêu cô quả thật không cần hoài nghi, nhưng trời sinh tính anh chất phác, cũng không bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt, thường yên lặng vì cô làm rất nhiều chuyện không để cho cô biết. Anh giờ biết gió chiều nào che chiều ấy, biết biến báo, thật đúng là làm cho cô không quen.
"Tìm em làm gì?" Rung động đi qua, cô vẫn nổi giận nói: "Anh bây giờ không phải đang rất vui vẻ, cũng không quen biết em sao?"
"Đóa Hinh." Anh dịu dàng gọi.
Tim của cô như bị cái gì bóp chặt, qua một lúc mới ra vẻ không kiên nhẫn nói: "Cái gì?"
"Anh muốn nói cho em sự thật." Anh tạm dừng: "Nửa năm trước khi anh nhận được đơn ly hôn, anh đã nói cho mình, nếu ly hôn có thể làm cho em vui vẻ, như vậy anh thành toàn cho em."
Hô hấp của cô hơi hơi ngưng lại, nhưng vẫn nhịn không được oán hận: "Anh nói thật dễ nghe... Lúc ấy bên ngoài anh có không ít hồng phấn tri kỉ, cũng không cần đến em."
Ly hôn, rõ ràng anh phải vui vẻ hơn cô.
"Làm gì có hồng phấn tri kỉ? Anh không có quan hệ với phụ nữ bên ngoài." Anh không hiểu sao cô có thể nghĩ như vậy, người anh để ý đến giờ cũng chỉ có mình cô: "Tóm lại anh vốn tính, nếu em muốn liền để em tự do, nhưng anh rất nhanh đã hối hận, bởi anh phát hiện mình không làm được."
"....." Cô không đáp lời, không xác định có phải những gì cô đang phỏng đoán có đúng là ý của anh hay không.
"Anh biết kiếp trước anh không phải là người chồng tốt mới khiến em chủ động đưa ra yêu cầu ly hôn, anh thực có lỗi. Năm đó khiến cho em không thể ở cùng cha mẹ, nên mới tiếc nuối cả đời." Anh hít vào một hơi, "Trước kia anh có thể mấy ngày không gặp em, là bởi vì anh biết em luôn ở nhà chờ anh, chỉ cần hoàn thành công việc về đến nhà là có thể nhìn thấy em. Nhưng bây giờ anh cảm thấy chỉ cần một ngày không thấy em, thời gian như dài đằng đẵng. Mấy ngày nay anh đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về chúng ta lúc đó, nghĩ về những tiếc nuối cùng đau xót mà em chưa bao giờ nói cho anh."
Sau đó anh mới phát hiện kiếp trước có nhiều việc anh luôn tự cho là đúng, mà cô lại phải thừa nhận biết bao áp lực tâm lý.
"Cho nên kết luận của anh chính là nhìn thấy em thì giả vờ như không biết." Khang Đóa Hinh thật sự chán ghét bản thân mình mâu thuẫn. Lúc trước là cô đòi ly hôn, muốn buông tay cũng là cô, cuối cùng không chịu nổi sự lạnh nhạt của anh cũng là cô.
"Không." Anh nhanh chóng phủ nhận, sau đó mới nói: "Đóa Hinh, em nguyện ý chờ anh sao? Đợi anh có năng lực, có thành tựu, có thể quang minh chính đại đi vào nhà em, nói với cha mẹ em "Xin các bác gả con gái cho cháu", lúc đó anh sẽ đi tìm em. Em nguyện ý chờ anh đến lúc đó sao?"
Nửa năm qua, anh chính là dựa vào sự kiên trì mới chống đỡ qua được những ngày không có cô.
Anh biết, lúc trước cô đề nghị ly hôn không phải vì không yêu anh mà bởi tác động bên ngoài, mất đi sự tin tưởng với hôn nhân, không dám tiếp tục.
Anh yêu cô, chỉ yêu mình cô, nếu ông trời đã cho họ một cơ hội nữa, lần này anh tuyệt sẽ không dễ dàng buông ra.
Khang Đóa Hinh không nghĩ đến sẽ nghe được những lời này, giật mình hồi lâu mới mở miệng: "Thế cho nên hôm nay anh mới giả vờ không quen em..."
"Sao em lại nghĩ anh không muốn nhận ra em? Nhưng hiện giờ anh có tư cách gì cho em hứa hẹn?" Thậm chí trước ngày hôm nay, anh cũng không xác định được cô có cho anh cơ hội hay không, mãi đến khi nhìn thấy được biểu tình của cô ở nhà học sinh của anh, cùng với cuộc gọi vừa rồi, mới cho anh một chút tin tưởng "Cho anh 5 năm ... không, cho anh 3 năm được không? Anh cam đoan, đến lúc đó anh sẽ trở thành một người khiến cha mẹ em có thể tin tưởng gả con gái họ cho anh. Trước lúc đó, anh không muốn có gì ngoài ý muốn, không muốn để cha mẹ em có nửa điểm phản đối, không để em phải khó xử."
Cho nên, ở trước mặt cha mẹ cô, anh mới giả vờ không quen cô?
Khang Đóa Hinh tìm thật nhiều khí lực mới có biện pháp bình phục tâm thần, những lời anh nói đều khiến cho cô rung động.
Trước kia, anh sẽ không nói những lời này với cô.
"Vậy còn thư kí Vương thì sao?" Cô vẫn nhịn không được hỏi "Anh không phải vẫn thích cô ấy?"
"Em nói Vương Yên Hoa?" Anh suy nghĩ xong mới phản ứng lại: "Cô ấy chỉ là cấp dưới, anh chỉ coi trọng khả năng công tác cùng thái độ của cô ấy, nhưng cô ấy và anh có quan hệ gì?"
Không có vấn đề gì, vậy tại sao đối phương còn đến khiêu chiến với cô? Khang Đóa Hinh bĩu môi, ở trong lòng không cho là đúng.
Nhưng mà thái độ không để ý chút nào của anh, khiến cô an tâm không ít. Nhìn ở góc độ khác, ít nhất ở kiếp này, anh không có cơ hội phát triển cùng người phụ nữ kia.
Chính là, muốn cô khinh địch, dễ dàng tin như vậy, cô làm không được: "Nguyễn Đông Luân, anh...dựa vào cái gì muốn em chờ anh 3 năm?"
"Xin lỗi, là anh không đủ năng lực, không nghĩ được biện pháp tốt."
Anh dễ dàng xin lỗi như vậy, cô cũng không nhẫn tâm làm anh khó xử.
Khang Đóa Hinh suy nghĩ hồi lâu, thanh thanh cổ họng mở miệng: "Cả 1 năm sắp tới đều phải lo thi, không có ý định có bạn trai, khi học đại học, năm nhất, năm hai cũng muốn từ từ hưởng thụ cuộc sống đại học, không muốn nhanh như vậy đã bị đàn ông trói chặt..."
"Đóa Hinh, em đồng ý chờ anh?" Anh kinh hỉ đánh gãy lời cô
"Em... em chưa đồng ý với anh cái gì hết." Cô vội vàng phủ nhận, thái độ giấu đầu hở đuôi: "Em chỉ muốn nói, 3 năm tiếp theo, em tạm thời không có ý định có bạn trai, nhưng sau đó dù không muốn cũng sẽ bị cha mẹ thúc giục, em sẽ không cam đoan, cũng không nói nguyện ý chờ anh."
"Anh biết." Giọng nói của anh hiển nhiên trở nên thực sung sướng: "Em yên tâm, chỉ 3 năm, sẽ không để em chờ thêm dù chỉ một ngày."
"Em buồn ngủ." Cách điện thoại nhưng mặt cô vẫn cứ đỏ lên.
"Cũng đúng, đã muộn rồi." Anh theo lời cô: "Em nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."
Mãi đến lúc chấm dứt cuộc gọi, Khang Đóa Hinh nắm chặt đi động trong tay, cảm thụ được độ ấm, tựa như trái tim trong ngực đang kịch liệt nhảy lên.
Thật sự muốn thử bắt đầu một lần nữa cùng anh?
Cô không muốn quyết định nhanh như vậy, nhưng trong lòng cũng lén hướng về anh.
Quay đầu, xuyên qua tấm rèm nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ. Giọng nói của anh phảng phất còn quanh quẩn bên tai, dịu dàng dường như muốn làm say lòng người
"Thật không có tiền đồ." Cô mắng chính mình: "Đã bằng này tuổi, nghe một chút lời ngon tiếng ngọt đã khiến cho mày vui thành như vậy, nếu sau này anh ta mang hoa tươi đến tặng không biết chừng mày sẽ lại bỏ trốn cùng anh ta."
Nhưng mà giọng điệu nghe thế nào cũng giống như đang làm nũng.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |