Party tiệc nướng trên bãi biển
← Ch.082 | Ch.084 → |
Minh Châu, Lục Tiểu Thanh đang ở trên bờ biển câu cá, không ngừng hắt xì hơi liên tục, cảm thấy quái lạ xoa xoa cái mũi nói: "Quái lạ, là ai đang nghĩ đến ta vậy?"
Lý Quỳnh ở một bên cùng nàng câu cá, ha ha cười nói: "Ai nghĩ đến tỷ chứ? Những người mà tỷ quen biết đều đang ở bên cạnh tỷ, còn có ai sẽ nhớ tỷ đây." Bên cạnh Hồng Ngọc cùng Ngô Lệ Hoa cũng che miệng mà cười, hôm nay mọi chuyện xử lý cũng đã tạm ổn, nên có thời gian đi câu cá cùng Tiểu Thanh, nhìn nửa ngày không có một con cá nào mắc câu, Lục Tiểu Thanh không khỏi nói: "Về thôi, về thôi, một con cá cũng không có." Lý Quân Hiên đang đứng ở đuôi thuyền cũng tùy theo ý nàng, muốn trở về thì trở về, dù sao nhiều ngày nay ngoài học được cách chèo thuyền ra, thì nàng cũng không học được gì.
Năm người cười đùa tiêu sái bước lên bờ, phía trước có một người vừa hô to vừa chạy tiến lên phía bọn họ, nói với Lục Tiểu Thanh: "Lục lão bản, có vài vị bằng hữu của ngài đến tìm ngài."
Lục Tiểu Thanh ngẩn người không biết là bằng hữu nào đến tìm mình, chẳng lẽ là nói Vô Diễm từ Giang Nam tới đây, tuy rằng còn vài ngày nữa mới đến giao hẹn, nhưng là vẫn chưa hết ba tháng mà, chột dạ dừng bước, kiễng chân nhìn về đoàn người ở phía xa xa đang đi về hướng này.
Rất xa chỉ thấy có một nam tử mang theo hai nữ tử đang đi tới đây, Lục Tiểu Thanh cảm thấy hồi hộp, sẽ không phải là Vô Diễm thật sự vác đao đến bắt người đó chứ? Không khỏi nghiêng người trốn ở phía sau lưng Hồng Ngọc, Ngô Lệ Hoa ở bên cạnh khó hiểu khi thấy Lục Tiểu Thanh vừa rồi còn diễu võ dương oai, như thế nào lại lập tức liền biến sắc, chỉ có Lý Quân Hiên thần sắc có chút thay đổi, trong mắt trong nháy mắt hiện lên một tia đau khổ, một tia bất đắc dĩ, một tia đau lòng.
Chờ đến khi mấy người đó đến gần, Lục Tiểu Thanh nhìn thấy không phải là Vô Diễm, nhất thời tức giận nhảy ra, còn chưa có há mồm nói chuyện thì phía trước vang lên hai tiếng gọi to duyên dáng: "Tỷ tỷ." Hai bóng người chạy đến trước mặt Lục Tiểu Thanh.
Vừa rồi chỉ chú nhìn tên nam nhân kia, không có chú ý nhìn hai nữ nhân ở bên cạnh, lúc này vừa nghe thấy hai nàng lên tiếng gọi mình, chú ý nhìn lại, Lục Tiểu Thanh không khỏi kinh ngạc kêu lên: "Lục Tụ, Lan Tâm, các muội sao lại đến đây?"
Lục Tụ, Lan Tâm đã lâu không được thấy Lục Tiểu Thanh, tự nhiên là có biết bao nhiêu chuyện muốn nói, Hồng Ngọc đứng ở một bên cũng cao hứng khi thấy hai tỷ muội của mình đến đây, nhất thời bốn người ríu ra ríu rít ôm nhau nói chuyện không ngừng, Lý Quân Hiên đứng ở bên cạnh mỉm cười kéo Lý Quỳnh, cùng Ngô Lệ Hoa rời đi, loại trường hợp này vẫn là không nên quấy rầy là tốt nhất.
Bốn người ngồi ở trên bờ cát, Lục Tiểu Thanh nghe Lan Tâm bô bô nói chuyện, nhất thời hỏi: "Hai muội sao lại đến đây? Là Thiên Vũ muốn hai người đến sao?"
Lục Tụ thân thiết lôi kéo tay của Lục Tiểu Thanh nói: "Tấn vương gia quả là có ý tứ này, nhưng hơn hết đây lại là ý tứ của Tiểu vương gia - Kình Quận vương của chúng ta nha."
"Vì sao? Để hai muội ở trong vương phủ hưởng phúc không phải tốt hơn hay sao? Sao lại phải đem hai muội đến chỗ này với ta, hai muội là nữ tử, bọn họ cũng yên tâm để hai muội đi sao?"
Lan Tâm cười sáng lạn nói: "Tỷ tỷ ở bên ngoài lập nghiệp, bọn muội muội như thế nào có thể tránh ở trong vương phủ nhàn hạ, lại nói tiếp, ở bên cạnh tỷ người có thể tin cậy liệu có mấy người đây? Bọn muội không đến giúp đỡ chiếu cố tỷ, thì còn ai vào đây?"
Lục Tiểu Thanh kinh ngạc hỏi: "Vô Diễm là cho hai người đến hỗ trợ ta sao?"
Lục Tụ gật gật đầu nói: "Kình Quận vương nói thế này với bọn muội: ở bên cạnh tỷ tỷ người đáng tin đếm trên đầu ngón tay cũng chỉ có vài người, lần này ở Giang Nam bắt đầu việc buôn bán, nhiều lắm chính là sẽ tìm Ngô Lệ Hoa hỗ trợ, mới vừa khởi bước nên sẽ không có vấn đề gì, chỉ khi nào việc làm ăn đã vào quỹ đạo rồi, nhân công bận bịu sẽ gặp khó khăn, muội cùng Lan Tâm tuy rằng không biết về chuyện làm ăn, nhưng là trong hai người bọn muội, một người có vẻ thận trọng, một người làm việc dứt khoát, về sau có thể sẽ giúp được tỷ tỷ, cho nên bảo bọn muội đến đây."
Lan Tâm tiếp lời: "Đúng vậy, hơn nữa bọn muội rất nhớ tỷ tỷ, vừa may có những lời nói đó của Kình Quận vương, bọn muội đương nhiên là ngày đêm đi gấp đến đây, vốn Tiêu Xảo cũng muốn đến, nhưng muội ấy lại là chủ quản thu chi của Tấn vương phủ, nếu đi theo bọn muội tới đây, thì ở Tấn vương phủ sẽ không có người lo liệu, lại nói, Tiểu Xảo tuổi vẫn còn nhỏ, ở lại Tấn vương phủ tôi luyện thêm hai năm, sau đó mới có thể đến giúp tỷ tỷ."
Lục Tiểu Thanh nghe hai người nói, trong lòng rất thích quyết định đó của Vô Diễm, huynh ấy biết đây chính là thời điểm mình đang cần người nhất, hai người bọn Hồng Ngọc cùng Ngô Lệ Hoa căn bản bận không qua nổi, chính mình lại không giúp được gì cho hai người bọn họ, đấu tranh anh dũng còn có thể, nhưng bầy mưu tính kế thì có chút khó khăn, hiện tại lại có thêm hai người thân tín chia sẻ ưu lo cho Hồng Ngọc, thật sự là chuyện tốt, không khỏi vui vẻ nói: "Vô Diễm thật đúng là giống con giun trong bụng ta, cái gì huynh ấy cũng đều biết."
Lục Tụ cười một tiếng nói: "Tỷ tỷ lúc nào cũng nói chuyện thú vị như vậy, à, đúng rồi, tỷ tỷ, Kình Quận vương bảo bọn muội mang theo một người đến đây, nghe nói người này rất có năng lực, Kình Quận vương bảo tỷ tỷ cứ đem chuyện buôn muối lậu giao cho hắn làm sẽ ổn thỏa."
Bên cạnh Lan Tâm nói tiếp: "Ừm, Kình Quận vương nói thủ hạ của tỷ tỷ phần lớn là người mới bắt đầu làm quen với công việc làm ăn, mà diêm thương cũng không phải loại người dễ đối phó, chỉ cần sơ xẩy một chút thôi là sẽ xuất hiện vấn đề, người này nghe nói là do Kình Quận vương mời đến, năng lực tuyệt đối đáng tin."
Lục Tiểu Thanh cắt ngang lời Lan Tâm, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Bọn họ làm sao biết ta buôn muối lậu?"
Hồng Ngọc tiếp lời: "Tỷ tỷ nghĩ tỷ không nói ra thì sẽ không có người biết hay sao? Ngày đó nhóm Vương gia chỉ cần đoán cũng có thể đoán được, nhưng lại cố ý làm như không biết, còn không phải là muốn giữ kín chuyện này cho tỷ hay sao, Tề quận vương có lẽ cũng biết chẳng qua là không nói ra mà thôi, tỷ tỷ, người mà Kình Quận vương phái tới khẳng định không tồi, tỷ tỷ."
Lục Tiểu Thanh nhìn thoáng qua Tiết Khánh vẫn đứng ở bên cạnh, mỉm cười vỗ vỗ xuống bên cạnh, nói: "Nào, ngồi xuống cùng nhau nói chuyện, vừa rồi đã quên mất ngươi, thật ngại quá."
Tiết Khánh cũng không có khách khí, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Lục Tiểu Thanh, nói: "Ta muốn ngươi đem chuyện làm ăn buôn bán muối lậu, toàn bộ giao cho ta xử lý, ngươi không được can thiệp vào cách làm của ta." Dứt lời, trên mặt vẫn mỉm cười như trước, nhưng ánh mắt lại biến thành rất sắc bén.
Lục Tiểu Thanh không chút do dự nói: "Có thể, bất quá ta muốn biết tỉ mỉ về tiền bạc lưu động cùng việc làm ăn." Nếu là do Vô Diễm giới thiệu đến, thì người này tuyệt đối đáng tin, tiền bạc không thể ủy quyền được, ta muốn làm tổng giám đốc.
Tiết Khánh nhướng mi nói: "Không thành vấn đề." Trong mắt lại hiện lên ý cười, cô gái này thật là lanh lẹ, chính mình chủ trương nói muốn nắm quyền, không chần chừ đồng ý ngay điều kiện của ta, xem ra thì không phải tin ta thì cũng là do thật sự rất tin tưởng vào Vô Diễm, bất quá giúp nữ tử thẳng thắn như vậy quả thật là không còn gì phải lăn tăn, không còn thấy mình quả là ủy khuất khi phải đi làm việc cỏn con này.
Giới thiệu Tiết Khánh cho Hồng Ngọc cùng Ngô Lệ Hoa làm quen với nhau, đem Vân Thiên điều làm trợ thủ cho hắn, chỗ Long Tử Vũ tuy rằng ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì. Hồng Ngọc cùng Ngô Lệ Hoa đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng thì có thể nghỉ ngơi được một chút, quả thật trong hơn hai tháng nay thiếu chút nữa người bị công việc đè chết rồi, thấy hai người trong khoảng thời gian này quả thật rất vất vả, mỗi ngày chân mày nhíu chặt không giãn, hiện tại có thể nghỉ ngơi, Lục Tiểu Thanh nhất thời cảm động, lại thấy Lục Tụ, Lan Tâm đến đây, trong lòng rất là cao hứng, muốn chuẩn bị một bữa tiệc nướng buổi tối ở bờ cát, để thiết đãi huynh đệ tỷ muội của mình.
Ban đêm, bờ cát thật sự là đẹp, những vì sao trên bầu trời tỏa sáng lấp lánh, chiếu bờ cát mông lung mỹ lệ, Lục Tiểu Thanh sai người nhóm hai đống lửa lớn, chiếu sáng cả bờ cát rộng mênh mông, ở giữa hai đống lửa lớn hừng hực cháy, lại đốt lên mấy đống lửa nhỏ, trên mỗi đống lửa nhỏ có chống cái giá, Mộc đại thúc đang ngồi ở bên cạnh ha ha cười, lật cá nướng trong tay.
Cách đó không xa trên một đống lửa khác, con trai của Mộc đại thúc là Hắc Tử đang nướng một con gà, mà ở một đống lửa bên cạnh nối với hai đống lửa trên thành hình tam giác, Long Tử Vũ cùng Lý Quân Hiên đang nướng khoai, lòng bàn tay của hai người đen kịt, thỉnh thoảng thêm củi đốt, thỉnh thoảng lại từ trong đống lửa cào khoai lang đã được nướng chín ra, hai người vừa làm việc vừa nhìn nhau cười, có thể làm cho một Quận vương cùng hội trưởng diêm thương làm công việc nướng khoai này, cũng chỉ có Lục Tiểu Thanh mới nghĩ ra được, cũng chỉ có nàng mới không khách khí chỉ thị người này làm việc nào, người kia làm việc nào.
Ở chỗ của Lục Tiểu Thanh cũng không phải là một đống lửa, trước mặt nàng là chống một cái khung sắt, ở giữa trống không thả những viên than củi lấy từ củi đã cháy hết ở những đống lửa kia, ở phía trên đặt lưới sắt, mà lúc này trên lưới sắt khói đang bốc lên, Lục Tiểu Thanh ngồi ngay ngắn ở phía trước, một tay cầm bút lông lớn dính đầy dầu mỡ quét quét gì đó lên thức ăn được đặt ở trên lưới sắt, tay kia thì vung vẩy cây quạt, nóng quá, nóng quá, tuy rằng thời tiết đã sang lập thu rất mát mẻ, nhưng là đốt một lúc mấy đống lửa lớn bé thế này, quả thật là sẽ có cảm giác nóng như mùa hè.
Lý Quỳnh ở bên cạnh mở to hai mắt, nhìn Lục Tiểu Thanh đến ngẩn người, Hồng Ngọc cùng Lục Tụ đang gắp thức ăn ngon vào trong đĩa, Lục Tiểu Thanh vừa nướng vừa trò chuyện cùng Lục Tụ, nàng cảm thấy rất kỳ lạ với món đồn chơi trên tay Lục Tiểu Thanh, thật sự là chưa từng được nhìn thấy đồ vật dùng để nướng gì đó, còn phải thêm thật nhiều đồ gia vị, đều là do mình cùng mấy người chạy đi mua, bất quá hương vị nướng ra thật là thơm.
Cách đống lửa không xa, Lan Tâm đang cùng với Vân Thiên, Võ Tu, Lãnh Dương bố trí bàn ăn, Lục Tiểu Thanh đã dặn dò cùng phân phó nên chuẩn bị như thế nào. Bất quá ở thời đại này bàn gỗ vừa nặng lại nhỏ, rõ ràng là không thích hợp khiêng đến bờ cát xa như vậy, cho nên trực tiếp dải một tấm tơ lụa Hàng Châu trắng noãn lên trên mặt đất, mặt trên bày đầy hoa quả, ly rượu cùng rượu gạo.
Xa xa Tiết Khánh cùng Ngô Lệ Hoa xách theo một rổ to đựng rau củ, mới chỉ thấy qua nướng heo, nướng dê, chứ chưa từng thấy qua nướng rau củ, Tiết Khánh vừa đi về bên này đã nhìn thấy một đám người lai lịch bất phàm đều bị nàng chỉ thị làm công, không khỏi ý cười càng sâu, nữ tử này thật là đặc biệt.
Chỉ một lát sau, mùi thơm đã xông vào mũi, cá nướng, gà nướng đều đã chín, Lục Tiểu Thanh người đầy mồ hôi, vung bút lông lên nói: "Được rồi, được rồi, party trên bãi biển bắt đầu, âm nhạc nổi lên." Đúng lúc Lãnh Dương đi qua phải nghiêng người né tránh, khó khăn lắm mới tránh được tuyệt bút vung lên bay ra toàn dầu mỡ của Lục Tiểu Thanh.
Lục Tiểu Thanh cười hắc hắc hai tiếng, đứng lên hét lớn: "Bắt đầu, bắt đầu thôi, nguội ăn sẽ mất ngon, thịt nướng thơm ngào ngạt làm theo công thức của thế kỷ hai mươi mốt đây, phải long trọng gặt hái, mọi người lại đây nếm thử nào, nếm một miếng, không ngon không lấy tiền, nhanh lên, nhanh lên, chậm chân sẽ không còn."
Bên cạnh Vân Thiên ngạc nhiên hỏi: "Lão bản, không phải là người mời khách sao? Như thế nào còn muốn khách trả tiền?"
Lục Tiểu Thanh nhìn thoáng qua mọi người đang hi hi ha ha đi về phía nàng, trừng mắt nhìn Vân Thiên nhỏ giọng nói: "Đồ của ta khi nào thì đã miễn phí chưa? Bất quá ngươi cứ yên tâm mà ăn, ta đã tìm được người coi tiền như rác để bắt hắn trả tiền rồi, sẽ không bắt chẹt ngươi đâu." Hồng Ngọc cùng Lục Tụ ở bên cạnh nhìn nhau cười, ngẩng đầu nhìn Lý Quân Hiên đang đi tới.
Sau khi rửa sạch chân tay, mười mấy người ngồi vây quanh trên thảm lụa được trải ở dưới đất mà theo Lục Tiểu Thanh gọi đó là bàn ăn, Mộc đại thúc cùng Hắc Tử một người rót rượu cho mọi người, một người cầm dao tách toàn bộ gà cùng cá đã được nướng chín thơm phức, Lục Tiểu Thanh đắc ý chỉ vào món nướng chính tay mình làm: "Mau nếm thử, đây chính là mỹ vị độc nhất vô nhị, có đưa mắt nhìn khắp đại Đường cũng chỉ có ta làm được, không có người thứ hai đâu."
Lý Quỳnh nhìn tôm hùm nướng đen sì sì ở trước mặt, vẻ mặt quái dị nhìn Lục Tiểu Thanh hỏi: "Tiểu Thanh tỷ tỷ, thứ này có thể ăn được không?"
Lục Tiểu Thanh thấy Lý Quỳnh vẻ mặt hoài nghi nhìn mình, đưa mắt bắn bốn phía nhìn mọi người đang ngồi trên chiếu, tất cả đều là sắc mặt quái dị nhìn vào đồ mình nướng, Lãnh Dương trực tiếp bỏ qua món kỳ lạ trước mặt, đứng dậy lấy một đĩa cá nướng lại đây ăn. Bên cạnh Lý Quân Hiên cùng Hồng Ngọc ha ha nhìn mình cười, cũng không có động thủ.
Lục Tiểu Thanh thấy mọi người thập phần không nể mặt mình, cười tủm tỉm nói với Lý Quỳnh: "Quỳnh Nhi, muốn quay về Dương Châu thì cứ nói với tỷ tỷ một tiếng, vừa vặn ngày mai có thuyền, tỷ tỷ gọi người đem muội về Dương Châu, có lẽ cha mẹ muội cũng đang rất nhớ muội đó." Dứt lời, lại thể hiện vẻ mặt ôn nhu nhìn Lý Quỳnh.
Lý Quỳnh nhất thời rùng mình một cái, mình vất vả lắm mới quấn chặt lấy ca ca không mang mình trở về, nếu như bị Lục Tiểu Thanh đá đít trở về, thì chẳng khác nào phải quay lại nhà giam, lập tức dùng vẻ mặt thiên chân nhất, tươi cười nói: "Đồ Tiểu Thanh tỷ tỷ nướng khẳng định là rất ngon, nếu ai nói đồ Tiểu Thanh tỷ tỷ nướng không thể ăn được, muội sẽ cho người đó biết tay." Vừa nói vừa thể hiện vẻ mặt bi tráng gió đìu hiu nước sông Dịch lạnh, tráng sĩ một đi không bao giờ trở lại, cầm đũa gắp lấy một con tôm đen sì sì, nhẹ nhàng đưa vào miệng cắn.
Lan Tâm nhìn Lý Quỳnh bị Lục Tiểu Thanh uy hiếp phải khẳng khái hy sinh vì đại nghĩa, không khỏi muốn cười lại không thể cười, cực kỳ tự giác gắp thịt heo nướng ở trước mặt mình lên thưởng thức, khẽ khép hờ mắt, chết sớm hay chết muộn đều là chết, cho nên chọn cách chết trước vậy.
Lục Tiểu Thanh vẻ mặt chờ đợi nhìn hai người, không ngừng hỏi: "Thế nào, ăn được không? Ăn được không?" Bên cạnh mọi người cũng đều nhất loạt nhìn chằm chằm hai người đợi phản ứng, thứ này rốt cuộc là độc dược hay là tiên đan, cần phải xem biểu tình của hai người là biết ngay.
Lý Quỳnh cùng Lan Tâm nhai nuốt vài miếng, đồng thời cùng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua đối phương, lại cùng cúi đầu nhìn vào đồ nướng ở phía trước mặt, cùng giữ im lặng không nói lời nào, làm cho Lục Tiểu Thanh ở một bên đang nôn nóng chờ đợi kết quả phải giương mắt nhìn, không thể nào, nhớ năm đó khi đi dã ngoại, lúc đến giờ nấu cơm, người khác trăm phương nghìn kế muốn cùng một tổ với mình, bởi vì muốn thưởng thức đồ nướng của mình mà đoạn tuyệt quan hệ với nhau, chẳng lẽ hôm nay mất linh? Không có đạo lý a?
Lý Quỳnh cùng Lan Tâm lại nhìn đối phương liếc mắt một cái, ngay sau đó không nói một lời nào, cầm đũa bắt tay vào công cuộc càn quét đồ nướng, cúi đầu ăn, Lý Quỳnh không khách khí trực tiếp bưng lấy đĩa dưa chuột nướng ở trước mặt Lý Quân Hiên, Lý Quân Hiên vừa thấy biểu tình của muội tử, không nói hai lời trực tiếp nhấc đũa đoạt lấy một miếng trở lại, đầu tiên là chau mày, ngay sau đó vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Hương vị này không tồi nha, ngoài cháy trong mềm, mùi thơm quanh quẩn ở đầu lưỡi, ta chưa từng ăn qua món nướng nào ngon như vậy."
Long Tử Vũ thấy Lý Quân Hiên khen như vậy, lại thấy Lý Quỳnh cùng Lan Tâm không nói lời nào, trực tiếp vùi đầu vào ăn, giống như mấy ngày bị bỏ đói không có hạt cơm nào bỏ vào bụng vậy, không khỏi thật cẩn thận gắp một miếng lên nếm thử, Tiết Khánh đang uống rượu, chờ hắn thưởng thức xong ly rượu, thì cả một đĩa khoai tây lát mỏng nướng đã nằm gọn trong bụng của Võ Tu.
Tiết Khánh đưa mắt nhìn xung quanh, trước mặt vẫn là Quận vương, Quận Chúa, hội trưởng, nhưng lúc này tất cả lại như một đám sói đói, không nói gì chỉ lo vùi đầu vào càn quét đồ nướng của Lục Tiểu Thanh, hôm nay thấy mấy mỹ nữ, lúc ăn cơm trưa còn có lễ phép, có giáo dưỡng, bây giờ giáo dưỡng cũng bị quăng sạch, một đám ngồi thẳng ngay ngắn, mắt không lệch đũa, cái miệng nhỏ nhắn đang thưởng thức đồ nướng gì đó, bất quá tốc độ ăn thì lại cực nhanh, chỉ thấy một đám đũa mới nhấc lên là tranh nhau cướp đoạt đồ ăn ở trong đĩa, ăn sạch bách đĩa này lại qua tranh cướp ở đĩa khác, một lát sau, đĩa lớn đĩa nhỏ sạch sẽ không còn chừa lại một miếng nào.
Không khỏi giật mình phát hiện mình chưa ăn miếng nào, giương mắt nhìn Lục Tiểu Thanh đang cười tủm tỉm nhìn mọi người tranh cướp đồ ăn nói: "Lão bản, nướng thêm đi." Toàn bộ mọi người trên bàn tiệc đều gật đầu phụ họa theo, một người nhỏ giọng nói: "Lan Tâm, đừng cướp nữa, muội ăn quá nhiều rồi."
"Lãnh Dương, huynh chậm lại một chút cho ta, để lại cho ta một miếng đi mà." Người này đến là không khách khí rống tướng lên.
Lục Tiểu Thanh hết sức hài lòng những người trước mắt rất cho mình mặt mũi, nghe Tiết Khánh nói vậy, thấy hắn nửa miếng cũng chưa được thưởng thức, vì thế ha ha cười nói: "Sẽ có, sẽ có." Liền chạy đến trước giá nướng của mình, bút lông vung lên quét quét vẽ vẽ loạn xì ngầu lên trên mình con gà.
"Tỷ tỷ, làm một chút dưa chuột nướng nữa nha."
"Tiểu Thanh, ta muốn ăn củ sen nướng."
"Lão bản, làm thêm mấy đĩa thịt heo nướng nữa đi."
"Lục lão bản, thịt cua nướng cũng không tồi, nhớ làm thêm nha."
"Tái thần tiên, rau hẹ, ta muốn ăn rau hẹ."
"Tiểu Thanh tỷ tỷ, nhanh chút, muội cái gì cũng phải ăn, mỗi món nướng mười đĩa đi."
Vì vậy một mình Lục Tiểu Thanh phải ba đầu sáu tay lao vào công việc, tay trái không ngừng quay cuồng vẩy hành thái, tay phải cầm bút lông chà chà quét quét đồ gia vị lên thức ăn, miệng nói không ngớt: "Đã biết, đợi chút, đừng thúc giục, đừng thúc giục, trời ạ, đừng thúc giục a, ta đang nướng mà......" Bốn phía sương khói lượn lờ, từ xa nhìn lại rất có tư thế thành thần.
"Tiểu Thanh, củ sen của ta bị Quỳnh Nhi đoạt mất rồi, nướng cho ta một phần khác đi."
"Đã biết, đã biết, lần này đừng để muội ấy cướp mất nha, đợi một chút."
"Tái thần tiên, rau hẹ của ta bị hội trưởng cùng Lãnh Dương đoạt mất rồi, ta muốn một phần khác."
"Đừng cướp, đừng cướp, thức ăn tới đây, tới đây."
Chỉ thấy có một bóng dáng chạy tới chạy lui giữa giá nướng với bàn ăn, một bên chân tay luống cuống đưa mấy đĩa đồ nướng lên, một bên lại thu dọn mấy đĩa đã bị mọi người ăn sạch sẽ, chạy tới chạy lui, tốc độ hoàn toàn có thể sánh được với những thước phim quay nhanh trên màn ảnh nhỏ ở hiện đại.
Lục Tiểu Thanh đứng ở trước giá nướng mồ hôi tuôn như mưa, trên mặt mồ hôi trộn dính với gia vị, giống như một con mèo đốm vậy, một bên miệng không ngừng cao giọng đáp, một bên thần tốc làm việc, thần thái vạn phần cao hứng. Đang muốn nâng ống tay áo lên lau mồ hôi, thì có một chiếc khăn tay trắng noãn vươn tới, ôn nhu thay nàng lau mồ hôi, Lục Tiểu Thanh tưởng là một trong mấy người bọn Hồng Ngọc, nên cũng chẳng ngẩng đầu lên nhìn, gật gật đầu nói: "Cũng chỉ có ngươi là có lương tâm, các nàng đều chỉ biết ăn."
Người bên cạnh mỉm cười nói: "Ai bảo nàng muốn mở tiệc nướng cơ, là do chúng ta chưa từng được nếm qua món ăn ngon như thế này, có lộc ăn tự nhiên là muốn được ăn no."
Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu lên nhìn thấy Lý Quân Hiên đứng ở bên cạnh mình, mỉm cười nhìn mình, không khỏi sửng sốt nói: "Như thế nào lại là huynh? Ta còn tưởng Hồng Ngọc hay là một trong mấy nha đầu kia chứ, hừ, đúng là một đám tiểu nha đầu không có lương tâm, xem ta lát nữa như thế nào thu thập các nàng."
Lý Quân Hiên khẽ cười nói: "Cứ để cho các nàng vui vẻ một chút đi, đã nhiều ngày nay các nàng ấy giúp đỡ nàng chạy ngược chạy xuôi, cũng mệt cho họ rồi, nàng hẳn nhiên cũng phải nên trả công cho các nàng ấy, cứ để họ tùy ý một đêm đi"
Lục Tiểu Thanh bất quá cũng chỉ là nói thế mà thôi, tự nhiên cũng sẽ không chạy tới tính sổ với bọn Hồng Ngọc, tốc độ lật lên lật xuống thức ăn vẫn nhanh như trước, Lý Quân Hiên đứng ở bên cạnh nàng, thấy hai gò má Lục Tiểu Thanh đỏ ửng chớp động say lòng người, một giọt mồ hôi trong suốt đọng trên chóp mũi sắp rơi xuống, đôi môi đỏ mọng đang hé mở, thần thái vừa chuyên chú lại hưng phấn, so với ngày xưa càng tăng thêm phần quyến rũ cùng kiều diễm.
Không khỏi trong lòng rung động, đôi mắt nhìn Lục Tiểu Thanh càng ôn nhu, nhẹ nhàng vươn tay thay nàng lau đi giọt mồ hôi trên chóp mũi, thấy chủ nhân của khuôn mặt kia chỉ nói chuyện chứ không quay về phía mình, chưa phát giác ra động tác của mình có bao nhiêu là thân mật, không khỏi càng cong cong khóe miệng, tính tình như vậy, rộng rãi như vậy, đúng là mình rất thưởng thức, nếu thiếu mất sự tùy ý này, cũng sẽ không lọt được vào trong mắt mình.
Lục Tiểu Thanh bận tối mắt tối mũi, một bên ứng phó đám người phía sau đang liên tục thúc giục, một bên gia tăng tốc độ nướng đồ ăn, Lý Quân Hiên ở bên cạnh thỉnh thoảng cũng giúp một tay, trở thành chân sai vặt.
Thật vất vả cũng đã nướng xong món ăn cuối cùng, Lục Tiểu Thanh thở phào một cái, rốt cục cũng xong rồi, đồ ăn dự trữ cũng nướng hết rồi, những người này là heo biến thành à, sao sức ăn lại khủng khiếp như vậy, ngày thường cũng chưa từng thấy qua họ lợi hại như vậy, xem ra bảng hiệu Lục món nướng của mình quả là có sức quyến rũ kinh người.
Đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lý Quỳnh, tựa vào trên người Lan Tâm nói: "Rốt cục cũng nướng xong rồi, mệt chết ta mà."
Võ Tu ợ một tiếng, cười hì hì nói: "Chủ yếu là do lợi tức của Tái thần tiên quá tốt, khắp đại giang nam bắc cái gì mà ta chưa từng ăn qua, mấy món nướng ngày hôm nay của ngươi hương vị thật sự rất kỳ lạ, lại rất ngon, có thể nói là đệ nhất thiên hạ."
Lý Quỳnh tựa vào đầu vai Lý Quân Hiên nói: "Đúng vậy, trong vương phủ nhà muội, món nào mà đầu bếp lại không thể làm được, ngay cả đồ ăn trong hoàng cung muội cũng đã nếm qua, bất quá so với những món nướng này của Tiểu Thanh tỷ tỷ, tất cả những món đó đều phải đứng sang một bên hết, quả thật là rất ngon, ôi, ăn no đến mức bụng trướng lên đau quá, nếu như bị phụ vương biết bộ dáng ngày hôm nay của muội, chắc chắn là sẽ bị ăn mắng, nói muội không có gia giáo, ha ha."
Lý Quân Hiên thương yêu vò vò đầu Lý Quỳnh: "Dù muốn ăn cũng phải ăn ít đi một chút chứ, dù sao Tiểu Thanh tỷ tỷ của muội vẫn ở tại đây, muốn ăn thì muội cứ đi tìm nàng, dùng bản lĩnh của muội để nàng làm cho muội ăn, cũng không nên đem mình ăn thành cái dạng này." Lý Quỳnh hắc hắc cười ngốc một tiếng, Tiểu Thanh tỷ tỷ chính là loại người, cho dù ngươi có cầu nàng, nàng cũng không thèm để ý, khi mà ngươi đã chết tâm, thì nàng lại hứng khởi bắt tay vào làm, thật sự là vô cùng không đáng tin.
Mộc đại thúc cùng Hắc Tử vẫn đang tranh đồ ăn, hơn hai tháng nay cùng bọn Lục Tiểu Thanh cũng đã thân quen, Lục Tiểu Thanh vốn không phải là người kiêu ngạo, cho nên dần dần Mộc đại thúc cũng không có xem nàng là đại gia có tiền mà đối đãi, lúc này đang ăn vô cùng cao hứng, vừa nghe từ miệng Lý Quỳnh phun ra mấy câu phụ vương với hoàng cung, nhất thời ngẩn ra, nhìn Lý Quỳnh ngây người.
Long Tử Vũ uống một ngụm rượu nói: "Ăn ngon, vừa mới lạ vừa độc đáo, có chút giống với phương pháp đồ nướng của người nước ngoài, bất quá lại hoàn toàn không giống, vừa giữ được hương vị vốn có của thức ăn, lại quyện với mùi gia vị, vừa non vừa trơn nhẵn, hơn nữa thịt cùng rau phối hợp rất tuyệt, so với thịt cá không biết là cao hơn gấp mấy lần."
Lục Tiểu Thanh vui rạo rực nghe mọi người ca ngợi, không uổng một đêm mình bận rộn, thật là đáng giá. Một bên cười tủm tỉm gật đầu nhận hết lời ca ngợi của mọi người, một bên tìm kiếm đồ nướng của mình ở trên bàn tiệc, từ đầu đến cuối mình chỉ đứng nướng đồ ăn, đã được bỏ vào bụng một miếng nào đâu.
Đảo qua bàn ăn, Lục Tiểu Thanh nhất thời mở to mắt lớn tiếng nói: "Hết rồi, đều bị các ngươi ăn sạch rồi sao, của ta đâu? Phần của ta đã chạy vào trong bụng người nào? Ta còn chưa ăn a, các ngươi ức hiếp người."
Vốn mọi người đang cao hứng phấn chấn nói chuyện, nghe thấy vậy, nhất thời toàn bộ im lặng, hãn, không ai chú ý đến vấn đề này, ai biết được kẻ nào đã ăn mất phần của ngươi, dù sao thấy đĩa nào còn thừa là ăn hết luôn không để chừa một miếng. Nhất thời tất cả đều nở nụ cười xấu hổ, cùng im lặng không nói tiếng nào, ai uống rượu thì uống rượu, ai ăn hoa quả thì ăn hoa quả, đều tự quay đầu sang hướng khác, làm như không có nghe thấy.
Lý Quân Hiên thấy Lục Tiểu Thanh thở phì phì trừng mắt nhìn mọi người, không khỏi cười nói: "Hết rồi, đều bị ăn sạch rồi, có trách thì trách đồ nàng nướng quả là ngon, ở đây còn vài củ khoai lang này, nàng ăn tạm đi." Vừa nói vừa đem mấy củ khoai lang nướng ở trước mặt mình đưa tới trước mặt Lục tiểu Thanh.
Lan Tâm cũng vội vàng đem hoa quả còn thừa đến trước mặt Lục Tiểu Thanh: "Tỷ tỷ ăn hoa quả đi, ăn hoa quả rất tốt cho da." Bên cạnh Hồng Ngọc cũng là vẻ mặt xấu hổ, liên tục tỏ vẻ đồng ý, Tiết Khánh ha ha cười đưa qua một vò rượu nhỏ: "Rượu vẫn còn đây."
Hồng Ngọc thấy Lục Tiểu Thanh mặt âm trầm trừng mấy người, vội cười nói: "Đồ tỷ tỷ nướng thật sự là quá ngon, muội xem tỷ tỷ nên truyền lại tay nghề, chúng ta sẽ mở mấy tửu lâu, lấy đồ nướng làm biển hiệu, khẳng định là rất có tiền đồ, tỷ tỷ xem thế nào?"
Lục Tiểu Thanh vừa nghe nói đến tiền, không khỏi nhất thời bị hấp dẫn mất lực chú ý, liền nói: "Ai da, ý kiến hay, mở vài tửu lâu, ta phải làm ăn từ dưới nước đến trên cạn, đây đúng là biện pháp kiếm tiền tốt, ừm, vẫn là Hồng Ngọc nhanh nhạy, được, được, chúng ta phải mở vài tửu lâu, sau đó mở khắp Đại Đường, Hồng Ngọc, việc này liền giao cho muội, muội tính toán rồi làm đi, ta chờ lấy tiền."
← Ch. 082 | Ch. 084 → |