Chuẩn bị trước khi thành thần
← Ch.056 | Ch.058 → |
Lời này vừa nói ra, những người đứng ở bên cạnh nàng đều là vẻ mặt khiếp sợ, nửa ngày, Vô Diễm mới lấy lại được bình tĩnh hỏi: "Nàng xác định?"
Lục Tiểu Thanh lắc đầu nói: "Ta không dám xác định, ta chỉ là thấy mọi người hết mực nghe theo thiên mệnh, cùng với chờ nó không biết khi nào thì trời mưa, không bằng tự mình thử tạo ra một lần, có lẽ ta có thể thành công."
Thiên Vũ hít sâu một hơi, áp chế rung động trong lòng, nói: "Tiểu Thanh, ý của nàng là muốn tranh cùng trời sao, trời không cho mưa xuống, nàng có thể làm cho trời mưa được hay sao? Tiểu Thanh, ta vẫn đều biết nàng là người không tầm thường, nhưng loại việc này không thể nói bừa được, ngay cả khâm thiên giám Viên Thiên Cương đều đoán không ra khi nào thì trời sẽ mưa, nàng chẳng lẽ lợi hại hơn so với hắn hay sao?"
Lục Tiểu Thanh tà tà cười nói: "Niềm vui khi đấu với người là có hạn, niềm vui khi đấu với trời là vô hạn, Viên Thiên Cương hắn làm được ta cũng làm được, hắn không làm được ta cũng sẽ làm được, hắn chỉ biết là dựa vào sự tự nhiên của trời đất mà đoán trời mưa, lại không biết con người cũng có thể làm cho mưa xuống được, vạn vật trong trời đất mặc dù có định luật riêng của nó, nhưng nếu dùng ngoại lực để đánh vỡ cũng không phải là một việc khó. Đi thôi, ta tuy rằng biết một ít, nhưng là không biết có thể thành công hay không, thừa dịp trên trời tích tụ nhiều mây, trở về chuẩn bị một chút, có lẽ ngày mai là có thể bắt đầu." dứt lời đã nhảy lên xe ngựa.
Vô Diễm cùng Thiên Vũ liếc nhau, Vô Diễm cắn răng nói: "Huynh tin tưởng nàng, mặc kệ nàng muốn làm cái gì, huynh đều duy trì tin tưởng nàng." Thiên Vũ cũng gật gật đầu nói: "Cùng lắm thì chỉ bị sượng mặt thôi, đó gọi là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên [1], nếu cái gì cũng không làm thì làm sao mà biết kết quả sẽ được cái gì, có lẽ nàng thật có thể mang mưa đến cho chúng ta, đệ luôn tin tưởng lời nói của Tiểu Thanh, đi thôi, trở về chuẩn bị."
Mấy người giục ngựa quay lại, Lục Tiểu Thanh sau khi phân phó một phen, liền chạy tới đại thụ ở hậu viện, bề ngoài là nói: Ai đã từng gặp qua người biết suy nghĩ lại tự mình động thủ chưa? Thiên Vũ cũng không hỏi thêm gì nàng, tự mình cùng Vô Diễm đi sắp xếp mọi việc dựa theo sự phân phó của nàng.
Sáng sớm ngày hôm sau, bọn Lục Tụ tụ tập ở trong phòng Tiểu Thanh, mọi người nhanh nhẹn mau chân giúp Tiểu Thanh thu thập tốt, đều muốn đi theo nàng để xem náo nhiệt, người có thể kêu trời đổ mưa, không nói đời này, chỉ sợ kiếp sau cũng không có mà xem, chuyện kinh thế hãi tục như thế, chính mình sao có thể không đi theo chứng kiến từ đầu đến cuối cho được.
Lục Tiểu Thanh ngáp dài một cái, nói: "Là các muội muốn đi, đến lúc đó nếu có chuyện gì, thì cũng đừng trách ta không có nhắc nhở các muội trước nha."
Lan Tâm vẻ mặt kiên quyết nói: "Nhất định phải đi, mặc kệ có khổ có mệt, chúng em đều phải đi theo người." Lục Tụ cũng vội liên tục gật đầu.
Lục Tiểu Thanh vặn thắt lưng, nói: "Mệt thì sẽ không mệt, chính là sẽ bị nóng mà thôi, một khi đã như vậy thì chúng ta đi thôi, chắc là bọn Thiên Vũ cũng đã chuẩn bị tốt mọi thứ rồi."
Năm người mới ra khỏi cửa liền gặp Vô Diễm quay trở về đón các nàng, Vô Diễm nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Tất cả đều đã làm tốt theo yêu cầu của nàng rồi, hiện tại chỉ còn chờ nàng đến nữa thôi."
Lục Tiểu Thanh tay nhỏ bé vung lên mang một chút khí chất, nói: "Dẫn đường." Dứt lời uy phong lẫm liệt, từng bước vững vàng đi về phía trước. Tiêu Xảo theo sát ở phía sau nàng vẻ mặt sùng bái nói: "Tỷ tỷ, không nghĩ tới tỷ tỷ còn có phong độ đại tướng như vậy a~, muội nhưng là lại phát hiện thêm một mặt nữa của tỷ tỷ."
Lục Tiểu Thanh ngẩng cao đầu cực kỳ thần khí nói: "Đó là đương nhiên, bản nhân văn có thể mang lại hòa bình và sự ổn định cho đất nước, võ có thể ra sa trường điểm binh, có tài kinh thế, tiến tới trị quốc bình thiên hạ, ngay cả đến Phạm Lãi, Tôn Võ cũng phải mặc cảm, Gia Cát Khổng Minh thua một cách thuyết phục, ta chính là một thế hệ thiên kiêu...... Ôi, cái gì vậy?" Một tiếng thét kinh hãi chợt vang lên, người đang phi thường có khí chất, lấy một cú ngã gục đầy tiêu chuẩn, thẳng ngã văng ra ngoài. [2]
Mấy người đi theo phía sau trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Tiểu Thanh va vào trên cửa đang kêu đau oai oái, sau một hồi đứng ngây người bất thần, nửa ngày Vô Diễm đột nhiên cười ha ha, đi lên phía trước, ngồi xổm xuống bên cạnh Lục Tiểu Thanh, nghiêm trang nói: "Đây là tài kinh thế của nàng sao? Đây là ra sa trường điểm binh của nàng sao? Bội phục, thật bội phục."
Lục Tiểu Thanh một mặt chật vật cố gắng từ trên mặt đất đứng lên, một mặt nghiêng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Vô Diễm mắng: "Cười gì mà cười? Cũng không có người mời huynh quảng cáo thuốc đánh răng, Này, huynh có phải là đàn ông không đấy? Mau đỡ ta đứng lên, bằng không ta không đi cầu mưa nữa. Huynh cứ ở đó mà chờ Thiên Vũ đánh chết, sau đó treo lên hong gió nửa ngày, làm thành bánh bao nhân thịt người."
Vô Diễm vừa vươn tay ra kéo Lục Tiểu Thanh đứng lên, vừa cười nói: "Chỉ biết nói ngoa, cũng không biết nhìn đường đi, có người đi đường như nàng vậy sao? Nàng bị ngã chết cũng xứng đáng."
Lục Tiểu Thanh một bên xoa đầu gối, một bên quay đầu trừng mắt nhìn bốn nha đầu xinh đẹp đang cười khúc khích, hung tợn nói: "Không cho cười, ngày mai tháo cánh cửa này ra cho ta, không có việc gì cần gì phải sửa sang lại cao cấp như vậy làm gì? Muốn làm cho ta không qua được phải không. Cười, còn cười."
Sau khi thấy ánh mắt sắc hơn phi đao của mình hiện tại thật sự là dùng không có được hiệu quả, Lục Tiểu Thanh thưởng cho bọn họ vài cái nhìn xem thường, oán hận xoay người, tự động nhảy lên xe ngựa đã chờ ở phía bên ngoài cửa lớn, không thèm nhìn mọi người. Vô Diễm buồn cười nhìn Lục Tiểu Thanh chui vào bên trong xe ngựa, trong lòng cảm thấy vui sướng, chỉ cần có nàng ở bên cạnh, thì chàng đã cảm thấy tâm tình của mình thật tốt, không tự giác được sẽ cười thành tiếng, cũng chỉ có nàng mới có thể làm chàng cảm thấy vui vẻ đến như vậy.
Cách kinh thành bảy đến tám dặm [3], ở trên ngọn núi cao nhất ngoài thành, đoàn người tụ tập ở trên đỉnh núi, Lục Tiểu Thanh thấy trên đỉnh núi trụi lủi chất đống bốn mươi đống lửa ở hai bên trái phải, toàn bộ gia đinh trong Tấn vương phủ cùng Kình vương phủ đều được điều động tới đây, hiện tại đều đang đứng ở một chỗ nhìn nàng, Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn sắc trời, trên bầu trời xa xa có mấy đám mây trắng đang chậm rãi trôi bồng bềnh lại đây.
Thiên Vũ đi đến bên cạnh Lục Tiểu Thanh, nói: "Tiểu Thanh, mọi việc nàng giao đã được chuẩn bị tốt, nàng xem kế tiếp nên làm như thế nào?"
Lục Tiểu Thanh thấy hoàng đế tương lai ôn nhu hỏi mình, chiếu theo chỉ thị của mình mà làm, trong lòng cảm thấy có chút mĩ mãn, nhìn Thiên Vũ cười hớ hớ một cái. Thiên Vũ nhất thời không nói gì, Vô Diễm tiến lên, đến gõ vào đầu Lục Tiểu Thanh một cái, nói: "Đệ như thế không thể cùng nàng nói chuyện rõ ràng được đâu, nhanh một chút, tiếp theo phải làm sao bây giờ? Mọi người đều đang chờ nàng đó."
Lục Tiểu Thanh căm giận đá vào chân Vô Diễm một cước, cả giận nói: "Quân tử động khẩu không động thủ, huynh không biết sao? Một đại nam nhân tại sao lúc nào cũng có thể đánh người, muốn tự tìm đến cái chết phải không?"
Vô Diễm liếc Lục Tiểu Thanh một cái, nói: "Ta khi nào thì nói với nàng ta là quân tử? Còn nữa, muốn bị ta đánh cũng phải nhìn xem là loại người nào, ta cũng không có tâm tình đi quản người không có quan hệ với ta."
Lục Tiểu Thanh trắng mắt liếc Vô Diễm một cái, thối lui đến bên cạnh Thiên Vũ nhỏ giọng nói: "Ngược đãi cuồng."
Thiên Vũ lắc đầu ngăn cản hai người đấu võ mồm, nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Tiểu Thanh đừng đùa nữa, nói nhanh lên kế tiếp muốn làm như thế nào?"
Lục Tiểu Thanh thấy biểu tình thận trọng của Thiên Vũ, nhìn về phía Vô Diễm hừ một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thấy mấy đám mây trôi bồng bềnh trên bầu trời đang cách đây càng lúc càng gần, gật gật đầu nói: "Có thể bắt đầu rồi, đốt lửa lên cho ta, đốt càng lớn càng tốt."
Thiên Vũ, Vô Diễm liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng không rõ Lục Tiểu Thanh muốn làm gì, nhưng vẫn là rất phối hợp phân phó đốt lửa, lửa cháy hừng hực không bao lâu đã ánh đỏ nửa bầu trời, gia đinh hai nhà vương phủ thỉnh thoảng cho thêm củi vào đống lửa, duy trì ngọn lửa cháy thật to.
Lục Tiểu Thanh như một tinh linh, nói vừa xong lập tức chạy đến một chỗ rất xa, trốn vào trong một gian chòi che nắng được dựng ở giữa sườn núi, bốn nha đầu cùng Thiên Vũ, Vô Diễm, mấy người đều đứng ở cách đó không xa, nhìn lửa cháy phừng phừng thiêu đốt, nhíu mày không biết làm như vậy rốt cuộc có lợi gì.
Thiêu a thiêu, ở chỗ lâu ngày không mưa trở nên khô nóng, đừng nói là mưa sẽ hạ xuống, ngay cả gió cũng không thổi tới được, bốn nha đầu sớm đã nóng đến hoa cả mắt, một đám ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh Lục Tiểu Thanh đang ngồi ở dưới mái chòi che nắng, nhìn một đám vẻ mặt mồ hôi chảy ròng ròng, hai má bị hơi lửa làm cho đỏ bừng, Lục Tiểu Thanh khụ hai tiếng nói: "Không phải là muốn chứng kiến thời khắc người chiến thắng thần thánh hay sao? Như thế nào một đám nhanh như vậy đã chạy xuống dưới đây rồi?"
***********
[1] mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên: là mưu tính sắp đặt công việc là ở người, thành công hay không là ở Trời.
[2]: Phạm Lãi, Tôn Võ, Gia Cát Khổng Minh:
Phạm Lãi (chữ Hán: 范蠡), tên tự là Thiếu Bá (少伯), là một tướng tài của nước Việt ở Trung Hoa thời Xuân Thu Chiến Quốc
Tôn Võ, tên tự là Trường Khanh cũng được gọi là Tôn Tử, Tôn Võ Tử, Ngô Tôn Tử, người nước Tề cuối đời Xuân Thu
Gia Cát Lượng (: 诸葛亮 <諸葛亮> (Gia Cát Lượng)/ Zhūge Liàng) tự là Khổng Minh (181- 234), đạo hiệu là Ngọa Long tiên sinh, là vị quân sư và đại thần của nước Thục thời hậu Hán.
[3] 1 lí, 1 dặm (市里, li) = 15 dẫn = 500 m
← Ch. 056 | Ch. 058 → |