Vay nóng Tima

Truyện:Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh - Chương 049

Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh
Trọn bộ 142 chương
Chương 049
Thực không hay ho
0.00
(0 votes)


Chương (1-142)

Siêu sale Lazada


Hồng Ngọc thấy bộ dạng Lục Tiểu Thanh không được tự nhiên liền chuyển đề tài nói: "Thật không biết tỷ tỷ suy nghĩ cái gì nữa? Một người tốt như Vương gia của chúng ta vậy mà tỷ tỷ lại không cần."

Lục Tiểu Thanh trầm mặc một chút mỉm cười nói: "Có lẽ Vô Diễm đối với ta rất tốt, nhưng ta còn không hiểu trong lòng ta đang nghĩ cái gì, cho nên ta không thể quyết định, ta chỉ có thể rời đi hắn, sửa sang lại tâm mình tốt hơn một chút, kỳ thật hiện tại hắn cùng ta, đều không thể vì đối phương mà có thể bỏ qua tất cả, cho nên muốn ở cùng nhau là chuyện còn quá sớm."

Hồng Ngọc cúi đầu nghĩ nghĩ nói: "Muội hiểu ý của tỷ, tỷ không phải bởi vì Vương gia đã có chính thất, cũng không phải bởi vì thấy thân phận của mình không xứng với Vương gia, mà là vì tỷ còn chưa đủ yêu Vương gia, mà Vương gia cũng không thể vì tỷ mà vứt bỏ tất cả tự tôn cùng trách nhiệm, cho nên tỷ lựa chọn rời đi."

Lục Tiểu Thanh cười ha ha nói: "Nói rất đúng, Hồng Ngọc, quan niệm của muội có thể tiến bộ như thế, ngay đến ta cũng thật không ngờ đó. Đúng vậy, bởi vì ta không đủ thương hắn, cho nên mới không thể chịu đựng được cái loại cuộc sống phụ thuộc này, bất quá cũng bởi vì hắn đã có thê tử, nếu hắn không có, ta cũng không ngại ở lại bên cạnh hắn, ta thích tự do tự tại, không rảnh tâm tư cùng người khác tranh đấu với nhau."

Hồng Ngọc thấy Lục Tiểu Thanh cuối cùng cũng cười vui vẻ, nàng cũng cười nói: "Nghĩ lại lúc tỷ tỷ đối phó với Quận vương phi, sắc mặt của nàng ta nhìn mà không nhịn được cười, muội chưa từng gặp qua sắc mặt Quận vương phi có thể khó khăn khổ sở như vậy, muội nghĩ nếu tỷ tỷ thật sự muốn cùng Vương gia ở chung một chỗ, phỏng chừng sớm hay muộn cũng muốn Vương gia hưu nàng."

Lục Tiểu Thanh cười to vỗ đùi nói: "Nói rất đúng, trong mắt ta sao có thể chứa một hạt cát như thế, muốn cùng ta chia sẻ trượng phu, nghĩ cũng không cần nghĩ." Tiếp xúc vài ngày, Hồng Ngọc cũng biết ý tưởng của Lục Tiểu Thanh rất quái dị, đồng thời lại tương đối lớn mật, ở thời đại này, nam nhân bình thường đều có tam thê tứ thiếp, trong nhà có thêm một hai nữ tử cũng không phải chuyện lớn gì, giống như trong nhà nữ nhân càng nhiều, càng thể hiện địa vị của mình, có tư tưởng một nữ tử độc chiếm một trượng phu, tỷ tỷ quả nhiên là người phi thường. Biết người mình yêu cũng có thể như thế, nên thà từ bỏ cũng không chịu chấp nhận.

Sau khi thu thập chỉnh tề, Lục Tiểu Thanh nhất thời nổi hứng, liền lôi kéo Hồng Ngọc đi dạo phố đi, đến kinh thành ba ngày còn chưa thấy được nó như thế nào, muốn hiểu rõ thì nên tự mình cảm nhận, nên nàng vừa ra khỏi cửa liền sờ tới sờ lui, ngó đông ngó tây, không bỏ sót thứ nào.

Kinh thành có không ít ngõ nhỏ, bất quá đường phố phồn hoa nhất chính là đường cái Chu Tước, nó bắt đầu từ cửa thành cho đến hết hoàng thành, xuyên qua toàn bộ Trường An thành, hai bên ngã tư đường tràn ngập các cửa hàng đủ loại kiểu dáng, thỉnh thoảng thấy không ít cửa lớn được sơn màu đỏ, chỉ cần nhìn xem tượng sư tử bằng đá ngoài cửa lớn hay nhỏ, liền có thể đoán được đại viện bên trong hào môn là như thế nào.

Lục Tiểu Thanh hưng trí bừng bừng lôi kéo Hồng Ngọc, trên đường chỗ nào hai người cũng vào nhìn một cái, trong tay là hai xâu kẹo hồ lô mua ở chân cầu, ăn mùi cũng khá ngon. Hồng Ngọc vốn đang xấu hổ vì xâu kẹo hồ lô trong tay, không dám vượt quá lễ giáo mà ở trên đường cái ăn này nọ, bất quá thấy được Lục Tiểu Thanh không chút nào để ý, mặt mày hớn hở ăn nhìn rất ngon, cũng nhịn không được cắn một miếng, vừa chua lại vừa ngọt, rất là ngon, tiếc là từ khi vào trong vương phủ đến giờ chưa ăn qua đồ ăn vặt như vậy.

Lục Tiểu Thanh thấy cái miệng nho nhỏ của Hồng Ngọc ăn kẹo hồ lô, cười nói: "Xem bộ dáng thanh tú của muội kìa, từng ngụm từng ngụm ăn, cũng không có ai lại cắn muội, người bên ngoài muốn xem cũng kệ họ, nhìn cũng không thiếu đi một miếng thịt."

Hồng Ngọc đỏ mặt nói: "Tỷ tỷ thật là, nữ hài tử ở trên đường ăn vặt là chuyện khá bất nhã."

Lục Tiểu Thanh thưởng cho nàng một cái liếc mắt xem thường: "Ta không cần quản nó có gì bất nhã, chỉ cần bản thân cảm thấy vui vẻ là được rồi, mặc người ta suy nghĩ cái gì, muội cũng không phải sống vì suy nghĩ của người khác."

Hồng Ngọc trợn to mắt nhìn Lục Tiểu Thanh, nửa ngày mới gật gật đầu, hung hăng cắn một ngụm kẹo hồ lô trong tay, từng ngụm từng ngụm mà ăn. Lục Tiểu Thanh thấy Hồng Ngọc rất phối hợp với mình, một đại mỹ nữ ôn nhu như thế bị mình dạy dỗ đến mức đứng trên đường cái không để ý hình tượng mà ăn kẹo hồ lô, trong lòng không khỏi có cảm giác thích thú.

Hai người cũng không quản ánh mắt kinh ngạc của người bên ngoài, đi trên đường rất vui vẻ, không để ý đến chiếc xe ngựa đang chạy nhanh ở phía trước, người ở hai bên đường thấy xe ngựa đều né qua một bên, tôn kính cúi người.

Người đi đường né tránh, nên xe ngựa thông suốt một đường đi nhanh về phía trước, Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu liếc mắt thấy bên cạnh thực trống trải, không có để ý đến những người khác đang lui về hai bên, hai người như thế liền băng qua đường

Xe ngựa đi tới cũng là lúc hai người đang chen lấn đi qua, con ngựa thấy Lục Tiểu Thanh lắc lắc kẹo hồ lô trong tay, cả kinh đột nhiên nghiêng đầu hướng Lục Tiểu Thanh đá một cái, Lục Tiểu Thanh đang cùng Hồng Ngọc nói giỡn không chú ý đến, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng bị một cỗ lực lớn đánh úp, đang đứng thẳng liền nhào tới phía trước, hai tay cuống quít quơ quơ trong không trung, nhưng không có gì để bám lấy, nên liền làm một hình chữ đại (*) ôm mặt đất.

Hồng Ngọc đầu tiên là cả kinh, tiếp theo thấy hình tượng Lục Tiểu Thanh đang khoa trương như thế trên mặt đất, không khỏi lo lắng, nhịn cười bước lên phía trước kéo Lục Tiểu Thanh đứng dậy hỏi: "Tỷ tỷ thấy thế nào? Có chỗ nào bị thương không?"

"Là cái tên khốn khiếp nào dám đụng ngã cô nãi nãi nhà ngươi, ôi, cái mũi của ta." Đầu còn chưa có ngẩng lên, cả người đầy tức giận đang muốn nói lời mắng mỏ. Hồng Ngọc nâng Lục Tiểu Thanh ngồi dậy, chỉ thấy chóp mũi Lục Tiểu Thanh đỏ bừng, cái trán xanh tím, trên mặt toàn là bụi, tóc tán loạn dính đầy mặt, cái mũi đau muốn thở không nổi, nhưng vẫn không quên mắng người: "Là ai? Là ai ám toán ta? Là người nào không biết xấu hổ sau lưng đánh lén? Shit, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu."

Trên mặt đất chống đỡ một phen, lăn lông lốc đứng lên, lửa giận ngút trời xoay người nhìn lại, xe ngựa vẫn chạy nhanh như trước, giống như một chút cũng chưa biết đã đụng vào người ta.

Tức giận trong lòng Lục Tiểu Thanh liền trỗi dậy, hung ác nhìn về phía trước, một phen đoạt lấy đồ sứ từ hàng quán ven đường bên cạnh quát: "Ta mua." Hai tay dùng lực hướng xe ngựa ném tới.

"Rầm" Đánh trúng mục tiêu, xa phu trên xe cả kinh, kéo ngựa dừng lại, Lục Tiểu Thanh nâng váy, chạy một hơi trăm mét về phía trước, tay nắm xe ngựa, hướng xa phu quát: "Xuống đây cho ta, đụng người rồi chạy đi như thế, ngươi có biết lễ phép hay không? Ngươi có hiểu hay không đụng người cần phải xin lỗi, chỉ là xe ngựa hoa lệ tí thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ, dám không coi ai ra gì, xuống đây, ngươi xuống đây cho ta, hôm nay ta không thể không tính toán rõ ràng với ngươi, xuống đây."

Bước thêm vài bước nàng liền túm áo tên xa phu đang thất thần, xa phu cũng không nghĩ tới có người lại kiêu ngạo như vậy, không chỉ mắng chửi người mà còn động thủ, mà lại là một nữ tử nữa chứ, xem trang phục hơn phân nửa không phải là nữ tử nhà thường dân, nên không biết là có nên động thủ hay không, nhất thời do dự liền bị Lục Tiểu Thanh kéo từ trên xe ngựa xuống.

"Mắt ngươi để ở đâu hả? Phố lớn như vậy, ngươi cưỡi xe hai con ngựa như thế có biết có thể đụng phải người ta hay không, ngươi không nói được ta giúp ngươi. Đụng người bỏ chạy, một đại nam nhân như ngươi có xấu hổ không hả? Ngươi không biết xấu hổ nhưng ta thấy mất mặt giùm ngươi, chạy, ngươi có thể chạy đến chỗ nào, kinh thành lớn như vậy, ta không tin ngươi còn chạy được đi đâu."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-142)