Ra oai phủ đầu
← Ch.041 | Ch.043 → |
Lục Tiểu Thanh vừa nghe những lời này, liền lạnh lùng nói: "Hồng Ngọc, cô nói đúng, ở trong mắt các cô, hoặc là ở trong mắt của Vô Diễm, ta là không có thân phận gì, không có người đứng sau chống lưng, làm sao có thể làm một sườn phi của Quận vương, đối với mọi người thì đó là một sự vinh hạnh to lớn. Nhưng là đối với ta mà nói, ta không cảm thấy gì là mới lạ mà vui mừng như điên, con người của ta đều xem nhẹ mọi thứ, tuy rằng ta thích tiền, nhưng là thực sự một ngày không có một văn tiền, thì ta cũng không cảm thấy khổ sở đến mức không sống nổi, trên đời này không có chuyện gì là không giải quyết được, điều trọng yếu chính là trong lòng mình có được vui vẻ hay không mà thôi."
Điều trọng yếu là trong lòng mình có được vui vẻ hay không, bốn nha đầu ngây ngẩn cả người, các nàng chưa bao giờ nghe qua người nào lý luận như thế cả, ngạc nhiên nhìn Lục Tiểu Thanh, đáy mắt lại là như được khai sáng ra điều mới mẻ, lại là khiếp sợ.
Lục Tiểu Thanh chậm rãi nói: "Trong lòng nếu không thoải mái, không vui vẻ, thì cho dù có cả thiên hạ cũng là cô đơn, tịch mịch, tâm nếu thỏa mãn cho dù không có thiên hạ cũng có thể tiêu sái. Không phải là ta bỏ qua Vô Diễm, mà là nếu ta thật tình thích hắn, cho dù có liều mạng ta cũng sẽ không buông tha hắn, nhưng là ta vẫn chưa thích hắn đến mức độ đó, cho nên ta đây chỉ có thể làm theo tâm tình của mình mà thôi, Vô Diễm và ta là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau." Trong lòng đôi khi vẫn cảm thấy cô đơn lạc lõng khi ở thế giới này, bị Lục Tiểu Thanh giấu kín.
Lục Tụ giống như có chút đã hiểu Lục Tiểu Thanh nói gì, ngẩng đầu lên nói: "Ý của tiểu thư là còn chưa có thích tiểu vương gia đến mức liều mạng? Còn chưa đạt đến quyết định cả đời sống bên nhau."
Lục Tiểu Thanh khẽ cười nói: "Đúng vậy, nếu ta thực sự một ngày sẽ vì Vô Diễm liều lĩnh, như vậy ta nghĩ vương phủ này sẽ không còn được yên ổn, ta không phải là một người dễ dàng để cho mình bị chịu thua thiệt."
Bốn nha đầu hiện tại đều là hiểu được ý tứ của Lục Tiểu Thanh, không khỏi đều khiếp sợ cho tư tưởng kỳ lạ của nàng, đồng thời cũng cảm động vì Lục Tiểu Thanh đối với các nàng không giấu giếm một điều gì, không khỏi bắt đầu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, vì Lục Tiểu Thanh mà suy nghĩ.
Kỳ thật con người có đôi khi thật sự rất kỳ quái, một câu nói thôi cũng có thể trở thành sống chết có nhau, một cái mỉm cười có thể làm cho một người khắc cốt ghi tâm cả đời, cũng như vậy, một câu cũng có thể trở mặt vô tình, đối trọi với nhau như nước với lửa. Nghĩ đến hẳn là do duyên phận của kiếp trước, đời này mới có thể dễ dàng ở cùng một chỗ với nhau như vậy. Lục Tiểu Thanh mỉm cười nhìn bốn nha đầu vì nàng suy nghĩ tính toán, trong lòng không cảm thấy có một chút lo lắng nào, giống như cảm giác khi tiếp xúc với Ngô Lệ Hoa, là một loại cảm giác vui vẻ khi cuộc đời này gặp được tri kỷ.
Nghĩ đến Ngô Lệ Hoa, liền nhớ tới sau ngày ấy cũng không nhìn thấy Lý Quân Hiên cùng Lý Quỳnh nữa, nghĩ đến cũng không biết biết bọn họ bây giờ như thế nào rồi? Bằng sự hiểu biết của nàng đối với bọn họ, hẳn là bọn họ cũng đang đi tìm nàng, chính là nàng với bọn họ chẳng qua cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, cho nên cần gì phải nhất định quấn quýt bên nhau không rời, coi như chính mình chỉ là một người khách qua đường mà bọn họ gặp được trong sinh mệnh của mình, không nên lưu lại, cũng không muốn lưu lại, miễn cho mình phải mất công quan tâm.
Chính trong lúc đang chìm trong suy tư, ngoài cửa một giọng nói bén nhọn vang lên: "Quận vương phi đến."
Bốn nha đầu cả kinh lôi kéo Lục Tiểu Thanh đang ngồi ở trên ghế dậy, ý bảo đi ra cửa nghênh đón Quận vương phi, Lục Tiểu Thanh hơi hơi hướng các nàng cười, nhưng cả người vẫn bất động, nếu ta không phải là lo cho mấy nha hoàn này bị làm khó dễ, thì ta đã chẳng thèm nể mặt đâu.
Xuất phát từ lễ phép vẫn là đứng dậy, Lục Tụ gặp chủ tử của mình vẫn bất động, liền tự mình vội vàng đi ra cửa, kéo rèm cửa lên nghênh đón Quận vương phi, chỉ thấy Quận vương phi đang chậm rãi đi đến, phía sau đi theo là hai mama. Nhìn kỹ Quận vương phi này mi thanh mục tú, cũng được coi như là một mỹ nhân, cả người toát ra khí chất lạnh lùng đầy đe dọa, rất thích hợp với độ tuổi của nàng, làm cho người ta có một loại cảm giác muốn bồi dưỡng.
Lúc Lục Tiểu Thanh đánh giá Quận vương phi, Quận vương phi này cũng cẩn thận đánh giá Lục Tiểu Thanh từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên một tia khinh bỉ, cùng sự tức giận bị kìm nén, thấy Lục Tiểu Thanh không hề động đậy, lạnh lùng hừ một tiếng.
Lục Tiểu Thanh âm thầm cười, tiến lên từng bước nói: "Vương phi mời ngồi, không biết Vương phi đêm khuya đến tìm Tiểu Thanh là có chuyện gì quan trọng muốn nói hay sao?"
Quận vương phi kia còn chưa nói, lão phụ nhân thân hình gầy yếu bên cạnh nàng đã lên tiếng lạnh lùng nói: "Lục tiểu thư thật là ngạo mạn, tiến vào vương phủ, trước không đến bái kiến Vương phi, ngược lại muốn bắt Vương phi phải đích thân đến thăm ngươi, không biết là Lục tiểu thư trong nhà không được giáo dục tốt, hay là người thuộc tầng lớp thấp không biết quy củ của vương phủ."
Lục Tiểu Thanh khuôn mặt vốn đang khẽ nhếch môi tươi cười, nghe vậy nhất thời giận đến tái mặt, Lục Tụ ở phía sau nàng bước lên phía trước, khom người đáp lại: "Bẩm Vương phi, là do bọn nô tỳ không có hầu hạ tốt, còn chưa có cùng tiểu thư giảng thuật quy củ ở trong phủ, là lỗi của nô tỳ, xin Vương phi trách phạt."
Bốp, một lão thái bà khác ở phía sau Quận vương phi tiến lên tát một cái vào mặt Lục Tụ, thanh âm chói tai nói: "Làm càn, chúng ta đang nói chuyện, đến lượt ngươi xen mồm vào sao? Thật là một đám nha đầu lớn mật, miệng lúc nào cũng tiểu thư, nàng là tiểu thư của các ngươi sao? Người còn chưa phải là chủ tử, thế mà các ngươi đã tìm cách nịnh bợ, thật đúng là một đám hồ ly."
Lục Tiểu Thanh lạnh lùng nhìn hai lão thái bà phía sau Quận vương phi, vốn chính mình bị khinh bỉ nên phải nổi trận nổi đình mới đúng, vừa thấy người của mình cũng bị người khác đánh, cả người đang tràn đầy tức giận ngược lại lắng đọng xuống, chính mình đã muốn không nghĩ vội vàng giải quyết đối thủ. Đột nhiên nhoẻn miệng cười nói với Quận vương phi: "Đi theo phía sau Vương phi là người nào vậy? Nghĩ đến nhất định là lão nhân có địa vị trong phủ, như thế nào ở tại yến hội hôm nay vẫn chưa được nhìn thấy?"
Quận vương phi sắc mặt trầm xuống, lão thái bà gầy yếu nhất thời vẻ mặt đỏ lên phẫn nộ nói: "Lục tiểu thư, lão thân ở trong phủ có địa vị hay không, ngươi về sau liền biết. Chính là lão thân muốn nhắc nhở Lục tiểu thư một câu, làm người là phải biết quy củ, tôn ti có trật tự, nơi đây cũng không phải là chỗ mà người muốn làm gì thì làm, bằng không sẽ bị mọi người chê cười, lấy cớ đó mà nói vương phủ chúng ta không có quy củ."
Lục Tiểu Thanh kéo Lục Tụ lại gần mình, nhẹ nhàng vì nàng lau đi nước mắt, ánh mắt căn bản không nhìn về phía lão thái bà kia, chậm rãi nói: "Lão nhân gia này, ngươi vừa gọi ta là gì? Nếu ta không có nghe nhầm, hình như ngươi gọi ta là Lục tiểu thư."
Phụ nhân kia hừ một tiếng, nói: "Chúng ta cũng không phải là người đê tiện không biết lễ nghi."
Lục Tiểu Thanh giống như căn bản không có nghe thấy lời nói mang đầy ý châm chọc của lão thái bà kia, ngẩng đầu mỉm cười với lão thái bà ra tay đánh Lục Tụ một cái, nói: "Nếu đã gọi ta là Lục tiểu thư, vậy đã chứng minh ta không phải là người của vương phủ các ngươi."
Quận vương phi kia nhìn quét Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái, coi như khinh thường không muốn cùng nàng nói chuyện, lạnh lùng duy trì sự cao quý của mình, đứng thẳng người ở trong gian phòng, giống như nếu ở trong này ngồi xuống, liền đã tự mình hạ thấp giá trị của bản thân
Phụ nhân gầy yếu mồm miệng luôn châm chọc khiêu khích kia khinh bỉ nói: "Như thế nào, cứ như vậy tự tiến vào vương phủ chúng ta."
Lục Tiểu Thanh cười nhẹ, đứng thẳng người, mỉm cười nói: "Ta nếu không phải là người trong vương phủ các ngươi, mà ta lại là người Vương gia của các ngươi tự mình mời về phủ, đã vượt qua việc phải đợi chờ cho phép ngươi mới được bước vào vương phủ rồi, dù thế nào ta hiện tại cũng được coi như là khách của vương phủ, Quận vương phi, ngươi lại đỗi đãi với khách nhân của nhà ngươi như vậy hay sao." Nói đến đây thanh âm có một chút lạnh lùng.
Quận vương phi kia không nghĩ tới Lục Tiểu Thanh đột nhiên đem mấu chốt của sự việc nhắm vào nàng ta, nhíu nhíu chân mày, còn chưa có trả lời, lão bà đáng ghét bên cạnh ra tay đánh người vội nói: "Chính là, nếu là khách nhân thì cũng phải ra dáng khách nhân, ngươi......."
Bốp, Lục Tiểu Thanh sải bước tiến lên phía trước, hung hăng cho bà ta một cái tát, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi có thân phận gì, ta với chủ tử của ngươi nói chuyện, khi nào thì đến phiên ngươi xen mồm vào?" lão thái bà đáng ghét kia không nghĩ tới đột nhiên Lục Tiểu Thanh lại trở lên cường ngạnh như thế, hai tay che miệng, trong lúc nhất thời không nói được câu nào.
Nhìn thấy Quận vương phi kia sắc mặt trầm xuống, đang muốn mở miệng nói chuyện, Lục Tiểu Thanh căm tức lão thái bà cậy mạnh bắt nạt yếu kia, ở trước khi Quận vương phi kia đang muốn lên tiếng, liền mắng: "Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, lại nói, dù sao ta cũng là người mà chủ tử nhà ngươi tự mình mời vào vương phủ, có thể ngồi chung một chỗ với Tấn vương gia, ngươi lại dám đối với ta bất kính như vậy. Tôn ti chẳng phân biệt được, đây là quy củ của vương phủ các ngươi hay sao? Đây là cách dạy dỗ hạ nhân của vương phủ các ngươi hay sao?"
Dừng lại một chút, một phen kéo Lục Tụ qua, nói: "Đây là nha hoàn mà Vương gia nhà các ngươi phái tới cho ta, thì đã là người của ta, ở trong này cũng chỉ có ta mới có tư cách ra tay đánh người, ngươi chỉ là một hạ nhân, dám vi phạm quy củ đánh người của ta, không biết chủ tử của ngươi đã dạy dỗ ngươi như thế nào? Người của ta là do ta quản, ngay đến cả gã đánh xe sai vặt của ta, Tấn vương gia cùng Vương gia nhà ngươi đều cho phép hắn ngồi một bàn, cùng ăn cơm với bọn họ, xưng hô tùy ý. Ngươi thật to gan dám ra tay đánh người của ta, ta muốn mời Tấn vương gia đến đây, lấy lại công đạo cho ta."
Chỉ cần là người có mắt, đều nhìn thấy rõ Lục Tiểu Thanh cùng Tấn vương gia có quan hệ tương đối tốt, quả thật ngay cả vì nàng mà cũng cho phép gã đánh xe sai vặt cùng Vương gia nhà mình, và Tấn vương gia cùng nhau ăn cơm, điều này ngày thường căn bản là một chuyện không dám tưởng tượng đến, hôm nay lại thật sự diễn ra ở trước mắt. Vương gia nhà mình nói như thế nào cũng là một Quận vương, mà Tấn vương gia nhưng lại là Thân vương, là con của hoàng đế đương triều, thân phận quan hệ đã có thể được cho là không khác nhau mấy
← Ch. 041 | Ch. 043 → |