Vay nóng Tinvay

Truyện:Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh - Chương 015

Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh
Trọn bộ 142 chương
Chương 015
Thần côn, cường giả?
0.00
(0 votes)


Chương (1-142)

Siêu sale Shopee


Lục Tiểu Thanh trong tay túm được bạc, tay phải ném quạt lông chim lên bàn, dùng sức vỗ vỗ mặt nói: "Ôi, mẹ ơi, miệng cười đến cứng ngắc, ai da, ai da, tay của ta. Mỏi chết mất, thật không biết Gia Cát Lượng kia luyện tập thế nào, chứ thế này thì quả thật là không phải dành cho người sống mà"

Đang lúc chà đạp khuôn mặt của mình, cách đó không xa có người nói: "Tái thần tiên, mời đi theo ta, huynh đệ của ta đang chờ, tính nhờ ngươi xem giúp một quẻ"

Lục Tiểu Thanh giương mắt, nhìn thấy ba công tử trẻ tuổi, trong đó một người trên mặt mỉm cười nhìn nàng, hai người khác quay lưng không nhìn thấy mặt, một thân khí thế phú quý bức người, không khỏi đảo mắt tưởng tượng "Chẳng lẽ mình thật sự có duyên, ngày đầu khai trương đã nhiều mối làm ăn như vậy, qua đó nhìn một cái, nếu không đúng thì chạy"

Không chút khách khí đi về phía ba người, rồi ngồi ở vị trí còn trống, Lục Tiểu Thanh tính toán, trước tiên là nói về người vẻ mặt ôn hòa, bên trái mình là người vẻ mặt lạnh lùng, cứng rắn, một cỗ khí chất nói không nên lời, làm cho Lục Tiểu Thanh cả người không thoải mái, lại nhìn sang người ngồi bên tay phải, trang phục hoa lệ, khuôn mặt không gợn sóng, không sợ hãi không giận không vui, ôn hòa, thản nhiên nhìn mình.

Lục Tiểu Thanh nhíu mày hỏi: "Các vị muốn xem gì?"

Người mở miệng lúc đầu nói: "Ba người chúng ta muốn tính xem gần đây sẽ gặp điềm gì?"

Lục Tiểu Thanh nhất thời thất thần, ngoan độc, thật là ngoan độc, ta làm sao mà biết ngươi gần đây sẽ gặp cái gì, ngươi thật đúng là đem Lão Tử làm thần tiên mà. Nàng đang muốn nói chính mình tính không ra, thì người ăn mặc sang trọng nhất mở miệng: "Chúng ta là người làm ăn, gần đây có quan tâm đến một chuyến hàng, ta và một bên khác cùng muốn, ngươi tính xem liệu chúng ta có cơ hội hay không?"

Lục Tiểu Thanh cả kinh "Không thể nào, tự nhiên lại gặp thổ phỉ, bất quá, nếu hắn không cướp tiền của ta, ta cần gì phải quan tâm nhiều như vậy" Nghĩ vậy, nàng lập tức giương mắt lên tươi cười "Chuyện làm ăn thì luôn mạo hiểm, luôn phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, ta thích"

"Tục ngữ nói ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, hơn nữa nghề này không cần tiền vốn mua bán, chỉ cần xem người ta phản ứng thế nào, quan hệ, trao đổi ra sao. Xuống tay phải nhanh, ngoan độc, chuẩn, lại chu toàn. Bất quá tiền lời lại là lớn nhất"

Trước khi nói hết, người nọ lập tức bật cười nói: "Ngươi coi chúng ta là cường giả sao?"

Lục Tiểu Thanh cười hắc hắc nói: "Người sống trên giang hồ không thể làm theo ý mình được, ta biết, ta biết. Nghề nghiệp là gì nói sau, chỉ cần kiếm tiền là được rồi, có thể ăn nhiều đến mập ú thì so với người khác cũng là "cường", ngươi quản người ta làm gì. Chỉ cần mình có tiền, có thể lên núi đánh hổ, lại có thể xuống biển bắt cá mập, chỉ cần có tiền trong tay là có ăn có uống. Người ta thường nói anh hùng không ở xuất thân thấp hèn, có tiền có thế mới là đại gia, khi có người giúp đỡ, sau một đêm phất nhanh, mười phần bùng nổ, làm người ta hâm mộ a~. Bất quá, cho vay nặng lãi là mạo hiểm lớn, thủ đoạn càng độc ác thì càng giàu có, con người sống cả đời, dù thế nào cũng muốn sống cho phấn khích, tình nguyện đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, hô một tiếng cả trăm người phải răm rắp nghe theo, cũng không tình nguyện đứng sau người khác, không chịu bị chà đạp, các ngươi nói xem có đúng không?"

Hoa y công tử lẩm bẩm nói: "Không chịu đứng sau người khác, không chịu bị chà đạp"

Lục Tiểu Thanh phe phẩy quạt lông chim nói: "Đúng vậy, nhìn trúng hàng hóa là xuống tay, nắm chắc mọi việc, nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh, cướp được chính là của ngươi. Đồ vật trên tay ngươi, dù sao người khác cũng phải nhìn sắc mặt của ngươi mà làm việc, nếu ngươi cao hứng thì cho hắn chút lợi ích, nếu mất hứng cho hắn đi chết. Nếu như bị người khác đoạt đi, ngươi lại phải xem ánh mắt của họ mà theo. Các ngươi cần gì phải quan tâm quy củ giang hồ mà làm gì, ta chỉ biết: được làm vua thua làm giặc, xuống tay trước mới có lợi."

Nam tử có vẻ mặt lạnh như băng đột nhiên nói: "Nếu ngươi phải đối mặt với huynh đệ một nhà với ngươi, ngươi cũng liều lĩnh xuống tay trước sao?"

Lục Tiểu Thanh ngạc nhiên nói: "Vì sao không? Là người một nhà, nếu không thể giữ hòa khí để cùng nhau phát tài, vậy ngươi quan tâm hắn nhiều như vậy làm gì. Nếu hắn muốn cùng ngươi tranh, ngươi vì sao không cùng hắn tranh. Phải biết rằng cái này chỉ có một, mà hai người đều muốn, không phải ngươi thì là hắn, huynh đệ người nhà mặc dù thân thiết, nhưng nếu muốn cướp thì vẫn phải ra tay. Về sau nếu cướp được, ngươi muốn thế nào thì sẽ được thế ấy"

Dừng một chút Lục Tiểu Thanh nghiêng người nhỏ giọng nói "Ngươi cùng huynh đệ tỷ muội tranh vị trí trại chủ sao"

Người có khí chất ôn hòa trách mắng: "Nói hươu nói vượn."

Hoa y công tử lại nghiêm trang nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Vậy nên làm như thế nào?"

Tranh giành gia sản đúng là tiết mục đáng để ta xem hơn, Lục Tiểu Thanh không khỏi nhẹ phe phẩy quạt lông chim nói: "Nếu như vậy, ta chỉ điểm phương thức cho ngươi, ngươi không từ thủ đoạn đi tranh, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, nếu đã là kẻ địch thì không có gì phải bận tâm, chỉ cần có người che chắn hộ, toàn bộ rửa sạch sẽ. Tất cả chờ ngươi tranh đoạt xong, sau đó đối đãi với người ta thật tốt là được, nếu không muốn đối tốt thì cũng không sao, tất cả đều do ngươi định đoạt. Nếu ngươi đến sau, để cho người khác đoạt mất, mặc kệ về sau hắn đối xử tốt với ngươi như thế nào thì vẫn là không ổn, ngươi đều phải chịu dưới quyền của họ. Nếu hắn cho phép ngươi tồn tại thì tốt, nếu không hắn chậm rãi làm suy yếu thế lực của ngươi, chỉ sợ đến ngày nào đó ngươi chết như thế nào cũng không biết ấy chứ."

Người mặt lạnh như băng quay đầu nhìn hoa y công tử nói "Hắn nói không sai." người khí chất ôn hòa hiển nhiên cũng cam chịu nghe Lục Tiểu Thanh nói, nhìn người bên cạnh. Hoa y công tử nhíu nhíu lông mày, hiển nhiên vẫn là do dự. Người mặt lạnh đột nhiên quay đầu hướng Lục Tiểu Thanh nháy nháy mắt, Lục Tiểu Thanh ngẩn người nghĩ rằng "Mình như thế nào lại thành thuyết khách thế này, thật là, trong vòng một ngày mà làm trọn vẹn hai nghề, mình thật là con mẹ nó thiên tài."

Nhướng mày hiểu được hoa y công tử do dự cái gì, tiểu thuyết và kịch truyền hình nhiều như vậy cũng không phải là chưa xem. Lục Tiểu Thanh nhẹ nhàng cười nói: "Không cần sợ hãi lời ra tiếng vào, có người ghen đỏ mắt nên mới gièm pha, nếu không có lời ra tiếng vào thì không phải con người. Người sống trên đời kiểu gì cũng sẽ có người khác nói ra nói vào, chỉ có thắng lợi mới có thể chặn miệng bọn họ, cho dù sau lưng không thiếu người nói không có đạo lý, nhưng bên ngoài người ta không thể không biết thời thế mà nịnh bợ. Nếu tâm ngươi không đủ ngoan độc, tay trói không chặt, như vậy ngươi chỉ có thể thất bại, nhớ kỹ, lịch sử không thừa nhận thất bại, thắng chính là chân lý, thất bại ở có lý đều trở thành vô lý. Đi làm một người có quyền sinh quyền sát trong tay đi, ở thời điểm ngươi làm cường giả, mặc kệ là ngươi lập nghiệp như thế nào, trong con mắt người đời, họ đều phải tỏ ra kính trọng ngươi"

Hoa y công tử thân mình chấn động, hai mắt như điện giật nhìn lướt qua Lục Tiểu Thanh, thấy Lục Tiểu Thanh nói nhẹ nhàng thanh thản, giống như hiện thực vốn nên là như vậy, trầm mặc nửa ngày mới tỉnh lại, hướng Lục Tiểu Thanh khom người liền xoay người rời đi, bên cạnh người mặt lạnh lập tức đứng dậy đuổi theo hắn.

Lục Tiểu Thanh vội hỏi "Không trả thù lao sao?"

Người khí chất ôn hòa cười nói với Lục Tiểu Thanh: "Nếu nói chúng ta là cường giả, ngươi còn dám lấy tiền."

Lục Tiểu Thanh phe phẩy quạt lông chim, bình tĩnh đến trước mặt hắn nói: "Ta thèm vào quản các ngươi là loại người nào, hỏi một chuyện lại trả lời sang chuyện khác, trả thù lao đi."

Người này cười nói: "Được, có lòng can đảm, trách không được dám nói ra những lời như vừa rồi, hy vọng mọi việc như lời ngươi nói, nếu có duyên thì sẽ còn gặp lại, tạm biệt" Dứt lời đưa cho nàng một thỏi bạc rồi bước nhanh rời đi.

Lục Tiểu Thanh chỉ cảm thấy hai tay nặng trĩu xuống, nhấc nhấc tay ước chừng khoảng mười lượng, Lục Tiểu Thanh nhất thời hắc hắc cười không ngừng nói: "Thiên hạ này vẫn có kẻ nhiều tiền đó thôi, hôm nay kiếm được mười lăm lượng, hôm qua dùng hết mười hai lượng, hắc hắc, xem ra ta không theo nghề này thì thật sự đã làm mai một tài hoa của mình mà, quả là thiên tài"

"Tái thần tiên, ngươi lại đây xem cho chúng ta đi." Lục Tiểu Thanh vừa quay đầu liền thấy phía trước có hai người quay lưng về phía mình, là hai nam tử, một người vừa mỉm cười vừa hướng nàng nói. Nhất thời hai ngón tay bắn ra nói: "Sinh ý tới cửa, tài thần ngoắc. Xem ra làm người nhiều khi gặp may mắn, nghĩ không lấy tiền cũng khó" Đặt mông ngồi xuống rồi hỏi: "Hai vị muốn xem cái gì?"

Chỉ thấy hai nam tử trước mắt, một người nho nhã tuấn tú, toàn thân tản mát ra vẻ ôn nhu cùng gió xuân, thản nhiên mỉm cười giống như ánh thái dương làm cho người ta có cảm giác ấm áp. Lại nhìn sang nam tử nhỏ tuổi hơn một chút trông trắng ngần xinh đẹp vô cùng, lông mi khóe mắt đều bướng bỉnh. Lục Tiểu Thanh không khỏi rùng mình một cái: "Tà môn, lại có nam tử lớn lên có bộ dáng như thế này sao, so với ta còn xinh đẹp hơn, thật sự là bậy bạ hết chỗ nói."

***********


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-142)