Vay nóng Tinvay

Truyện:Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ - Chương 58

Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ
Trọn bộ 68 chương
Chương 58
Nhậm chức
0.00
(0 votes)


Chương (1-68)

Siêu sale Lazada


Năm nay mùa thu đến rất sớm, một trận mưa to đi qua nhiệt độ liền giảm xuống, gió thu, lá rụng, thổi sạch cả thành phố.

Phía trước văn phòng cao ốc khiêm tốn nghiêm minh, một chiếc xe hơi màu đen có rèm che chậm rãi phanh lại, sau khi dừng hẳn lại Tiêu Tấn xuống xe, theo sát phía sau ông là Tiêu Tử Uyên với bộ dáng thuận theo, thanh bạch cao ngạo vô cùng, nhìn qua rất điềm đạm có một không hai.

Trong một văn phòng làm việc, người đàn ông trung niên mấy năm trước mặt mày vẫn tươi cười chào đón cha con hai người, ông ấy lần này cố ý nhìn Tiêu Tử Uyên mấy lần, lịch sự nho nhã, chín chắn giàu kinh nghiệm, chỉ sợ là đã hơn mấy năm trước rồi.

ở trong lòng ông không khỏi cười khổ một tiếng, con trai trưởng của nhà họ Tiêu này chính là người kế thừa vị trí của ông rồi.

cha Tiêu cũng không ở lại đây lâu, chỉ trò chuyện mấy câu, sau đó vỗ vai Tiêu Tử Uyên mỉm cười nói với người đàn ông trung niên bên cạnh, "Từ bộ trưởng, Tử Uyên đứa nhỏ vừa mới đến, cái gì cũng chưa hiểu, hi vọng ông có thể dạy dỗ nó nhiều hơn, thừa dịp này rèn luyện nó thật tốt."

Từ Phi cười ha hả gật đầu, cha Tiêu bỗng nhiên chuyển sang đề tài khác, giữa hai hàng lông mày cũng thêm vài phần nghiên nghị, "Từ bộ trưởng, Tử Uyên, tôi giao nó cho ông."

Từ Phi trong lòng cả kinh, "Chao ôi, ông yên tâm đi, ông về nói lại với ông cụ, ý của ông ấy tôi hiểu."

Cha Tiêu gật đầu cười, nhanh chóng rời đi.

Từ Phi cười tiễn Tiêu Tấn đến tận cửa rồi mới về phòng làm việc cùng với Tiêu Tử Uyên, cấp dưới của ông đang đứng trước cửa văn phòng đợi, "Kêu Giản Phàm, Ngụy Vũ Hạo, Lương Uyển Thu đi vào."

Sau đó lại hạ giọng nói với Tiêu Tử Uyên, "Bác gọi mấy người kia vào cháu nhìn xem."

Tiêu Tử Uyên khẽ vuốt cằm.

Ba người đẩy cửa đi vào, một người trong mấy người đó thấy Tiêu Tử Uyên thì dừng lại một chút, nhanh chóng lại khôi phục sự trầm tĩnh.

Tiêu Tử Uyên nhấp một ngụm trà mới ngẩng đầu nhìn qua, nhẹ nhàng gật gật đầu, cũng không thấy có động tác khác, trong lòng im lặng nhìn danh sách.

Ba người này ba năm trước đây anh đã gặp, cũng như theo lời anh nói, theo thời gian, đặc điểm từng người càng lúc càng rõ ràng, người sáng suốt vừa nhìn đã biết hết.

Giản Phàm, ở trong bộ phận đã ba năm, mạnh mẽ vang dội, là cánh tay đắc lực của bộ trưởng, rất được mọi người kỳ vọng, là một trong ba người có cơ hội nhất để được ngồi lêm vị trí kia. Không từ mà biệt, chỉ vì phía sau anh ta có nhà họ Giản chống lưng, nên hầu hết mọi người đều phải nể mặt anh ta ba phần.

Ngụy Vũ Hạo, là "Lão luyện" nhất trong bộ phận, tư cách và sự từng trải lâu nhất, kinh nghiệm phong phú xử sự khôn khéo, đáng tiếc gia thế hơi kém.

Lương Uyển Thu, vẻ mặt khôn khéo, là một cô gái có thể trụ vững ở nơi này, có thể tưởng tượng ra cũng không phải là một hạng người bình thường.

Người tên Lương Uyển Thu từ nhỏ anh đã quen biết, chỉ là sau khi cô đi theo cha chuyển bộ phận, anh cũng đã nhiều năm chưa thấy cô.

"Ngồi đi." Từ Phi nhẹ nhàng nâng đưa tay ra giới thiệu về cấp dưới của mình, "Giản Phàm, Ngụy Vũ Hạo, Lương Uyển Thu, đây là Tiêu Tử Uyên, đồng nghiệp mới tới."

Ở thời kỳ nhạy cảm như thế này lại có đồng nghiệp mới, khiến người ta cực kỳ chú ý.

Ba người vẻ mặt không thay đổi ngồi trước mặt Tiêu Tử Uyên, ánh mắt anh khép hờ khóe miệng khẽ cong lên toàn tâm toàn ý uống nước trà trong chén, bị ba người kia nhìn chằm chằm vào người không hề che dấu cũng không hề cảm thấy áp lực, vẫn bình tĩnh như thường.

Ba người vốn tưởng rằng người thanh niên trẻ tuổi trước mắt này chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi, đến ngay cả việc đối diện với người khác cũng không dám, ai ngờ một giây sau bỗng dưng cậu ta lại không có dấu hiệu báo trước ngẩng đầu lên. Một đôi mắt sắc bén và bình tĩnh, đi sâu vào lòng người, trên mặt cậu ta mang theo một nụ cười lễ phép tươi cười nhìn về phía mấy người hơi vuốt cằm.

Ba người đang ở trong sự khiếp sợ, lại không tự chủ được cũng đáp lễ với cậu ta gật đầu một cái.

Lương Uyển Thu nhanh chóng cười rộ lên, vẻ mặt hoạt bát nghịch ngợm, "Sớm đã nghe nói năm nay sẽ có một thanh niên đẹp trai tài giỏi được điều đến, vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, Từ bộ trưởng, ông tìm đồng nghiệp ưu tú như vậy vào đây, muốn để cậu ấy thế chỗ ngồi của ông sao?"

Tiêu Tử Uyên không khỏi ngước mắt lên nhìn Lương Uyển Thu một cái, chỉ vài câu nói ngọt ngào và vẻ mặt không hề thay đổi của cô gái này đã dẫn mọi người đến đề tài mà mọi người đều quan tâm, bàn về cấp bậc, cô không so sánh được với Giản Phàm, nói về tư cách và sự từng trải cô không thể nào so sánh được với Ngụy Vũ Hạo, cô cũng biết rằng dự tính của Tiêu Tử Uyên không ở chỗ này, nếu nói "Vượt cấp" cũng chỉ là vui đùa, xem ra cô chỉ muốn chia một chén canh mà thôi, cũng không phải là một người dựa vào cái miệng ăn nói ngọt ngào mà lấy lòng.

Từ bộ trưởng nghe thấy lời của cô nói nở nụ cười, "Vị trí của cô quan trọng như vậy, thiếu cô không được, sao có thể để người khác tùy tiện lên làm. Nội bộ đã quyết định rồi, chỗ trống của Lưu bí thư sẽ do Tiêu Tử Uyên đảm nhiệm, ba người các cô các cậu sau này phải cố gắng giúp đỡ cậu ấy."

Một câu nói đã kích thích hàng ngàn đợt sóng, ba người mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được.

Vị trí bí thư này từ trước đến nay là vị trí thăng chức nhanh nhất, mà vị trí này cũng lại là vị trí từ trước đến nay nóng nhất trong tay mọi người, trước mắt những vị trí quan trọng trong chính trị hầu hết đều đi lên từ vị trí này, cho nên ở nội bộ có nói, cách xưng hô "Cái nôi" này rất đúng, người được ngồi lên đây xem như được cả thiên hạ.

Trước đây ba người tranh đấu gay gắt, không nghĩ lại có người đến đây nhảy dù, đây coi như là dùng rượu tước binh quyền?

Ánh mắt của Tiêu Tử Uyên liếc nhìn vẻ mặt của ba người kia, trong lòng đã có chuẩn bị.

Cũng không bao lâu, Tiêu Tử Uyên đã đi ra khỏi văn phòng, đứng ở trước một chiếc xe đàn đựng một bên đường, cha Tiêu đang ở bên trong nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng động cũng không mở mắt ra, chỉ hỏi một câu, "Như thế nào?"

Tiêu Tử Uyên mỉm cười nhíu mày, "Giản Phàm."

Giọng nói của cha Tiêu mang theo nụ cười, "Giản Phàm là một người mạnh mẽ, nhưng mà tuổi trẻ lại năng động, lại có nền tảng, con không sợ anh ta dành mất quyền lực của con?"

Tiêu Tử Uyên cười khẽ một tiếng, "Không sợ."

"Nói một chút coi."

"Lương Uyển Thu sinh sai giới tính nhưng lại có ông ngoại rất tốt, Ngụy Vũ Hạo hoàn cảnh gia đình kém nhưng kinh nghiệm lại phong phú, Giản Phàm giới tính thích hợp, gia thế cũng ổn, đáng tiếc tính kiên nhẫn không cao, muốn nhanh chóng có công danh lợi lộc. Đề cửa Lương Uyển Thu lên, để lại Ngụy Vũ Hạo, phân chia quyền lực, ba người thế chia ba, áp chế lẫn nhau."

Cha Tiêu quay đầu lại nhìn anh, "Vậy con thiếu cái gì?"

Người con trai trẻ tuổi lộ ra vẻ mặt tương tự như ông, ung dung nói ra mấy chữ, "Con thiếu thời gian."

Cha Tiêu cuối cùng cũng khẽ cong khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười hài lòng.

Có lẽ ông cụ đúng, đứa bé này trời sinh để làm quan, cách nhìn người cực chuẩn, bước đầu tiên này đã sạch sẽ gọn gàng.

Tiêu Tử Uyên từ trên xe bước xuống, sau khi nhìn theo chiếc xe của cha Tiêu rời đi, quay người lại thì thấy Lương Uyển Thu đang đứng trên bậc thang, anh gật đầu lên tiếng chào sau đó rời đi, ai ngờ Uyển Thu bước từ trên bậc thang đi xuống.

"Lúc còn nhỏ chúng ta là hàng xóm, không biết anh còn nhớ em không."

Tiêu Tử Uyên giơ cổ tay lên chăm chú nhìn thời gian, nhàn nhạt trả lời, "Nhớ."

Lương Uyển Thu đối với câu trả lời của anh dường như rất vui mừng, còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng chưa kịp nói, Tiêu Tử Uyên đã lễ phép nói lời từ biệt, "Thật xấu hổ quá, anh còn có việc đi trước."

Lương Uyển Thu nhìn bóng lưng đó đến mất hồn, sau đó lại nhanh chóng bật cười.

Tiêu Tử Uyên trong ký ức của cô là một chàng trai xuất sắc nhìn rất ôn hòa nhưng lại rất khó gần, mà cô lại chỉ là một cô bé luôn im lặng đi theo phía sau anh.

Lúc Tùy Ức, Tam Bảo và Hà Ca ra khỏi bệnh viện đã thấy Tiêu Tử Uyên đang dựa vào bên cạnh xe chờ người, anh đang nghe điện thoại, ánh mắt nhìn về hướng khác.

Giữa trưa ngày mùa thua mát mẻ, ánh mặt trời sáng rỡ ở trên người anh thành vòng ánh sáng màu vàng óng ánh, đẹp mắt nhưng không chân thật.

Tam Bảo sợ hãi kêu lên, ngăn cản Tùy Ức Hà Ca, vẻ mặt thần bí, "Hỏi: dựa vào trên xe chờ bạn gái, ở góc độ nào là đẹp trai nhất?"

Trong đầu Tam Bảo vĩnh viễn tràn ngập những suy nghĩ kỳ quái, Tùy Ức giờ phút này lại không có chút hào hững nào cả, chỉ muốn chạy thật nhanh qua đó, ánh mắt cũng không nhìn Tam Bảo, mà nhìn chằm chằm vào hướng kia.

Hà Ca bị Boss Xuy mao xuy tỳ* ngược cho đến tận trưa, lời nói ác độc trước đây chưa từng nói bỗng dưng tăng cao, "Nếu vậy cũng phải xem là ai, nếu đổi lại là lời nói của căn bậc 250... cậu còn có thể đi về hướng đó không?"

(*) Xuy mao xuy tỳ: (Nói thật Du tìm mãi không hiểu ông thầy này tên như thế nào, đành để tên cv truyện vậy...các bạn thông cảm nhé) *cúi đầu xin lỗi*. Đây là tiếng trung của tên đó ạ, ai biết chỉ dùm Du vơi (吹毛吹疵的)

Lúc ấy trên website của trường Hà Ca nhìn thấy được một nửa trên gương mặt của Xuy mao xuy tỳ nên bị lừa gạt, hết sức vui vẻ báo thi nghiên cứu sinh của vị giáo sư đó, khi nhìn thấy người thực vị giáo sư kia chỉ cao đến mũi cô thì hét lớn mắc mưu rồi, trong cơn giận dữ liền đổi luôn biệt danh cho boss "Căn Bậc 250", bởi vì giáo sư đó chỉ cao 158.

Tùy Ức gật đầu đồng ý, "Nói có lý, mà còn phải dựa vào xe gì nữa? nếu như dựa vào máy cày thì?"

Tam bảo u oán nhìn hai người, tức giận đến mức không ngừng thở hổn hển.

Tùy Ức và Hà Ca không ngừng run run hai vai, Hà Ca vừa ôm vai Tam Bảo vừa đi vừa nói, "Đừng tức giận, chúng ta đi nào, đừng làm phiền hai vợ chồng người ta trao đổi chuyện gia đình. Tớ kể cho cậy nghe chuyện xưa, cậu biết không, có một loài cầm thú nhỏ rất đáng yêu gọi là con cóc, nếu như cậu đâm nó một cái, nó tức giận sẽ phồng lên như một quả khinh khí cầu, mắt đỏ bừng, phát ra tiếng hít thở ùng ục ùng ục, rất giống với cậu...."

Tiêu Tử Uyên vừa cúp điện thoại quay đầu lại đã thấy Tùy Ức đứng trước mặt anh, trong ánh mắt tràn đầy niềm vui, nhìn thẳng vào anh một lúc lâu mà cũng không đỏ mặt, rất lâu sau đó mới cười hỏi, "Vẫn còn đi nữa sao?"

Tiêu Tử Uyên cười kéo cô vào trong lòng, ở trên đỉnh đầu cô nhẹ giọng trả lời, "Không đi nữa."

Tùy Ức vốn nghĩ rằng Tiêu Tử Uyên rất vội, nhưng anh lại nhàn rỗi đến không thể tưởng tượng nổi.

Tùy Ức học nghiên cứu sinh phần lớn thời gian đều chạy đi chạy lại giữa hai nơi trường học và bệnh viện, có đôi khi cô rời khỏi bệnh viện trời đã khuya rồi, bắt xe buýt cũng không dễ dàng gì, nên cô đã thưe một căn phòng ở gần bệnh viện. Mỗi ngày Tiêu Tử Uyên đều xuất hiện đúng thời gian ở dưới phòng cô để đưa cô đi làm, lại xuất hiện đúng thời gian ở bệnh viện để đón cô tan ca.

Có một buổi chiều khi cô vừa từ bệnh viện trở về, đã thấy Tiêu Tử Uyên mặc tạp dề đứng trong bếp xào nấu món gì đó, cô thậm chí có chút nghi ngờ không biết có phải Tiêu Tử Uyên đã chuyển đến nhà cô để đi làm. Mỗi khi cô kéo lê thân thể mệt nhọc từ bệnh viện trở về, đã thấy Tiêu Tử Uyên không phải là đang nấu cơm thì chính là dọn dẹp phòng, trong lòng bạn gái như cô cảm thấy rất áy náy.

Cho đến có một ngày, Tùy Ức đang thay giày ở trước cửa chuẩn bị chào Tiêu Tử Uyên để đi làm, "Em có phải không đủ tư cách làm bạn gái có phải không?"

Tiêu Tử Uyên khẽ nghiêng đầu nhìn cô không nói lời nào, Tùy Ức do dự rất lâu cuối cung cũng đã hỏi ra thắc mắc trong lòng."Anh không phải đã bỏ việc rồi chứ?"

Tiêu Tử Uyên dù bận mà vẫn ung dung ời cười, chờ Tùy Ức nói xong mới hỏi, "Em không muốn nhìn anh nhàn rỗi hả?"

Tùy Ức hơi xấu hổ, "Không phải...... thế nhưng cảm giác này rất kỳ lạ......"

Tiêu Tử Uyên dựa vào cửa nghiêm túc nghe cô giải thích lung tung xong, "Em không cần cảm thấy kỳ quái, anh quên nói cho em biết, những ngày nhàn rỗi của anh đã hết, từ mai trở đi, anh sẽ rất bận."

Sau hôm ấy, Tiêu Tử Uyên đúng như lời anh nói, rất bận rất bận.

Có lúc Tùy Ức chuẩn bị đi ngủ, anh vẫn còn ở phòng làm việc làm thêm giờ hoặc đang ở trên bàn cơm xã giao. Hôm sau tỉnh dậy Tùy Ức sẽ nhìn thấy anh mặc quần áo chỉnh tề nằm trên ghế sofa ngủ say.

Có một lần Tùy Ức đứng dưới nhà thấy một chiếc xe tới đón Tiêu Tử Uyên, trong lúc vô tình cô liếc mắt nhìn biển số xe mới hiểu, tại sao gần đây Tiêu Tử Uyên lại bận rộn như vậy.

*****

thời gian Tiêu Tử Uyên đến cũng dần dần không có quy luật, mỗi lần đến đều gọi điện thoại đến trước hỏi cô có ở phòng hay không, nếu không ở nhà anh sẽ gọi điện thoại lại cho Tùy Ức trước khi đi ngủ, mà nếu ở nhà anh sẽ lên ngồi một lát.

Bình thường đến vào buổi tối, ngồi một lát lập tức đi. Có đôi khi mới vừa họp xong tới đây, có đôi khi vừa mới đi xã giao xong đang ngà ngà say, anh hình như rất mệt, mỗi lần chỉ lẳng lặng nhìn cô, khẽ mỉm cười, nói cũng không nhiều, không không giống như lúc xưa trêu chọc cô, Tùy Ức cảm thấy đau lòng rất nhiều cũng cảm giác được nhàn nhạt mất mát, bọn cô như thế này là càng lúc càng xa à?

Học y vốn rất khổ cực, hơn nữa Tùy Ức lại là học trò của giáo sư Hứa Hàn Dương đối với sinh viên của mình luôn luôn yêu cầu nghiêm khắc, Tùy Ức lại càng không dám có một chút buông lỏng nào, mỗi ngày ngoại trừ đến bệnh viện còn phải học để chuẩn bị thi, cảm thấy thời gian trôi rất nhanh, sự không cảm giác được trống rỗng.

Tùy Ức đi theo Hứa Hàn Dương ngồi một ngày trong phòng khám bệnh, khám xong bệnh nhân cuối cùng, mấy nghiên cứu sinh đi theo Hứa Hàn Dương cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Hàn Dương nhìn mấy học trò của mình, cười vung tay lên, "Được rồi, trong khoảng thời gian này mọi người cũng cực khổ, đi nhà về nghỉ ngơi đi! Ngày mai cuối tuần, cho các em nghỉ! Không cần đến."

Mấy học trò mặc áo trắng rõ ràng hết sức vui mừng còn làm bộ nín cười trả lời, "Không vất vả không vất vả."

Kết quả Hứa Hàn Dương chân trước vừa mới đi, liền có người kêu rên lên.

"Đây không phải là cuộc sống của con người mà, ngày hôm qua tớ viết luận văn đến rạng sáng, hôm nay mới sáu giờ đã thức dậy đến đây rồi!"

"Ai mà không như vậy, tối hôm qua tớ cùng vào phòng mổ cùng giáo sư, đứng ròng rã bốn giờ!"

"Thật không dễ dàng hôm nay được nghỉ sớm, chúng ta cùng đi ăn cơm đi, ăn cơm xong tối đi PV(hát), cho thoải mái!"

"Được được được!"

Mấy học trò này đều là nghiên cứu sinh do Hứa Hàn Dương hướng dẫn trong hai năm qua, có thạc sĩ có bác sĩ, tuổi tác hơn kém nhau cũng không nhiều, bình thường rất hay đi chơi cùng nhau.

Lúc thu dọn đồ có người gọi Tùy Ức đi cùng, "A Ức, cùng đi đi!"

Tùy Ức suy nghĩ, mấy hôm nay Tiêu Tử Uyên không đến, cô sợ hôm nay anh đến cô lại không ở nhà, nên đã lắc đầu từ chối, "Tớ đêm nay có việc, không đi được."

Người nọ mặt tiếc nuối, "Vậy được rồi."

Tùy Ức thu dọn xong đồ, lúc thay xong quần áo chuẩn bị về phòng, thì trên hành lang gặp Hứa Hàn Dương, đang cầm theo một cái túi màu đen lớn vẻ mặt lo, thấy Tùy Ức bỗng nhiên mày giãn ra.

Trong lòng Tùy Ức run lên, không phải bị bắt đi làm việc chứ?

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng lại cũng chỉ có thể lễ phép chào hỏi, " giáo sư Hàn."

Hứa Hàn Dương cười gật đầu, "Còn chưa đi sao, vừa đúng lúc, có một bệnh nhân đưa cho thầy hai con vịt hoang tử (Vịt hoang, Vịt trời), thầy ăn không hết, này, em cầm về một con."

Vừa nói vừa đưa cho Tùy Ức, Tùy Ức ngạc nhiên, không nhịn được hơi nghi ngờ nhìn Hứa Hàn Dương.

Hứa Hàn Dương từ trước đến giờ không bao giờ nhận bất cứ thứ gì của bệnh nhân, về chuyện này Tùy Ức mới đi theo Hứa Hàn Dương hơn một năm nên hiểu rõ nhất.

Hứa Hàn Dương nhìn Tùy Ức sững sờ một lúc lâu cũng không nhận cũng không nói gì cả hơi kỳ lạ nhìn qua, vừa nhìn ánh mắt của cô đã hiểu, nên đã cười giải thích, "Là cha mẹ của bệnh nhân giường số 15 đưa đến, hai vợ chồng già nói điều kiện gia đình khó khăn, bắt được hai con vịt này mất không ít công sức, tuổi đã lớn như vậy, nếu thầy không lấy họ cũng không yên tâm, nên thầy nhận, đưa cho bọn họ ít tiền xem như là thầy mua."

Lúc này Tùy Ức mới hiểu, xấu hổ không dám nhận, "Giáo sư mang về nhà ăn đi, hoặc là cho các anh chị khác ạ."

Hứa Hàn Dương cười, "Thầy là một ông già, làm sao có thể ăn nhiều như vậy, mấy anh chị trên khóa em chạy trốn nhanh như vậy, thầy làm sao đuổi theo, cô bé như em gầy tong teo yếu ớt, ăn nhiều thịt một chút để bồi bổ, nếu không sau này lên bàn mổ tay run làm sao mà cầm được dao."

Lời tự giễu của Giáo sư khiến cho Tùy Ức sau khi nghe xong cảm thấy chua xót, cả cuộc đời của giáo sư dâng hiến cho y học, không kết hôn không có con cái, hình như vĩnh viễn đều cô đơn một mình.

cô vươn tay nhận lấy, có chút xúc động, "Giáo sư thầy chú ý giữ gìn thân thể."

Thật ra thì Hứa Hàn Dương trước kia đã nghe thấy sinh viên trong viện y học nhắc đến Tùy Ức, nhưng chưa từng gặp. Sau này Ôn Thiếu Khanh lại cố ý gọi điện thoại đến tiến cử cô, chỉ nói đơn giản mấy chữ, thông minh lanh lợi, có thể thật sự là học trò của người muốn tìm.

Hưa Hàn Dương lúc ấy phản ứng đầu tiên là, "Bạn gái?"

Ôn Thiếu Khanh nhẹ cười, trả lời lại hai chữ, "Không dám."

Ông không biết Tùy Ức nhưng hiểu rất rõ về Ôn Thiếu Khanh, Ôn Thiếu Khanh ánh mắt cực cao rất ít khi khen ngợi người khác, ông cũng thật sự muốn nhìn thấy cô bé này.

Lúc thi vòng hai ông cố gắng quan sát thật kỹ, ở nơi nôn nóng nảy xã hội bất an này, khó có được một cô gái trong lòng bình tĩnh đến như vậy, là một kho tư liệu sống về y học. Sau này tiếp xúc nhiều lần hơn cũng dần dần hiểu rõ, cô bé này thông minh xinh đẹp lại rất cố gắng, đi theo ông đến từng phòng bệnh, phòng mổ cực nhọc là chuyện bình thường, cô bé cũng không than phiền một câu, đối với bệnh nhân cũng rất kiên nhẫn, trên miệng ông không nói, nhưng trong lòng rất vừa ý, cũng sẵn lòng dạy cô bé nhiều thứ hơn, trong tay ông một chỉ tiêu lên chức, cũng muốn giữ lại cho cô bé, chỉ là chưa nói thẳng với cô bé mà thôi.

Hứa Hàn Dương cười gật đầu, "Được rồi được rồi, mau về nghỉ ngơi đi!"

Tùy Ức đem theo vịt hoang tử đi đến cửa bệnh viện mới sực nhớ đến gì đó, xoay người lại đi đến dãy nhà học Đông Y tìm Tam Bảo, từ chỗ Tam Bảo từ từ tìm mấy thứ rồi mới rời khỏi bệnh viện, từ bệnh viện đi ra lại đi siêu thị mua thức ăn, vừa về đến phòng đã vào gian bếp bắt đầu bận rộn.

Cho thêm một ít rượu và gia vị vào nồi nước, Tùy Ức cho thêm hoàng kỳ, hoài sơn, đảng sâm, táo đỏ vào, sau khi đun sôi nước rắc thêm một ít cẩu kỷ vào, hạm nhỏ lửa từ từ hầm.

Tùy Ức đứng trong một gian phòng ngập tràn hương thơm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, hình như đang đợi gì đó, dưới tầng thỉnh thoảng có đèn xe từ xa đến gần, nhưng chiếc xe quen thuộc kia vẫn mãi không xuất hiện.

Tùy Ức nghĩ là Tiêu Tử Uyên hôm nay sẽ không đến, liền kéo rèm cửa sổ xuống dự định tắm rồi đi ngủ, ai ngờ lại nghe thấy tiếng chuông cửa.

Cô ở đây bình thường căn bản không ai đến đât, thời gian này lại càng không có người đến. Tùy Ức mở cửa thế nhưng lại thấy Tiêu Tử Uyên đứng ở ngoài cửa.

Vẻ mặt cô vui mừng, "Không thấy xe của anh đâu cả, làm sao anh đến đây được?"

Tiêu Tử Uyên nhìn Tùy Ức cười cũng mỉm cười theo, "Chiếc xe đó đưa đi bảo dưỡng rồi, tài xế lái một chiếc xe khác đưa anh đến đây."

Trong giọng nói của anh mang theo nồng đậm sự mệt mỏi, vừa vào cửa đã lười biếng ngồi vào trên sô pha, khép hờ mắt lại, một bàn tay bấm vào trán, không nói câu nào.

Tùy Ức rót cho anh một ly trà, sau đó ngồi bên cạnh nghế sofa mà anh đang ngồi, nghiêng đầu nhìn anh, dưới mắt anh có một quầng thâm màu xanh, không biết đã thức mấy hôm rồi.

Tiêu Tử Uyên day day trán, cố gắng giữ vững tinh thần bưng chén lên nhấp một hớp, cong mặt nhíu mày nhìn cô, "Anh nhớ hình như em học lâm sàn, lúc nào thì lại bắt đầu nghiên cứu thuốc rồi?"

Tùy Ức nhoẻn miệng cười, có chút nghịch ngợm, "Em đi đến chỗ Tam Bảo bớt xén đó, thầy giáo hương dẫn của cô ấy cảm thấy hứng thú với những vị thuốc này. Mỗi ngày đều để cô ấy nghiên cứu những thứ này, cúc vạn thọ, lá cúc ngọt, mã tiên thảo, lá hương phòng, bì chanh lại còn cả nhục quế nữa, em cho thêm một ít mật ông, thư dãn an thần, rất có hiệu quả, trong bệnh viện rất nhiều bác sĩ Tây y tìm Tô giáo sư nhờ chỉ dạy phương thức uống trà này.

Tiêu Tử Uyên khóe miệng chứa đựng nụ cười, lẳng lặng nghe Tùy Ức vừa nói vừa cười.

"Mệt mỏi à? Ngủ một lát nhé?" Tùy Ức bị anh nhìn thấy xấu hổ nên chuyển đề tài khác.

Tiêu Tử Uyên nhẹ nhàng xoa mặt Tùy Ức, trên các góc cạnh của gương mặt không biết từ lúc nào đã lây nhiễm ý cười, anh kéo cô ngồi lên đùi anh, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, giọng nói khản đặc vang lên trên đỉnh đầu cô.

"A Ức, mỗi ngày anh vui vẻ nhất là lúc có thể ngồi bên cạnh em, nhìn em cười."

Nếu như em cười, xuân về hoa nở.

Tùy Ức mát xa đầu của anh một lát, mười ngón ta xuyên qua mái tóc đen tuyền dày đặc của anh, Tiêu Tử Uyên chôn ở trước ngực cô nặng nề thở dài, dường như rất thỏa nãn.

Sau lại bệnh viện ca cấp cứu gấp, Tùy Ức được người ta kêu đến hỗ trợ, đến lúc về lần nữa thì Tiêu Tử Uyên đã ngủ rồi.

Tùy Ức đứng trước cửa ngẩn người.

Một phòng yên tĩnh, trong phòng chỉ để lại một chiếc đèn tường, ngọn đèn màu da cam làm cho căn phòng phủ lên một tầng không khí ấm áp. Anh lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, nhắm mắt lại, cặp lông mi dài dày đặc im lặng nhắm lại, để lại một vùng bóng râm. Sóng mũi cao thẳng giờ phút này cực kỳ mê người, cô đã nhìn vô số lần gò má có chút không chân thực đẹp đẽ kia, khiến cho cô thật sự muốn đưa tay sờ thử một chút.

Anh chắc hẳn là rất mệt, lúc xưa Tùy Ức vừa đến gần anh đã tỉnh lại, nhưng bây giờ cô đứng bên cạnh nhìn anh lâu như vậy mà anh cũng không tỉnh. Tùy Ức đi đến phòng ngủ ôm chăn mỏng đắp lên người anh, sau đó rón rén đi vào phòng bếp nấu cơm.

Một lúc sau Tùy Ức ngầm trộm nghe âm thanh trầm thấp khàn khàn, nên đã đi ra ngoài xem, Tiêu Tử Uyên đã ngồi dậy, đang gọi điện thoại.

Vội vã dặn dò mấy câu nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó sững sờ ngồi ở đó, nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt không chút thay đổi, bóng lưng tiêu điều cô đơn lạnh lẽo.

Tùy Ức đứng sau lưng anh, trong lòng bỗng nhiên trống rỗng, chua xót khó nhịn, trên vai anh gánh rất nhiều áp lực. Danh lợi trong mỗi con người luôn là một mối quan hệ phức tạp, nước sâu như vậy, mỗi bước đi đều phải suy tính kỹ càng, anh cũng rất mệt mỏi rồi.

Có người thất thế, có người thăng chức. Thủ đoạn, tính kế, lục đục đấu đá, ngươi lừa ta gạt, cô suy nghĩ đã cảm thấy mệt mỏi, khó nhất đoán nhất chính là lòng người.

Trong lòng Tùy Ức cũng có lo lắng, nhưng cô vẫn nhớ, buổi chiều hôm đó, anh từng nhẹ cười nói với cô.

Bất kể tương lại anh trở thành người như thế nào, ở trước mặt em vẫn là một Tiêu Tử Uyên mà em biết.

Tùy Ức đang suy nghĩ miên man thì thấy Tiêu Tử Uyên móc ra một điếu thuốc, nhanh chóng có một đốm lửa và làn khói tản ra, anh hít một hơi sau đó mới đột nhiên nhớ đến mình đang ở đâu, có chút phiền muộn dập tắt, sau đó muốn đứng lên mở cửa sổ, ai ngờ quay lại đã thấy Tùy Ức đứng sau lưng anh.

Tùy Ức giống như không thấy gì cả, cười bước tới, thanh âm nhẹ nhàng hỏi, "Anh tỉnh rồi à?"

Không biết Tiêu Tử Uyên là quá mệt mỏi hay là vì mới tỉnh ngủ, hoặc là chột dạ, phản ứng rất chậm nhẹ gật đầu, như một đứa bé đã làm sai chuyện gì.

Tùy Ức không nhắc đến chuyện lúc trước, nghiêng đầu hỏi, "Vậy chúng ta ăn cơm nhé? Em dùng vịt hoang nấu canh, vằn thắn tôm thịt, anh có muốn ăn một chút không?"

Tiêu Tử Uyên rửa mặt ra ngoài ngồi ở trước bàn cơm, nhìn những viên vằn thắn nhỏ đáng yêu đang nằm trong chiếc bát sứ màu trắng như tuyết, mùi thơm tỏa bốn phía, trên có rắc vài sợi tảo tía và trứng thái mỏng, Tiêu Tử Uyên dùng chiếc đũa gắp lên, cắn một cái, nhẹ nhàng khoan khoái không ngấy, trong miệng đều là mùi thơm ngát.

Anh đã một ngày không ăn cơm, bữa tiệc tối thức ăn đầy bàn thế nhưng anh một chút khẩu vị cũng không có, nhưng bây giờ cảm thấy đói bụng.

Tùy Ức nấu một nồi, cô chỉ ăn một chén nhỏ, những thứ khác toàn bộ bị Tiêu Tử Uyên ăn sạch.

Tùy Ức nhìn anh ăn gần xong mới thử thăm dò nói, "Nếu như anh có chuyện gì lo lắng, có thể nói với em."

Tiêu Tử Uyên ngẩng đầu nhìn cô, bất đắc dĩ cười, "Mấy chuyện tầm thường vụn vặt, dơ bẩn không chịu nổi, không muốn em lo lắng đến chuyện này."

Anh vốn là người thanh cao, những chuyện rắc rồi của các thế hệ trong gia đình này anh căn bản không để vào mắt, nhưng lại bất đắc dĩ sinh ra ở trong một gia đình như vậy, mà lại ở một vị trí như thế này,

Tùy Ức đưa tay nắm lấy bàn tay anh đang đặt trên bàn, trịnh trọng nhìn vào ánh mắt Tiêu Tử Uyên nói, "Nhưng em muốn biết."

Em không muốn trốn ở phía sau anh, emmuốn đứng ở bên cạnh anh.

Tiêu Tử Uyên biết tâm ý của cô, trầm ngâm một chút, "Cuối tuần này trong phòng ban có tổ chức thi đấu cờ vua, anh dẫn em đi cùng nhé?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-68)