Truyện:Quay Hay Lắm, Lần Sau Đừng Quay Nữa - Chương 059

Quay Hay Lắm, Lần Sau Đừng Quay Nữa
Trọn bộ 105 chương
Chương 059
0.00
(0 votes)


Chương (1-105)

Cuộc chiến trong giới giải trí vẫn chưa kết thúc, nhưng hướng đi của dư luận đã bắt đầu rõ ràng.

Khi nhận ra mọi thứ đã không thể cứu vãn, những mối 𝐪υ*@*𝖓 𝐡*ệ chặt chẽ trong "vòng tròn" này nhanh chóng tan rã.

Thậm chí, một vài đạo diễn phim kinh dị đã chủ động đứng ra vạch trần những "quy tắc ngầm" trong giới, kể về cách họ bị ép buộc phải "theo dòng" như thế nào. Không chỉ nhân cơ hội này để "tẩy trắng", họ còn nhận được lượng lớn sự chú ý và một nhóm người hâm mộ đồng cảm.

Khi thấy có người hưởng lợi từ việc phơi bày sự thật, ngày càng nhiều người khác cũng đứng ra tố cáo.

Từ việc tổ chức các nhóm nhỏ để cô lập những đạo diễn mới bước chân vào ngành, đến việc chèn ép các đạo diễn trẻ không chịu cúi đầu đến mức họ phải rời khỏi nghề, rồi đến vấn đề phân chia lợi nhuận không công bằng.

Thậm chí, có người tiết lộ rằng một số bộ phim còn phải chia lợi nhuận cho những người chẳng liên quan gì đến bộ phim, nếu không thì dù phim có hoàn thành cũng không thể ra rạp. Nguồn vốn còn bị chia chác ngay từ khi phim chưa quay, mà phần lớn số tiền này được ám chỉ là để đưa cho nhân vật quyền lực nhất trong giới.

Nước càng bị khuấy đục, thông tin được tiết lộ càng ngày càng nhiều, trong đó có cả những giao dịch tài chính với số tiền không rõ ràng. Thực hư ra sao thì không ai dám khẳng định.

Sau đó, người ta phát hiện ra rằng trong cơn bão dư luận này, Từ Thành, người được coi là "ông trùm" lại hoàn toàn không lộ diện.

Cho đến chiều, các bản tin bắt đầu đồng loạt đưa tin rằng đạo diễn Từ Thành đã nhập viện điều trị từ hôm qua do sức khỏe không ổn.

Khi lướt thấy tin tức này, Tần Nhạc cảm thấy khá vi diệu. Thời điểm nhập viện này thật sự được chọn rất chính xác.

Quả nhiên, sau khi tin tức được tung ra, dưới những bài viết tiêu cực liên quan đến Từ Thành trên mạng xã hội, đã xuất hiện nhiều ý kiến khác nhau.

Một số người bắt đầu liệt kê những bộ phim kinh dị nổi tiếng mà ông ta từng đạo diễn và thành tích phòng vé đáng nể của chúng. Có người nhắc đến việc ông ta đã nâng đỡ bao nhiêu tài năng trẻ trong ngành, hay kể về sự cố suýt mất mạng khi quay phim và việc giờ đây ông ta già yếu, bệnh tật phải nhập viện.

Mặc dù không nói thẳng, nhưng họ cố tình ngầm ám chỉ rằng những lời tố cáo trên mạng xã hội không liên quan đến Từ Thành. Rốt cuộc, ông ta là người yêu nghề, phẩm chất cao quý, đã thành công đến mức không thiếu tiền nên chắc chắn sẽ không làm những chuyện bẩn thỉu vì lợi ích.

Đội ngũ PR của Từ Thành vẫn đang nỗ lực để "tẩy trắng" cho ông ta và cách làm này không phải lần đầu tiên họ áp dụng nhưng quả thật nó rất hiệu quả.

Tuy những thông tin được tiết lộ trong giới khá chấn động, nhưng chưa chắc có thể liên hệ trực tiếp đến Từ Thành. Chỉ cần không để lại bằng chứng xác thực, thêm phần dẫn dắt dư luận, sự việc này qua đi thì cùng lắm chỉ khiến danh tiếng của ông ta bị tổn hại đôi chút.

Tần Nhạc cũng không hy vọng có thể khiến ông ta thất bại thảm hại trong lần này, nhưng ít nhất trong một thời gian dài tới đây, cô nghĩ mình sẽ không phải gặp lại Từ Thành nữa.

Sau khi lễ trao giải La Lam kết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi Lam Hải Tinh. Khi Tần Nhạc vẫn còn phân vân về thời gian đặt vé tàu vũ trụ thì người nhà họ Tạ bất ngờ tìm đến.

Người gặp cô là Tạ Tân, con gái thứ hai của Tạ Tân Hoa. Cô hai của nhà họ Tạ này trông rất sắc sảo, khí chất vô cùng mạnh mẽ.

Cô ấy gõ cửa phòng Tần Nhạc, thẳng thắn bày tỏ ý định: muốn mời Tần Nhạc ăn tối tại nhà hàng của khách sạn, nhân tiện thảo luận về bản quyền phim.

Tần Nhạc không có ý định bán bản quyền cho công ty Lĩnh Vực, nhưng cũng không ngại tìm hiểu giá cả thị trường từ Tạ Tân.

Tầm hơn sáu giờ chiều, cô đến nhà hàng trên tầng thượng của khách sạn. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, cô bước tới bàn duy nhất có người ngồi.

Tạ Tân nhìn Tần Nhạc đang bước tới, gật đầu nhẹ để chào, sau đó liếc qua Tạ Ngôn, người bị ba cô ấy ép đi cùng.

Vốn dĩ Tạ Ngôn luôn bất hòa với Tạ Tân. Nếu không phải trước đó vì bị ba mắng, lại muốn gặp Tần Nhạc thì chắc chắn anh ta sẽ không chịu ở đây.

Kìm nén sự khó chịu với Tạ Tân trong lòng, Tạ Ngôn đứng dậy, ân cần kéo ghế cho Tần Nhạc.

Tần Nhạc không hề tỏ ra bất ngờ trước sự xuất hiện của Tạ Ngôn. Cô chỉ nói một tiếng cảm ơn rồi ngồi xuống ghế.

Đợi Tạ Ngôn cũng yên vị, Tạ Tân mới hơi áy náy nói: "Nghe nói trước đây em trai tôi đã có lời nói không đúng mực khiến đạo diễn Tần khó chịu. Hôm nay tôi đưa cậu ấy đến mà không báo trước, mong cô bỏ qua."

Quả thực Tạ Tân rất thẳng thắn, chẳng hề nể mặt Tạ Ngôn.

"Cô Tạ khách sáo rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi." Tần Nhạc trả lời lịch sự, như thể thực sự không để ý chuyện đó.

Thấy vậy, Tạ Ngôn đắc ý liếc nhìn Tạ Tân. Trước đó, thậm chí Tạ Tân còn yêu cầu anh ta phải xin lỗi Tần Nhạc, đúng là chuyện hoang đường.

Tạ Tân âm thầm thở dài. Tuy chuyện Tạ Ngôn làm không gây tổn hại thực sự cho Tần Nhạc, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ không ghi nhớ trong lòng.

Trước khi Tạ Ngôn kịp nhảy vào tranh giành bản quyền phim với Tần Nhạc, Tạ Tân đã tìm hiểu khá kỹ về cô.

Bị giảng viên chèn ép khi còn đi học, nhưng vừa tốt nghiệp, Tần Nhạc đã nhanh chóng phản công, khiến người đó không ngẩng đầu lên nổi. Tạ Tân không tin cô là người rộng lượng hay dễ dàng tha thứ.

Dù vậy, Tạ Tân đánh giá năng lực của Tần Nhạc rất cao. Theo cô ấy, dù bản quyền phim hiện tại của Tần Nhạc còn ít, nhưng tiềm năng của cô là không thể bàn cãi. Nếu có thể dùng cách chia lợi nhuận để gắn kết Tần Nhạc với công ty thì đây sẽ là một nước đi thông minh. Đáng tiếc là ba cô ấy không đồng ý.

Dẫu cuộc trò chuyện chưa bắt đầu, Tạ Tân đã dự cảm rằng việc đàm phán bản quyền phim với Tần Nhạc sẽ không dễ dàng.

Trong bữa tối, cuộc trò chuyện chủ yếu xoay quanh các tác phẩm của Tần Nhạc. Tạ Tân đã rất nghiêm túc xem qua tất cả các bộ phim của cô, và cô ấy thực sự là một khán giả tinh tế. Thậm chí, Tạ Tân có thể đoán được cảm xúc và suy nghĩ của Tần Nhạc khi quay phim thông qua một vài chi tiết trong kịch bản.

Bất kỳ nhà sáng tạo nào cũng rất yêu thích những khán giả như vậy, nên cuộc trò chuyện giữa họ vô cùng thoải mái.

Mãi đến khi chủ đề chuyển sang bản quyền của [Kinh Hồn], Tạ Tân không hỏi giá mà trực tiếp đưa ra một con số khiến Tần Nhạc sửng sốt: một trăm triệu tinh tệ.

Dù biết rằng chia sẻ lợi nhuận sẽ mang lại giá trị lâu dài hơn, nhưng một trăm triệu tinh tệ không phải là con số nhỏ. Tần Nhạc chắc chắn rằng, dù bất kỳ công ty nào đánh giá, bản quyền bối cảnh của [Kinh Hồn] cũng không thể đạt đến mức giá đó.

Đúng là thế giới quan của [Kinh Hồn] rất mới lạ, nhưng còn rất nông, ứng dụng vào thực tế chỉ nghĩ đến việc xây dựng một ngôi nhà ma ám. Nhưng trước đó, Song Hồ Tinh đã bắt đầu phát triển những địa điểm tương tự.

"Không biết đạo diễn Tần thấy thành ý của tôi thế nào?"

Tạ Ngôn nhìn Tạ Tân bằng ánh mắt như nhìn người điên. Ngay cả anh ta cũng biết mức giá này là quá hoang đường. Nhưng Tạ Tân không hề dao động.

"Tôi cảm nhận được thành ý của cô Tạ, nhưng tôi nghĩ chắc hẳn cô cũng có điều kiện bổ sung? Không bằng nói rõ luôn đi." Tần Nhạc không tin Tạ Tân tùy tiện đưa ra giá như vậy.

Tạ Tân nghe vậy mỉm cười: "Quả nhiên không thể giấu được đạo diễn Tần."

Cô ấy nhẹ nhàng đẩy chén đĩa trước mặt sang một bên, hơi nghiêng người, ánh mắt tò mò nhìn Tần Nhạc: "Khi tôi xem [Kinh Hồn], tôi đã tự hỏi: Sau khi con người 𝖈♓.ế.🌴 đi biến thành ma, vậy cuối cùng 𝖑ï𝐧●𝖍 ♓ồ●𝐧 sẽ đi về đâu? Những con ma mà cô tạo ra, chỉ là một yếu tố kinh dị riêng lẻ thôi sao?"

Tần Nhạc cảm thấy nếu Tạ Tân không mang họ Tạ, cô chắc chắn sẽ muốn kết bạn với đối phương.

"Cô muốn dùng một trăm triệu tinh tệ để mua bản quyền, bao gồm cả hệ thống thế giới hoàn chỉnh liên quan đến ma đúng không?"

"Vậy là thật sự có một hệ thống thế giới hoàn chỉnh ư?" Mắt Tạ Tân sáng lên.

Sau lễ trao giải La Lam, nhiều người gặp vận rủi, nhưng Tần Nhạc lại trở thành người chiến thắng lớn nhất. Sức nóng và độ thảo luận của [Kinh Hồn] vẫn không ngừng tăng cao. Bộ phim kinh dị kinh phí thấp này không chỉ phá vỡ thế độc quyền của các bộ phim kinh dị về Trùng tộc, mà còn thu được danh tiếng tuyệt vời cùng sự chú ý lớn.

Chỉ trong thời gian ngắn, Tần Nhạc đã thành công in sâu yếu tố "ma" vào tâm trí khán giả. Và khán giả chắc chắn sẽ hứng thú với nhiều thiết lập liên quan đến "ma" hơn nữa.

Không chỉ khán giả, mà theo những gì Tạ Tân biết, một số đạo diễn cô ấy quen đã bắt đầu muốn đi theo hướng của Tần Nhạc để làm phim kinh dị kiểu mới.

Ngành này vốn dĩ là như vậy, ý tưởng của một số người thì không đáng giá, nhưng của một số khác lại là báu vật. Tạ Tân sẵn sàng trả một trăm triệu tinh tệ để mua ý tưởng trong đầu Tần Nhạc.

"Đúng vậy." Tần Nhạc khẳng định.

"Vậy thì......."

Khi ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của Tạ Tân dừng lại trên gương mặt cô, Tần Nhạc từ chối mà không hề do dự: "Rất tiếc, hiện tại tôi chưa có ý định bán chúng."

Tạ Tân có hơi thất vọng, nhưng cô ấy đã dự liệu trước kết quả này: "Vậy còn bản quyền bối cảnh của Kinh Hồn?"

"Cô Tạ đến muộn một bước rồi. Trước đó, tôi đã ủy quyền một phần bản quyền bối cảnh cho Cục Du lịch của Song Hồ Tinh......"

Tần Nhạc chưa kịp nói xong, Tạ Ngôn đã ngắt lời: "Đừng nói vòng vo nữa, bao nhiêu tiền thì cô sẽ bán?"

"Tạ Ngôn." Tạ Tân gọi tên em trai với giọng cảnh cáo.

Tạ Ngôn vốn đã quen thói kiêu ngạo, không nghe lời Tạ Tân, càng không chịu nổi việc Tần Nhạc liên tục từ chối. Trong mắt anh ta, Tần Nhạc đã chịu bỏ thời gian ra đây đàm phán thì chắc chắn có ý định bán bản quyền, chỉ là cô đang giở trò để nâng giá thôi.

Không thèm để ý đến Tạ Tân, Tạ Ngôn nhìn chằm chằm Tần Nhạc, giọng điệu đầy chế giễu: "Chúng tôi thừa sức trả giá cao hơn, vấn đề là cô có xứng không?"

"Tính cách của anh Tạ vẫn tệ như mọi khi." Tần Nhạc chẳng buồn đôi co với Tạ Ngôn. Cô chỉ nhìn sang Tạ Tân: "Nói chuyện với cô Tạ rất thú vị. Hẹn gặp lại cô vào dịp khác."

Thấy Tần Nhạc định rời đi, Tạ Ngôn còn không quên buông lời đe dọa: "Cô nghĩ rời khỏi đây hôm nay, sẽ còn ai dám trả giá cho cô nữa à?"

Tần Nhạc không buồn đáp lại, đứng dậy rời đi.

Sắc mặt Tạ Tân trầm xuống, không phải vì Tần Nhạc, mà vì Tạ Ngôn.

Thương vụ không thành thì không sao, miễn là đã gây được ấn tượng ban đầu thì sau này vẫn còn cơ hội hợp tác. Nhưng những lời Tạ Ngôn vừa nói đã khiến cô ấy không còn cách nào để cứu vãn tình hình.

Cô ấy thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của ba mình. Làm sao một người ngạo mạn, vô dụng như Tạ Ngôn có thể khiến Tần Nhạc để mắt đến? Cớ sao lại bắt cô ấy dẫn anh ta ra ngoài để bẽ mặt thế này?

Khi hai chị em họ Tạ trở về nơi ở, họ phát hiện ngoài ba mình, còn có một vị khách đến thăm.

Tạ Ngôn nhìn thấy Vưu Chính Phong đang nịnh nọt ba mình thì không khỏi bĩu môi. Anh ta không hiểu nổi tại sao anh ba lại coi trọng nhà họ Vưu như vậy. Ba của chị dâu ba cũ là một quan chức cấp cao ở Bộ Tài chính Liên bang, còn ba của Vưu Điềm Điềm chỉ là một ông chủ nhỏ không đáng mặt.

Tạ Tân Hoa thấy con trai và con gái trở về, bèn tùy ý hỏi: "Thế nào rồi, bàn bạc sao rồi?"

"Tạm thời đạo diễn Tần chưa có ý định bán bản quyền."

Nghe xong, Tạ Tân Hoa gật đầu: "Thật đáng tiếc."

Lẽ ra chuyện này đã dừng lại ở đây. Tuy Vưu Chính Phong đoán được người họ đang nói đến là Tần Nhạc, nhưng cũng không dám nói gì.

Ngược lại, Tạ Ngôn đảo mắt một vòng rồi bất ngờ nói với Vưu Chính Phong: "Tôi nhớ Tần Nhạc là con gái riêng của chú Vưu mà. Hay là chú thử khuyên cô ấy đi, dù sao sau này cũng là người một nhà. Chúng tôi sẽ không để cô ấy chịu thiệt khi bán bản quyền cho công ty."

"Chuyện này......." Tuy Vưu Chính Phong cố ý khoe mối ⓠ𝖚*@*ռ ♓*ệ với Tần Nhạc trước mặt nhà họ Tạ, nhưng trong lòng ông ta biết rõ Tần Nhạc chưa chắc đã nể mặt mình trong chuyện này.

Rõ ràng nhóc nhà họ Tạ đang có ý đồ không tốt, mà Tạ Tân Hoa lại không lên tiếng, dường như cũng đang chờ phản ứng của ông ta.

Bầu không khí im lặng đến ngột ngạt, Vưu Chính Phong cắn răng, đành miễn cưỡng nói: "Cậu nói đúng, dù sao cũng là người một nhà. Tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với con bé."

Tạ Ngôn ngồi xuống cạnh Vưu Chính Phong, còn vỗ vai ông ta: "Vậy chú đừng quên đấy, tôi chờ tin tốt từ chú."

................

Tần Nhạc không thể ngờ rẳng Vưu Chính Phong không chỉ phá vỡ thỏa thuận giữa hai người, mà còn đến tận nơi khuyên cô bán bản quyền cho nhà họ Tạ.

Cô thấy chuyện này thật nực cười.

Khi còn học đại học, cô sống dưới cái bóng của nhà họ Vưu, luôn cảm thấy Vưu Chính Phong là người đầy mưu mô và thủ đoạn như một đám mây đen bao phủ trên đầu, không bao giờ tan đi.

Nhưng giờ cô mới nhận ra, Vưu Chính Phong chẳng mạnh mẽ đến thế, chỉ là khi đó cô quá yếu đuối nên mới luôn cảm thấy bầu trời u ám.

"Chú Vưu, xem ra chú không định tuân thủ hợp đồng giữa chúng ta rồi." Tần Nhạc không để ông ta tiếp tục nói.

Vưu Chính Phong sững người, rồi cố hạ giọng: "Nhạc Nhạc, quả thật là tôi đã sai. Tôi thừa nhận điều đó. Do tôi dạy hư nên Điềm Điềm đã khiến cháu chịu ấm ức. Khi nào về nhà, tôi sẽ bắt nó đích thân đến xin lỗi cháu. Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta vẫn là người một nhà, không có hiềm khích nào là không thể giải quyết."

Tần Nhạc nhìn Vưu Chính Phong một lúc, rồi gật đầu: "Tất nhiên."

Vưu Chính Phong còn chưa kịp thở phào thì đã nghe cô nói tiếp: "Bởi vì giờ cháu có giá trị lợi dụng, nên chú muốn làm người một nhà với cháu. Nhưng... chú Vưu à, đối với cháu, chú hoàn toàn không có tí giá trị nào. Cháu cảm thấy, chúng ta không thích hợp làm cái gọi là người một nhà đâu."

Tần Nhạc không hề che giấu sự khinh thường trong ánh mắt mình. Ánh mắt đó như một cái tát mạnh mẽ giáng thẳng vào mặt Vưu Chính Phong, khiến mặt ông ta đỏ bừng.

"Cháu..." Có lẽ cả đời này, Vưu Chính Phong chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy.

Tần Nhạc đứng dậy, mở cửa phòng và ra hiệu mời: "Chú Vưu, mời về cho."

Dù Vưu Chính Phong có xem trọng lợi ích từ Tần Nhạc đến đâu, thì sau khi bị sỉ nhục như vậy, ông ta cũng không còn tâm trạng để ở lại.

Vừa bước ra khỏi cửa, ông ta nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng từ sau lưng: "Nếu chú đã đơn phương phá vỡ hợp đồng, thì cháu cũng không cần tiếp tục tuân thủ nữa. Chú Vưu, chúng ta sẽ gặp lại ở Thủ đô Tinh. Chúc chú may mắn."

Vưu Chính Phong quay phắt lại.

Tần Nhạc đóng cửa ngay trước mặt ông ta. Ánh mắt cuối cùng mà ông ta nhìn thấy từ cô như ánh mắt của một con thú dữ đang ẩn nấp trong bóng tối, sẵn sàng xé xác con mồi.

Chương (1-105)