← Ch.109 | Ch.111 → |
Dễ dàng thấy được, Ninh Vi Nhàn cũng bị yêu cầu này của anh dọa sợ, bởi vì mắt cô đang trợn tròn, một lúc lâu cô cũng không có phản ứng. Nhan Duệ khoát tay, vội vàng giải thích: "Ý anh không phải vậy.... Anh muốn hỏi có phải em cũng không muốn có quan hệ..." Hừ, thật sự anh cũng không muốn đòi hỏi gì ở cô hết!
Đột nhiên không hề báo trước, cô vươn bàn tay ấm áp đưa qua, cầm lấy tay anh rất nhẹ nhàng, kéo tay anh chạm vào mặt của cô: "Cũng được, nhưng anh chỉ có thể sờ mặt em thôi."
Như vậy đối với anh đã rất tốt rồi, Nhan Duệ cũng không dám nói thêm bất cứ điều gì. Anh hít cánh mũi cay cay của mình, khóe môi mỏng nâng cao, cười hết sức vui vẻ và thoải mái. Ninh Vi Nhàn không kiềm chế được nhìn anh đến ngây người. Từ lúc cô bắt đầu tỉnh lại, lúc nào Nhan Duệ cũng bày ra vẻ tươi cười trước mặt cô, nhưng cô biết anh cũng tràn đầy những lo lắng, không biết anh còn che giấu điều gì bí mật trong lòng mình. Hôm nay, anh đã nói ra tất cả, giống như anh muốn vứt bỏ tất cả, anh cũng buông xuống tất cả những điều làm anh lo lắng không yên tâm, vì vậy nụ cười của anh cũng trở nên rạng rỡ và vui tươi. Đến bây giờ thì cô có thể hiểu được khi Tư Tư vẫn thường nói với cô là Nhan Duệ có một nụ cười quyến rũ đến nỗi có thể làm điên đảo tất cả phụ nữ trên đời này.
Bàn tay của Nhan Duệ rất đẹp, ngón tay vừa dài, vừa thon, khớp xương hơi nhô ra. Bàn tay lớn và đầy đặn đang để trên mặt của Ninh Vi Nhàn, có thể che hết cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Cô nhận thấy bàn tay anh vô cùng ấm áp và dịu dàng, cho dù không nhìn vào mắt anh, cô cũng biết trong mắt anh lúc này chắc chắn chứa đầy tình cảm cùng sự dứt khoát. Một người đàn ông như vậy, thật sự đã từng làm mình tổn thương sâu sắc sao?
Ninh Vi Nhàn cảm thấy rất khó tin, nhưng cô biết Nhan Duệ sẽ không bao giờ gạt cô. Sau khi cô biết được rõ ràng những bí mật bị đưa ra ánh sáng, ngược lại những lo lắng khủng hoảng trong lòng cô cũng từ từ biến mất. Cô quyến luyến cọ gò má mình vào lòng bàn tay của Nhan Duệ, giống như một con mèo nhỏ vừa uống nước xong, đang dựa vào lòng người chủ của mình để làm nũng. Hiện giờ mặt trời đang chiếu xuống ánh nắng hài hòa, không khí vô cùng ấm áp: "Nhan Duệ, anh đừng đau khổ nữa, hay ít ra bây giờ anh không cần khổ sở nữa. Em sẽ không bỏ anh mà đi, em cũng sẽ không bao giờ đối với anh không tốt nữa."
Anh bật cười vì lời nói ngây thơ của cô, trong khi nước mắt vẫn còn mơ hồ nằm trên khóe mắt: "Ừ, anh tin tưởng." Cô chắc chắn sẽ rất tốt với anh bởi vì cô vẫn luôn luôn đối xử với anh rất tốt, rất tốt, thật rất tốt.
Ninh Vi Nhàn cũng không nói gì thêm nữa, cô cười, nắm lấy tay của Nhan Duệ, đôi mắt đen như mực của cô nhìn anh chăm chú, mềm mại dựa vào lòng anh, khẽ hỏi anh: "Sau này anh cũng sẽ không làm em đau lòng, đúng không?"
Nhan Duệ liền bảo đảm: "Không, tuyệt đối không bao giờ!"
"Em tin anh."
Nhan Duệ vừa muốn cười, lại vừa muốn khóc, cho nên vẻ mặt của anh hết sức kỳ quái. Anh ôm Ninh Vi Nhàn, đôi tay anh khẽ run, cám ơn em, cám ơn em, Vi Nhàn. Cám ơn em đã cho anh cơ hội này, cho dù kết quả cuối cùng không như chúng ta muốn, nhưng anh sẽ không hối hận, cũng không oán trách.
Chỉ cần ngay lúc này, em ở trong lòng anh, để anh có thể bù đắp tất cả cho em, đem hạnh phúc đến cho em, để em không còn thất vọng vì quá khứ đau lòng, đối với anh như vậy là đủ rồi.
Khi những khúc mắc trong lòng được giải quyết thì phản ứng sinh lý cũng tới nhanh hơn. Nhan Duệ cố gắng đè nén chính mình, nhưng càng đè nén thì anh càng dễ dàng mất đi sự tự chủ của mình. Anh chỉ có thể âm thầm lặng lẽ lui về sau, để anh cách xa Ninh Vi Nhàn một chút.
Nhưng thật đáng tiếc, anh lại bị Ninh Vi Nhàn nhìn ra: "Nhan Duệ? Anh sao vậy? Sao anh đột nhiên cách xa em như vậy?" Sau khi hỏi xong, cô liền nhận ra chỗ không đúng của anh, cô đỏ mặt vội vàng lui về sau, hai tay cô mềm nhũn, thì ra cô đã bị Nhan Duệ nắm lấy: "Vi Nhàn......" Anh nghĩ rất lâu, có khi nói ra sẽ tốt hơn, mặc dù vừa rồi anh không hề nghĩ sẽ muốn chạm vào cô, nhưng hiện tại...... Khi chạm vào da thịt ấm áp của cô, thì khát vọng đã bị đè nén mười năm của anh lại dâng lên nhanh chóng, chỉ tiếc không thể đè cô dưới thân mà hôn cô, vuốt ve cô, xông thẳng vào cơ thể ấm áp của cô, ôm chặt cô, không bao giờ rời xa nữa.
"Anh nhớ em. Anh...... Anh có thể hay không, có thể hay không......"
Ninh Vi Nhàn chớp đôi mắt to và long lanh nhìn anh, trong mắt cô tràn đầy những cảm xúc và e lệ, Nhan Duệ chỉ nhìn một cái, liền bị lạc lối trong đôi mắt ấy, anh không thể đợi được câu trả lời của cô liền cúi đầu ngậm lấy cánh môi mềm mại, cố gắng nhịn xuống khát vọng điên cuồng, bày tỏ tình cảm ngọt ngào dịu dàng của mình từng chút một, vừa giống như đang chỉ dẫn cho cô cách để yêu, lại giống như đang quyến rũ cô.
Nhan Duệ chính là vị pháp sư ưu tú nhất trên đời này, chỉ cần anh muốn, anh sẽ khiến cho phụ nữ không tự chủ rơi vào sâu trong vòng xoáy mê hoặc của anh mà không có cách nào tránh khỏi hay tự mình thoát ra được. Lúc bắt đầu, Ninh Vi Nhàn còn có chút sợ hãi và phản kháng, nhưng anh đã từ từ dẫn dắt cô đắm chìm vào đó, đôi mắt cô mê man, ngây ngốc nhìn anh mà không hề nhắm lại. Nhan Duệ lấy tay che mắt cô, anh cảm nhận được hàng lông mi cong, dài của cô đang lướt qua lòng bàn tay mình, anh hôn lên môi cô, nhẹ nhàng than thở: "Vi Nhàn, hãy nhắm mắt lại."
Ninh Vi Nhàn ngoan ngoãn làm theo lời anh, để mặc anh đưa cô đến một thế giới khác.
Ở trong thế giới đó tràn ngập hoa tươi cùng những bong bóng muôn màu, tất cả mọi thứ đều rất xinh đẹp, giống như tất cả những gì tốt đẹp hoàn mỹ mà cô từng có trong trí nhớ. Cô không tự chủ ôm chặt Nhan Duệ, giống như là một người sắp chết đuối ôm chặt bè gỗ, không thể rời bỏ anh, hoặc là cô cũng không muốn rời khỏi anh. (quynhle2207—diễn đàn)
Với tay vặn nhỏ ngọn đèn trên tường ở đầu giường, anh ôm Ninh Vi Nhàn ngã xuống, ánh sáng đã giảm dần, khi chung quanh hai người bao trùm thứ ánh sáng màu phấn nhàn nhạt, thì toàn bộ thế giới cũng bắt đầu mơ hồ.
Đối với Ninh Vi Nhàn, loại cảm giác này vừa mới mẻ lại vừa kỳ diệu. Cô thích được như vậy, thích cùng Nhan Duệ thân mật như vậy, giống như việc đáng để cho họ làm nhất trên đời này chính là có thể thân mật gần gũi ở bên nhau.
Nhưng Nhan Duệ không chỉ muốn được như vậy, đối với anh, như vậy là quá ít, quá ít để anh có thể khắc sâu hình ảnh của Ninh Vi Nhàn vào trong tâm trí mình. Tay anh bắt đầu dọc theo đường cong dịu dàng của cô dần xuống dưới, đốt lên vô số ngọn lửa nhỏ trên thân thể cô. Ninh Vi Nhàn bật ra tiếng ừm tràn đầy hạnh phúc. Khi tiếng rên khẽ của cô rơi vào tai Nhan Duệ, anh giống như nghe được âm thanh chỉ có ở trên trời.
"Vi Nhàn, Vi Nhàn."
Anh đã gọi tên cô không biết bao nhiêu lần. Ông trời còn thương anh, để cho anh có cơ hội sửa chữa những sai lầm của mình, để cho anh có thể bù đắp lại cho cô, cũng để cho anh tìm lại được những gì mình đã bỏ lỡ. Tất cả những điều này tốt đẹp đến nỗi anh cảm thấy không chân thật, nếu đây chỉ là một giấc mơ thì anh tình nguyện ngủ say trong giấc mơ đó, không bao giờ tỉnh lại nữa
Mặc dù Nhan Duệ có rất nhiều thủ đoạn, nhưng anh không muốn dùng những mánh khóe đó với cô, anh chỉ muốn dùng tình cảm chân thành đơn thuần nhất của mình để đến gần cô, dùng hai tay của mình để chạm vào cô, tất cả những điều đó đều xuất phát từ tình yêu của anh. (quynhle2207—diễn đàn)
Ninh Vi Nhàn nhanh chóng chìm đắm trong sự mê hoặc của anh, cô hít thở nhè nhẹ, mặt đỏ bừng, xinh đẹp, hấp dẫn, giống như một nụ hoa bắt đầu hé nở. Trong giây phút này, chỉ có cảnh xuân tươi đẹp, muôn màu muôn sắc được bày ra làm cho hai người gắn bó hài hòa hơn.
Trong phòng, giữa không gian yên lặng chỉ có tiếng thở dốc vang lên, giống như đóa hoa quỳnh đang lặng lẽ nở rộ.
Mà Nhan Ninh cùng Chocolate đứng ngoài cửa phòng, đã sớm đi về phòng ngủ của mình rồi.
Tình yêu của người lớn là cái gì, cậu cũng không muốn biết.
← Ch. 109 | Ch. 111 → |