← Ch.077 | Ch.079 → |
Edit: meoluoihamngu
Khẽ mỉm cười, mặt không biến sắc đá trái cao su quay về: "Không có chuyện gì, Ninh Ninh không cần lo lắng, chẳng qua chỉ là bưng ly nước trái cây mà thôi, sẽ không mệt."
Người phụ nữ này cũng thông minh, cô ta có ý đồ với Nhan Duệ, nhưng cô ta không có biểu hiện ra ngoài, mà Nhan Ninh dùng đủ loại ánh mắt nhìn cô ta, cô ta cũng chỉ duy trì mỉm cười, lúc nhìn thấy Nhan Duệ, nụ cười của cô ta cười vô cùng vui vẻ.
Nhan Ninh lười nhìn cô ta, câu lo lắng cô ta sao? Chớ có nói đùa, cha lớn lên đẹp trai lại có tiền phụ nữ nào mà cha chưa nhìn qua, người phụ nữ được coi là lợi hại một chút, nhằm nhò gì chứ. Cha là của mẹ, chỉ cần Nhan Ninh cậu còn ở đây, không ai có thể thay thế được mẹ cậu. Tay nhỏ bé lại chạm vào phím đàn, cẩn thận đánh. Lâm Tĩnh thấy cậu nghiêm túc đánh đàn, khẽ cười nói: "Ninh Ninh, con dùng sức như vậy cũng vô dụng, phải dùng tâm."
"Đó là vì cô dạy không tốt." Trên đời này mặt mũi người nào Nhan Ninh cũng không cho, trừ người nhà."Nếu mẹ tôi tỉnh lại, nhất định tôi có thể học thật tốt."
Muốn nói cô ta không thể thắng được người phụ nữ thực vật sao? Lâm Tĩnh giấu đi tức giận, nói: "Nhưng cô ấy không có tỉnh lại nha." Nếu như tỉnh lại, tài nghệ của một tiểu thư có thể so sánh được với thiên tài Piano sao? Chớ có nói đùa, căn bản là không thể.
"Im miệng!" Nhan Ninh đè chặt phím đàn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lạnh như băng, mẹ là của cậu, ai cũng không được nói như thế. Lâm Tĩnh quên mất điểm này, từ khi cô ta đến nhà họ Nhan dạy, vẫn luôn cẩn thận không hỏi không nói, ai ngờ hôm nay kích động bật thốt lên! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Đại não di chuyển thật nhanh, trong mắt chứa chan đầy nước: "Thật xin lỗi, Ninh Ninh, cô giáo không phải cố ý, cô chẳng qua chỉ là, chỉ là..." Cô ta không nghĩ ra được nên nói cái gì, gấp đến độ không được. Nhan Ninh lạnh lùng nhìn cô ta, "Cô có thể đi."
Đi...Có ý gì?
Nhìn ánh mắt bất an của Lâm Tĩnh, Nhan Ninh cười lạnh, nói: "Cô nghe không hiểu sao? Chính là cô bị xa thải, tôi không muốn cô dạy tôi nữa."
Không muốn cô ta dạy nữa? Như vậy sao được! Nếu như cô ta không ở nhà họ Nhan, làm sao có thể gặp Nhan tiên sinh chứ? Lâm Tĩnh sốt ruột, nước mắt không ngừng rơi, cô ta khẩn cầu nhìn Nhan Ninh, hi vọng cậu có thể thu hồi lại, dù sao cậu trưởng thành sớm nhưng cũng chỉ là đứa bé mười tuổi.
Nhưng cô ta đánh giá cao chính mình, đánh giá thấp Nhan Ninh. Tiểu thiếu niên không có bất kì hành động nào, cậu chỉ nhẹ nhàng lùi ra sau một bước, vừa định nói chuyện, cửa phòng liền có giọng nói cười hài hước: "Ai nha, đây là chuyện gì?"
Lâm Tĩnh mừng rỡ không dứt, nhìn người đàn ông mỉm cười trước cửa, ánh mắt không tự chủ biến thành hình trái tim, người đàn ông này thật sự quá hoàn hảo! Cô nhất định phải lấy được anh!
"Cha." Nhan Ninh đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Tĩnh: "Con không thích cô ta, để cho cô ta đi."
Lâm Tĩnh ủy khuất nháy mắt, cho rằng ít nhất Nhan Duệ sẽ hỏi lý do, ít nhất ngày thường anh đều dịu dàng với mình, không giống với những người phụ nữ khác, cô ta cho rằng mình là đặc biệt, lại không nghĩ rằng anh không nhìn cô ta, đi thẳng đến trước mặt Nhan Ninh vuốt đầu nó, cưng chiều nói: "Được."
"Không, Nhan tiên sinh, ngài hãy nghe tôi nói, tôi không cố ý nói Nhan phu nhân ---" hỏng bét, nói lỡ miệng! Nhan Duệ so với Nhan Ninh đối với Ninh Vi Nhàn chỉ có hơn chứ không kém!
Vừa nghe cô ta nói Ninh Vi Nhàn, Nhan Duệ đang cười với con trai trong nháy mắt lạnh xuống: "Không đến phiên cô nói tên của cô ấy! Dọn dẹp đi, cút nhanh lên, tôi sẽ sai người trả cô phí thôi việc."
"Nhan tiên sinh..." Lâm Tĩnh điềm đạm đáng yêu nhìn anh, mặc dù dung mạo bình thường, nhưng lại có dáng vẻ đáng yêu."Anh không thể như vậy..."
"Cô xem tôi có dám hay không?" Nhan Duệ cảm thấy người phụ nữ này thật là ngây thơ, Lâm Tĩnh kinh ngạc, ngay sau đó ý thức được người đứng trước mặt mình không phải là người đàn ông bình thường, mà là người đứng đầu nhà họ Nhan, tâm cơ khó dò, sẽ nhìn ra được vẻ ngụy trang của mình sao? Trong lòng tức giận và không cam lòng, nhưng trên mặt không dám biểu lộ ra ngoài, cô ta còn phải tiếp tục dạy Piano ở đây, cô ta thật sự không bỏ được Nhan Duệ.... Tự nhiên vì nhất thời lỡ lời mà nghỉ việc, cô ta làm sao mà làm người được chứ!
Đuổi Lâm Tĩnh đi xong, Nhan Ninh ngồi trên ghế buồn phiền, cậu thật sự không thích những người phụ nữ mơ ước đến cha cậu, sao mẹ còn chưa tỉnh, những người phụ nữ này sẽ leo lên! Đợi đến khi mẹ cậu tỉnh lại, các cô đã được toại nguyện!
Một bàn tay ấm áp khẽ vuốt đầu cậu, Nhan Duệ và con trai chen chúc trên một cái ghế, nhẹ giọng nói: "Thế nào, lại mất hứng sao?"
"Ba, khi nào mẹ mới tỉnh lại chứ?" Trong mắt tiểu thiếu niên tràn đầy nước mắt."Con không muốn nhìn mẹ nằm bất động không cười không nói lời nào, con muốn mẹ ôm con, nói chuyện với con, khen con học rất giỏi... Con không muốn nhìn mẹ tiếp tục như vậy, mỗi lần nhìn thấy, nơi này sẽ đau." Cậu vuốt trái tim mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
Nhan Duệ ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau, anh mới khàn giọng nói: "Ninh Ninh..."
Nhan Ninh cắn môi, hai tay nắm thành quyền: "Con thật sự không đợi được nữa, người khác đều có mẹ, con cũng có, nhưng vì sao mẹ không thương con không thích con chứ?"
"Không cho phép con nói bậy!" Nhan Duệ gầm lên với con trai được anh cưng chiều như trời, "Trên đời này mẹ con thích nhất là con!"
"Vì sao mẹ không có tỉnh lại chứ?" Nhan Ninh khóc rất lợi hại, cậu rất ít khi khóc, nhưng vừa nghĩ đến Ninh Vi Nhàn, trong lòng liền khó chịu muốn chết."Con thật sự rất nhớ mẹ, mỗi ngày nhìn bộ dáng của mẹ, con lại tưởng tượng ra khi mẹ tỉnh lại sẽ như thế nào, giọng nói của mẹ, nụ cười... Con cũng muốn thấy, mỗi ngày mẹ không thể động đậy, con cảm thấy rất đau khổ, rất khó chịu! Ba... Mẹ thật sự yêu con sao? Nếu mẹ yêu con, vì sao không chịu tỉnh lại chứ?"
Mắt hoa đào ướt át, một giọt lệ nhẹ nhàng rơi xuống, nhưng từ trước đến này đứng trước mặt con Nhan Duệ đều tỏ ra là người cứng rắn, anh cố gắng nặn ra nụ cười vui vẻ: "Mẹ tất nhiên là yêu con, lúc sinh con, ông bà nội và cô đều nhất trí muốn người lớn chứ không muốn con, nhưng mẹ con thà chết cũng không muốn, đem con sinh ra, cô ấy dùng hết hơi sức cuối cùng, phía dưới chảy ra thật nhiều thật nhiều máu cũng không chịu buông tha, để con bình an ra đời mới an lòng... Nếu như mẹ không yêu con, thì trên đời này còn có ai yêu con đây?" Bàn tay lau nước mắt trên mặt nhỏ nhắn của con trai, "Ninh Ninh, mẹ con nhất định sẽ tỉnh lại, mẹ yêu con như vậy, còn chưa được gặp con, làm sao cô ấy không chịu dậy chứ?"
Nhan Ninh mếu máo, nhào vào lòng Nhan Duệ, gào khóc, giống như muốn đem tất cả mười năm nhung nhớ phát tiết ra ngoài. Nhan Duệ ôm cậu, nhắm mắt lại.
Vi Nhàn, Vi Nhàn, em lúc nào mới bằng lòng tha thứ cho anh, mới bằng lòng tỉnh lại đây?
← Ch. 077 | Ch. 079 → |