Gặp người liền khen yêu nghiệt
← Ch.014 | Ch.016 → |
"......" Đóa Đóa đã sợ đến sắp nghẹn chết, nhìn về phía Kì Dật cầu cứu.
Kì Dật cười cười, "Hắn luôn luôn như vậy, cô nương đừng sợ hãi."
Tử Dạ hắn chỉ cần nhìn thấy nữ nhân liền gọi người ta là mỹ nữ, cái miệng này cũng đã lừa đổ không ít người, nhưng bị dọa sợ giống như Nhan Đóa Đóa thật ra rất ít gặp.
Bạch Tử Dạ tới gần Đóa Đóa, "Mỹ nữ, ta làm nàng sợ sao? Ta đây xin lỗi."
"Không, không cần." Đóa Đóa xua tay liên tục, vòng đến bên kia của Kì Dật, tránh né tên nam yêu nghiệt đột nhiên nhảy ra này.
Bộ dạng yêu nghiệt như thế đẹp như thế, đột nhiên nhảy ra gọi nàng là mỹ nữ...... Đóa Đóa rùng mình một cái, thật đáng sợ!
Bạch Tử Dạ ngồi xuống, "Mỹ nữ, nàng rất tò mò về thái tử sao?"
Đóa Đóa lại rùng mình một cái, "Ta là Nhan Đóa Đóa, ngươi đừng gọi mỹ nữ nữa."
Rất dọa người.
"Được, sau này ta đây sẽ gọi nàng là Đóa Đóa." Bạch Tử Dạ vẫn gọi rất thân thiết như trước.
"......" Đóa Đóa lặng lẽ rót trà vào chung trà, uống một hớp lớn trà nóng.
Gan của nàng phỏng chừng bị sợ đến lạnh run, rất cần ấm áp một chút!
"Tử Dạ, sao ngươi lại đến đây?" Kì Dật ra tiếng hỏi hắn.
"Đã quá thời gian hẹn trước, ngươi vẫn chưa trở về nên ta đi xem thử."
Kì Dật cười cười, "Không có gì, chỉ bị chút vết thương nhỏ."
"Bị thương?" Trên khuôn mặt cười của Bạch Tử Dạ phút chốc thu lại, lộ ra sát khí, "Xảy ra chuyện gì?"
Đóa Đóa cảm thấy mất mặt mà giơ tay, "Là ta làm, ta tự thú......" Ô ô.
Nghe nàng nói qua chuyện xảy ra một lần, Bạch Tử Dạ lại bắt đầu cười, "Việc này cũng không trách nàng, Dật hắn không biết võ công, lại có bệnh cũ chưa khỏi, vốn yếu ớt hơn người bình thường rất nhiều."
Hắn cười nhìn về phía Kì Dật "Yếu ớt", "Trong nhà ngươi thật sự không nên sắp xếp hôn sự cho ngươi, với thân thể như bộ xương này của ngươi, sau khi thành thân cũng không tiện sinh hoạt vợ chồng a."
Thủ hạ của Kì Dật đều nhịn cười, Bạch chủ tử lại thừa dịp có người ngoài ở đây, là lúc chủ tử không thể nói thật mà giễu cợt hắn.
Đóa Đóa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc, nàng không nghe thấy không nghe thấy không nghe thấy......
Rất không có đạo đức!
Nàng vẫn còn ngồi ở đây, thế mà nam yêu nghiệt này lại khơi ra lời trêu đùa này, ngang nhiên ô nhiễm linh hồn thuần khiết của nàng thuần khiết!
Dù sao những gì hắn nói cũng không phải thật, Kì Dật chỉ cười cười, tiếp tục giả vờ sự yếu ớt của hắn.
← Ch. 014 | Ch. 016 → |