Vay nóng Tima

Truyện:Quỷ Y Quận Vương Phi​ - Chương 095

Quỷ Y Quận Vương Phi​
Trọn bộ 241 chương
Chương 095
Nửa đêm tới cửa, nhận tội chịu đòn (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-241)

Siêu sale Lazada


Hai anh chị sắp làm hòa rồi mọi người đốt pháo tung hoa đi

"Ngươi nói buổi chiều, người trong viện Vân vương phi nhìn chằm chằm lục tiểu thư."

Vân Nhiễm hỏi một câu trong số những chuyện đó, Sơn Trà suy nghĩ một chút cung kính gật đầu: "Dạ phải, nghe nói một ma ma trong viện Vân vương phi nhìn chằm chằm lục tiểu thư."

"Xem ra nữ nhân này lại không an phận, thời gian qua ta không thu thập bà ta, bà ta lại ngồi không yên, thật sự là quá tốt, lúc này ta cũng đang không có chuyện gì để làm, thu thập nữ nhân này cũng tốt, khiến bà ta biết cái gì gọi là sống không bằng chết. Lúc trước bà ta phái người tới Phượng Thai Huyền ám sát ta, ta nhất định trả lại, nhưng ta sẽ không để bà ta chết nhanh chóng dễ dàng, nhất định phải từ từ tra tấn mà chết.

Vân Nhiễm cười cổ quái, khóe miệng lạnh thấu xương, Sơn Trà im lặng không nói nên lời.

Vân Nhiễm gọi Long Nhất ra giao nhiệm vụ: "Đêm nay ngươi đến chỗ lục tiểu thư, xem bọn họ muốn làm gì, nhớ kỹ không cần kinh động bọn họ, lặng lẽ cứu lục tiểu thư sau đó mang nàng tới gặp ta. Ta muốn xem bọn họ muốn diễn trò gì."

"Ân, quận chúa."

Hiện tại Long Nhất rất sùng bái trí tuệ và mưu kế của chủ tử nhà mình, nên vừa nhận lệnh đã lắc mình đi thi hành.

Long Nhất vừa đi, một nha hoàn từ ngoài cửa tiến vào, nha hoàn này tên là Dữu Tử, được Vân Nhiễm thăng lên làm nhị đẳng nha hoan, tuy rằng hơi mập hưng lại rất thành thật, trầm ổn tiến lui thích hợp có chút giống Lệ Chi. Trải qua một thời gian khảo sát nàng đã thăng lên ban tên là Dữu Tử.

Dữu Tử đi tới cung kính bẩm báo: "Quận chúa, vương gia cho người tới mời quận chúa tới thư phòng."

Vân Nhiễm nâng mày nhìn ánh trăng bên ngoài, khóe môi cười như không cười, phụ vương tránh né cả ngày giờ mới chịu xuất hiện, đây là lương tâm cắn rưt sao trễ thế này còn mời nàng tới thư phòng.

"Umh, " Vân Nhiễm đứng dậy dân Sơn Trà đi tới nơi sân viện của Vân Tử Khiếu, ông không ở trong viện của Vân vương phi có viện riêng gọi là Thạch Trúc, nới đó có rất nhiều đá và trúc, xếp thành một khối kiến trúc tao nhã, tuy rằng Vân Tử Khiếu là võ tướng nhưng cũng không thô lỗ, ngoại trừ quang minh lỗi lạc, ông còn văn nhân phong nhã, cho nên người đàn ông này rất có mị lực.

Mặc dù đã hơn bốn mươi, nhưng vẫn có không ít nữ nhân ở Lương Thành sùng bái, nếu ông muốn kết hôn, chỉ sợ sẽ có rất nhiều nữ nhân chạy tới phủ Vân vương.

Vân Nhiễm vừa tiến vào thư phòng sắc mặt đã lạnh băng.

Bởi vì trên nhuyễn tháp lúc này đang có một người lười biếng dựa vào, khuôn mặt tinh xảo cười mê ly, ánh mắt thâm thúy lóe lên như hai đốm lửa, chói mắt rực rỡ, toàn thân giống như mĩ ngọc thượng hạng sáng lung linh.

Nhưng Vân Nhiễm cũng không bị sắc đẹp mê luyến, nàng còn chưa quên tên này mới đưa thiếp canh tới, bị nàng mắng còn dán thông báo, không tin hắn chưa nhìn thấy, vậy mà giờ vẫn còn đường hoàng tới cửa phủ Vân vương.

Vân Nhiễm nâng mày, không khách khí châm chọc Yến Kỳ.

"Bạc Liên hoa da mặt của ngươi cũng thật dày, còn dày hơn gấp nhiều lần so với tường thành, bản quận chúa đã dán thông báo, ngươi không nhìn thấy sao."

Yến Kỳ bất động, Vân Tử Khiếu ở bên cạnh lại nghiêm túc nhìn Vân Nhiễm ra lệnh: "Nhiễm Nhi, ngồi xuống, nghe Yến quận vương nói chuyện."

Vân Nhiễm kinh ngạc, phụ vương chưa từng nghiêm khắc với nàng như vậy, để nàng tùy ý thu thập Yến Kỳ, tại sao bây giờ lại như vậy? Không phải người bị Bạch Liên hoa mê hoặc chứ, tên này thật đúng là mê hoặc lòng người, nhưng Vân Nhiễm cũng không nói gì, khách khí ngồi xuống ngáp một cái nhìn Yến Kỳ.

"Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, bản quận chúa mệt mỏi buồn ngủ."

Vân Tử Khiếu nghe Vân Nhiễm nói năng thô lỗ, khuôn mặt bắt đầu đen lại, ông biết nữ nhi ghét Yến Kỳ, cho nên mới thô lỗ như vậy, bình thường nàng rất văn nhã.

Cũng may Yến Kỳ không tức giận, sắc mặt vẫn ung dung nhìn Vân Nhiễm, đến tận khi Vân Nhiễm ngồi xuống hắn mới đứng dậy đi tới trước mặt nàng, hành đại lễ, khiến Vân Nhiễm cùng Vân Tử Khiếu ngây ngốc, người này muốn làm gì đây.

"Ta tới cúi đầu nhận lỗi giải thích với quận chúa Trường Bình, bởi vì ta từ hôn khiến quận chúa gặp phải những chuyện phiền phức không cần thiết."

Vân Nhiễm thấy hắn lịch sự, thành tâm không giống đang giở âm mưu quỷ kế. Nhưng sao hắn lại có lòng tốt nhận lỗi giải thích với nàng.

Cho tới giờ nàng làm tất cả mọi chuyện, gây sự tính kế cũng vì chờ đợi một câu giải thích của hắn, đây là hắn nợ nàng.

Hiện tại hắn thật sự đến giải thích, Vân Nhiễm lại cảm thấy khó tin, ở to mắt nhìn Vân Tử Khiếu, Vân Tử Khiếu cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tuy rằng ông cũng cảm thấy Yến Kỳ từ hôn nhất định còn có ẩn tình, nhưng hiện tại hắn nhận lỗi giải thích với Vân Nhiễm nằm ngoài dự đoán của ông.

Yến Kỳ cao cao tại thượng, sao có thể hạ mình xin lỗi người khác, huống chi hắn làm vậy cũng không phải vì lợi ích cá nhân mà là vì suy nghĩ cho đại cục hai nhà.

Vân Nhiễm hưởng thụ sung sướng hừ lạnh: "Bạch liên hoa, đầu óc ngươi không có phát sốt hay hỏng hóc chứ."

Vân Nhiễm nói xong muố đưa tay sờ trán Yến Kỳ, lại nhớ tới khoảng cách ba thước, nhanh chóng thu hồi ý tưởng, duy trì khoảng cách với hắn.

Yến Kỳ nghe Vân Nhiễm nói khóe miệng hơi giật giật, không biết nói gì. Hắn đã hiểu cái gì gọi là trời gây ghiệt có thể sống, tự mình gây nghiệt không thể sống, bây giờ hắn có làm gì, người ta cũng coi như hắn đang tính kế.

Nhưng hắn tin tưởng chỉ cần hắn nói rõ ràng, có thể giải trừ căm phẫn trong lòng người Vân gia.

Yến Kỳ lại vái Vân Nhiễm một vái: "Vái này là cảm tạ quận chúa đã cứu Yến Kỳ ở Phượng Thai Huyền, Yến Kỳ tạ ơn quận chúa cứu mạng."

Vân Nhiễm ánh mắt u ám, bỗng nhiên hiểu ra vấn đề, hóa ra bạch liên hoa đã phát hiện nàng là người cứu hắn cho nên mới tốt một cách kì lạ, chân tướng sự việc là như vậy, cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao Yến Kỳ hết lần này tới lần khác muốn Tống Tình Nhi tham gia hoa vương đại tài, lúc đó hắn đã bắt đầu nghi ngờ nàng ta không phải người cứu hắn, cho nên mơi bắt nàng ta tham gia, ngày đó khi Vân Nhiễm cứu hắn có đàn một khúc, không ngờ hắn lại nhớ rõ như vậy.

Vân Tử Khiếu kinh ngạc hỏi: "Nhiễm Nhi, con cứu Yến quận vương lúc nào."

Vân Nhiễm nhướng mày, thản nhiên nói, "Lúc ở Phượng Thai Huyền con từng cứu mạng hắn, khi đó con không biết hắn là Yến quận vương chỉ nghĩ hắn là người qua đường nên mới ra tay cứu giúp, không ngờ sau khi về kinh hắn lại từ hôn, sớm biết như vậy con sẽ không cứu."

Vân Tử Khiếu bỗng hiểu vì sao nữ nhi lại giận Yến Kỳ như vậy, luôn cùng hắn đối chọi gay gắt, hóa ra là vì chuyện này.

Vân Tử Khiếu cười rộ lên, nhìn Vân Nhiễm: "Nhiễm Nhi, kỳ thật Yến quận vương từ hôn là có nguyên nhân, trước hết con đừng tức giận, nghe hắn giải thích có được không?"

Vân Nhiễm liếc Yến Kỳ, khóe môi cười cười, nếu không phải hắn nhận ra nàng là người cứu mình, có khi giờ vẫn đối chọi vơi mình. Cứ nghĩ điều này Vân Nhiễm lại khó chịu.

"Nói đi, con cũng muốn xem hắn bào chữa thế nào, có thể đem chuyện từ hôn nói ra hoa ra bạc, từ hôn người ta ít nhất cũng nên nói đương sự một tiếng, đây là phép lịch sự tối thiểu."

Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ bày ra vẻ mặt ta xem ngươi làm sao tự bào chữa.

Yến Kỳ tao nhã ngồi đối diện với Vân Nhiễm, ánh mắt nhu hòa bình yên, như một đóa tuyết liên nở rộ, cao cao tại thượng.

"Khi Vân vương gia còn chưa về kinh, hoàng thượng đã nhiều lần đề cập với ta chuyện hôn sự của hai phủ, còn hỏi tình cảm của ta với quận chúa, khi đó bản quận vương đã bắt đầu suy đoán hoàng thượng nghi kị chuyện đám hỏi giữa hai phủ, bởi vì phủ Yến vương có hai mươi vạn bình quyền, phủ Vân vương cũng có hai mươi vạn nếu hai nha liên kết lại sẽ là mối đe dọa với hoàng thất, cho nên hoàng thượng đánh chủ ý muốn trừ bỏ phủ Vân vương, bản quận vương thường xuyên đi theo hoàng thượng nên đoán ra được ý đồ."

Yến Kỳ ngừng lại một chút, trong phòng một mảnh tĩnh lặn, không cần phải bàn sắc mặt Vân Tử Khiếu cực kỳ khó coi, ông cùng Vân Nhiễm cũng từng đoán, hoàng thượng muốn động phủ Vân vương, hiện tại nghe Yến Kỳ nói, khẳng định chuyện này là có thật, trong lòng Vân Tử Khiếu sao có thể không căm phẫn.

Yến Kỳ bưng trà nhấp một ngụm nhỏ tiếp tục nói: "Yến gia ta cùng với Vân gia vẫn là cùng một thuyền, bản quận vương không thể làm ngơ cho hoàng thượng ra tay với Vân gia, nếu để hoàng thượng động Vân gia, ai dám cam đoan môt ngày nào đó người sẽ không động tới Yến gia, bản quận vương biết hoàng thượng nghi kị nhất chính là đám hỏi của hai nhà, nếu chúng ta hủy hôn đồng thời hai đại vương phủ đối chọi gay gắt, hoàng thượng thấy được thế cân bằng, tất nhiên sẽ không động thủ với Vân gia.

Yến Kỳ dứt lời, trong phòng một mảnh tĩnh lặng. Sắc mặt Vân Tử Khiếu với Vân Nhiễm không dễ nhìn.

Hoàng thượng nghi kị cũng có lý, nếu hai đại vương phủ liên hôn đối với hoàng gia mà nói như đứng đống lửa như ngồi đống than, nhưng hiện tại Vân gia trung thành tận tâm hắn có suy nghĩ như vậy quả thực lòng dạ hẹp hòi. Xem ra hắn chính là đa nghi không chấp nhận được công cao hơn chủ, lúc trước sư phụ bảo nàng vào kinh điều tra minh quân, hắn là người đầu tiên nàng loại trừ, âm hiểm tiểu nhân.

Cho dù là vậy Vân Nhiễm cũng không thân thiết hơn với Yến Kỳ, tuy rằng trong lòng đã bớt đi địch ý, tốt xấu gì người ta cũng vì phủ Vân vương cho nên mới cùng bọn họ đối đầu gay gắt, hay nói cách khác hắn làm cũng vì phủ Yến vương, hai bọn họ đều chung một thuyền.

Nhưng hắn từ hôn nàng, nàng trả thù hắn, hắn lại nhiều lần tính kế nàng.

"Nói như vậy, Yến quận vương là đại ân nhân của phủ Vân vương ta rồi?"

Vân Nhiễm lạnh lùng nâng mày, ngạo nghễ nhìn Yến Kỳ, Yến Kỳ cười ung dung: "Không dám kể công, thực tế bản quận vương làm vậy cũng là vì phủ Yến vương."

"Coi như ngươi tự hiểu rõ, " Vân Nhiễm hừ lạnh, căm tức nói: "Theo đạo lý ngươi xuất phát từ ý tốt với phủ Vân vương, ta không nên giận dữ với ngươi, nhưng chẳng lẽ vì có ý tốt mà ngươi khiến ta chiu thua thiệt không phải đền bù, lúc trước ta cứu ngươi, ngươi lại khi dễ ta, chẳng lẽ vì ý tốt của ngươi ta phải bỏ qua sao?"

Vân Nhiễm mở to mắt mắng lên, ánh mắt hiện lên không cam lòng.

Yến Kỳ mắt sáng như ngọc, cười kinh diễm nhìn Vân Nhiễm.

"Vậy quận chúa Trường Bình muốn bản quận vương làm gì mới thấy hả giận/"

"Vậy đi, ngươi làm được hai chuyện bản quận chúa liền bỏ lỗi lầm trước kia, thứ nhất nhận tội chịu đòn, thứ hai trả ta lại bốn vạn năm trăm ngàn lượng ngân phiếu lần trước ngươi ngươi tính kế."

Cứ nghĩ đến chuyện lần đó bị hắn tính kế, nếu nàng không sớm phát hiện đã phải vào ngồi nhà lao, nàng liền tức giận.

"Được, " Yến Kỳ thoải mái đáp ứng, xoay người đi ra ngoài, Vân Tử Khiếu cùng Vân Nhiễm ở phía sau đưa mắt nhìn nhau, mọi chuyện tốt như vậy rõ ràng rất ỳ lạ, nhưng trong nhất thời phụ tử hai người cũng không thể lý giải được Vân Tử Khiếu nhìn Vân Nhiễm: "Nhiễm Nhi, nếu Yến quận vương làm được hai việc đó, con sẽ tha thứ cho hắn sao?"

Vân Nhiễm còn đang suy nghĩ, tuy rằng có chút không cam lòng, nhưng theo đại cục, Yến tiện nhân không có sai, hắn cuồng vọng tự đại chuyên quyền độc đoán, không để nữ nhân vào trong mắt, nhưng hiện tại hắn đã xin lỗi, nếu hắn nhận tội chịu đòn còn đem bạc trả lại cho nàng, nàng lại tính toán chi li hình như là hơi quá đáng, hơn nữa nàng cũng chưa bao giờ làm ra vẻ đây. Vân Nhiễm cười: "Chỉ cần hắn làm được, con sẽ tha thứ cho hắn, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-241)