Vay nóng Tinvay

Truyện:Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi - Chương 051

Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi
Trọn bộ 159 chương
Chương 051
Cúc màu máu
0.00
(0 votes)


Chương (1-159)

Siêu sale Lazada


"Mực nhiễm máu, quả nhiên là phẩm màu tốt nhất!"

Mộ Dung Thất Thất tươi cười ngọt ngào, nhưng mà không hề buông lỏng đôi tay, máu tươi từ cung nữ vẩy lên trên giấy Tuyên Thành, bút lông trong tay Mộ Dung Thất Thất bay múa trên giấy.

Xung quanh, hoàn toàn yên tĩnh. Vô luận là cửu ngũ chí tôn như Long Trạch Vũ, hay bất cứ ai khác, không ai từng gặp qua phương thức vẽ tranh mà Mộ Dung Thất Thất sử dụng. Dùng máu tươi làm phẩm màu, vốn là hình ảnh cực kỳ dữ tợn, đáng sợ, lại nhờ tài năng múa bút của Mộ Dung Thất Thất, mà trở nên vô cùng xinh đẹp.

"Công chúa, nô tỳ sai, sai thật rồi! Nô tỳ, không, không dám.... nữa!" Cung nữ cảm nhận được sinh mệnh đang không ngừng héo mòn dần đi, cũng cảm nhận được trong đầu Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn không hề có ý định cầm máu cho nàng. Đầu nàng có chút mê muội, suy nghĩ cũng trở nên mông lung. Nếu cứ như vậy, nàng nhất định sẽ chết vì mất máu a!

"Khai ra người đứng sau sai khiến ngươi, bổn cung sẽ tha cho ngươi!"

Thanh âm của Mộ Dung Thất Thất rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ đủ để hai người nghe được.

Khai? Cung nữ rùng mình một cái, để nàng ta biết hoàng hậu sai khiến mình, bảo mình cố ý gánh vỡ hộp thuốc, khiến cho Mộ Dung Thất Thất không có màu vẽ tranh? Vậy chẳng khác nào tự tử!

Chỉ sau một lát, cung nữ liền cân nhắc lợi và hại, tính định giữ kín chuyện về Đoan Mộc Tình.

"Công chúa, van người, tha cho nô tỳ!" Cung nữ cuồng loạn kêu thảm, nàng đánh cược, cược Mộ Dung Thất Thất không dám trước mặt mọi người giết người như ngóe, cược Mộ Dung Thất Thất sẽ để ý nhân nghĩa đạo đức, sẽ sợ áp lực từ dư luận mà buông tha nàng.

Cung nữ ngập ngừng, khiến cho một tia thương hại cuối cùng của Mộ Dung Thất Thất cũng hao hết, với lại, cung nữ kia hoàn toàn nghĩ sai rồi, Mộ Dung Thất Thất không phải là người mà ai cũng có thể hiểu được. Chùy thủ lại hiện ra trong tay Mộ Dung Thất Thất, một đao hạ xuống, vệt máu đỏ tươi lại hiện lên.

"Chẳng qua, bổn cung chỉ cần một chút màu thôi, không cần đến mạng của ngươi." Thanh âm của Mộ Dung Thất Thất ôn nhu mềm mỏng, tươi cười vô hại.

"Bên người vị hôn phu tương lai của bổn cung có một vị tà y, nghe nói, chỉ cần người còn một hơi thở, hắn đều có thể cứu sống. Ngươi yên tâm, sống cần tích đức, huống chi không bao lâu nữa bổn cung sẽ phải gả sang Bắc Chu, cũng nên tích phúc cho mình, vì thế, chắc chắn bổn cung sẽ không giết ngươi!"

"Còn một hơi thở", cung nữ nghe được lời này run run cả người, nói như vậy là muốn để nàng đổ hết máu, chỉ còn một hơi thở để sống? Vậy mà sống được sao?

Mới vừa rồi cung nữ còn ôm ảo tưởng về nhân phẩm của vị Chiêu Dương công chúa này, bây giờ thì hoàn toàn hết hi vọng, chỉ có thể giãy dụa nói từng chữ:"Hoàng hậu nương nương cứu mạng!"

Một câu này, đủ để cho mọi người hiểu được ẩn tình bên trong, khiến đám người chung quanh đều dùng ánh mắt dị thường nhìn Đoan Mộc Tình. Mà lúc này, Đoan Mộc Tình mặt dù vẫn biểu hiện một vẻ đoan trang thùy mị như trước, trong lòng lại oán hận cung nữ kia khiến chuyện đổ vỡ, có chút chuyện cũng làm không xong, vậy mà còn khai mình ra, sát tâm cũng vì vậy mà nổi lên.

"Ngươi đã dùng đến danh của Hoàng hậu nương nương, bổn cung không thể không chừa cho hoàng hậu một chút mặt mũi."

Máu chảy đã gần cạn, hơn nữa, mục đích của mình cũng đạt được rồi, Mộ Dung Thất Thất rốt cuộc buông tay ra. Cung nữ mất máu quá nhiều nên lảo đảo, rơi từ trên đài cao xuống mặt đất, máu rơi từng giọt thấm đẫm đất. Lập tức hai cái công công đi lên, khiên cung nữ kia xuống.

Tựa hồ nhận thấy được sát ý của hoàng hậu, cung nữ bắt đầu giãy dụa: "Hoàng hậu nương nương tha mạng a! Nương nương, tha cho nô tỳ! Nương nương...."

"Còn không bịt miệng của nàng lại!" Cho dù Đoan Mộc Tình còn muốn ngụy trang, lúc này cũng không nhịn được "rống giận". Rống xong, nhìn thấy ánh mắt tựa tiếu phi tiếu* của Mộ Dung Thất Thất, trong lòng Đoan Mộc Tình "lộp bộp" một tiếng, tay không kìm được khẽ xoa bụng. (*cười như không cười)

Hóa ra là vậy.... Trong mắt Mộ Dung Thất Thất hiện lên một tia hàn ý. Lợi dụng nàng để hoài thai, giờ lại "đối phó" với ân nhân, hóa ra hoàng gia đều là một đám lang tâm cẩu phế.

Đôi con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mộ Dung Thất Thất quét đến bụng Đoan Mộc Tình, khiến Đoan Mộc Tình rùng mình một cái. Vì sao, nàng có cảm giác như mình là một con thú lọt vào tầm mắt của thợ săn?

"Nương nương—-" Cung nữ còn đang giãy dụa, lại bị người bịt miệng lại, tiếp tục kéo nàng xuống.

Bất quá chỉ là một cung nữ nho nhỏ, có cần thiết phải giết người diệt khẩu không? Mộ Dung Thất Thất nhìn vệt máu trên mặt đất, khẽ thở dài một cái. Oan hồn như vậy nhiều lắm, nàng đã cho nàng ta quyền lựa chọn, nhưng nàng ta không dùng đến. Dù sao, người thông minh vốn luôn rất ít.....

Đang nhìn Đoan Mộc Tình lo lắng bất an, một tiếng "nhan tàn", đem lực chú ý của mọi người chuyển dời đến cuộc tỷ thí. Minh Nguyệt Hinh cùng Long Trạch Vũ Nhi đã hoàn thành tranh, còn Mộ Dung Thất Thất cũng dừng bút.

Vừa rồi, một màn lấy máu người làm phẩm màu của Mộ Dung Thất Thất đều lọt vào mắt của Minh Nguyệt Hinh cùng Mộ Dung Thất Thất, trong lòng cũng là một trận kinh sợ. Không nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất thoạt nhìn ôn nhu yếu ớt như vậy, lại có thủ đoạn dọa người đến thế.

Hồi tưởng lại cảnh máu nhiễm đỏ tranh lúc nãy, Long Trạch Vũ Nhi bỗng có chút sợ, sợ mình thua, sợ Mộ Dung Thất Thất lấy đi đôi tay của nàng.

Bất quá ngẫm lại, mình là công chúa của một nước, Mộ Dung Thất Thất dù không nhìn tăng nhưng chí ít cũng phải xem mặt phật, hẳn sẽ không quyết tuyệt với mình, huống chi trong tay nàng còn có "nhược điểm" của Mộ Dung Thất Thất, nếu nàng ta làm khó mình, cũng đừng trách Long Trạch Vũ Nhi nàng trở mặt, đem hết thảy mọi chuyện công bố ra ngoài! Ba bức họa, được sáu cung nữ chia nhau cầm lên, triển lãm cho mọi người. Bên chỗ Mộ Dung Thất Thất, hai cái cung nữ nhìn thấy chùy thủ nhiễm máu bên cạnh bức tranh, sợ đến mức run rẩy toàn thân, thật cẩn thận cầm lấy bức tranh, sợ nếu sơ sẩy một chút liền có kết cục giống như cung nữ vừa rồi.

Ba bức tranh, đều là tranh vẽ một vườn hoa cúc, nhưng mà phong cách lại hoàn toàn khác nhau.

Trong bức tranh của Minh Nguyệt Hinh là một mảnh kim cúc rực rỡ sắc vàng, thập phần cao quý. Bức tranh của Long Trạch Vũ Nhi lại được dùng nhiều màu hơn, vừa đủ ngũ sắc, toát lên vẻ thanh xuân mỹ lệ. Mà bức tranh của Mộ Dung Thất Thất, là bức tranh hấp dẫn ánh mắt của nhiều người nhất.

Thứ nhất, chính bởi vì cảnh tượng vẽ tranh vừa rồi, lấy máu người làm màu vẽ, quá mức rung động. Thứ hai, bởi vì đó là bức tranh của Mộ Dung Thất Thất. Mực đen làm nền, cành đen, lá đen; máu đỏ làm hoa, nụ hoa, bướm trên hoa. Sao lại có thể có một bức tranh như vậy chứ! Cúc màu máu, tràn ngập sát khí, tiêu điều, khiến người xem kinh hồn táng đảm!

"Táp táp tây phong mãn viện tài, nhị hàn hương lãnh điệp nan lai.

Tha niên ngã nhược vi thanh đế, báo dữ đào hoa nhất xử khai."

Minh Nguyệt Thịnh mang guốc gỗ, bưng bình rượu, cả người nồng nặc mùi rượu, bước loạng choạng đến trước bức tranh, đọc hai câu thơ được đề trên góc phải của bức tranh."Thơ hay! Thơ hay a!"

Thanh âm của Minh Nguyệt Thịnh cực kỳ lớn, hai câu thơ theo giọng hắn vang lên, hết mực hàm súc. Đám quan to, quý nhân quanh đây không người nào không phải cao thủ viết lách, nghe hai câu thơ này, không thể không bị sự cao ngạo cùng cuồng vọng trong đó thuyết phục, đây là thơ của một phế vật viết sao? Vì sao một tiểu nữ tử, lại có tâm tình như vậy chứ?

"Ngươi thắng!" Minh Nguyệt Hinh bình tĩnh nhìn Mộ Dung Thất Thất.

Lúc trước cách xa, không nhìn kỹ, hiện tại đứng ngay trước mặt nàng, hắn hảo hảo đem trọn hình ảnh của thiếu nữ này thu vào mắt. Tuy rằng thiếu nữ này chỉ có thể xem như thanh tú, nhưng lại có một đôi mắt còn sáng hơn mặt trời, có thể khiến cho bảo thạch đẹp nhất trên đời ảm đạm thất sắc, vì sao lúc trước không ai phát hiện chứ?

"Bổn cung không phục!" Không đợi Minh Nguyệt Thịnh kịp nói thêm lời nào, Minh Nguyệt Hinh nhảy ra: "Minh Nguyệt Thịnh, ngươi có phải là người của Nam Phượng quốc không thế? Ngươi sao lại lừa gạt mọi người, giúp đỡ ngoại nhân chứ! Có phải nàng ta đã cho ngươi cái gì tốt không?!"

♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫

Nghĩa của hai câu thơ là: Trong sân, gió tiêu điều thổi, hương hoa băng lãnh cản bướm lượn bay. Năm đó, thanh xuân tươi trẻ, báo dữ cùng hoa đào ở chung một chỗ????......Ta bó tay với cái này.... chắc có ẩn ý gì đó mà "người trần mắt thịt" như ta không thể hiểu nổi...Ak, cảm ơn mọi người đã quan tâm đến ta ha.... *thành tâm cúi đầu*


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-159)