Sinh bảo bảo
← Ch.132 | Ch.134 → |
Chờ đến thành Yên kinh, đã là tháng mười hai, trời đông giá rét, bốn phía một mảnh tuyết trắng. Cũng may người trong cúng biết Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất trở lại, đã sớm cho người đem vật sưởi ấm qua, cộng thêm Phượng Thương tỉ mỉ che chở, còn có trong bụng bảo bối biết điều, Mộ Dung Thất Thất cũng không phải chịu quá nhiều khổ.
Chờ đến Yên kinh thành, trở lại nhiếp chính vương phủ, Phượng Tà, Hoàn Nhan Minh Nguyệt đã sớm đợi đã lâu. Vừa nghe nói Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất đến, hai người vội vàng ra ngoài.
"Cha, nương ——" Mộ Dung Thất Thất vừa xuống xe ngựa, đã bị thấy được Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt, hướng hai người hành lễ, lại bị Hoàn Nhan Minh Nguyệt ngăn cản, tiến lên đỡ lấy nàn:."Để cho nương xem một chút!" Cẩn thận kiểm tra Mộ Dung Thất Thất từ trên xuống dưới, xác định khẳng định nàng cũng không ốm, ngược lại nở nang rất nhiều, Hoàn Nhan Minh Nguyệt cao hứng cười ra tiếng.
"Cha con biết các con muốn trở về, sáng sớm đã đến đứng chờ rồi!" Liếc nhìn Phượng Tà đứng cạnh đang không biết nói gì, Hoàn Nhan Minh Nguyệt thay hắn đem những lo lắng kia nói ra.
"Cám ơn cha, cám ơn nương! Để cho hai người lo lắng!"
Mộ Dung Thất Thất cười ngọt ngào, cảm giác có người nhà thật tốt, bất luận người ở chỗ nào, đều có cha mẹ nhớ thương, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được cảm giác này. Giờ phút này, trong lòng Mộ Dung Thất Thất tràn đầy hạnh phúc, đi tới thế giới, có người yêu cùng người nhà, đây là loại hy vọng xa vời mà kiếp trước nàng chưa từng dám ước mơ.
Trong cung, hoàng thái hậu Đông Phương Lam nghe nói Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương trở lại, liền dẫn Hoàn Nhan Kiệt cùng đến Nhiếp Chính Vương phủ.
"Bà ngoại! Trời lạnh như thế, người làm sao tới rồi? Ta đang định ngày mai tới thăm người đây!" Thấy Đông Phương Lam đi ra ngoài thăm mình giữa trời đông, Mộ Dung Thất Thất có chút băn khoăn.
"Đừng đừng, ngươi bây giờ thân thể nặng, không thể động, nên để bà đến thăm!"
Đông Phương Lam nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thất Thất, nhìn thật lâu" "Bụng đầy, đích thị là một tiểu tử mạnh khỏe!" Đợi lâu như vậy, thì ra là Đông Phương Lam nói đúng cái này, khiến mọi người chung quanh nở nụ cười.
"Cô cô sắp sinh tiểu đệ đệ sao? Thật tốt quá!" Hoàn Nhan Kiệt hồi lâu không thấy Mộ Dung Thất Thất, lần này Mộ Dung Thất Thất trở lại, mang theo rất nhiều lễ vật, đặc biệt là ốc biển trắng, khiến cho hắn yêu thích không buông tay. Bây giờ nghe Đông Phương Lam nói, Mộ Dung Thất Thất hoài thai nam, Hoàn Nhan Kiệt cao hứng sắp nhảy lên.
"Nếu như cô cô sinh một tên tiểu đệ đệ, trẫm nhất định sẽ bảo vệ hắn thật tốt! Không để cho bất luận kẻ nào khi dễ hắn!"
Lúc nói lời này, trên khuôn mặt ngây thơ của Hoàn Nhan Kiệt, rõ ràng hiện ra bộ dáng người lớn, phảng phất đây là một câu hứa hẹn, nói ra, chính là chuyện cả đời.
Thấy bộ dáng của Hoàn Nhan Kiệt, Mộ Dung Thất Thất đưa tay vuốt ve lên mặt hắn, "Nếu như cô cô sinh ra tiểu đệ đệ, thì Kiệt nhi có bằng hữu rồi! Tiểu đệ đệ cũng sẽ bảo vệ Kiệt nhi!"
Một bên Đông Phương Lam thấy Mộ Dung Thất Thất hứa hẹn như vậy, khẽ gật đầu. Mà Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng Phượng Tà nghe lời của nữ nhi, đều nhìn nhau cười một tiếng.
Ngày sinh của Mộ Dung Thất Thất dự tính là vào tháng tám, nhưng dù đến thời gian, bảo bối trong bụng tựa hồ vẫn chưa có ý định ra ngoài gặp người, từ đầu đến cuối vẫn không thấy dấu hiệu sinh.
Tình huống như thế, Mộ Dung Thất Thất không thèm để ý, ngược lại Phượng Thương có chút khẩn cấp.
"Tại sao lại như vậy chứ? Đã đến ngày sinh trong dự tính rồi?" Phượng Thương có chút khẩn cấp mà nghĩ muốn biết hài tử của hắn và Mộ Dung Thất Thất rốt cuộc là cái bộ dáng gì. Hiện tại qua dự tính ngày sinh chừng mấy ngày, một chút động tĩnh cũng không có, khiến lão cha như hắn có chút không đợi nổi.
"Cục cưng, ngươi đang ở đấy làm cái gì vậy? Tại sao còn không ra đây!" Phượng Thương dán tai lên trên bụng Mộ Dung Thất Thất, cùng bảo bối của hắn nói chuyện với nhau. Hắn bộ dáng gấp gáp như vậy rơi vào trong mắt Tô Mi cùng Tố Nguyệt, hai người ở bên cạnh"hì hì" cười, ngay cả Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng Phượng Tà, cũng bị Phượng Thương chọc cười.
"Thương, chàng hay là trước thử nghĩ tên cho hài tử đi!"
Mộ Dung Thất Thất đang ăn táo, tay nhỏ bé vuốt ve bụng.
Mấy ngày qua, dân chúng cả kinh thành đều đã thầm đoán tên cho hài tử trong bụng Mộ Dung Thất Thất. Mặc dù lúc trước, khi Mộ Dung Thất Thất gả cho Phượng Thương, hôn sự không được tiến hành, nhưng sau khi thân phận Phượng Thương sửa đổi, tất cả mọi người hiểu bọn họ vốn không có cùng huyết thống, sau lại cũng là nhận định họ là một đôi tình lữ.
Huống chi, không có Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, Đông lỗ làm sao có thể quy phục Bắc Chu quốc, không có Phượng Tà, Tây kỳ tiến công làm sao sẽ bị đánh bại. Phượng gia, trở thành dòng họ tôn quý nhất Bắc Chu quốc, vô luận là theo phương diện nào, công lao của Phượng gia cũng không thể xóa nhòa.
Các sòng bạc trong Yên kinh thành, đã sớm mở đánh cuộc, đánh cuộc hài tử của Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất rốt cuộc là nam hài hay là nữ hài, tất cả quan viên cùng với hơn phân nửa dân chúng, đều đánh cuộc ở sòng bạc.
Câu"cái bụng đầy sinh nam oa" của Đông Phương Lam, không biết được người nào tung ra, khiến mọi người chạy theo như vịt, đều cược Mộ Dung Thất Thất sinh nam oa. Khi tin tức này truyền tới trong tai Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương, đây đối với vợ chồng rất ăn ý phái người đi đánh cuộc, tiền đặt ở nữ nhi.
"Thương, nếu là thật sinh nhi tử, vậy sẽ phải bồi thường nặng rồi! Lần này thế nhưng ta có thể thua gần như chắc a!"
Gần kỳ sinh, thân thể Mộ Dung Thất Thất càng lúc càng nặng, hiện tại cả người đều dựa vào ở trong ngực Phượng Thương, đặt hết sức nặng lên trên người hắn, "Ta mặc kệ! Nếu là thật sinh nhi tử, muốn chàng bồi thường tiền cho ta!"
"Được được tốt! Ta bồi cho nàng! Người của ta cũng là của nàng, huống chi những vật ngoại thân kia!" Thấy kiều thê làm nũng như vậy, Phượng Thương nghịch nghịch vài sợi tóc sau tai Mộ Dung Thất Thất: "Nếu là nhi tử, ta liền ném hắn cho Minh Nguyệt Thịnh! Ta đây không cần nhi tử đâu!"
"Tại sao?"
Phượng Thương không thích nhi tử, khiến cho Mộ Dung Thất Thất rất là kinh ngạc, người cổ đại không phải đều có ý thức nối dõi tông đường, không nghĩ tới việc để nhi tử kéo dài hương khói sao? Phượng Thương làm sao có thể không thích nhi tử a!
"Sinh nam tử, liền có thêm một nam nhân đoạt nàng với ta, có chỗ nào tốt đâu?"
Lúc nói lời này, Phượng Thương rõ ràng có một loại ghen tức nồng đậm ẩn bên trong. Đơn giản bởi vì trong lúc vô tình hắn nghe được Mộ Dung Thất Thất nói chuyện phiếm cùng Tô Mi, Tố Nguyệt, nàng nói nhất định phải sinh nhi tử, như vậy thì sẽ có hai nam nhân yêu mình, thật tốt! Nếu sinh nữ nhi, nữ nhi là tình nhân kiếp trước của phụ thân, nàng mới không muốn sinh tiểu tình địch đâu!
Lời này mặc dù chỉ là Mộ Dung Thất Thất thuận miệng vừa nói, lại bị Phượng Thương nhớ kỹ. Dựa theo lời nói của Mộ Dung Thất Thất, sinh nam hài, chẳng phải chính là tiểu tình nhân kiếp trước của nàng? Nghĩ đến đây, Phượng Thương đã cảm thấy bộ ngực có chút chua xót, vô cùng khó chịu.
Lúc trước Mộ Dung Thất Thất đã đề cập với hắn chuyện nàng đã đáp ứng Minh Nguyệt Thịnh, đề hài tử sinh ra nhận hắn làm cha nuôi, cộng thêm việc trên người đứa nhỏ này có cổ, cần giải độc, cho nên Phượng Thương tính toán, vạn nhất sinh ra nhi tử, lập tức ném cho Minh Nguyệt Thịnh, để cho hắn ôm trở về Nam Phượng quốc, ngàn vạn lần không nên trở lại quấy rầy thế giới của hai người Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất.
Trong lời của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất nghe được mùi vị khác.
Trong miệng"chậc chậc" hai tiếng, Mộ Dung Thất Thất đưa tay nắm cằm Phượng Thương, "Không biết xấu hổ, ghen cùng hài tử!"
Bị Mộ Dung Thất Thất "chê cười", Phượng Thương cảm thấy một trận khó xử, đang lúc ấy thì, Nạp Lan Tín tới đây, nói có việc với Phượng Thương, Phượng Thương theo hắn đi thư phòng.
Đưa mắt nhìn hai người kia rời đi, Mộ Dung Thất Thất nhìn về phía Tô Mi, "Không biết có phải bên Hoàn Nhan Khang có tin tức hay không ——"
Nghe được tên "Hoàn Nhan Khang", Tô Mi đỏ mặt một trận.
Mặc dù Tô Mi không nói chuyện, nhưng Mộ Dung Thất Thất biết, Tô Mi cũng nhớ Hoàn Nhan Khang. Đông Lỗ quốc cùng Tây kỳ thủ đô thuận lợi trở thành lịch sử, Nữ Chân tộc ở phương bắc lại đặc biệt ngoan cố, một mực kiên trì chống cự lại.
Nghe nói, trưởng binh lần này của Nữ Chân Tộc quả nhiên là Cổ Lệ cùng đệ đệ Quách Ba. Tỷ đệ hai người này hết sức dũng mãnh, cộng thêm dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, cho nên mặc dù ở Đông Lỗ quốc cùng Tây kỳ quốcdiệt vong, bọn họ còn đang đau khổ tránh né, để cho Hoàn Nhan Khang cùng Như Ý thật là nhức đầu.
"Không biết, lễ mừng năm mới nay A Khang có thể trở lại hay không ——"
Tô Mi đang nghĩ tới Hoàn Nhan Khang, Nạp Lan Tín trong thư phòng, mang cho Phượng Thương một tin tức khiếp sợ.
"Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa?"
"Vương gia, Cổ Lệ giảng hòa, giảng hòa chỉ có một điều kiện, chính là Bắc Chu cùng Nữ Chân tộc đám hỏi, nàng muốn gả cho ngươi, đệ đệ của nàng Quách Ba, muốn kết hôn với Vương Phi......"
"Thối lắm!" Phượng Thương vốn luôn ôn nhã khi nghe lời này, trực tiếp mở miệng nói lời thô tục.
"Tiêu Dao Vương cũng nói như vậy!" Phượng Thương phản ứng, Nạp Lan Tín đắc ý lường trước, "Bất quá, Cổ Lệ nói, nếu như Bắc Chu quốc không đáp ứng yêu cầu này, chính là Bắc Chu quốc không có thành ý, Nữ Chân tộc của bọn họ cho dù chỉ còn người cuối cùng, cũng sẽ hăng hái chiến đấu."
"Vậy hãy để cho bọn họ hăng hái chiến đấu đi!" Tâm tình Phượng Thương vốn đang rất tốt, nghe Nạp Lan Tín nhắc tới Cổ Lệ, lập tức trở nên hỏng bét. Cái gì, thế nhưng dám nhớ thương Mộ Dung Thất Thất của hắn? Muốn chết sao?
Phượng Thương để cho Nạp Lan Tín đến trước, ghé vào lỗ tai hắn nói thầm mấy câu:"Sai người ta đi làm đi!"
"Dạ!" Nạp Lan Tín khẽ mỉm cười. Cổ Lệ cùng Quách Ba quả nhiên muốn chết, hiện tại Vương gia rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Chờ Phượng Thương trở về phòng, Mộ Dung Thất Thất đang bị hài tử trong bụng hành hạ lợi hại, làm cho nàng khó chịu không thôi.
"Như thế nào? Có nặng lắm không? Ta đi tìm Tấn Mặc!"
Phượng Thương muốn đi, lại bị Mộ Dung Thất Thất bắt được ống tay áo, "Không có chuyện gì, đến thời điểm muốn sinh thì như vậy!"
Thấy Mộ Dung Thất Thất liên tục cau mày, Phượng Thương đặt tay lên trên bụng của nàng, lớn tiếng quát lớn: "Con nghe kỹ cho ta! Dám hành hạ mẹ con nữa, ra ngoài cha sẽ đánh mông con! Nghe thấy không?"
Cũng không biết có phải lời này của Phượng Thương thật có tác dụng hay không, máy thai tạm thời dừng lại, Mộ Dung Thất Thất hít một hơi sâu, hô lên: "Chàng dọa con như vậy, chỉ sợ con lại càng không nguyện ý đi ra!"
"Nếu là con lại khi dễ nàng nữa, ta thật có thể đánh hắn!"
Thấy Phượng Thương thương yêu Mộ Dung Thất Thất như vậy, Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng Phượng Tà cũng là thả tâm, mặc dù nói con cháu tự có con cháu phúc, nhưng là bọn họ chỉ có duy nhất một nữ nhi là Mộ Dung Thất Thất, mười năm trước cũng không có cơ hội chiếu cố Mộ Dung Thất Thất, lần này nàng sanh con, hai người vì chuyện này loay hoay không ngừng.
Trong cung gửi đnế Nhiếp Chính Vương phủ không biết bao nhiêu lễ vật, Hoàn Nhan Minh Nguyệt cũng vì tiểu hài tử làm rất nhiều y phục xinh đẹp, áo bông ..., Phượng Tà thì tin rằng đó là cháu trai, tự mình làm ngựa gỗ, kiếm gỗ, đao gỗ, giống như muốn bồi dưỡng cháu mình thành một Chiến thần mới. (TC: bái phục Phượng Tà =)))
Ngày lại ngày trôi qua, Mộ Dung Thất Thất như cũ không có dấu hiệu muốn sinh, lúc đầu mọi người còn lo lắng, hiện tại dần tập thành thói quen như vậy, dứt khoát chuẩn bị xong hết thảy, từ từ chờ Mộ Dung Thất Thất sinh. Hoàn Nhan Kiệt cứ cách hai ngày sẽ tới thăm Mộ Dung Thất Thất một lúc, nói chuyện phiếm cùng nhan, bất quá phần lớn thời gian, đều thành nói chuyện với cái bụng của Mộ Dung Thất Thất, mỗi lần ra về đều hết sức lưu luyến, không muốn rời đi.
Đến gần cuối năm, ngày sinh dự tính của Mộ Dung Thất Thất đã qua hơn phân nửa tháng, hài tử vẫn không chịu đi ra ngoài, bà mẹ như nàng cũng không gấp gáp nữa.
Ngày ấy, tuyết rơi, Phượng Thương hạ triều trở lại, Mộ Dung Thất Thất rõ ràng cảm giác được tâm tình của hắn rất tốt, lập tức quấn lấy hắn để hỏi cho bằng được là chuyện gì.
"Nàng đoán ——" thay y phục, Phượng Thương ôm Mộ Dung Thất Thất.
"Có phải phương bắc truyền đến tin thắng? Có phải chúng ta thắng?"
Lời của Mộ Dung Thất Thất, khiến cho Phượng Thương cười, điểm cái mũi của nàng, "Thông minh! Khanh Khanh hiện tại thật biến thành con giun trong bụng ta rồi!"
"Thật? Thật thắng? Vậy có phải hay không sau này cũng không cần đánh giặc rồi? A Khang lúc nào trở lại a? Thật tốt quá! Thật tốt quá!" Vừa nghe nói chuyện ở phương Bắc được giải quyết, Mộ Dung Thất Thất cao hứng được không được, trong đó phần lớn là cao hứng thay Tô Mi. Hoàn Nhan Khang trở lại, vừa lúc tổ chức lễ cưới cho bọn họ!
"Nữ Chân tộc đấu tranh nội bộ, Quách Ba bị giết tại chỗ, Cổ Lệ trọng thương chạy trốn. Không có hai người này, Nữ Chân tộc giống như năm bè bảy mảng, các đại Bộ Lạc tự lập là vua, bọn hắn bây giờ mình đều bận rộn bể đầu sứt trán, nơi nào có thời gian nhất trí đối ngoại đây!"
Lúc nói lời này, khóe miệg Phượng Thương nhêhcs lên một chút."Trước hết để cho bọn họ tự giết lẫn nhau, chúng ta ở giữa làm ngư ông đắc lợi! Vừa lúc gần đến cuối năm, cũng có thể để cho các tướng sĩ nghỉ ngơi!"
Mộ Dung Thất Thất không quên nụ cười trên khóe miệng Phượng Thương. Thấy vậy, Mộ Dung Thất Thất ôm cánh tay, như có điều suy nghĩ nhìn Phượng Thương, "Thương, chuyện làm sao nhanh kết thúc như vậy? Ta cảm thấy trong lời của chàng như còn gì đó? Có phải chàng đã động tay động chân gì hay không?"
Mộ Dung Thất Thất thông minh như vậy, khiến cho Phượng Thương không yêu không được, nữ nhân này, giảo hoạt như hồ ly, hắn không nói gì, nàng lại có thể đoán được việc hắn làm: "Ta bất quá là xúi giục một số người, dạy bọn họ làm một ít chuyện. Bất quá, ta rất tốt, không có thu phí dạy bảo, còn phái người trợ giúp bọn họ, nếu không lấy năng lực của bọn họ, làm sao có thể một lần đánh gục Quách Ba đây!"
Nghe Phượng Thương nói như vậy, Mộ Dung Thất Thất bừng tỉnh đại ngộ, "Chàng có phải đã phái người Phật Sinh Môn đi?"
"Ừ!" Phượng Thương gật đầu, Mộ Dung Thất Thất thở phào nhẹ nhỏm, "Bất kể thế nào nói, chuyện kết thúc, phiền toái cũng không có, chúng ta có thể trải qua năm mới vui vẻ!"
Thời điểm Tô Mi nghe Mộ Dung Thất Thất nói Hoàn Nhan Khang đang trên đường trở lại, tâm tình kích động có chút không biết làm sao, đến khi tiếng cười của Tố Nguyệt truyền tới trong tai, nàng mới thanh tỉnh lại.
"Muốn gặp Tiêu Dao Vương sao, hẳn ngươi cao hứng không chịu được!" Tố Nguyệt ở một bên trêu ghẹo, khiến cho mặt Tô Mi đỏ như tôm luộc.
Chẳng qua là, Tô Mi cũng không phải người "dễ khi dễ", thấy Tố Nguyệt chê cười mình, nàng cũng trêu lại, "Tố Nguyệt, ngươi đừng có chê cười ta! Mau mau đi sinh hài tử cho Nạp Lan tiên sinh của ngươi đi! Ta thấy hắn rất hâm mộ Vương gia, ngươi cũng gia tăng tốc độ đi a!"
"Đồ chết bầm kia! Ngươi nói cái gì đó!" Quả nhiên, lúc này đổi lại Tố Nguyệt đỏ mặt.
Thấy bộ dáng hạnh phúc của Tô Mi cùng Tố Nguyệt, Mộ Dung Thất Thất vô cùng thỏa mãn. Người, theo đuổi là không chính là hạnh phúc bình an cùng vui vẻ sao! Những thứ này, bọn ta đã có!
Vốn là mọi người chờ Mộ Dung Thất Thất sinh, chờ thật lâu cũng không có nghe được động tĩnh, sớm đã không kiên nhẫn.
Bất quá, loại chuyện dị thường trong mắt dân chúng, lại mang một ý nghĩa khác. Rất nhiều người đều cho rằng, từ xưa tới nay, chỉ có thánh hiền mới ra đời mới có dị trạng, còn có thánh nhân ở cơ thể mẹ dặm ngây người mười hai tháng mới mới ra đời, cho nên trong mắt bách tính, thai nhi trong bụng Mộ Dung Thất Thất ắt không tầm thường. Còn có người nói hài tử trong bụng Mộ Dung Thất Thất không phải là người phàm, mà là người trên trời hóa thành.
Tóm lại, đủ loại thuyết pháp truyền tới trong tai Mộ Dung Thất Thất, làm cho nàng có chút dở khóc dở cười. Không phải là qua dự tính ngày sinh một tháng sao, làm sao đến những người này trong miệng, lại thay đổi hết chứ!
Năm mới càng ngày càng gần, dựa theo lệ cũ, năm mới phải trải qua trong cung, cho nên Mộ Dung Thất Thất được Phượng Thương cẩn thận hộ tống vào Trường Thu Cung. Bữa cơm tất niên năm nay, vô cùng náo nhiệt, mặc dù Hoàn Nhan Kiệt còn nhỏ, không có hoàng hậu cùng phi tần, trên yến hội thiếu nữ nhân cùng mùi vị son phấn, nhưng là đây mới thực sự là lễ mừng năm mới của người một nhà.
"Minh Nguyệt Thịnh bệ hạ Nam Phượng Quốc đến!" Cơm tất niên còn chưa động, đã có người tới bẩm báo Đông Phương Lam, Minh Nguyệt Thịnh tới. Nghe tin tức này, Đông Phương Lam lập tức cho người đi mời Minh Nguyệt Thịnh sang.
"Ha ha, tới sớm không bằng tới đúng dịp a! Ta đến đây ngay đúng lễ tất niên! Không biết có ai hoan nghênh ta không đây?"
Minh Nguyệt Thịnh như cũ là một thân tử bào, đầu tóc thả tùy ý, đi theo bên cạnh hắn là Cổ Quân Uyển.
"Hoan nghênh, hoan nghênh!" Đông Phương Lam có ấn tượng vô cùng tốt đối với Minh Nguyệt Thịnh, hơn nữa lần này Tây kỳ quốc đánh bất ngờ, làm phiền Minh Nguyệt Thịnh giải vây, Bắc Chu quốc mới có thể ứng đối, đây đều là làm phiền Minh Nguyệt Thịnh.
"Thất Thất, đã lâu không gặp!" Minh Nguyệt Thịnh mỉm cười nhìn Mộ Dung Thất Thất trước mặt, khi nhìn thấy cái bụng của Mộ Dung Thất Thất, trong mắt Minh Nguyệt Thịnh lóe lên một tia trầm buồn, chẳng qua là tốc độ kia còn nhanh hơn tốc độ sao rơi, làm cho người ta bắt không tới.
"Đã lâu không gặp!"
Mộ Dung Thất Thất dịch sang chỗ ngồi bên cạnh: "Không cần khách khí! Chúng ta uống hai chén!"
"Nàng bây giờ như vậy có thể uống rượu sao?" Minh Nguyệt Thịnh thoải mái ngồi xuống, Cổ Quân Uyển đang nhìn Mộ Dung Thất Thất đến ngẩn người cũng ngồi xuống.
"Ta không thể uống, nhưng nam nhân của ta có thể a! Các ngươi phải không say không về!"
Cổ Quân Uyển từ đầu đến cuối luôn nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thất Thất, nàng từng vô số lần tưởng tượng đến dung mạo của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Trấn quốc công chúa đại danh đỉnh đỉnh, vẻn vẹn dùng một trăm người, dùng"không thành kế" để dọa lùi kẻ địch binh -Mộ Dung Thất Thất lại nhỏ nhắn, kiều diễm, mỹ lệ như vậy!
"Vị này là ——" thấy Cổ Quân Uyển nhìn mình như vậy, Mộ Dung Thất Thất thỉnh giáo tên họ của nàng.
"Ta tên là Cổ Quân Uyển! Vương phi có thể gọi ta Tiểu Uyển!" Mộ Dung Thất Thất nói chuyện với mình, Cổ Quân Uyển có loại cảm giác"thụ sủng nhược kinh*". Khi biết 'sự tích" của Mộ Dung Thất Thất, nàng rất bội phục Mộ Dung Thất Thất. Trước kia còn có chút bất mãn với Mộ Dung Thất Thất, hiện tại nhìn thấy bản thân nàng, những thứ thành kiến hoàn toàn biến mất, thay vào đó là muốn cùng thiếu nữ này làm bằng hữu. (*được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo)
"Tiểu Uyển, ngươi khỏe, ta là Mộ Dung Thất Thất! Rất hân hạnh được biết ngươi! Ngươi có thể gọi ta Thất Thất!"
Chẳng qua là nghe tên, Mộ Dung Thất Thất đã đoán được thân phận của Cổ Quân Uyển. Trưởng nữ nhi duy nhất của Tường tộc, từng là hoàng hậu Nam Phượng quốc, hiện tại Hoàng thái hậu.
"Ta cũng rất hân hạnh được biết vương phi!"
Cổ Quân Uyển vốn là chính là nữ nhân tính cách hào sảng, nàng không nhăn nhăn nhó nhó ra vẻ nữ nhân yểu điệu, hiện tại Mộ Dung Thất Thất trực tiếp như vậy, cũng hợp với Cổ Quân Uyển!
Trước khi thấy Mộ Dung Thất Thất, Cổ Quân Uyển còn đang nghi ngờ, đây rốt cuộc là cái dạng nữ nhân gì, có thể khiến Minh Nguyệt Thịnh lặp đi lặp lại nhiều lần phá lệ vì nàng, không tiếc vận dụng binh lực tiêu diệt Tây kỳ quốc vì nàng, hiện tại khi nhìn vào ánh mắt xinh đẹp, trong suốt của Mộ Dung Thất Thất, Cổ Quân Uyển không phải không thừa nhận, ngay cả mình cũng sẽ bị nàng hấp dẫn, huống chi là nam nhân!
Lúc trước, Cổ Quân Uyển vô cùng bất mãn với việc Minh Nguyệt Thịnh ngàn dặm xa xôi chạy tới Bắc Chu quốc để mừng năm mới, cho nên quyết định đi theo hắn đến cùng, cho tới giờ khắc này, Cổ Quân Uyển mới hiểu được tâm tư của Minh Nguyệt Thịnh. Mộ Dung Thất Thất sắp sinh rồi, hắn nhất định là không yên lòng, mới có thể tới đây! Hơn nữa trên người hài tử trong bụng Mộ Dung Thất Thất có cổ độc, lần này đại khái hắn cũng muốn mang hài tử trở về!
"Uy, Minh Nguyệt Thịnh, ánh mắt của ngươi không tệ!" Thừa dịp người không chú ý, Cổ Quân Uyển tiến tới bên tai Minh Nguyệt Thịnh, nhỏ giọng nói một câu.
Nghe những lời này của Cổ Quân Uyển, Minh Nguyệt Thịnh ngừng chén rượu trong tay một lúc, nhìn lại khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của Mộ Dụng Thất Thất, Minh Nguyệt Thịnh trực tiếp rót rượu vào trong bụng.
Rượu cay nồng, thật sâu kích thích cổ họng Minh Nguyệt Thịnh. Hắn cho là hắn có thể bình chân như vại, có thể bình tĩnh mà đối diện nàng cùng hạnh phúc của nàng, nhưng nhìn đến nàng, hắn mới phát hiện đó là một loại lừa mình dối người.
Mặc dù, không thể nào quên, nhưng là nàng hạnh phúc, trong lòng hắn cũng là hạnh phúc......
"Minh Nguyệt Thịnh, ngươi làm sao vậy?" Thấy Minh Nguyệt Thịnh sững sờ, Cổ Quân uyển lắc lắc cánh tay hắn, "Ngươi làm gì ngẩn người ra thế, Phượng Thương tự mình mời rượu ngươi kìa!"
Bị Cổ Quân Uyển lay lay như vậy, Minh Nguyệt Thịnh mới nhìn đến khuôn mặt tươi cười của Phượng Thương, cùng bầu rượu trong tay hắn.
"Đa tạ!" Lời của Phượng Thương rất ngắn gọn, cũng vô cùng đơn giản, một câu"đa tạ", đã biểu đạt hết tình nghĩa của nam nhân. Trong câu "đa tạ" của Phượng Thương, bao hàm quá nhiều ý tứ, tỷ như cảm tạ hắn dụng binh đánh Tây kỳ quốc, hóa giải áp lực của Bắc Chu quốc, tỷ như cảm tạ hắn bỏ qua Mộ Dung Thất Thất, không có chặn ngang, tỷ như cảm tạ hắn quan tâm đến hài tử của bọn họ, ba mươi tết, mưa gió, vẫn kiên trình chạy tới, tỷ như rất nhiều......
"Không khách khí!" Minh Nguyệt Thịnh tự nhiên hiểu được ý tứ Phượng Thương, nam nhân này, hắn bội phục."Cạch ——" Minh Nguyệt Thịnh cầm chén rượu nhẹ nhàng mà đụng chén rượu của Phượng Thương: "Là ta phải làm!"
"Ta nói, các ngươi quá không có tâm rồi! Uống rượu cũng không chờ ta!"
Đang lúc tiếng chuông năm mới sắp gõ vang, một thanh âm truyền tới, mọi người vừa nhìn, dĩ nhiên là một thân lôi thôi Hoàn Nhan Khang. Ước chừng là đường đi rất gấp bận rộn, thần thái Hoàn Nhan Khang mỏi mệt, trên người tràn đầy bụi đất, chỉ có cặp mắt kia hữu thần.
"A Khang!" Mộ Dung Thất Thất kêu ra tiếng, không nghĩ tới Hoàn Nhan Khang có thể trở về đúng dịp năm nới. Từ phương bắc tới đây, đường xá xa xôi, hắn nhất định là ngày đêm lên đường, mới có thể chạy tới kịp.
"Biểu tẩu, lúc ta đi ngươi là yểu điệu thục nữ, ta trở lại, ngươi là bà bầu rồi!"
Mặc dù nhìn có chút chật vật, nhưng Hoàn Nhan Khang cũng không có từ bỏ tính bỡn cợt của mình.
"Tiểu tử thối! Rốt cục ngươi đã trở lại! Ngươi không biết Tô Mi chờ ngươi có bao nhiêu sốt ruột!" Có lẽ là có quá nhiều chuyện trối mấy ngày này, khiến cho tâm tình Mộ Dung Thất Thất rất tốt, nàng đứng lên, đi tới trước mặt Hoàn Nhan Khang, đôi bàn tay trắng như phấn đặt ở trên bả vai Hoàn Nhan Khang, "Ngươi nếu không trở lại, ta đây phải đem Tô Mi gả cho người khác!"
"Wow, biểu tẩu, không nên hãm hại người như vậy a! Tô Mi là tân nương của ta!"
Hoàn Nhan Khang" wow wow" kêu to lên, Đông Phương Lam cười đến không được, "Cũng đã là Vương gia rồi, còn nghịch ngợm như vậy! Nhanh tắm rửa rồi trở lại, người một nhà chúng ta đoàn viên đón năm mới!"
"Dạ! Hoàng tổ mẫu!"
Hoàn Nhan Khang rửa sạch dấu vết của mỏi mệt rồi đến yến hội, mới phát hiện tất cả mọi người đang chờ hắn. Đến lúc Hoàn Nhan Khang ngồi vào chỗ của mình, Đông Phương Lam hài lòng gật đầu, trịnh trọng địa tuyên bố, "Gia yến bắt đầu ——"
"Đông đông đông ——" nơi xa, tiêng chuông năm mới gõ vang, tất cả mọi người nâng chén vừa nói chúc phúc lời nói, ngoài cửa sổ, pháo hoa rực rỡ phóng lên bầu trời đêm màu xanh sẫm, hết sức tươi đẹp.
"Tiểu cô cô!" Hoàn Nhan Kiệt thích Mộ Dung Thất Thất, riêng chạy đến bêcn cạnh Mộ Dung Thất Thất kéo nàng ngồi, "Tiểu cô cô, tiểu đệ đệ tại sao còn không ra a?"
Nghe Hoàn Nhan Kiệt lời nói, Hoàn Nhan Khang ở một bên mở ra cười giỡn, "Hoàng thượng, hắn đang đợi ngươi a! Ngươi chỉ cần nói một tiếng "tiểu đệ đệ đi ra ngoài chơi với ta", cục cưng trong bụng biểu tẩusẽ đi ra!"
"Thật sao?" Hoàn Nhan Kiệt dù sao chỉ có sáu bảy tuổi, rất dễ dàng tin Hoàn Nhan Khang:"Tiểu đệ đệ, đi ra ngoài chơi với ta! Ta có rất nhiều rất nhiều đồ chơi, sẽ chia cho ngươi!"
Không biết có phải hay không lời này nổi lên tác dụng, bụng Mộ Dung Thất Thất đột nhiên lên cơn đau. (TC: như thần =. =)
"Ai nha!" Mộ Dung Thất Thất nắm chặt tay Phượng Thương kêu một tiếng, thanh âm khác lạ, ở nơi này cơm tối lộ ra vẻ vô cùng khác lại. Vốn là chuyện trò vui vẻ, mọi người nghe thanh âm này, ngừng lại.
"Sao, Khanh Khanh?" Phượng Thương nắm tay Mộ Dung Thất Thất, nhìn vẻ mặt thống khổ của nàng, Phượng Thương trong lòng cả kinh, "Có phảimuốn sinh?"
"Ta... ta không biết a ——" cảm giác được phía dưới có cổ nóng hầm hập đi ra ngoài, Mộ Dung Thất Thất lúc này mới gật đầu, "Ta vỡ nước ối, ta, ta muốn sinh!"
"Ai nha, muốn sinh!"
"Cái gì? Muốn sinh?!"
"Mau, mau, công chúa muốn sinh!"
"Người, nhanh đi chuẩn bị! Nhanh lên một chút!"
Trong lúc nhất thời, trên đại điện trở thành một mảnh hỗn loạn. Cái tin tức đột nhiên tới, để cho vốn là bữa cơm tối náo nhiệt trở thành hoảng loạn. Đông Phương Lam vội vàng an bài người chuẩn bị, Hoàn Nhan Minh Nguyệt đi nhanh đến bên cạnh Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương không kịp đợi, dứt khoát bế Mộ Dung Thất Thất lên, trực tiếp xông ra ngoài.
"Chuyện không liên quan đến ta a! Thật không liên quan tới ta a!"
Hoàn Nhan Khang cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn mình có chút kỳ quái, vội vàng kêu lên, "Ta chính là nói giỡn, không nghĩ tới có thể như vậy!"
"Tiêu Dao Vương hà tất lo lắng!" Minh Nguyệt Thịnh bàn tay to vỗ trên bả vai Hoàn Nhan Khang, "Điều này nói rõ đứa bé này cùng ngươi hữu duyên! Ngươi trở lại, hắn khẩn cấp muốn gặp mặt ngươi!"
Mặc dù Minh Nguyệt Thịnh nói như vậy, nhưng là Hoàn Nhan Khang rõ ràng thấy được hắn hàm răng trắng của hắn, khiến cho Hoàn Nhan Khang không nhịn được rùng mình một cái.
Ngoài cung, trong vương phủ, vốn đã chuẩn bị đầy đủ cho lần sinh sản này của Mộ Dung Thất Thất. Nhưng là ai cũng không nghĩ tới Tiểu chủ tử sẽ ở thời điểm năm mới đi ra ngoài, chờ xe ngựa xông về tới lúc, hai lão nhân Phượng Tề cùng Phượng Ngọc kia cũng có chút luống cuống tay chân.
"Vương gia, người ở bên ngoài chờ, Vương Phi không có việc gì!" Phượng Ngọc ngăn Phượng Thương ở ngoài Thính Tùng Lâu.
← Ch. 132 | Ch. 134 → |