← Ch.18 | Ch.20 → |
Có lẽ bởi vì một cái liếc mắt của Ngôn Hoa liền nhìn ra tâm của hắn, hoặc bởi vì Ngôn Hoa có được một tấm lòng thuần khiết, Xích Trụ phát hiện hắn dần dần bị thiếu niên ôn nhu này hấp dẫn.
Càng ngày càng không muốn ly khai hắn, càng ngày càng bị hắn hấp dẫn, theo thời gian trôi qua, chưa bao giờ từng để lộ ra một chút tâm tình lắng đọng trong lòng, cuối cùng chỉ cần một mình Ngôn Hoa, chúng bắt đầu tàn phá bừa bãi, điên cuồn ăn mòn thân thể hắn, đó là một loại so với sự chịu đựng của ngàn vạn năm chậm rãi trầm tích (lắng đọng) buồn chán còn khó chịu hơn.
Ý nghĩ muốn gặp Ngôn Hoa càng mãnh liệt trong đầu, mỗi lần hắn xuất hiện đều hận không thể đem hắn ôm chặt lấy, không muốn cho hắn rời đi...
Nhưng mà, mỗi một khoảng thời gian, Ngôn Hoa vẫn phải rời đi, phải trở về thôn trang nơi mà hắn lớn lên.
Mặc dù cha mẹ đã mất, nhưng ở trong lòng Ngôn Hoa, thôn trang vẫn còn những người đồng hương cùng hắn lớn lên và luôn luôn chiếu cố hắn.
Cho nên Ngôn Hoa vẫn phải trở về, nhưng không được bao lâu lại trở về Quỷ Cốc, còn mang ít thức ăn ngon từ thôn trang về để thưởng thức....
"Xích trụ, ngươi lần sau có muốn cùng ta về thôn ko? Ta nghĩ giới thiệu ngươi với nhóm bằng hữu của ta để làm quen, ta còn đem chuyện của nguơi kể cho A Đức... A, đúng rồi, A Đức a, là bằng hữu từ nhỏ tới lớn của ta nha! Lúc trước ta muốn tới ngọn núi tìm ngươi, hắn còn một mực ngăn cản ta... Còn may là ta đã tới được đây..."
Không, hắn căn bản không muốn nghe việc này. Nghe được Ngôn Hoa kể về người bên ngoài, Xích Trụ liền cảm thấy được trong tâm một mảnh hắc ám (đen tối). Sẽ không đi, mới sẽ không đi nơi đó... Thầm nghĩ, thầm nghĩ ôm ngươi vào trong ngực, cho trong mắt và trong lòng ngươi đều chỉ có mặt của ta....
"Xích Trụ, sao sắc mặt ngươi khó coi như vậy.... Có phải cơ thể không thỏai mái hay không... ?"
"Không có khả năng không thỏai mái!" Giọng nói của Xích Trụ không khỏi ngạnh (cứng rắn) lên, "Ta chính là qủy, thiên tài sẽ không giống phàm nhân sinh bệnh như thế!"
"Vậy, ngươi là tức giận phải không?" Ngôn Hoa mở to đôi mắt sáng ngời, thẳng tắp nhìn Xích Trụ.
Hai tròng mắt trong veo như vậy làm cho Xích Trụ không dám nhìn thẳng, ngoảnh mặt đi, không thèm nói lại.
Ngôn Hoa buông trong tay chuồn chuồn bằng trúc mang từ thôn ra, mỉm cười nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể của Xích Trụ, ngây ngô cuời mà nói: Ta từng nghe nói thân thể của quỷ rất lạnh, nhưng mà Xích Trụ không giống, nhiệt nhiệt (nóng nóng), rất là ấm áp.... Thật thoải mái.... Ta nhớ rõ lần đầu tiên khi tiếp xúc với ngươi, thân thể của ngươi lạnh như là băng, giống như nước sông vào mùa đông... Ta thật hoảng sợ sẽ bị đông lạnh, ngươi giờ nhận ra không, cơ thể ngươi lúc sau liền trở nên ấm áp như vậy.... ."
"----- Hừ, thay đổi nhiệt độ cơ thể đối với ta mà nói là nhỏ như đồ ăn trong một cái đĩa."
Xích Trụ có thể ngang ngược dùng giọng điệu lãnh ngạnh trả lời, nhưng Ngôn Hoa lại cười càng nhu hoà càng thanh khiết, còn mang theo một chút bi thương.
"Xích Trụ.... Ta nghĩ ở lại bên cạnh ngươi...." Hắn thì thào nói nhỏ.
"Ta lại chưa nói phải đuổi ngươi đi..." Ngược lại mỗi lần ngươi đi, tâm tựa như bị lấy đi một khoảng, không bình thường.
"Ta có thể vẫn ở lại bên cạnh ngươi không?"
"Tùy ngươi."
".... . Nhưng mà, Xích Trụ, ta có thể ở cùng ngươi bao lâu?" Âm thanh của Ngôn Hoa đột nhiên trở nên nghẹn ngào, "Ngươi là quỷ, có được sinh mệnh (mạng sống) vĩnh hằng, ta chỉ là một phàm nhân, ta có lẽ còn trong trí nhớ của ngươi chưa lưu lại cái gì, thì cũng đã tan biến..."
Ngôn Hoa vẫn tươi cười bỗng nhiên trở nên bi thương lên, làm Xích Trụ có chút trở tay không kịp, nhẹ nhành nâng khuôn mặt của Ngôn Hoa, đang nhìn đến trên khuôn mặt trơn mịn có một giọt nước mắt lướt qua, khiến hắn không khỏi tim đập mạnh và loạn nhịp.
Ở dưới ánh sáng phản chiếu, so với bảo thạch còn chói mắt hơn, cũng duy nhất làm cho hắn lo lắng.... .
"Xích Trụ, ta không nghĩ sẽ rời đi ngươi... Nhưng ta có thể làm sao bây giờ......"©
Rưng rưng chăm chú nhìn hắn, nước mắt của Ngôn Hoa càng rớt nhiều hơn.
"Xích Trụ, nếu ta thực sự chết đi, ngươi sẽ ở lại đây phải không? Có thể hay không khổ sở.... Có thể hay không thỉnh thoảng nhớ tới ta.... Thật hy vọng, thật hy vọng trước khi ta chết, có thể để lại cho ngươi gì đó."
Xích Trụ chạm vào giọt lệ trên mặt Ngôn Hoa, nhẹ nhàng để vào miệng, nếm được là vị mặn mặn và một ít hương vị chát.
"Ngươi vì cái gì nói ta không để ý?" Xích Trụ lấy tay lau đi giọt lệ trên mặt Ngôn Hoa, "Nếu không cần ngươi, ta vì sao phải vô duyên vô cớ tức giận? Nghĩ đến ngươi cuời thật vui vẻ với người khác mà không phải là ta, thì đã tức giận rồi... Nếu không cần ngươi, ta sẽ cố ý thay đổi nhiệt độ cơ thể sao? Nhìn ngươi thoải mái rúc vào trong lòng ngực ta, liền cảm thấy được cái gì đều đáng giá...."
"Ngôn Hoa, không nghĩ rời đi không phải chỉ có mình ngươi. Mỗi một lần người trở về thôn trên, ta lại bắt đầu chờ đợi, lo lắng, phiền não.... Không ngừng đoán ngươi chừng nào thì có thể trở về hay đã xảy ra chuyện gì, hoặc là ngươi có lẽ sẽ không trở lại.... Nghĩ muốn đem ngươi nhốt lại bên người, cứ như vậy cho ngươi chỉ có thể chỉ nhìn ta và chỉ cười với ta... Thật sự rất muốn, rất muốn.... ."
"Ngôn Hoa, ngươi là đối tượng duy nhất khiến ta để ý như thế, trước kia không có xuất hiện, vầ sau cũng sẽ không xuất hiện nữa... Bởi vì ta chỉ có một phần tình cảm cùng một lòng, cho một người, sau sẽ không có nữa."
Ngôn Hoa rưng rưng si ngốc nghe hắn nói xong, cuối cùng vưà khóc vừa cười dùng sức bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, thật lâu không nói một lời.
"... Ta nghĩ đến, nghĩ đến chắc chắn sẽ không được ngươi đáp ứng... Ta là nam, bộ dạng lại bình thường.... Nguyên bản ta hòan toàn không dám hy vọng xa vời.... Không nghĩ tới, không nghĩ tới......"
Càng nói, âm thanh nghẹn ngào càng quá nặng, lại bị Xích Trụ nâng đầu lên, nước mắt mơ hồ đọng trên mặt.
"Vẫn đều nhìn ngươi cười.... Hóa ra ngươi khóc lại đáng yêu như vậy...." Lần này, Xích Trụ cúi đầu, dùng đầu lưỡi lau đi lệ trên mặt Ngôn Hoa.
"Đều tại ngươi làm hại...."
"Như vậy để ta bồi thường ngươi đi."
Liếm vào bên má lời cuối cùng đi vào trong môi của Ngôn Hoa, đau khổ quấn vào nhau, nụ hôn thứ nhất lưu luyến bọn họ, cực nóng và kích tình.
Ngôn Hoa không có 1 tia kháng cự, dùng hành động không lưu loát đem chính mình hoàn toàn giao phó cho người nam nhân hắn yêu.
Tại nơi xinh đẹp bên trong biển hoa, ở trong thế giới hoa rực rỡ, trong đáy mắt của họ chỉ có nhau.
Cứ việc ngượng ngùng, cứ việc kìm nén nước mắt, nhưng là thống khổ vui sướng.
Không có gì đáng giá vui sướng bằng việc có được người yêu nhất.
Thế là bọn họ vẫn dây dưa, tham lam yêu cầu đối phương.
Tại đây nơi này, không có thời gian, chỉ có nhớ rõ mặt đối phương, còn có da thịt kề sát truyền nhiệt độ cơ thể cho nhau.
"Ngôn Hoa, ngươi thật sự nguyện ý luôn ở cùng nhau sao?"
"Ta nguyện ý."
"Cho dù ngươi có biến thành quỷ giống ta."
"Có thể cùng ngươi làm bạn, ta không hối hận."
"Ngôn Hoa, chúng ta thành thân đi, làm thê tử của ta, chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ."
"Ta nguyện ý, nguyện ý làm thê tử của ngươi."
← Ch. 18 | Ch. 20 → |