← Ch.32 | Ch.34 → |
Anh ta mỗi ngày đều đưa đón cô đi làm. Buổi sáng ngày hôm đó anh ta còn viện cớ nói đi tìm bạn, nhưng sau đó dường như biết cô sẽ không hỏi nữa nên anh ta cũng chẳng thèm tìm lý do nữa. Cô cùng anh ta trải qua thời gian chung sống kỳ lạ. Cô nhận tiền lương của anh ta, nấu cơm quét dọn cho anh ta; Anh ta đưa đón cô đi lại, thậm chí sẽ cùng cô đi siêu thị. Bởi vì ở bên nhau sớm chiều nên cô nhanh chóng phát hiện ra anh ta không thích nói chuyện với người lạ. Rõ ràng khi nói chuyện với cô anh ta đối đáp rất trôi chảy, thỉnh thoảng còn rất hài hước, nhưng ở bên ngoài ngoại trừ lúc cần thiết thì anh ta tuyệt đối sẽ không chủ động mở lời.
Cô không biết anh ta lười hay là tự kỷ. Có lẽ khả năng trước cao hơn.
Anh ta luôn giữ dáng vẻ lạnh nhạt, kỳ quái, thế nên dù anh ta rất đẹp trai nhưng trước giờ chưa có ai chủ động tới tiếp cận anh ta.
Mọi người luôn nhìn lén sườn mặt tuyệt đẹp của anh ta, nhưng nhìn thẳng vào mắt anh ta lại không dám.
Anh ta có một loại khí chất đặc biệt khiến người ta không dám lại gần.
Đó là cảm giác nguy hiểm rất khó diễn tả bằng lời, giống như nhìn thấy dã thú. Dù biết nó đang ngủ nhưng vẫn sẽ né tránh theo bản năng, bởi vì sợ con dã thú này đột nhiên tỉnh lại, há mồm xơi tái mình.
Từ lần đầu tiên gặp anh ta, hệ thống cảnh báo của cô đã kêu liên tục. Dù sao cô cũng thuộc về nhóm động vật ăn cỏ, không phải dã thú.
Nếu như cô đủ thông minh cô nên nghe cảnh cáo từ nội tâm, giống như những người khác, lặng lẽ đi qua, mau chóng chạy trốn. Cô nên tìm chỗ ở mới, cố gắng tránh xa loại động vật nguy hiểm như anh ta. Cô biết rõ, nhưng khi xem danh sách nhà cho thuê thì lại luôn bắt bẻ chỗ này quá đắt, chỗ kia quá xa. Chết tiệt, như vậy thật không tốt. Nhưng thật sự là do không tìm được nhà tốt...
'Đây chẳng qua là lấy cớ, lấy cớ mà thôi. Thật ra mày đang ảo tưởng anh ta...'
A! Câm miệng!
Cô cắn môi, bực bội tắt trang web, cắt đứt tranh cãi trong đầu mình, tiếp tục chuẩn bị cho ca làm việc sau.
"Chị Nhiên! Chị Nhiên!"
Giọng nói trong trẻo ngọt ngào làm cô hoàn hồn, chỉ thấy một cô gái đang vui vẻ cầm một hộp Hoa Trà tới.
"Này, cho chị đấy?"
"Cái gì vậy?" Cô sửng sốt.
"Hoa Trà." Cô bé kia cười nói: "Hôm qua em tới một quán cà phê tổng vệ sinh, bà chủ cho."
"Chị không uống trà, em giữ đi."
Cô khéo léo từ chối ý tốt của cô bé, nhưng cô bé kia cũng không cho cô cơ hội cự tuyệt, liên tục đề cử.
"Đây là lavender không thuốc trừ sâu đấy. Hoa do bà chủ quán cà phê tự trồng, uống rất ngon. Được rồi được rồi, chị cứ uống thử xem, không thích thì trả lại cho em cũng được mà." Trông thấy thời gian biểu trên máy tính của cô, cô bé kia tò mò hỏi: "Cuối tuần có mấy buổi tổng vệ sinh cuối năm, chị muốn nhận à? Nếu chị nhận em cũng đi nhé."
"Tại sao?" Cô buồn cười hỏi.
"Bởi vì chị lợi hại. Như vậy em mới có thể thừa cơ lười biếng."
Cô nhướng mày, trả lời: "Nghĩ hay quá nhỉ, chị rất bận, không rảnh giúp em."
"Đừng, chị cho em theo đi mà!"
"Chị nhận việc mới, không rảnh nhận tổng vệ sinh cuối năm, em đi tìm chị Lâm đi."
"Em không thích quét dọn cùng người khác, em thích chị cơ!!!"
Nào có ai chơi xấu như vậy chứ.
Nhìn cô gái đang làm nũng trước mặt mình, cô suýt bật cười, nhưng cô hiểu quá rõ hậu quả khi dung túng con bé lưu manh này. Mặc dù khả năng làm việc của cô bé này rất tốt, nhưng cô bé thật sự vô cùng lười biếng, lần trước hợp tác cùng cô bé, suýt chút nữa khiến cô mệt chết.
Không để ý tới cô gái đang nằm bò lên bàn mình ăn vạ, cô nhanh chóng xử lý nốt thời gian biểu còn dang dở, trả lời email của những khách cô đồng ý nhận. Cô bé kia thấy cô đã quyết lại nhanh chóng trở nên vui vẻ như thường.
"Được rồi, chị đã nhẫn tâm như vậy, em chỉ đành đi tìm 'phù thủy' thôi." Cô gái quay người, đi được hai bước lại chạy về, vẻ mặt vui sướng, ra vẻ thần bí hạ giọng hỏi: "Chị Nhiên, em suýt quên mất. Em có thể hỏi chị một chuyện không?"
"Chuyện gì?" Cô trả lời email xong, tắt máy vi tính.
"Anh chàng đi BMW ngoài kia là bạn trai chị à?"
Cô sửng sốt, ngừng một giây, mới trả lời.
"Không phải."
"Nhưng em thấy anh ta đưa đón chị mỗi ngày."
Những lời này tràn đầy hâm mộ.
Đông Thu Nhiên nhìn cô bé còn chưa đầy hai mươi tuổi này, chọc tan bong bóng ảo tưởng màu hồng của cô bé.
"Anh ta đưa đón chị chỉ vì tiện đường thôi."
"Hôm nào cũng tiện đường à?" Cô bé cười mờ ám, trong mắt tràn đầy mập mờ.
"Đúng vậy, mỗi ngày đều tiện đường." Cô ra vẻ bình tĩnh, không chớp mắt nói.
Nhìn cô, cô bé kia không cam lòng, nhíu mày hỏi lại: "Chuyện gì mà hôm nào cũng có thể tiện đường vậy?"
Trời mới biết.
Cầu sao cô biết, anh ta rốt cuộc là có chuyện gì mà có thể tiện đường như vậy.
Cô đứng lên, cầm lấy túi xách, cười ngọt ngào, trả lời cô bé thích lo chuyện bao đồng này."Việc riêng." Dứt lời, cô xoay người rời đi. Cô biết câu trả lời này có chút phũ phàng, nhưng còn hơn là bắt cô thừa nhận có lẽ anh ta có tình ý với cô, lo cô bị gã đàn ông kia quấy rầy, cho nên mới không ngại mệt nhọc đưa đón cô; Cô cũng không muốn thừa nhận, cô đã bắt đầu quen, thậm chí thích cùng anh ta đấu khẩu mỗi sáng; không nên bắt cô thừa nhận, cô bỏ tăng ca, chỉ vì muốn...
Đi ra khỏi cửa thủy tinh tự động tầng một, cô thấy người đàn ông kia đứng dưới ánh hoàng hôn, tựa bên cửa xe, chờ cô. Trái tim cũng bởi vì nhìn thấy anh ta mà run rẩy.
Chỉ là muốn... Có thêm một chút thời gian... Cùng người đàn ông này...
Nếu đây là sự thật thì thật đáng sợ.
Nhưng đây không phải, tuyệt đối không phải.
Cô cũng không vì khuôn mặt đẹp trai, thân thể cường tráng, còn có sự tích anh hùng cứu mỹ nhân, mỗi ngày đưa đón của anh ta mà đắm chìm, mê say.
Cô không yêu, cũng không muốn yêu.
Huống chi, anh ta là bệnh nhân, có bệnh tâm lý.
Cô cần nơi trốn và sự bảo vệ, anh ta thì cần người ở cùng.
Cô chỉ vì biết ơn mới làm bạn với anh ta, nhiều hơn có chăng cũng là chút thương hại. Cô tự nói với mình, sau đó đi về phía anh ta. Nhưng dù như thế, khi anh ta bởi vì sự xuất hiện của cô mà đứng thẳng người, thậm chí hơi mỉm cười thì cô không tài nào ngăn cản trái tim bỗng dâng lên sự ấm áp tê dại. Phải cẩn thận.
Cô kìm nén không cho mình mỉm cười đáp lại, nhủ thầm.
Đừng say mê...
***
Mắt của anh ta là màu vàng nhạt, trong đen có ánh vàng. Trước kia cô không chú ý, cho tới đêm nay.
Trong đêm, cô bị ác mộng làm choàng tỉnh.
Khi tỉnh lại, cô không nhớ rõ hình ảnh trong giấc mơ, nhưng trái tim vẫn đập thình thịch, mồ hôi đầm đìa. Cô đứng dậy xuống giường, đến phòng bếp rót nước uống, lại nghe thấy ngoài ban công truyền tới tiếng khóc nức nở trầm thấp.
Anh ta đang khóc.
Anh ta ngồi trên bờ tường ban công, nhìn đường phố phía dưới, khóc. Giây phút ấy, cô cho rằng mình vẫn đang ở trong giấc mơ kỳ quái nào đó. Cô bất giác nín thở tức, nhìn chằm chằm cảnh tượng quái dị này. Người đàn ông đó không mặc áo, chỉ mặc quần, chân trần, dùng một tư thế rất kỳ quái ngồi trên tường.
Gió lạnh thổi tới làm cô rùng mình một cái, sực tỉnh.
Cô nhắm mắt lại, lại mở ra, anh ta vẫn còn ở đó.
Ôi trời...
Cô còn tưởng rằng anh ta đã bỏ ý nghĩ muốn tự tử rồi.
Nhưng xem tình hình này thì chắc chắn là chưa bỏ rồi, chẳng những chưa bỏ mà còn nghiêm trọng hơn thì phải.
Tình trạng của anh ta không ổn lắm, cảm giác hoàn toàn trái ngược lần trước.
Khi đó, cô nhìn ra được anh ta còn có thể suy nghĩ; khi ấy anh ta không kích động, cũng không khóc lóc nức nở như bây giờ.
Khi anh ta bắt đầu cử động, cô sợ tới mức tim suýt ngừng đập, sau đó cô chợt nhận ra không ai có thể duy trì thăng bằng tuyệt đối ở độ cao ba mươi tầng, cho dù là người đang muốn tự tử cũng không được.
Anh ta đang mộng du.
Bởi vì ở mộng du, cho nên mới không sợ, mới có thể ở đi trên bờ tường. Chết tiệt, anh ta có thể ngã xuống bất cứ lúc nào! Sợ làm anh ta giật mình, cô cố gắng rón rén đi tới bên cạnh cửa thủy tinh. Gió đêm mang đến tiếng nức nở nghẹn ngào của anh ta."Đang ở đâu... Đang ở đâu...?"
Anh ta khóc nhìn đường phố phía dưới như đang tìm kiếm gì đó, miệng khàn khàn nỉ non: "Đang ở đâu... Đang ở đâu...?"
Ban đầu, cô cho là anh ta đang nói chuyện với cô, cho là anh ta phát hiện ra cô, nhưng anh ta không quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, sau đó cô mới nhận ra anh ta đang tự lẩm bẩm.
"Không thấy... Không thấy... Tại sao không tìm thấy...?"
Không tìm được vật cần tìm, anh ta ngừng lại, ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời đêm, khàn khàn hỏi.
"Tại sao... Không thấy? Tại sao...?"
Ánh trăng chiếu lên vẻ mặt bi thương cùng dòng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt anh ta
"Trả ta... Trả ta... Trả lại cho ta... "
Anh ta cầu khẩn, dáng vẻ đau lòng tuyệt vọng ấy khiến tim cô thắt lại.
Cô vốn định kéo anh ta xuống tường trước, nhưng lại sợ kinh động đến anh ta, làm anh ta kháng cự, trượt chân ngã xuống.
"Này..." Cô khẽ hỏi: "Anh không thấy gì cơ?" Nghe được giọng cô, anh ta đột nhiên quay ngoắt lại. Anh ta quay đầu quá nhanh, cô còn tưởng rằng anh ta sẽ ngã xuống mất. Anh ta mở to đôi mắt đẫm lệ, kinh ngạc nhìn cô như gặp ma."Anh đang tìm cái gì thế?" Cô duỗi tay về phía anh ta, dịu dàng hỏi: "Nói cho tôi biết, tôi tìm giúp anh, được không?"
Anh ta nhìn cô, trong mắt có khát vọng vô cùng, "Thật sao?"
"Thật." Cô gật đầu.
Anh ta nhìn bàn tay trắng nõn của cô, sợ hãi, run rẩy đưa tay ra, rồi lại ngừng lại giữa không trung, ngẩng đầu lo lắng nhìn cô.
Anh ta hiện giờ không còn vẻ cao ngạo, tự tin bình thường mà giống như một đứa bé lạc đường.
Người đàn ông này có vấn đề tinh thần rất nghiêm trọng.
Cô biết, chỉ không ngờ tình trạng lại tệ như vậy.
Vẻ nhát gan của anh ta làm cổ họng cô thít lại, cô mỉm cười, khích lệ: "Không sao đâu." Anh ta run rẩy cầm tay cô, để cô dắt mình từ trên tường bước xuống.
Cô nhẹ nhàng thở ra, hỏi lại: "Nơi này lạnh quá, chúng ta vào trong nhà, được không?"
Anh ta gật đầu, không kháng cự, chỉ nhìn chằm chằm vào cô giống như cô là tia sáng duy nhất trong bóng tối. Cô dắt anh ta vào nhà, dẫn anh ta trở lại chiếc giường của anh ta, cầm chăn đắp kín. Trời ạ, anh ta lạnh như băng vậy. Cô xoay người, muốn trở về phòng lấy đệm sưởi. Phòng anh ta không có, nhưng cô có. Mỗi lần đến 'tháng', cô đều rất sợ lạnh, bụng cần chườm nóng, vậy nên chiếc đệm điện đó là một trong số ít xa xỉ phẩm mà cô có.
Cô bước nhanh trở về phòng, lấy đệm điện từ rương hành lý ra, quay người lại suýt chút nữa đâm phải anh ta, mới phát hiện anh ta đã lặng lẽ đi theo sau lưng cô, chăn đã bị anh ta vứt lại ở trên giường.
"Chết tiệt, anh làm tôi sợ chết khiếp..." Cô vuốt ngực, nhìn thấy nước mắt còn vương trên mặt anh ta mới chợt nhớ anh ta còn đang trong trạng thái mộng du.
Ôi trời, có khi nào cả đêm anh ta đều sẽ 'lúc ẩn lúc hiện' thế không?
Cô có nên đánh thức anh ta không?
Người bị mộng du có thể đánh thức sao?
Cô do dự mãi, không biết nên làm như thế nào mới đúng.
Cuối cùng, vẫn quyết định để anh ta về giường ngủ đến khi tự tỉnh.
Cô dắt anh ta quay trở về phòng một lần nữa, để anh ta ngồi trên giường, giúp anh ta đắp lại chăn.
"Rốt cuộc anh đang tìm cái gì vậy?"
Cô rầu rĩ hỏi, tuy rằng không thực sự cần biết đáp án. Anh ta đang mộng du, hẳn là vậy. Nhưng anh ta lại đưa tay ra chạm lên má cô, khàn khàn trả lời cô."Em..."
Giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt anh ta, "Anh đang tìm em..."
Anh ta đang làm cái gì vậy?
Cô nhìn chằm chằm anh ta, muốn hất tay anh ta ra, mắng anh ta đùa vớ vẩn.
Nhưng người đàn ông trước mắt đau khổ vuốt ve khuôn mặt cô, bàn tay lạnh như băng khẽ run, nói nhỏ: "Anh xin lỗi, xin lỗi... Anh không muốn... Anh không cố ý..."
Khát vọng cùng tuyệt vọng, bi thương cùng áy náy, đồng thời tồn tại trong mắt anh ta.
Anh ta không giống như đang nói đùa.
Anh ta bi thương như thế, cô không tài nào nhẫn tâm đẩy tay anh ta ra.
"Xin lỗi... Xin lỗi..." Anh ta khóc nói xin lỗi không ngừng.
Sau đó, cô phát hiện anh ta còn ở trong mơ, nhầm cô là người anh ta muốn xin lỗi.
Cô bất giác giơ tay lên lau nước mắt của anh ta.
"Không sao đâu, anh đừng khóc... Đừng khóc..." Cô để anh ta nằm xuống, khẽ an ủi anh ta.
"Chỉ là mơ... Mơ mà thôi... "
Anh ta nghe lời, ngoan ngoãn nằm xuống, để cô đắp chiếc chăn sưởi nhỏ của cô lên người anh ta. Chính lúc đó, bởi vì khoảng cách quá gần, cô mới thấy rõ đôi mắt đẫm lệ của anh ta là màu vàng, trong đen có ánh vàng, phản chiếu khuôn mặt cô. Dáng vẻ anh ta nằm trên giường khóc nức nở khiến cô có cảm giác quen thuộc. Giống như trước kia cô đã từng thấy anh ta đau khổ khóc như vậy, đã từng muốn lau nước mắt trên mặt anh ta, hi vọng anh ta không khóc nữa.
Trong lúc mông lung, có hình ảnh nào đó lặng lẽ lóe lên.
Cô thấy anh ta quỳ trên mặt đất, nói nhỏ bên tai cô.
Xin lỗi... Xin lỗi...
Thông qua đôi mắt màu vàng ướt lệ của anh ta, cô thấy một cô gái hấp hối nằm ở trên thảm cỏ.
Trái tim đột nhiên đập điên cuồng.
Giống như có ký ức kinh khủng nào đó muốn phá kén chui ra. Cô sợ hãi bịt mắt anh ta lại.
Ngay sau đó, cô giật mình hoàn hồn, suýt bật cười vì sự nhát gan của mình.
Cô đang nghĩ cái gì vậy?
Là đêm quá khuya, quá tối, mới khiến cho cô nghĩ lung tung. Bởi vì anh ta nói quá nhỏ, quá kỳ quặc, mới khiến cho cô cảm thấy sợ hãi, chứ không phải bởi vì đôi mắt đẫm nước mắt của anh ta.
Cô bắt buộc mình rụt tay về, nhưng giây phút ấy đáy lòng vẫn còn chút sợ hãi. Nhưng, có lẽ là bởi vì cô che mắt anh ta, hoặc có lẽ là sự an ủi của cô có hiệu quả, nên khi cô rụt tay về thì anh ta đã nhắm mắt, ngủ thật say. Chỉ là nước mắt vẫn vương trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta chứng minh anh ta thực sự đã trải qua ác mộng.
Đang ở đâu... Đang ở đâu...?
Vẻ mặt anh ta đau khổ, bi thương nỉ non cứ níu chặt trái tim cô.
Cô bất giác tự ôm lấy mình, kìm chế kích động muốn lau nước mắt cho anh ta. Giọng anh ta cứ văng vẳng trong đầu cô.
Không thấy nữa... Tại sao... Không thấy nữa?
Người này dường như đã đánh mất thứ quý giá nhất của anh ta.
Cô không biết đó là cái gì.
Em... Anh đang tìm em...
Trái tim lại rung động.
Nhìn người đàn ông trên giường, tim cô đập thình thịch.
Không phải cô, anh ta không tìm cô, nhưng... Dưới ánh trăng mờ ảo này, cô lại ảo tưởng... Ảo tưởng có ai đó thực sự trân trọng cô, giống như anh ta, cho dù ở trong mơ cũng không quên.
Cho dù anh ta đã thiếp đi nhưng nước mắt vẫn tiếp tục chảy. Cô dựa vào giường anh ta, yên lặng nhìn, chỉ cảm thấy đau buồn.
Không sao đâu. Giờ là ban đêm, anh ta đã thiếp đi rồi, sẽ không ai biết đâu. Trong bóng tối, khát vọng sâu trong lòng bắt đầu rục rịch.
Cô không kìm lòng được, đưa tay lau nước mắt cho anh ta, quyến luyến vuốt ve khuôn mặt của anh ta.
Cho dù cô lén đắm chìm cũng không sao... Cô sẽ không say mê, đây không phải tình yêu, chỉ là thương hại.
Cô lặng lẽ nghĩ.
Lừa gạt mình.
*** p. s: Lâu rồi bạn mới ngoi lên =v= Thi tốt nghiệp xong rồi. Phát hiện ra mình cũng ed được ngót nghét 4 năm, về hưu được rồi.
p. s 2: Tình như cái bình, ngược chết lũ cẩu độc thân như mình =v=
← Ch. 32 | Ch. 34 → |