Không hợp
← Ch.094 | Ch.096 → |
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 95: Không hợp
Da mặt Tam gia, căn bản không biết chữ "mỏng" viết như thế nào.
Hắn liếc mắt nhìn Chu Thanh ngoài cửa, rồi vén áo bào ngồi xuống bàn tròn.
"Thang Viên, bữa sáng hôm nay ta cũng dùng ở Tĩnh Tư Cư, ngươi gọi người mang thêm đồ ăn đến đi."
Thang Viên nhìn Yến Tam Hợp, không dám động đậy.
Tam gia nổi giận: "Thế nào, không sai được ngươi à."
Thang Viên: "Vâng!"
Yến Tam Hợp bình tĩnh nhìn chủ tớ hai người diễn trò.
Diễn xuất của nha đầu Thang Viên này dù sao vẫn còn non nớt một chút.
Về phần họ Tạ...
Dùng lời của Lý Bất Ngôn nói thì cái giải ốt sờ ca gì đó nợ hắn một cái tượng vàng.
Tạ tam gia cũng không biết đáy quần mình đều đã bị người khác nhìn thấu, rất nghiêm trang nói: "Hôm nay sẽ có tin tức của Trần mụ mụ."
"Nhanh vậy sao?" Yến Tam Hợp hơi ngẩn ra.
"Chuyện Yến cô nương dặn dò, không dám không nhanh!" Tạ tam gia khoanh tay, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Hai ngày nay ta không đi nha môn, mà sẽ cùng Minh Đình giúp ngươi chấm dứt chuyện của Quý lão phu nhân."
Yến Tam Hợp sờ sờ lỗ tai, cho rằng thính lực của mình xảy ra vấn đề.
"Ngươi nói cái gì?"
"Ta, Minh Đình và ngươi, cùng kết thúc chuyện của Quý lão phu nhân."
Ánh mắt Yến Tam Hợp đảo qua trên mặt Tạ tam gia, người này mặc dù sắc mặt không tốt như đêm qua, nhưng ánh mắt sáng ngời, không giống như đang nói đùa.
"Chuyện của Quý gia, các ngươi không cần lo?"
Nghe ra được lời này lại là đang thăm dò.
Tạ Tri Phi cẩn thận mười hai vạn phần, cố ý nhún vai nói: "Tiểu dân chúng chúng ta, đâu lo được chuyện xét nhà khiến trời đất sụp đổ kia."
Ngươi cứ diễn đi!
Yến Tam Hợp trong lòng cười gằn một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tạ Tri Phi có vài phần vi diệu.
Tạ Tri Phi rất thoải mái, mặc cho nàng đánh giá.
Một người có hàm dưỡng tốt là ở chỗ này, cho dù trong lòng đã rõ mười mươi nhưng cũng sẽ không hỏi nhiều một câu, trong lòng mọi người cũng đều hiểu được!
Lý Bất Ngôn đứng bên cạnh xem xong cảnh này, không khỏi này ra nghi vấn: Một con hồ ly đực đấu pháp với một con hồ ly cái, ai sẽ thắng đây?"
Đúng lúc này, Thang Viên mang theo hộp thức ăn đi vào.
Sau lưng nàng còn có Chu Thanh vừa mới quay về.
Tạ Tri Phi thấy Chu Thanh trở về thì thay đổi nét mặt.
"Có tin của Trần mụ mụ rồi phải không?"
"Gia đoán chuẩn rồi, người đã trên đường đến kinh thành, sợ phải ngày mốt mới đến."
"Ngày mốt?"
"Chúng ta đi đón." Yến Tam Hợp quyết định thật nhanh: "Như vậy tiết kiệm thời gian."
"Lần này ngồi xe ngựa, trời có sập xuống cũng không được cưỡi ngựa." Tạ Tri Phi chỉ vào cái trán còn chưa tróc vảy của cô: "Đừng cò kè mặc cả với ta, không thương lượng."
Còn không cho thương lượng?
Yến Tam Hợp giật giật mí mắt, mặt thoáng trầm xuống, hắn cho rằng hắn là ai?
"Yến Tam Hợp!" Tạ Tri Phi cực kỳ chân thành: "Đừng ỷ vào tuổi trẻ mà không coi trọng sức khỏe thì; ngươi không đau lòng cho mình thì lão tổ tông nhà ta còn xót cho ngươi đó, ngươi nói nếu ngươi xảy ra chuyện gì thì lão tổ tông nhà ta sống thế nào đây!"
Ngoài miệng nói lão tổ tông sống thế nào đây, biểu cảm trên mặt lại là "Tam gia ta cũng sống không nổi, Tam gia ta cũng cực kỳ đau lòng".
"..."
Ngón tay Yến Tam Hợp dùng sức móc góc bàn.
Móc một lần, không đủ.
Lại móc thêm!
Lý Bất Ngôn nhìn dáng vẻ nghẹn họng của Yến Tam Hợp, trong lòng vui vẻ: Một hiệp này, hồ ly đực thắng, thắng nhờ mặt dày.
"Tiểu thư, ngồi xe ngựa đi." Lý Bất Ngôn vội vàng đưa "cái thang" qua, để Yến Tam Hợp có thể theo xuống.
"Ăn cơm, nửa canh giờ sau xuất phát." Yến Tam Hợp trừng Tạ Tri Phi một cái, xem như đồng ý.
Tạ tam gia hiếm khi chiếm thế thượng phong một lần, trong lòng cũng vui vẻ.
"Chu Thanh, ngươi mau đi chuẩn bị, thuận tiện thông báo cho Bùi đại nhân, bảo hắn nhanh chân lên, đừng có lề mề làm chậm trễ thời gian."
"Vâng!"
Chu Thanh xoay người rời đi, lúc đến cửa viện, bước chân dừng lại.
Người ngoài cửa viện cũng sửng sốt.
"Nhị gia."
Tạ Bất Hoặc nhíu mày: "Tam gia ở đây sao?"
Chu Thanh: "Đang dùng điểm tâm với Yến cô nương."
Sắc mặt Tạ Bất Hoặc hơi thay đổi, gật đầu với Chu Thanh, đi vào sân.
Thang Viên đã sớm nghe được động tĩnh ngoài viện, bước nhanh ra đón: "Nhị gia tới rồi."
Tạ Bất Hoặc đưa bình sứ trong tay qua.
"Vết thương của Yến cô nương sắp tróc vảy rồi, chờ vảy rụng thì bảo nàng bôi thuốc này, sớm muộn bôi một lần, tầm một tháng là khỏi."
"Đa tạ Nhị gia."
"Ta đi trước!"
"Nhị gia uống chén trà rồi đi."
"Không cần."
Ánh mắt Tạ Bất Hoặc hờ hững liếc vào nhà chính, sau đó xoay người rời đi.
"Nhị gia dừng bước."
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ sau lưng vang lên, Tạ Bất Hoặc khựng lại, xoay người, trong mắt chứa sự dịu dàng.
"Vết thương của cô nương đã khá hơn chưa?"
"Ừ." Yến Tam Hợp gật gật đầu.
"Thuốc kia là làm theo cách điều chế trong cung, cô nương thử xem."
"Đa tạ."
"Sắc mặt cô nương không tốt lắm, nghỉ ngơi nhiều một chút."
"Được!"
"Vậy... cáo từ!"
"Không tiễn!"
Tạ Bất Hoặc mỉm cười, đi về phía ánh mặt trời.
Yến Tam Hợp chờ hắn đi xa, mới xoay người.
Phút chốc, nàng đụng vào trong một đôi mắt đen như cười như không, chủ nhân của đôi mắt đen tựa vào cửa, khoanh tay, cười rất đê tiện.
Yến Tam Hợp bình tĩnh đi ngang qua hắn rồi ngồi trở về chỗ cũ, cầm đũa cúi đầu ăn cơm.
Tạ Tri Phi cầm lấy bình sứ trong tay Thang Viên, nhìn trái ngó phải.
"Yến Tam Hợp, thuốc tẩy sẹo tốt nhất không phải trong cung."
Yến Tam hợp đầu cũng không ngẩng lên.
Ngược lại Lý Bất Ngôn tò mò hỏi một câu: "Vậy là ở đâu?"
Tạ Tri Phi chẳng biết vì sao, cảm thấy Lý Bất Ngôn chen vào một câu này, càng khiến cho người ta tâm phiền ý loạn.
"Đầu ngươi lại có sứt đâu mà nói nhiều thế!"
Hắn ho khan một tiếng mới nói: "Thuốc trị sẹo của Bách Dược Đường có hiệu quả nhất, lát nữa ta kêu Bùi Tiếu..."
"Có sẹo cũng chẳng sao." Yến Tam Hợp mở miệng: "Không cần mất công."
Tạ Tri Phi ném bình sứ vào lòng Thang Viên, ngồi xuống trước bàn, cầm lấy đũa: "Yến Tam Hợp, tiện tay thôi, mất công gì chứ?"
Yến Tam Hợp: "..."
Ăn cơm đàng hoàng được không, đừng nói gì cả!
"Tam gia?" Lý Bất Ngôn nhìn chằm chằm Tạ tam gia hồi lâu, bỗng nhiên mỉm cười.
"Trước đâu đâu thấy ngươi đưa thuốc trị sẹo cho tiểu thư nhà ta, sao Nhị gia vừa đưa tới, ngươi cũng muốn đưa vậy?"
Tạ tam gia: "..."
Lý Bất Ngôn: "Hai huynh đệ các ngươi là khúc mắc gì khác sao?"
"Khụ khụ khụ..."
Tạ Tri Phi ho khan dữ dội, mặt ho đến đỏ bừng, không thèm ăn nữa, ném đũa nói: "Cháo này không có mùi vị, đầu bếp nào nấu thế, trừ lương đi."
Lý Bất Ngôn cười hề hề: "Cháo trắng mà đòi có mùi vị gì?"
(vị chua đó, chua lè chua lét, ai cho Tam gia bình giấm kìa)
Tạ Tri Phi vừa nghe đã biết người này là cố ý: "Cô nương vậy là không hiểu rồi, cháo trắng cũng có vị, ví dụ như là..."
Lý Bất Ngôn nào có tâm tư nghe hắn nói bậy, chân khều khều Yến Tam Hợp dưới bàn.
Yến Tam Hợp ngẩng đầu nhìn nàng.
Lý Bất Ngôn chớp mắt: Nhìn thấy chưa, Nhị gia Tạ phủ và Tam gia không hợp!
Yến Tam Hợp: Nhìn thấy rồi.
Lý Bất Ngôn: Hẳn là mâu thuẫn đích thứ.
Yến Tam Hợp: Không liên quan đến chúng ta.
Quả thực không liên quan đến chúng ta.
Lý Bất Ngôn cười híp mắt dời tầm mắt, húp một ngụm cháo trong bát.
Nhưng ánh mắt ta đã xác nhận: Có liên quan đến ngươi!
(Truyện chỉ đăng trên Wattpad và fanpage Quá khứ chậm rãi thôi, nên những trang khác đều là reup nhớ)
← Ch. 094 | Ch. 096 → |