Khúc mắc
← Ch.662 | Ch.664 → |
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 668: Khúc mắc
Vậy mà thật đúng là khúc mắc?
Chu Viễn Mặc chờ không kịp hỏi: "Khúc mắc gì? Thế hệ nào? Sao ta chưa từng nghe hắn nói?"
"Chu đại gia, ngài khoan hãy nóng vội, ta xác nhận một chút với các ngươi, hai bên các ngươi quả thực là phân hai phe chính tà phải không?"
"Hỏi cái này để làm gì? Không phải đã sớm nói rồi sao?" Chu Viễn Mặc nghiêm mặt nói: "Quả thực có chuyện phân hai phái chính tà, Chu gia chúng ta là danh môn chính phái, Hình gia bọn họ là bàng môn tà đạo."
Hoàng Kỳ: "Trong hai phái chính tà có một quy tắc bất thành văn, không can thiệp lẫn nhau?"
"Không chỉ không can thiệp lẫn nhau, cũng không đi lại, quy củ này là truyền từ đời trước, đến chỗ ta cũng không có thay đổi."
Chu Viễn Mặc ngước mắt lên, thấy Tiểu Bùi gia và Lý Bất Ngôn đều cau mày, vội nói: "Nói đơn giản một chút là phong thủy và bát tự mà Chu gia chúng ta từng xem, Hình gia bọn họ không thể xem lại; có xem, cũng giống nhau."
Yến Tam Hợp: "Cho dù Chu gia các ngươi xem sai?"
Chu Viễn Mặc: "Cho dù chúng ta xem sai."
"Chính tà vốn đối đầu.
Chính đạo có quy củ làm việc chính đạo;
Tà đạo có quy củ làm việc của tà đạo.
Mỗi người đều dựa vào bản lĩnh của mình, mỗi người ăn bát cơm của mình, tay không duỗi xa quá mời có thể bình an vô sự.
"Lão hòa thượng nói, là Chu gia các ngươi vượt giới hạn trước, Hình gia trả thù sau."
Hoàng Kỳ học thuộc lòng những lời của lão hòa thượng: "Lão hòa thượng còn nói, trăm nhân tất có quả, chúng ta hãy tự giải quyết cho tốt."
Yến Tam Hợp tự hỏi huyền cơ trong lời này, hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Hoàng Kỳ giang tay ra: "Hắn kêu ta cút đi."
Tiểu Bùi gia tức giận: "Lão già này, thần thần quỷ quỷ cằn nhằn nửa ngày, cũng không nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện."
Lý Bất Ngôn xoa xoa tay: "Thật muốn nhổ hết mấy cái râu của hắn."
Tạ Tri Phi trừng mắt nhìn Hoàng Kỳ: "Cái này gọi là thu hoạch lớn hả?"
"Tam gia trừng sớm rồi!" Hoàng Kỳ rụt cổ lại: "Ta còn có chuyện chưa nói xong..."
Tiểu Bùi gia trợn mắt: "Lúc nào rồi mà tên nhóc nhà người nói chuyện còn lấy hơi hả?"
Lý Bất Ngôn lắc đầu: "Làm người phải phúc hậu chứ."
Tạ Tri Phi hơi giơ tay lên, tỏ vẻ cảnh cáo: "Nương nó, một hơi nói hết cho ta."
Cho nên, sự thương xót của các ngươi đối với ta chỉ trong thời gian một chén trà thôi sao?
Nỗi tủi thân trong lòng Hoàng Kỳ dâng lên.
"Ta vừa nghe lão hòa thượng nói lời này, đã biết chuyến này chạy không công rồi, như thế này thì có gì đâu, nghe cũng nghe không hiểu. Ta hết cách, đành đi cầu Canh Tống Sinh."
Đỉnh đông đài trời băng đất tuyết, hắn quỳ mãi sắp thành một người tuyết luôn.
"Ta quỳ ròng rã một ngày một đêm, bị đông lạnh đến hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở trên giường, trên người còn đắp một cái chăn thật dày. '
Ta đang muốn đứng lên tiếp tục ra quỳ thì chợt nghe thấy Canh Tống Thăng ở trong thạch động đối diện đang ép lão hòa thượng nói thật.
Hoàng Kỳ u oán nhìn người này, nhìn người kia, sau đó quyết đoán không nói tiếp.
"Hừ!"
Yến cô nương từng nói, hạ nhân cũng có quyền thể hiện sự tức giận.
Tiểu Bùi gia khoát tay: "Tháng này lương tăng gấp ba."
Lý Bất Ngôn: "Lát nữa ta sẽ nấu cho ngươi một bữa cơm."
Tạ Tri Phi tặc lưỡi: "Thật sự là chủ tử thế nào, hạ nhân thế đó, đáng tin."
Hoàng Kỳ: "..."
"Vất vả rồi, Hoàng Kỳ." Giọng Yến Tam Hợp ôn hòa.
Vẫn là lời Yến cô nương, nghe thoải mái nhất.
Hoàng Kỳ đắc ý bĩu môi, nói tiếp: "Lão hòa thượng nói... hắn nói thật, Chu gia vượt giới hạn trước, nên Hình gia nghĩ cách trả thù lại."
"Kết quả thì bị quý nhân xen vào, không trả thù được, lần này đã hoàn toàn chọc giận người Hình gia. Cái khác, hắn thật sự cái gì cũng không biết gì cả."
Bốp!
Chu Viễn Mặc vỗ bàn: "Ta biết quý nhân là ai?"
Yến Tam Hợp: "Ai?"
Chu Viễn Mặc: "Hiếu Hiền hoàng hậu."
Yến Tam Hợp lập tức nhớ lại lời Chu Viễn Chiêu đã nói...
Hoàng hậu đích thật là một người nhân từ, nàng có ân tình với Chu gia chúng ta, lúc ta còn rất nhỏ, hình như từng nghe tổ phụ nói.
Yến Tam Hợp nhìn Chu Viễn Mặc: "Có một người, hắn chắc chắn biết tiền căn hậu quả."
Chu Viễn Mặc gật đầu: "Cô nương muốn đi với ta không."
......
Người già rồi, giấc ngủ rất nông.
Khi Chu Thanh, Đinh Nhất lén lút đến phòng Chu Tỉnh, Chu Tỉnh lập tức mở mắt.
Nghe hai người nói xong, hắn vội mặc quần áo vào, ngồi xe ngựa đi thẳng đến biệt viện.
Trong biệt viện, tất cả mọi người đều trông mòn con mắt.
Chu Tỉnh vừa đến, đầu tiên là hành lễ với đại gia nhà mình, sau đó ngồi vào chỗ trước mặt Yến Tam Hợp, không đợi trà nóng bưng lên, đã mở miệng nói:
"Yến cô nương, việc này ta đúng là biết biết."
"Đã đoán chừng ngươi biết." Yến Tam Hợp: "Lão quản gia, ngươi nói tỉ mỉ nghe xem."
"Vâng!"
Chuyện cũng không phức tạp, nó xảy ra trên người phụ thân của Chu Toàn Cửu, Chu Lục Hào.
Chu Lục Hào có một người bạn tốt tên là Triệu Lộ Đông.
Muội muội nhỏ nhất Triệu Lộ Đông gả vào Lương gia phủ Tô Châu.
Lương gia làm nghề buôn bán tơ lụa, có một năm xui xẻo quấn thân, đầu tiên là buôn bán lỗ vốn, tiếp theo lại bị kiện, trong phủ còn có hai nữ quyến không hiểu sao bị xảy thai.
Bệnh cấp tính nên đi tìm đại phu lung tung.
Lương mẫu không biết nghe chuyện ma quỷ của ai, đã bỏ ra một số tiền lớn mời người Hình gia đến quý phủ xem phong thủy.
Người Hình gia vừa xem thì nói là trong phủ có một tiểu quỷ đang quấy phá, khai đàn làm phép, trấn trụ tiểu quỷ.
Nửa năm sau, muội muội về nhà ngoại tán gẫu việc này, Triệu Lộ Đông oán giận muội muội, chuyện lớn như vậy, sao lại không tới hỏi hắn?
Muội muội cũng tủi thân, nàng gả đi còn chưa đầy ba năm, Lương gia đã coi nàng là người ngoài rồi.
Muội muội về Lương gia, kể lại chuyện đại ca nhà mình giao hảo với đại nhân của Khâm Thiên Giám cho Lương mẫu nghe.
Lương mẫu vừa nghe đến giám chủ Khâm Thiên Giám, thì hơi rung động, đây là cao nhân giúp Hoàng đế xem phong thủy, đo lường hung cát đó.
Nàng ra lệnh cho nhà kho lấy một ngàn lượng bạc đưa cho Triệu Lộ Đông, muốn cho hắn giật dây bắc cầu mời Chu Lục Hào đến nhà xem giúp.
Triệu Lộ Đông muốn để muội muội có chỗ đứng ở Lương gia, bèn đi mời.
Chu Lục Hào nể mặt bạn nên tìm cơ hội đến Lương gia.
Kết quả vừa đến đó xem thì phát hiện trong phủ quả thực đã có một rận pháp, trận pháp này có thể áp chế tà khí.
Nhưng trận pháp này làm không tốt, trong vòng ba năm năm sẽ mất đi hiệu lực, đến lúc đó, người Lương gia còn phải tốn một khoản bạc, mời người Hình gia lại lần nữa.
Đây là sự khác biệt trong quy củ làm việc của Chu gia và Hình gia.
Chu gia thu tiền tiêu tai, chỉ giải quyết vấn đề trong một lần.
Hình gia làm việc, đầu tiên chỉ hơi đè ép một chút, lần thứ hai mới triệt để giải quyết, để kiếm thêm một khoản bạc xa xỉ.
Thấy thế, Chu Lục Hào không nhiều lời nữa.
Nhưng Lương mẫu lại là một người sắc sảo, vừa thấy sắc mặt Chu Lục Hào, đã quỳ xuống, ôm hai chân Chu Lục Hào, sống chết không buông tay, buộc hắn phải giúp hóa giải.
Nàng vừa quỳ, con trai con dâu cháu trai cháu gái đều quỳ hết.
Chu Lục Hào nhìn cách ăn mặc của người Lương gia, lại bấm ngón tính toán, tính ra túi tiền Lương gia đã trống, thì chợt mềm lòng.
Hơn nữa Triệu Lộ Đông nhiều năm trước từng giúp đỡ Chu Lục Hào, hắn không ngừng nói tốt cho Lương gia, Chu Lục Hào nể tình cảm, nên đã động tay động chân một chút trên trận pháp.
"Lão thái gia liên tục dặn dò người Lương gia không được nói lung tung, không ngờ..." Lão tổng quản thở dài: "Không biết người của Lương gia ai lắm mồm, nói chuyện này ra ngoài, người Hình gia sau khi biết chuyện thì tìm tới trả thù."
← Ch. 662 | Ch. 664 → |