Đánh nhau
← Ch.625 | Ch.627 → |
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 629: Đánh nhau
Có nghĩa là người chết vì Chu Toàn Cửu nhiều vô số kể.
Yến Tam Hợp giật giật khóe miệng.
Khi lớp da người của Chu Toàn Cửu bị lột xuống, khi Thái Vi nói ra "án vu chú tiên thái tử" thì tất cả mọi thứ trong âm giới đều chống lại hiện thực.
Tâm ma này căn bản không phải tâm ma của Chu Toàn Cửu, mà là tâm ma của mấy ngàn con quạ đen.
Tâm ma của mấy ngàn con quạ đen kia, ngoại trừ để cho tên ngụy quân tử Chu Toàn Cửu hiện nguyên hình, là vu chú án.
Căn bản không thể tránh được, tránh không thoát.
Một thi hai mạng của Chu phủ nhị phu nhân, Chu Viễn Mặc già yếu, không phải Chu Toàn Cửu gây họa cho con cháu mình, mà là sự trả thù của mấy ngàn con quạ đen kia.
Hơn nữa, chỉ cần tâm ma này không cởi bỏ, thì việc trả thù của quạ đen vẫn sẽ tiếp tục.
Yến Tam Hợp nhìn đỉnh trướng, không ngừng cười khổ.
Hèn gì lúc ban đầu nàng cảm ứng được tâm ma này, cảm thấy có nguy hiểm đến tính mạng.
Hèn gì người Chu gia đều phải chết.
Người khởi xướng tất cả chuyện này, là quạ đen!
Lý Bất Ngôn cảm thấy mình không xong rồi, dưới chân mềm nhũn, phải ngồi xuống để hoãn lại một chút đã.
Tiểu Bùi gia cảm thấy mình cũng sắp không xong rồi.
"Còn trà không?"
Miệng hắn khô khốc, cổ họng bốc khói, sắp chết khát đến nơi.
Mà tai Tạ Tri Phi lại ù đi, giống như nước thủy triều dâng lên, ào ào lui xuống.
Nếu như trên đời này có thuốc hối hận có thể mua, cho dù táng gia bại sản, cho dù dùng mạng của hắn làm đại giới, hắn cũng muốn uống một viên.
Lúc trước là hắn đuổi tới Phủ Vân Nam, cầu xin nàng tiếp nhận tâm ma này.
Nói cách khác, là hắn tự tay đẩy Yến Tam Hợp vào đường cùng.
Buông tha tâm ma, chết.
Tâm ma giải tiếp, có khi cũng là chết.
"Yến Tam Hợp..." Hắn vừa mở miệng, đã cắn phải đầu lưỡi của mình, đau đến ch ảy nước mắt.
"Mọi sự đều có nhân quả, không liên quan đến ngươi." Yến Tam Hợp nhìn hắn, chợt nhẹ giọng cười: "Cũng là chuyện tốt, ít nhất ta không cần phải mất ngủ đến sáng, không cảm thấy hổ thẹn chột dạ."
Con người, không thể thấy chột dạ được.
Tâm trạng không tốt, cơm ăn không ngon, ngủ không được, khó chịu lắm.
"Yến cô nương." Đúng lúc này, giọng Chu Thanh vang lên ngoài rèm: "Chu đại gia vừa mới tỉnh, muốn lập tức gặp Yến cô nương một lần."
"Ta cũng đang muốn gặp hắn." Yến Tam Hợp ánh mắt vẫn ở trên người Tạ Tri Phi: "Hắn vừa ngủ một giấc, hẳn là cũng mơ một giấc mộng khó quên."
Tạ Tri Phi: "Đi, ta đi với ngươi."
Yến Tam Hợp lắc đầu: "Tạ Tri Phi, ta muốn đi gặp hắn một mình."
Trái tim Tạ Tri Phi phút chốc chùng xuống.
......
Giấc mộng của Chu Viễn Mặc, đâu chỉ là khó quên.
Một hồn của hắn đi tới âm tào địa phủ, vừa khéo thấy được phán quan trong điện Thiên Tử đang thẩm phán nương.
Phán quan mỗi lần nói một cái tội ác, nương lại kêu một tiếng oan.
Hơn mười cái tội danh báo xong, phán quan cầm lấy lệnh bài, ném xuống bên chân nương: "Đưa vào mười tám tầng địa ngục, trọn đời không được siêu sinh."
Ngục tốt La Sát áp giải nương vào địa ngục núi đao, ra lệnh bà đi chân trần lên núi.
Mỗi một bước, đao kia cằm thật sâu vào da thịt nương, máu chảy như trút.
Nương đau đến mức khóc òa lên, hắn ở bên cạnh nhìn mà tim như dao cắt, chỉ hận không thể chịu khổ cho bà.
Hắn đau khổ nhắm mắt lại, khi mở ra, núi đao địa ngục trước mắt, bỗng nhiên lại biến thành địa vực núi lửa.
Ngục tốt La Sát ném một u hồn lên núi lửa.
Lúc này, một u hồn đột nhiên quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu cứu mạng.
Giọng nói này Chu Viễn Mặc quá quen thuộc, là con trai lớn của hắn Chu Vân Lan.
Sao lại là hắn?
Hắn vẫn còn sống tốt ở dương gian.
Chu Viễn Mặc còn chưa kịp ngẫm nghĩ, đã thấy rất nhiều u hồn xoay người, nhìn về phía hắn.
Giống như là vô số thiên lôi đánh xuống, khiến Chu Viễn Mặc kinh hãi đến hồn phi phách tán.
Mặt của những u hồn kia hắn đều rất quen.
Thê tử Lăng thị, đại nữ nhi, con gái con trai, nhị đệ, tam đệ, tam đệ muội... Ngay cả lão tổng quản cũng ở đây.
Tất cả mọi người ở Chu gia đều rơi vào địa ngục, không có luân hồi chuyển sinh, chỉ không ngừng bị lao vô cảnh Tu La biển lửa.
Cái gì là xé tim xé phối, gì là vạn mũi tên c ắm vào tim, cũng chẳng thể hình dung nỗi đau khi hắn nhìn thấy mấy màn đó, Chu Viễn Mặc quỳ rạp xuống đất, xé tim xé phổi hét to: "Chu Toàn Cửu, ngươi là đồ súc sinh!"
Ngục tốt La Sát chợt xoay người, quát lớn: "Sinh hồn ở đâu ra, cút về cho ta."
Chu Viễn Mặc chỉ cảm thấy ngực mình đau đớn, đồng thời người cũng tỉnh lại.
Lúc này mới phát hiện, là giấc mộng hoàng lương.
Điều khiến hắn giật mình là, giấc mộng này kéo dài suốt bốn ngày.
"Yến cô nương."
Chu Viễn Mặc cho dù là thuật lại một lần, trong lòng vẫn còn sợ hãi: "Tại sao ta có thể nhìn thấy thế giới bên kia..."
"Chu Viễn Mặc, có muốn nghe xem ta mơ thấy cái gì không?"
Yến Tam Hợp không đợi hắn nói xong, tự mình kể hết chuyện trong mộng.
Nghe xong, sắc mặt Chu Viễn Mặc trắng bệch, một lúc lâu sau mới nói: "Ngày đó, chỉ có ta và Yến cô nương tiến vào âm giới."
Một câu nói khiến, Yến Tam Hợp biết hắn đã hiểu hết mọi chuyện.
Hai người bọn họ tiến vào âm giới, cho nên quạ đen tìm tới hai người bọn họ, hơn nữa nói cho bọn họ biết hậu quả của việc không hóa giải tâm ma:
Một, cả hai sẽ chết;
Hai, tất cả mọi người Chu gia đều sẽ xuống địa ngục.
Chu Viễn Mặc run giọng, cẩn thận nhìn Yến Tam Hợp: "Yến cô nương, nếu ta không giải tâm ma này..."
"Ta sẽ giải cùng các ngươi." Yến Tam Hợp đứng dậy đi ra ngoài, đi tới bên rèm cửa, nàng xoay người, thản nhiên nhìn Chu Viễn Mặc cười: "Đừng xúc động, ta cho ngươi thêm một canh giờ suy nghĩ."
"Không cần suy nghĩ." Chu Viễn Mặc chợt vén chăn, đi chân trần đến trước mặt Yến Tam Hợp: "Yến cô nương, giải!"
Yến Tam Hợp nhìn hắn, ánh mắt sắc bén: "Không sợ ư?"
"Sợ, sợ muốn chết." Chu Viễn Mặc đến bây giờ cũng không thể kiềm chế được sự phập phồng trong lồ ng ngực, từng ly từng tí trong giấc mộng kia đều giống như kim thép đâm vào ngực hắn.
"Con đường phía trước là chết, con đường phía sau cũng là chết, trái phải đều là chết, ta muốn đánh cược thay họ một lần." Dứt lời, hắn quỳ xuống với Yến Tam Hợp: "Cũng cầu mong Yến cô nương đánh cược một lần cho họ."
Con trai, con gái, cháu trai, cháu gái của hắn oan uổng biết bao?
Nhị đệ, nhị đệ muội, tam đệ, tam đệ muội, oan uổng biết bao?
Lão tổng quản oan uổng biết bao?
Giết tiếp, cho dù kết cục cuối cùng là diệt cửu tộc, cũng tốt hơn sau khi chết xuống địa ngục, mãi mãi không được siêu sinh.
Ai có thể chịu đựng được!
"Vậy thì đánh cược một lần đi." Yến Tam Hợp ngẩng đầu cười: "Cũng chưa chắc không thể thẳng một càn khôn sáng sủa!"
Rèm hạ xuống, Chu Viễn Mặc nhìn chiếc rèm bông lắc lư, lệ nóng cuồn cuộn chảy xuống.
"Ca?"
"Đại ca?"
Chu lão nhị, Chu lão tam vây quanh, một trái một phải nâng hắn dậy.
Chu Viễn Mặc lau nước mắt, ánh mắt đảo qua mặt hai người.
"Lão Nhị, lão Tam, có một chuyện ta vẫn gạt các ngươi, tâm ma của ông ta liên quan đến án Vu Chú Tiên Thái Tử."
Chu lão nhị lảo đảo ngã xuống.
Chu lão tam liên tục lui ra phía sau mấy bước, ngã ngồi trên giường.
Hèn gì đại ca nói tâm ma này không giải được. Hèn gì hắn bệnh chẳng dậy nổi. Hèn gì hắn thoáng cái đã già nua nhiều như vậy.
Hóa ra?
Hóa ra!
← Ch. 625 | Ch. 627 → |