Nữ nhân
← Ch.614 | Ch.616 → |
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 617: Nữ nhân
"A, a, a..." Thân thể bé nhỏ liều mạng lui về phía sau, vừa rụt đầu vừa vung tay, muốn đuổi Yến Tam Hợp rời đi.
"Yến cô nương." Chu Thanh cười khổ nói: "Người này hình như sợ nữ nhân, vừa rồi Lý Bất Ngôn hơi ghé sát vào một chút, hắn cũng thế này."
Từng bị nữ nhân lừa à?
Yến Tam Hợp: "Hắn không sợ ai?"
Cằm Chu Thanh vừa nâng lên, Yến Tam Hợp nhìn theo tầm mắt của hắn.
Quả nhiên là Tạ Thừa Vũ.
Sao, khuôn mặt kia không chỉ có tác dụng đối với đại cô nương tiểu tức phụ, mà còn có tác dụng với nam nhân à?
Yến Tam Hợp dùng ánh mắt ra hiệu với hắn: Ngươi tới hỏi?
Tạ Tri Phi chỉ vào cái ghế bên cạnh mình: Ngươi ngồi xuống đi.
Yến Tam Hợp ngồi xuống, dùng giọng chỉ có hai người mới có thể nghe được, nói: "Bảo Bùi thái y rời đi."
Nghĩ giống hắn rồi.
Tạ Tri Phi tươi cười: "Bùi thúc, giờ muộn rồi, thúc về nghỉ ngơi đi."
Bùi Ngụ chùng mặt xuống.
Lúc cần ta, thì Bùi thúc ơi Bùi thúc à, mau tới đây, Lúc không cần thì Bùi thúc đi nghỉ ngơi đi.
Nghỉ gì chứ cái gì?
Lão tử còn cả bụng tò mò này.
Tạ Tri Phi cũng không giải thích nhiều: "Đinh Nhất, Hoàng Kỳ, ra ngoài cổng trông coi, một con ruồi cũng không thể cho vào."
Đinh Nhất: Ta muốn nghe chuyện.
Hoàng Kỳ: Ta cũng muốn.
Tuy rằng muốn, nhưng hai người vẫn nhanh chóng đi ra phòng khách.
Có một số việc chắc chắn phải cẩn thận, thật cẩn thận, nhất là liên quan đến Khâm Thiên Giám, liên quan đến Hoàng đế đương triều.
Bùi Ngụ vừa thấy tình thế này thì không nói hai lời, nhấc chân rời đi.
Có một số việc có thể tò mò, có một số việc chắc chắn không thể tò mò.
Thôi.
Cái mạng già này của hắn còn muốn kéo dài thêm vài năm nữa!
Bùi thái y vừa đi, Chu Thanh lập tức đóng cửa lớn lại, nâng cái bàn đặt trước mặt Thái Vi, cũng đặt bút mực và nghiên mực trên bàn.
"Minh Đình, đỡ ta qua."
Bùi Tiếu đỡ Tạ Tri Phi đi tới trước mặt Thái Vi.
Tạ Tri Phi rũ mắt: "Ta thấy mấy ngàn chữ dưới đống cỏ khô ngươi ngủ rồi."
Thái Vi ngẩng đầu.
"Ngươi hẳn dùng miệng ngậm tảng đá, khắc lên từng nét nhỉ?" Tạ Tri Phi: "Một là trong lòng có hận; hai là nghĩ đến một ngày nào đó, có thể quang minh chính đại đi tới trước mặt người khác, để viết ra tội ác của người nọ."
Đồng tử Thái Vi co rụt lại.
Tất cả đều đúng.
Nhưng vẫn thiếu.
Hơn mười năm sống trong tù, hắn như một con chó chết cuộn tròn trong góc, nếu như không có mấy ngàn chữ đó để phát ti3t thù hận trong lòng, thì sao hắn có thể chịu đựng được?
"Những điều ta hỏi người tiếp theo, không quan trọng, ngươi gật đầu hoặc là lắc đầu, quan trọng, ngươi viết lên giấy, được không?"
Ánh mắt Thái Vi lạnh lùng nhìn hắn, không nhúc nhích.
Tạ Tri Phi biết nguyên nhân hắn không lên tiếng: "Có lẽ bây giờ ta không làm được, nhưng một ngày nào đó ta sẽ công bố tội ác của hắn cho thiên hạ."
"A, a, a..."
Thái Vi liên tục phát ra vài tiếng "A", khóe miệng mím thành một đường thẳng tắp, biểu cảm cực kỳ khinh thường Tạ Tri Phi.
"Ngươi không tin ta?"
Thái Vi không nói lời nào.
"Vậy ngươi muốn mang theo những bí mật này vào trong quan tài ư?" Tạ Tri Phi chợt cười gằn một tiếng: "Rồi ai biết, ngươi đã từng là gã sai vặt được giám chủ Khâm Thiên giám sủng ai nhất? Ai biết ngươi là bị oan? Ai biết con người tao nhã lịch sự Chu Toàn Cửu thực ra lại là một tên đồ tề?"
Thân hình Thái Vi bắt đầu lắc lư, run rẩy như cái sàng.
"Sau khi ngươi xảy ra chuyện, Chu gia tìm tới cửa, người nhà ngươi chỉ có thể chạy trốn trong đêm, cha ngươi không bao lâu đã chết, là bị tức chết, nương ngươi cũng rất nhanh đã đi theo."
"Ca ngươi nhớ ngươi, lập một cái mộ bên cạnh cha nương, chôn vài bộ y phục cũ của ngươi." Tạ Tri Phi: "Hắn cho rằng ngươi đã chết, sợ ngươi ở bên kia không có bạc tiêu, nói xây mộ lên thì coi như là người có gốc rễ, thanh minh đốt giấy ngươi có thể nhận được, sẽ không bị tiểu quỷ khác ăn hiếp."
Đáy mắt Thái Vi đỏ lên, đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.
"Thái Vi à." Tạ Tri Phi khẽ thở dài một hơi: "Ngươi là vì ca ca ngươi, cũng nên nói cho ta biết chân tướng, hắn dựng mộ phần, đốt giấy cho ngươi, chứng tỏ hắn vẫn nhớ thương ngươi."
Nước mắt, từ đáy mắt Thái Vi chảy ra.
Một giọt, một giọt.
Mạng của hắn, tiện hơn chó, tiện hơn heo.
Nhưng cho dù là người đê tiện, cũng muốn được người khác nhớ thương, vướng bận, nhớ nhung.
Thái Vi khịt mũi, vừa gật đầu, vừa "A a a..."
Một màn này, khiến tất cả người trong phòng đều chua xót, đến Tiểu Bùi gia hay chọc ghẹo cũng đều im lặng ngồi trở lại chỗ cũ, im lặng bưng chén trà lên.
Tạ Tri Phi ngồi vào chỗ của mình, quay mặt nhìn Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp khẽ gật đầu với hắn.
"Giếng đào hoa và đinh đòi mạng của đại lão gia và ngũ lão gia Chu phủ, là các ngươi giúp Chu Toàn Cửu làm?"
Thái Vi nheo mắt đánh giá Tạ Tri Phi, dường như không thể tin rằng họ có thể tra được.
Sau một lúc lâu, hắn gật đầu.
"Chủ ý của ai?" Tạ Tri Phi: "Chu Toàn Cửu sao?"
Gật đầu.
Tạ Tri Phi: "Là vì vị trí gia chủ Chu gia?"
Gật đầu.
Tạ Tri Phi: "Lông hồ ly đỏ ở đâu ra?"
Ánh mắt Thái Vi quét về phía bút.
Chu Thanh vội chấm chút mực nước, nhét vào trong miệng hắn.
Thái Vi cắn bút, tiến về phía trước, cúi đầu, bắt đầu viết từng nét chữ trên giấy.
Yến Tam Hợp sợ mình lại gần làm hắn kinh hãi, Tạ Tri Phi đi đứng không tiện, ánh mắt nghiêng về phía Tiểu Bùi gia: Ngươi đi.
Tiểu Bùi gia sốt ruột muốn biết người này viết cái gì, rón rén đi qua đứng ở phía sau hắn.
"Ta... nhờ... ca... ta... lên... núi... lấy..."
Tiểu Bùi gia bên này đọc, bên kia Chu Viễn Mặc sốt ruột đưa mắt ra hiệu với Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi nhắm mắt lại, tỏ vẻ trong lòng mình hiểu rõ.
Chờ Thái Vi viết xong, hắn hỏi: "Nhưng thứ bàng môn tà đạo này, Chu Toàn Cửu học theo ai?"
Thái Vi nâng bút lông lên, Chu Thanh vội vàng chấm chút mực cho bút.
Một... nữ... nhân.
Tiểu Bùi gia đọc xong, không đợi Tạ Tri Phi mở miệng, nhịn không được hỏi: "Nữ nhân này là ai?"
Thái Vi cắn bút, lắc đầu.
Không biết?
Tạ Tri Phi xoay người nhìn Yến Tam Hợp, Yến Tam Hợp nói nhỏ: "Địa điểm, thời gian."
Tạ Tri Phi vội quay lại: "Lần đầu tiên hai người gặp người phụ nữ này là ở đâu?"
Nơi nào?
Thái Vi rơi vào hồi ức.
Trong phủ Lai Nguyên của Lưu tri phủ, trong vòng nửa năm đã chết năm người, Phong Thủy đại sư tìm vài người, nhưng đều không tra ra nguyên nhân.
Lưu tri phủ hết cách, bèn cầu phụ thân chiêu cáo thiên hạ, tốn rất nhiều bạc mới tìm người có quan hệ thông đến Chu gia.
Lão thái gia cảm thấy tò mò, đã cố ý đi một chuyến.
Nhà ngoại của Phó di nương, ở ngay tại phủ Lai Nguyên.
Phó di nương vào Chu gia lâu như vậy, còn chưa về nhà một chuyến, lão thái gia đã mang hai nương con bọn họ đi.
Đến phủ Lai Nguyên, lão thái gia được người mời vào phủ tri phủ.
Phó di nương và Tứ gia thì được người Phó gia đón về nhà.
Đến Phó gia, Phó di nương vội vàng nói chuyện với ca tẩu, Tiểu Tứ gia ở bên cạnh có hơi rầu rĩ không vui.
Phó gia chỉ là tiểu môn tiểu hộ, việc ăn uống sao so được với Chu gia.
Sắc mặt người nhà kia cũng ghê tởm, người nào cũng nịnh nọt, đều hận không thể quỳ xuống li3m chân Phó di nương, đừng nói Tiểu Tứ gia ghét, mà hạ nhân bọn họ cũng không ưa.
Phó di nương thấy biểu cảm của con trai, bèn lệnh cho Thiên Thị và hắn ra ngoài đi dạo.
Vừa đi đã đi tới hậu hoa viên.
Trong hậu hoa viên có một vú già ngồi xếp bằng trong vườn ươm, bên tai cắm một đóa hoa hồng lớn, vẫy vẫy tay với Tứ gia.
← Ch. 614 | Ch. 616 → |