Trèo cao
← Ch.491 | Ch.493 → |
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 492: Trèo cao
Ta không phải không coi các ngươi là nam nhân;
Hắn không coi ngươi là nam nhân.
Yến Tam Hợp lạnh lùng nói: "Chuẩn bị hai gian."
"Được, Yến cô nương, lão nô đi chuẩn bị ngay."
Lão tổng quản nhìn tuổi tác thì lớn, nhưng động tác cực kỳ nhanh nhẹn, Yến Tam Hợp nhìn bóng lưng hắn, đột nhiên hỏi: "Lão tổng quản già như thế này rồi hẳn là từng theo Chu lão thái gia nhỉ?"
Chu lão đại: "Cô nương nói không sai, lúc tổ phụ ta còn sống, ông ấy là tổng quản."
Vậy thì là nguyên lão hai triều rồi.
"Một triều thiên tử một triều thần, Chu lão gia vì sao còn dùng hắn?"
"Thứ nhất, là tổng quản làm việc đáng tin cậy, tính cách chu toàn." Chu lão đại: "Thứ hai, cha ta hoài niệm quá khứ, đến cả viện cũng không nỡ đổi chứ huống chi những lão nhân trong phủ này."
"Nói thế không đúng." Yến Tam Hợp chỉ vào tám hạ nhân trong viện: "Bọn họ nhìn rất trẻ, không giống lão nhân quen dùng trước kia."
Tiểu Bùi gia bị nàng nhắc nhở như vậy, vội vàng đi ra khỏi thư phòng, nhìn vào trong viện vài lần.
Đúng vậy, tám người nhìn đều còn rất trẻ.
Chu lão gia năm nay bốn mươi chín tuổi, nếu thật sự dùng quen người cũ thì hẳn cũng phải bốn mươi tuổi rồi.
Nha hoàn tuổi còn trẻ thì còn có thể cho về nhà.
Hai gã sai vặt bên cạnh nhìn thế nào cũng rất trẻ tuổi!
Giống như tiểu Bùi gia hắn, đã quen dùng Hoàng Kỳ, trừ khi Hoàng Kỳ có đại sự gì, chứ bình thường cũng sẽ không đổi người.
"Chu đại ca." Tiểu Bùi gia lại xoay người đi vào: "Thế này là sao vậy?"
Đến đây, Chu Viễn Mặc không thể không bội phục sự cẩn thận của Yến Tam Hợp: "Ta nói nha hoàn trước đi, cô nương xem tướng mạo ta thế nào?"
"Rất đẹp."
"Tướng mạo này của ta, còn xa mới bằng cha ta." Yến Tam Hợp nghe ra ý trong lời hắn: "Nói như vậy, Chu lão gia khi còn sống rất được nữ nhân yêu thích?"
Chu lão đại gật gật đầu.
"Dù cho cha ta không có tâm tư kia, nhưng không thể ngăn được những nữ nhân kia bổ vào, cũng vì nguyên nhân này, nha hoàn trong viện này đổi rất nhiều lần."
"Ai đổi?" Yến Tam Hợp hỏi.
Chu lão đại hơi xấu hổ, khẽ cắn ra hai chữ: "Nương ta."
Yến Tam Hợp cẩn thận nhớ lại dáng người tướng mạo Mao thị, cũng không cảm thấy Mao thị không đẹp. Ngược lại, Mao thị có tướng mạo rất được, trên người còn có sự tao nhã và quý phái chỉ người có tiền mới dưỡng ra được.
"Nương ta lớn hơn cha ta ba tuổi."
Yến Tam Hợp giờ mới hiểu được nha hoàn trong viện này vì sao lại thay đổi nhiều lần như vậy.
Mao thị tuy rằng đẹp và khí chất, nhưng nữ nhân mau già, nhất là nữ nhân đã sinh sáu đứa con, dù có bảo dưỡng như thế nào, thì chung quy huyết khí vẫn thua thiệt.
Chu lão gia đẹp hơn nàng, tuổi cũng nhỏ hơn, còn là chấp chưởng Khâm Thiên Giám, biết xem bói giỏi phong thủy, một thân bản lĩnh.
Nam nhân như vậy giống như thịt Đường Tăng, các nữ tử trẻ tuổi đều muốn lên cắn một miếng, không cầu trường sinh bất lão, chỉ cầu nha hoàn biến thành chủ tử, cả đời không lo ăn, không lo mặc.
Chu lão gia và Mao thị tình cảm cho dù có tốt cỡ nào thì chung quy cũng ngủ ở hai viện riêng.
Ban đêm Chu lão gia trở về viện của mình, quỷ mới biết tiểu hồ ly tinh quái nào sẽ bò lên giường.
"Chu lão gia thì sao, thái độ của hắn đối với nữ tử nhào tới là gì?"
"Cha ta..." Chu lão đại im lặng một hồi lâu.
"Yến cô nương, nam nhân tam thê tứ thiếp là bình thường, cha ta cũng không phải Liễu Hạ Huệ gì, nghe nương ta nói cũng từng chạm vào một hai người, sau đó đều bị nương ta đuổi ra ngoài hết."
Thì ra là thế.
Mao thị thân là đương gia phu nhân, đã thấy nhiều chuyện nha hoàn trèo lên giường rồi, căn bản chẳng thấy sao, dù sao trong chuyện nam hoan nữ ái, cuối cùng chịu thiệt luôn là nữ nhân.
Nàng chỉ quan tâm, sau khi trèo giường thì có ai mang thai không.
Có mang thai, người kia sinh được một thứ tử và thứ nữ, tương lai muốn giành gia sản với đích tử đích nữ.
Cho nên mới phải thay thường xuyên.
"Gã sai vặt thì sao?"
Nàng lại hỏi: "Tại sao cũng đổi thường xuyên như thế?"
"Gã sai vặt không đổi thường xuyên, hai người này đi theo cha ta, thực ra cũng được mười năm rồi."
Chu lão đại thở dài: "Hai người trước đều không đường hoàng lắm."
"Ý ngươi là sao?"
"Cha ta không thông sự vụ kinh tế, chỉ biết nghiên cứu Chu Dịch bát quái, một người trong đó biết điểm yếu này của cha ta, lén vẽ bùa chú sau lưng ông rồi đem ra bên ngoài bán."
Chu lão đại: "Sau đó mẫu thân ta phát hiện, tức giận đánh hắn ba mươi bản, đuổi khỏi Chu phủ."
"Còn người kia thì sao?"
"Người kia đi theo cha ta học chút da lông, bèn len lén xem bói bát tự, ở bên ngoài xem phong thủy cho người ta."
Chu lão đại nghiến răng nghiến lợi: "Tài nghệ không tinh thông, có một lần xem phong thủy không chuẩn, đối phương tìm hắn tính sổ, hắn thấy chuyện bị bại lộ, thì chẳng thèm lấy khế ước bán thân mà trốn đi luôn."
Yến Tam Hợp: "Các ngươi không báo quan sao?"
"Yến cô nương, mấy chuyện này làm lớn lên chỉ tổ mất mặt Chu gia, người này vốn là sai vặt lão thái gia chọn cho cha ta, từ nhỏ đã lớn lên với cha ta." Chu lão đại: "Lúc đó xảy ra chuyện như thế, cha cũng cảm thấy không có mặt mũi, bèn nói với nương là bỏ đi, cứ mặc kệ hắn!"
Yến Tam Hợp: "Sau đó đổi thành hai người bọn họ?"
"Đúng, hai người này là nương ta tự mình chọn, tuy rằng đầu óc không tính là thông minh, nhưng được ở cái thành thật bổn phận, không có gan đi đường tà." Chu lão đại nhìn thoáng qua ngoài cửa: "Nương nhìn người rất chuẩn, bọn họ theo cha ta mười mấy năm, chưa từng xảy ra sơ suất gì."
"Mọi việc Chu lão gia đều nghe lời phu nhân sao?"
Trên mặt Chu lão đại lại xuất hiện sự xấu hổ.
"Nương lớn hơn cha ba tuổi, ở nhà ngoại lại là đại tiểu thư đích xuất, ít nhiều có mấy phần tính tình đại tiểu thư, cha ta lại là thứ xuất, cho nên..."
Yến Tam Hợp hiểu, Chu lão gia có thể cưới được Mao thị, là trèo cao.
Là bởi vì trèo cao, cho nên hai người ở chung, thứ xuất như Chu lão gia bèn lâm vào thế yếu.
Dần dà, cho dù Chu lão gia chấp chưởng Khâm Thiên Giám, thì sức lực chung quy vẫn không đủ, cho nên sinh hoạt phu thê đều là Chu lão gia đến viện Mao thị.
Huống chi, Mao thị còn sinh rất giỏi, ba trai ba gái, thắt lưng của ai cũng chẳng thẳng bằng nàng.
Nghe đến đó, Yến Tam Hợp đột nhiên nghĩ đến một người... chính thê Ngô thị của Tạ Đạo Chi.
Cũng là gả vào cửa trước khi nam nhân giàu lên.
Cũng có con trai có con gái bên người.
Nhưng nguyên nhân sống lưng Ngô thị không thẳng được, không phải vì đầu óc bà ngốc, mà là bà không sinh ra trong gia đình tốt.
Ngô thị là gả cao.
Mà Mao thị lại là gả thấp.
"Viện này, theo thường lệ phái người trông coi, khóa cửa thư phòng lại cho ta. Nha hoàn sai vặt cứ làm việc của mình, lát nữa ta sẽ đi tìm bọn họ."
Yến Tam Hợp nhìn Chu lão đại một cái: "Tiếp theo, xin đại gia dẫn ta đến chính đường."
Chu lão đại nghiêm túc: "Yến cô nương, mời!"
Trong chính đường, Mao thị đang cực kỳ sốt ruột, bỗng nhiên nghe lão tổng quản gọi: "Phu nhân, Yến cô nương tới."
"Mau!" Mao thị vịn tay ghế đứng lên: "Mau mời vào."
Chu Vị Hi vỗ vỗ cánh tay Mao thị: "Con đi đón nàng."
"Mau đi mau đi!"
Chu Vị Hi đi ra khỏi viện, vừa khéo nhìn thấy đại ca, nhị ca mang theo Yến Tam Hợp đi vào.
Ánh mặt trời chiếu lên người Yến Tam Hợp, hết thảy xung quanh đều tựa như hư ảo, chỉ còn lại khuôn mặt tái nhợt, nho nhỏ của Yến Tam Hợp.
Chân Chu Vị Hi đột nhiên nặng như chì.
Một con người nhỏ bé như vậy, có thể cởi bỏ tâm ma của phụ thân được sao?
← Ch. 491 | Ch. 493 → |