Vay nóng Tinvay

Truyện:Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 200

Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
Trọn bộ 948 chương
Chương 200
Huynh đệ
0.00
(0 votes)


Chương (1-948)

Siêu sale Shopee


Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 200: Huynh đệ

Ngày hôm sau.

Yến Tam Hợp đang ngủ mơ mơ màng màng, chợt nghe Thang Viên bên ngoài kêu lên: "Tam gia sao vừa sáng sớm đã tới rồi."

"Tiểu thư nhà ngươi đâu, dậy chưa?"

"Còn chưa dậy!"

"Lý Bất Ngôn đâu?"

"Đi luyện quyền cước rồi."

"Nàng ta đúng là chẳng nghỉ ngày nào." Tạ Tri Phi đi tới bên cửa sổ, gõ cửa: "Yến Tam Hợp, ngươi mở cửa sổ ra chút đi."

Yến Tam Hợp giãy dụa vài cái mới đứng dậy khỏi giường, khoác thêm xiêm y, mở cửa sổ ra, nghiêng đầu ỉu xìu.

"Nói đi, câu trả lời của ngươi là gì?"

"Hồ sơ vụ án còn hai ba ngày nữa sẽ tới." Tạ Tri Phi nhìn nàng, thấp giọng nói: "Việc này không thể tiến hành trong phủ, phía sau Bách Dược Đường có một viện tứ phương, sau này hãy bàn bạc ở đó."

Vậy là đồng ý rồi!

Yến Tam Hợp nheo mắt, mới phát hiện vành mắt người này xanh đen, không biết đêm qua đã đi làm chuyện gì.

"Hôm nay ta đi Trịnh phủ dò đường trước."

Tạ Tri Phi chợt nóng lòng, nàng là người như vậy, chỉ cần đồng ý rồi thì sẽ không lãng phí chút thời gian nào.

Thân thể hắn tiến về phía trước, môi kề bên tai Yến Tam Hợp nói: "Ngay tại bốn con hẻm, những cửa khác đều khóa không vào được, góc tây bắc bên kia có một cái cửa nhỏ, giấu ở dưới vòm hoa tường vi..."

Lúc hắn nói chuyện, hơi nóng thổi bên tai, Yến Tam Hợp cảm thấy nhột nhột, muốn tránh sáng một bên, nhưng không cách nào tránh được.

"Giờ ngọ một khắc, ta đợi các ngươi bên trong."

Yến Tam Hợp kinh ngạc: "Tại sao lại là buổi trưa?"

"Ngươi lúc này không cần hóa niệm giải ma, ra vào ban đêm, cha và đại ca ta sẽ nghi ngờ. Ban ngày thì sẽ không. Hơn nữa..."

Tạ Tri Phi cúi đầu nhìn cô một cái: "Lúc này trời nóng, buổi trưa mọi người đều sẽ nghĩ ngơi một lát, ngõ nhỏ kia vốn ít người, thời gian đó lại càng không có người."

Yến Tam Hợp hoàn toàn tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn hắn: "Tam gia chuẩn bị rất tốt nhỉ."

Tạ Tri Phi nhếch môi: "Mạng người quan trọng, không dám khinh thường."

"Chuyện ta cần thì sao?"

"Yên tâm, Đinh Nhất đã đi làm rồi."

Môi nam nhân ở ngay phía trên mũi Yến Tam Hợp, hơi thở đều phả lên trên mặt nàng, còn nhột hơn cả phả vào bên tai.

Nếu đổi thành bất kỳ nữ tử nào, thì chắc chắn sẽ mặt đỏ tim đập.

Nhưng Yến Tam Hợp thì không, mà đánh giá hắn, còn Tạ Tri Phi thì ngược lại có hơi chịu không nổi ánh mắt của nàng, đỏ mặt trước.

Đúng lúc này, một giọng nói từ phía sau vang lên.

"Tam đệ tới sớm như vậy à!"

Tạ Tri Phi chậm rãi xoay người, mí mắt cũng không chớp: "Nhị ca cũng đâu có tới muộn."

Tạ Bất Hoặc nhấc hộp thức ăn trong tay lên.

"Nghe nói hôm qua Yến cô nương ăn cơm tối không được ngon, di nương dậy sớm tự tay làm chút canh mì, bảo ta đưa tới cho Yến cô nương."

Yến cô nương hôm qua ăn cơm ở đâu?

Tại sao ăn không ngon?

Đủ loại nguyên nhân trong đó, trong một đêm, chỉ e mọi người trong Tạ phủ đều biết.

Trong lòng Tạ Tri Phi càng lạnh, nụ cười trên mặt càng xấu xa: "Nhị ca, muốn ta khen di nương thế nào đây, chậc chậc chậc, đúng là chịu khó quá!"

"Phụ thân cũng khen người như vậy." Tạ Bất Hoặc tránh ánh mắt lão tam, nhìn Yến Tam Hợp: "Yến cô nương nếm thử đi, ngon lắm."

Đầy mùi thuốc súng.

Yến Tam Hợp gật đầu: "Đa tạ."

Tạ Bất Hoặc đưa hộp thức ăn vào tay Thang Viên: "Ăn lúc còn nóng đi, nguội quá lại bở."

"Nhị gia yên tâm, nô tỳ lấy ra cho cô nương."

Tạ Bất Hoặc chậm rãi đi tới trước cửa sổ: "Cô nương ban ngày rảnh rỗi, có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"

Yến Tam Hợp đang muốn từ chối, thì chợt nhớ đến điều gì: "Được!"

Sự kinh ngạc trong mắt Tạ Bất Hoặc không che giấu được, ánh mắt lướt qua Tạ lão tam, giọng nói mang theo ý cười: "Một canh giờ sau, ta ở cửa góc chờ cô nương."

"Được."

Tạ Tri Phi chợt thấy chua, nhưng không giống với Bùi Minh Đình.

Cảm giác chua chát đối với Bùi Minh Đình là trong sự chua chát mang theo chút bất đắc dĩ và xem kịch vui. Nhưng cảm giác chua chát lúc này....

Hắn lại cười rộ lên: "Nhị ca bản lĩnh thật lớn, ta nói hết lời rồi mà nàng chẳng chịu đi gì cả."

"Có thể là do Tam đệ mời không đúng."

"Sau này ta sẽ học tập nhị ca cho tốt."

"Lúc nào cũng được."

Rầm!

Cửa sổ đóng lại.

Yến Tam Hợp sờ sờ da gà trên cánh tay, trong mắt lộ ra nghi ngờ... Dù cho một người là đích tử, một người con thứ, nhưng dù sao trước mặt người ngoài như nàng cũng nên duy trì chút thể diện chứ.

Giữa hai huynh đệ này đã từng xảy ra chuyện gì sao?

......

Tạ phủ có bí mật, nhưng bí mật đó đều chìm dưới nước sâu.

Nhưng Tạ phủ lại không có bí mật, chỉ ngắn ngủi một khắc đồng hồ thôi mà chuyện Yến cô nương muốn theo Nhị gia đi dạo một lát, mọi người đều đã biết hết.

Trong Từ Ân đường.

Lão phu nhân đang dùng điểm tâm, sau khi nghe được tin tức này thì cười híp mắt, kêu hạ nhân thêm non nửa chén cháo.

Tính tình đứa nhỏ kia, há có thể tùy tiện đi theo người khác, có thể thấy được lão nhị đã lọt vào mắt nàng.

Chuyện tốt!

......

Mộc Hương viện.

Liễu di nương sau khi nghe được tin tức này, bàn tay trắng như ngọc vỗ vỗ tay nữ nhi Tạ Uyển Xu.

"Nghe di nương nói, về sau con phải thân thiết với Yến cô nương vào."

Tạ Uyển Xu nhíu mày: "Nhị ca thích nàng sao?"

Liễu di nương trừng nàng một cái: "Đừng nói lung tung, hôn nhân đại sự, há có thể tự ý quyết định."

......

Đường Đông, chính viện.

Ngô thị gần như vui vẻ bật cười ra tiếng.

Chỉ cần không họa đến tam nhi của nàng, thì phối với lão nhị trong phủ cũng tốt, phối nam tử bên ngoài cũng được, nàng đều giơ hai tay tán thành.

Chỉ là nếu lão nhị cưới một người như vậy, đời này đừng mơ tưởng vượt qua hai đứa con trai của nàng.

......

Phương Châu viện.

Chu thị nhìn Xuân Đào một cái, Xuân Đào vội vàng lấy ra hai tấm thép, đưa cho vú bà chạy tới báo tin."

Đợi người đi rồi. Xuân Đào thấp giọng: "Đại phu nhân, chẳng lẽ Nhị gia thật sự..."

"Có câu châm ngôn nói rất hay." Chu thị nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của mình trong gương đồng, ung dung nói: "Mắt thấy là thật, tai nghe là giả. Theo ta thì, mắt thấy cũng chưa chắc là thật, chúng ta hãy xem tiếp đi!"

......

Trong xe ngựa.

Tạ Đạo Chi, Tạ Nhi Lập hai người mang hai vành mắt thâm quầng, nhìn nhau.

Cũng bởi vì lão tam tối qua gây rối, mà cha con hai người suốt đêm không chợp mắt.

Thật lâu sau, Tạ Đạo Chi mới mở miệng nói: "Chuyện đã vậy rồi, có nhiều lời cũng vô ích, chỉ có thể đi một bước xem một bước thôi."

Tạ Nhi Lập gật gật đầu.

"Phía bên lão phu nhân và mẫu thân ngươi, để ta tự mình đi nói." Tạ Đạo Chi thở dài: "Lão phu nhân là người thông minh, mẫu thân ngươi..."

Tạ Nhi Lập tức rùng mình.

"Không hay rồi, e là bữa cơm Noãn Các hôm qua, đã truyền đến tai phụ thân thôi."

"Lão đại à, thê hiền phu họa ít, tử hiếu phụ yên tâm." Tạ Đạo Chi một đêm không ngủ, sắc mặt xanh mét: "Thực ra lão tam từ chối cũng tốt, với tình tình của Đỗ gia cô nương, nếu cưới về thì e là trong nhà chẳng có ngày yên ổn."

Lời này rõ ràng là đang nói Đỗ gia cô nương, nhưng lại ngầm nói mẫu thân Ngô thị của hắn.

Tạ Nhi Lập rất thông minh: "Phụ thân yên tâm, có cơ hội con và lão phu nhân sẽ khuyên nhủ người."

"Đúng là nên khuyên nhủ một chút, phu thê các con nói, ít ra nàng có thể nghe được một hai." Tạ Đạo Chi chuyển đề tài: "Đúng rồi, còn có một việc, ta muốn nghe xem cái nhìn của con."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-948)