Huyền Cơ
← Ch.098 | Ch.100 → |
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 99: Huyền Cơ
Vú Trần bị nàng hỏi đến chợt thất thanh, ước chừng suy nghĩ một hồi lâu mới nói.
"Lão phu nhân lớn tuổi, không biết vì sao lại lo như vậy, hai vị lão gia từ nhỏ nuôi ở chỗ mẫu thân cả, há có thể chịu để bà lo."
"Cho nên ngươi mới khuyên bà con cháu tự có phúc của con cháu?"
"Yến cô nương, người lớn tuổi vì sao hoa mắt, điếc tai, đó là bởi vì ông trời bảo bà ít lo chuyện bao đồng lại đi." Vú Trần cười khổ: "Bớt lo chuyện bao đồng mới không khiến người ta chê, ngươi nói xem có phải như vậy không?"
Là lý lẽ này.
Yến Tam Hợp đột nhiên chuyển đề tài: "Cho nên con gái Ninh thị muốn làm thiếp cho Thái tử, lão phu nhân lên tiếng phản đối, cũng thuộc loại xen vào việc của người khác."
Vú Trần không ngờ nàng đột nhiên nhắc tới chuyện này, suy nghĩ một chút, lắc đầu, lại gật gật đầu.
Bùi Tiếu sốt ruột muốn chết: "Vú Trần, ngươi vừa lắc đầu vừa gật đầu là sao?"
"Biểu thiếu gia à." Vú Trần thở dài một tiếng: "Việc này lão phu nhân có nói với già, thà làm một thê tử bình dân chứ không làm thiếp của nhà giàu, làm thiếp khó lắm!"
Vú trần sao lại không biết làm thiếp khó.
Người bên ngoài chỉ nhìn thấy lão phu nhân từng bước thăng chức, chỉ có bà nhìn thấy rõ ràng, lão phu nhân chịu bao nhiêu ấm ức, gặp bao nhiêu khổ sở, chảy bao nhiêu nước mắt mới đi được đến đó.
Cái khác không nói, trước khi đích phu nhân lầm chung hai tháng, phân không thể đi ra ngoài được, đều là do lão phu thân giúp đỡ móc từng chút ra.
Chuyện như thế, đến con ruột còn không làm được.
"Là bởi vì lão phu nhân trong lòng biết khó, cho nên ngươi xem các cô nương ở Quý phủ, có người nào không đường đường chính chính kiệu tám người khiêng vào nhà trượng phu." Vú Trần dùng khăn lau nước mắt: "Nhưng đối phương lại là phủ Thái tử, ta bèn khuyên: Lão phu nhân à, phủ Thái tử không kêu là thiếp, mà gọi là trắc phi. Tương lai Thái tử đăng vị, đó chính là nương nương trong cung, sinh được một trai một gái, thì tiền đồ trước mắt sẽ phú quý ngập trời, trên đời này có mấy nữ nhân có thể gặp được? Hơn nữa, Ngũ cô nương làm trắc phi, Quý phủ và Thái tử phủ lại có thể móc nối quan hệ, như thế không phải tốt hơn nhiều so với việc quanh co lòng vòng nịnh bợ Trương gia sao? Chuyện này cũng giúp đỡ cho con đường làm quan của Đại lão gia, Nhị lão gia nữa!"
Một chữ cuối cùng rơi xuống, Yến Tam Hợp và mọi người đều nhìn chằm chằm Vú Trần.
Giờ phút này, bọn họ cuối cùng cũng hiểu được, vì sao bên cạnh lão phu nhân chỉ có một mình bà là tri kỷ?
Yến Tam Hợp khẽ híp mắt: "Nhiều điều tốt như thế, vì sao lão phu nhân vẫn kiên quyết phản đối?"
Vú Trần đối diện với tầm mắt Yến Tam Hợp.
"Lão phu nhân nói: Thuận buồm xuôi gió thì ai chẳng tính được, nương nương sinh hạ một trai một gái, nhi tử lỡ như lọt vào mắt Thái tử, vậy Quý gia chúng ta chẳng phải là càng giàu càng quý sao."
Lời này khiến Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu hoảng sợ.
Không đợi bọn họ phản ứng, đã nghe Vú Trần nói: "Bà ấy nói: Phần mộ tổ tiên Quý gia không bốc khói xanh này, cho dù bốc khói thì người Quý gia cũng không có mạng đại phú đại quý kia, vẫn nên an an ổn ổn sống cuộc sống thái bình, đừng đẩy Ngũ nha đầu vào trong hố lửa."
Yến Tam Hợp hỏi: "Bà không sợ đắc tội Trương gia sao?"
"Yến cô nương, già cũng hỏi như vậy, lão phu nhân nói, Trương gia cũng chẳng có ý tốt gì, tại sao không đưa cô nương nhà mình vào đi?"
Vú Trần: "Lão phu nhân còn nói, Đại lão gia, Nhị lão gia còn hữu dụng với Trương gia, không thể đắc tội trong một sớm một chiều được, sợ gì chứ!"
Yến Tam Hợp vừa nghe lời này, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi nhìn lại cô, vẻ mặt rạn ra từng chút.
Một lão phu nhân ở nội trạch không biết chữ to nhỏ gì, không ra khỏi cửa lớn, lại nói ra được quan hệ của hai nhà Quý, Trương?
Chuyện này...
Hắn không khỏi cười khổ một tiếng, sao nữ tử bây giờ ai nấy đều thông minh hơn cả nam nhân thế? Trong việc này có huyền cơ gì sao?
Trong này chắc chắn có huyền cơ, Yến Tam Hợp giờ phút này cũng thầm nghĩ.
"Tạ tam gia?"
"Ngươi nói đi."
"Tạ phủ có nói chuyện triều đình đại sự với lão tổ tông không?"
"Không!" Tạ Tri Phi quả quyết nói: "Phụ thân ta nói: Nữ tử tóc dài, kiến thức ngắn, nói nhiều không tốt."
"Phong tục trong kinh thành đều như thế?"
"Không phải phong tục trong kinh thành như thế, mà là thế sự là vậy."
"Nam chủ ngoài, nữ chủ trong, trong ngoài cách một bức tường, rất ít phu thê vượt qua nửa bước."
Tạ Tri Phi đưa tay chạm vào Bùi Tiếu: "Quý phủ cũng như thế phải không?"
"Phải như thế chứ!" Bùi Tiếu lại bổ sung một câu: "Trừ phi lời của người khác bị bà ngoại ta nghe được; nhưng cậu ta là ngươi cẩn thận như thế, sao có thể được."
"Biểu thiếu gia à, lão phu nhân rất thông minh, tuy rằng không biết chữ, nhưng trí nhớ không ai tốt bằng bà ấy." Vú Trần thở dài: "Lão phu nhân thường nói một câu, con người ấy mà, chắc chắn phải nhìn nhiều, nghe nhiều, nói ít. Nói nhiều thì không chỉ sự ngu xuẩn, mà tâm sự cũng đều bị người nhìn thấy."
Sắc mặt Bùi Tiếu trắng bệch, ánh mắt mờ mịt một hồi lâu.
Cậu cả, mợ ba, bà lão mà Vú Trần nói, là người mà ta biết sao?
Tại sao ta giống như một kẻ ngốc chẳng biết vì vậy?
Yến Tam Hợp lúc này cũng có ngàn suy nghĩ.
Lão phu nhân trong lời Quý Lăng Xuyên lòng mang tính toán.
Lão phu nhân trong lời Ninh thị là người hai mặt.
Lão phu nhân trong lời Vú Trần, thông thấu lõi đời.
Góc độ của ba người khác nhau, lời nói ra cũng khác nhau, nhưng đủ để chứng minh một chuyện: Lão phu nhân tuyệt đối không phải là một lão phu nhân bình thường.
Người này tâm cơ thủ đoạn, tàn nhẫn, đẳng cấp cao hơn Tạ lão phu nhân không biết bao nhiêu lần.
Người như vậy, nàng nhìn ngang nhìn dọc, nhìn trước nhìn sau đều không có liên quan gì đến một người con gái ngư dân.
"Yến cô nương, còn gì muốn hỏi không?" Vú Trần nói xong, che miệng ngáp một cái: "Lớn tuổi rồi, giống như đèn cạn dầu, chẳng thức đêm được, không thể thức cả đêm như hồi trẻ được."
Hỏi gì đây?
Yến Tam Hợp cũng không biết nên hỏi gì, nàng đã hỏi hết rồi, họ cũng đã trả lời hết rồi, thế nhưng chẳng gặp thứ gì liên quan đến tâm niệm thành ma của lão phu nhân cả.
"Vú Trần, bà cố chịu thêm một chút." Yến Tam Hợp không thể thả bà đi: "Ngươi nói với ta chuyện khác về lão phu nhân đi."
"Muốn già nói cái gì nữa đây?" Vú Trần cũng hồ đồ.
Yến Tam Hợp thuận miệng hỏi: "Lão phu nhân vì sao lại thích ngồi ở bên hồ Tâm?"
Vú Trần: "Bà nói ở đó yên tĩnh."
Yến Tam Hợp: "Trước kia Quý phủ không có hồ Tâm thì bà thích đi dạo ở đâu?"
"Lão phu nhân không thích đi dạo ở đâu hết, chỉ thích đi dạo trong vườn rau."
Vú Trần không biết nghĩ tới cái gì, chợt nở nụ cười: "Lão phu nhân có đôi khi còn ngại đồ tiểu Hồng trồng không ngon, bèn tự tay trồng."
"Vậy sao?"
"Nhất là lúc lên chồi non, bà hận không thể một ngày chạy đến vườn rau ba năm chuyến, còn trái một lần phải một lần dặn dò Tiểu Hồng, phải trông chừng, đừng cho người ta trộm đi." Vú Trần cười nói: "Già ở bên cạnh nghe thấy vui lắm."
"Có thể không vui sao?" Yến Tam Hợp cũng cười theo nàng: "Ai dám trộm đồ lão phu nhân trồng, thì lá gan đúng là lớn thật?"
Ánh mắt Vú Trần chợt sững sờ.
Nàng sửng sốt, Yến Tam Hợp theo bản năng cảm thấy không đúng: "Vú Trần, có phải bà nghĩ tới cái gì không?"
← Ch. 098 | Ch. 100 → |