Tranh chấp triều chính
← Ch.091 | Ch.093 → |
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 92: Tranh chấp triều chính
Triệu Diệc Thời cười gằn một tiếng: "Mười vạn tám ngàn lượng bạc trắng, một vạn lượng vàng."
Tạ Tri Phi thầm tính toán, kinh ngạc nhìn Bùi Tiếu: "Nhiều vậy sao?"
"Ngươi nói lời này, có thể đừng nhìn ta không." Bùi Tiếu bị hắn nhìn đến sửng sốt: "Sao giống như ta tham ô vậy, một lượng bạc cũng không vào túi ta nhé."
Tạ Tri Phi chậm rãi quay đầu, ánh mắt nặng nề nhìn Triệu Diệc Thời.
Triệu Diệc Thời hiểu được thâm ý trong mắt anh.
Công việc béo bở này của Quý Lăng Xuyên là thông qua Trương gia mới ngồi lên được, hắn có thể tham ổ nhiều như vậy, vậy thì số tiền rơi vào Trương gia bên kia lại càng không ít.
Hán vương đúng là nhắm chuẩn điểm này, cho nên mới hao hết tâm tư, thậm chí không tiếc động đến lão Ngự Sử Lục Thời kia.
Con người Lục Thời làm quan cương trực công chính, thanh liêm, rõ ràng là quan lớn tam phẩm, nhưng vẫn ở căn trạch nhỏ tam tiến, trong trạch cũng chỉ có vài ba trung bộc.
Hắn cả đời chưa từng cưới vợ sinh con, sống một mình là vì muốn giữ vững bản thâm, làm một ngự sử công bằng,
Cũng chính bởi vì hắn cương trực như thế nên Hoàng đế mới đặc biệt xem trọng hắn, những người tham ô bị hắn sờ thì gần như đều là chạy trời không khỏi nắng.
Nghĩ tới đây, Triệu Diệc Thời nện một quyền lên bàn.
"Ta lại không biết lá gan bọn họ lớn như vậy, dám tham ô nhiều như thế!"
Tạ Tri Phi mắt sáng tay nhanh, đỡ lấy một chung trà sắp đổ.
"Chuyện đương nhiên như thế, lúc này tính nợ cũ thì có nghĩa lý gì, phải lo tương lai mới đúng."
"Đúng, thế này mới là đúng nhất." Bùi Tiếu nói tiếp.
Triệu Diệc Thời trầm mặc thật lâu, nói: "Lúc này mọi người đều bị nhốt ở Bắc ti, Hoàng đế hạ lệnh Hình bộ, Đô Sát viện, Đại Lý tự tam ti hội thẩm, người chủ thẩm là Lục Thời và chỉ huy sứ Phùng Trường Tú của Cẩm Y vệ."
Bùi Tiếu cười khổ: "Lục Thời là một cái xương cứng, đừng nghĩ gặm được lỗ nào; về phần Phùng Trường Tú, thì càng không được, trong lòng trong mắt hắn chỉ có Hoàng Thượng, chẳng bằng ngẫm lại như thế nào làm cho người ta ít chịu chút tội một chút."
"Bắc Ti là nơi trấn thủ của Cẩm Y Vệ, chuyên canh ngục hoàng gia, lão đại tên là Thái Tứ, có vài phần giao tình với Tạ Tri Phi."
Tạ Tri Phi nói: "Ta nghĩ cách lót đường chỗ Thái Tứ cho."
"Ngũ Thập." Triệu Diệc Thời ngắt lời hắn: "Bắc Tư ta đã sai người chuẩn bị tốt, bọn họ ở bên trong sẽ không chịu tội lớn, nhưng tội nhỏ khó tránh khỏi."
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu đối diện: Tay chân hắn lại nhanh như vậy sao?
"Quý Lăng Xuyên bãi quan, ta cũng có cảm giác không lành, vì phòng ngừa trước nên ta đã sai người chuẩn bị sẵn rồi."
Triệu Diệc Thời rũ mí mắt: "Tính tình phụ thân ta rõ như ban ngày, bất kể là ai, cho dù là Trương gia, thì ông ấy cũng sẽ không ra tay cứu đâu."
"Th@m nhũng đã chứng thực, còn cái gì có thể thẩm vấn nữa?" Bùi Tiếu hỏi.
Triệu Diệc Thời cười lạnh lẽo: "Hạng Trang múa kiếm, ý ở Bái Công, (*) người bọn họ thực sự muốn động vào, là Hộ bộ, là phụ thân ta."
(*) đại khái nói mấy người làm việc ngoài mặt thì như thế, nhưng ý nghĩ thì lại nhắm vào việc khác í.
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu tuy rằng đã đoán được, nhưng vẫn ngạc nhiên như trước.
Tranh chấp giữa Thái tử và Hán vương, là chuyện mà mọi người trong quan trường Đại Hoa đều biết.
Hai người vốn cùng một mẫu thân sinh, nhưng tướng mạo, tính tình lại là một nam một bắc, hoàn toàn không giống như là huynh đệ ruột.
Thái tử tướng mạo giống mẫu thân, thân hình đ ẫy đà.
Hán vương tướng mạo giống phụ thân, anh tuấn phi phàm.
Thái tử Hỉ Văn, nhìn thấy đao kiếm đã đau đầu.
Hán vương giỏi võ, ngày thường cung tiễn không rời tay, cực kỳ am hiểu cưỡi ngựa đánh giặc.
Thái tử tính cách ôn hòa nhân thiện, làm việc không nhanh không chậm, có lý có tình.
Hán vương tranh cường háo thắng, làm việc mạnh mẽ vang dội, không có chút lòng dạ đàn bà.
Theo lý thuyết Thái tử là trưởng đích, bất kể quy củ và luật lệ của triều đại nào, thì hắn đều là người thừa kế ngôi vị hoàng đế kế tiếp.
Nhưng thái tử có một nhược điểm trí mạng: Tật ở chân.
Nói cách khác, thái tử bị khập khiễng.
Nói nghiêm túc hơn một chút, hắn là một người tàn phế.
Người thừa kế tương lai của Đại Hoa là một người tàn phế, điều này khiến lòng Hoàng đế tầng dao động.
Tầng dao động thứ hai là hoàng đế cũng xuất thân từ võ tướng, nửa đời hành quân đánh trận, chiến công hiển hách.
Bởi cái gọi là anh hùng tiếc anh hùng.
Hoàng đế nhìn thấy một thân trang phục võ tướng của Hán Vương, tướng mạo giống hắn như đúc, cảm thấy như thấy bản thân hồi trẻ, anh tuấn bất phàm, uy phong lẫm liệt như thế.
Hắn có thể không thích sao?
Có thể không thiên vị sao?
Sự thiên vị của đế vương, không phải chỉ là sự thiên vị của phụ thân bình thường đối với con trai, mà nó khiến cho con người sinh ra không biết bao nhiêu dã tâm và d*c vọng.
"Cho nên..." Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu đồng thời ngạc nhiên không phải là sự tranh chấp giữa hai vương, mà bởi vì từ mười năm trước, cục diện Thái tử và Hán vương cũng đã ngươi chết ta sống rồi.
Thậm chí Hán vương còn từng chiếm thế thượng phong, đưa phần lớn đảng của Thái tử vào ngục giam.
Nếu không phải mấy vị lão thần liều chết đảm bảo, không phải Hoàng đế hạ thủ lưu tình, thì Thái tử đã sớm thành hoa người của hôm qua rồi.
Bọn họ ngạc nhiên là vì khó khăn lắm mới được yên tĩnh nhiều năm như vậy, thế mà Hán vương lại ngóc đầu trở lại.
(tui nghi vụ cuối chị Yến làm là quan tài hoàng đế éo khép được, haha, nước mất nhà tang)
Hán vương khí thế hung hãn, khiến Tạ Tri Phi suy nghĩ cẩn thận một chút.
Chuyện Yến Tam Hợp cho dù trong lòng hắn không muốn nói, thì lúc này cũng không thể không nói.
Mà vừa vặn, Triệu Diệc Thời buông chén trà trong tay xuống: "Ngũ Thập, hai cô nương kia rốt cuộc là người gì của Tạ phủ ngươi?"
Tạ Tri Phi cực kỳ sảng khoái, không dừng lại một giây: "Dáng dấp xinh đẹp tên là Yến Tam Hợp, biết công phu tên là Lý Bất Ngôn, các nàng có quan hệ chủ tớ, quả thực mới từ Phủ Vân Nam tới kinh thành vài ngày, cũng quả thực không hiểu quy củ lắm."
"Điểm này, ta làm chứng!" Bùi Tiếu xoa xoa tay.
Triệu Diệc Thời vươn cánh tay dài, ôm lấy cổ Bùi Tiếu: "Vậy ngươi nói xem, bọn họ tới kinh thành làm gì?"
Bà nó!
Hắn tra được hết rồi sao?
Bùi Tiếu nhìn Tạ Tri Phi giật giật khóe mắt, sau đó cười lộ ra hàm răng trắng: "Chuyện đó... nói ra rất dài dòng!"
"Không sao, chúng ta còn cả đêm dài lận mà."
Bùi Tiếu vội ôm lấy chính mình: "Bùi gia bán nghệ không bán thân, Hoàng thái tôn đừng xằng bậy."
"Ngũ Thập thì sao, cũng là bán nghệ không bán thân à?" Triệu Diệc Thời quay mặt.
Tạ Tri Phi nghiến răng nghiến lợi: "Tam gia vừa bán nghệ, vừa bán thân."
"Hắn bán thân, để cho hắn nói." Bùi Tiếu thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nặng nề thở dài: "Hoài Nhân à, không phải ta không muốn bán, thật sự là miệng mồm ta không tốt, nói không rõ được."
"Còn miệng mồm, ngươi tưởng mình là heo à?" Triệu Diệc Thời gõ đầu anh.
"Đừng gõ nữa, ta đã ngu lắm rồi."
Bùi Tiếu thầm nói, ta ở trước mặt Yến Tam Hợp, chính là con heo.
Mấy người đùa qua giỡn lại một hồi, là không muốn không khí trong khoang thuyền lại trầm xuống.
Tạ tam gia nhíu mày, nghiêm mặt: "Hoài Nhân, việc này quả thực nói ra rất dài, hơn nữa sớm nhất phải từ phụ thân ta..."
Giọng nói trầm thấp sâu lắng, kèm theo gió đêm của sông Vĩnh Định vang lên.
Dần dần, đôi mắt hẹp dài của Triệu Diệc Thời tối đen như ban đêm, bên trong có đủ các loại cảm xúc dâng lên...
Một chữ cuối cùng vừa đúng lúc ngọn nến đột nhiên nhảy dựng lên, phát ra một tiếng bíp.
Triệu Diệc Thời cảm thấy sự lạnh lẽo từ dưới chân xông thẳng lên người.
"Nói cách khác..." Giọng nói của hắn mang theo chút run rẩy: "Chỉ cần hóa giải tâm ma của Quý gia lão phu nhân, thì Quý gia còn có thể cứu sao?" Tạ Tri Phi gật đầu, điểm này hắn tin tưởng không nghi ngờ.
"Chờ chút!" Bùi Tiếu đột nhiên lên tiếng.
Tạ Tri Phi ngước mắt lên: "Sao, chẳng lẽ không phải?"
← Ch. 091 | Ch. 093 → |