C68: Tâm hồ
← Ch.067 | Ch.069 → |
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 68: Tâm hồ
Lời này cũng không biết xấu hổ hỏi ra được?
Yến Tam Hợp hừ một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.
"Ngoại trừ việc ta đứng dây giải thích với các ngươi là lãng phí thời gian, thì lúc khác đều đang làm chuyện chính."
Vẻ mặt Bùi Tiếu hơi rạn ra.
Quý Lăng Xuyên thấp giọng nói: "Ai bảo ngươi nhiều chuyện!"
"Cậu à, cháu là vì ai hả?"
Quý Lăng Xuyên trừng hắn một cái: "Đừng nói nữa, mau đuổi theo đi!"
Bước ra ngoài viện, Tạ Tri Phi tới đón, nhìn Yến Tam Hợp hỏi: "Có phát hiện gì không?"
"Tiểu thư, tiểu thư..." Đúng lúc này, Lý Bất Ngôn lao vào như gió.
Gặp người đều đứng trong viện, nàng nhếch miệng, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, sau đó đi tới bên người Yến Tam Hợp, che miệng nói nhỏ vài câu.
Yến Tam Hợp nghe xong, thì quay đầu nhìn Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn khẽ gật đầu.
Vẻ mặt Bùi Tiếu lại rạn ra thêm.
Bồ Tát ơi, hai bà phù thủy này đang chơi giải đố gì thế, không thể nói trắng ra sao?
Con bà nó, ta thật muốn biết!
"Yến cô nương?" Cũng tò mò như vậy, còn có Quý Lăng Xuyên.
Yến Tam Hợp liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Đến hồ Tâm trước đi."
"Ta có thể đến hồ Tâm không?" Tạ Tri Phi bị lạnh nhạt cười cười.
Yến Tam Hợp nhướng mày: "Tạ đại nhân rất nhàn rỗi ư?
"Cũng không tính là rảnh rỗi." Tạ Tri Phi sờ cằm, cười: "Chủ yếu là sắp đến giờ cơm, con muốn xin Quý bá một bữa thôi."
Có lẽ lão thái thái không cất giấu gì ở hồ Tâm kia đâu.
Quý Lăng Xuyên vội nói: "Cùng đi, cũng đi đi."
Yến Tam Hợp thấy khổ chủ không ngại, tất nhiên sẽ không nói thêm gì, sau khi đưa mắt ra hiệu cho Lý Bất Ngôn thì hai người sóng vai đi ra ngoài.
Tạ Tri Phi túm lấy cổ Bùi Tiếu, đ è xuống nói: "Có phát hiện gì không?"
"Cái rắm!"
......
Yến Tam Hợp vốn tưởng rằng, hồ Tâm chỉ là một cái hồ nhỏ đào ở hậu hoa viên Quý phủ, chờ đến khi thực sự nhìn thấy thì cực kỳ chấn động.
Đó là một cái hồ rất lớn, ở giữa còn có một con đê, trên đê còn xây một cây cầu nhỏ.
Quý Lăng Xuyên chỉ vào ngôi thủy tạ bên bờ sông nói: "Lão thái thái thích ngồi ở đó, mỗi lần ngồi đều ngồi gần nửa ngày."
Yến Tam Hợp hỏi: "Tâm hồ này được xây khi nào?"
Quý Lăng Xuyên: "Khoảng bảy năm trước, trước kia vẫn là một vườn hoa, bà ấy nói nước là tiền, nên kêu ta kêu người đào hồ này."
Một bên, Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu trao đổi một ánh mắt.
Thái tử giao thủy vận cho Quý Lăng Xuyên, ước chừng cũng là vào bảy năm trước, khi đó hắn bắt đầu tham ô rồi, nếu không lấy đâu ra bạc mà đào một cái hồ lớn như vậy.
"Bất Ngôn, ngươi ở lại đây với họ, ta đến thủy tạ xem thử."
"Yến cô nương chờ đã, ta đi với ngươi qua đó." Một cánh tay chặn đường cô.
Lý Bất Ngôn cười nói: "Quý lão gia cũng đừng đi theo."
"Cái này..." Quý Lăng Xuyên nhìn Bùi Tiếu và Tạ Tri Phi, có chút bối rối.
Tạ Tri Phi do dự một lát, quyết định hỏi: "Vì sao chúng ta không thể đi theo?"
"Bởi vì..." Lý Bất Ngôn trừng mắt: "Trọc khí trên ngươi nam nhân sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của tiểu thư nhà ta?"
Các nam nhân: "..."
Bùi Tiếu ngớ ra là nàng đang mắng chửi người, bèn nổi giận: "Lý Bất Ngôn..."
"Ta đùa thôi, Bùi đại nhân sao lại coi là thật chứ? Bình tĩnh, bình tĩnh!"
Còn bình tĩnh?
Trong lòng Bùi Tiếu đã rít gào.
Bồ Tát à, Lôi Phong Tháp bên Tây Hồ còn chỗ trống không?
Mau đè bà phù thủy này xuống con cái!
A di đà phật!
......
Ngôi thủy tạ này được xây rất tinh xảo, mùa hè hóng mát ngắm liễu, mùa đông sưởi ấm ngắm tuyết, là một nơi lịch sự tao nhã.
Yến Tam Hợp nhìn ngôi thủy tạ cau mày.
Vừa rồi Lý Bất Ngôn ghé vào tai nàng nói ba chuyện:
Thứ nhất, Quý phủ quả thực không có chó, nhưng mèo thì có mấy con.
Chuyện thứ hai, trong vườn hoa nhỏ phía sau sân của lão thái thái, không phải trồng hoa, mà trồng vườn rau, bởi vì không ai chăm nom nên để hoang rồi.
Chuyện thứ ba: Trước đây bà cụ không ở trong viện này, ước chừng là tám chín năm trước mới dọn vào.
Vườn rau này, có thể thấy được lão thái thái khi còn là thiếu nữ gia cảnh không tốt, đến già cũng không học được những quý nữ trong kinh thành, năm ngón tay không dính nước xuân, chỉ thích ngắm hoa ngắm trăng tao nhã.
Cái viện này khiến cho Yến Tam Hợp thấy nghi ngờ.
Theo lẽ thường thì người già ở một chỗ đã quen thì rất ít khi di chuyển.
Lão thái thái thật sự là thích rừng trúc kia nên mới dọn đến sao?
Hay là có lý do khác?
Nếu có nguyên nhân khác, sẽ là cái gì?
Quá trình hóa niệm giải ma giống như lột hành tây, lột từng lớp ra sẽ thấy bộ mặt chân thật rõ ràng nhất của người này, bộ mặt này hoặc xinh đẹp, hoặc xấu xí, hoặc cả hai.
Lão thái thái, bà rốt cuộc là người như thế nào?
Giờ khắc này, Yến Tam Hợp mới thấy thực sự hứng thú với Hồ thị này.
Giờ khắc này, ánh mắt chợt Tạ Tri Phi khựng lại.
Nàng đứng sát mặt nước, bộ quần áo mỏng màu xanh biếc lay động theo gió, nhìn giống như ngôi sao cô đơn ở chân trời lúc bình minh, vừa cô đơn lại vừa xuất trần.
Ngôi sao cô đơn đi về phía bọn họ, đứng trước mặt Quý Lăng Xuyên.
Yến cô nương, có phát hiện gì không?
"Hồ Tâm rất đẹp."
Quý Lăng Xuyên: "..."
Yến Tam Hợp nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Chuyện quan tài của lão thái thái không đậy được, trong phủ có bao nhiêu người biết?"
Quý Lăng Xuyên không ngờ Yến Tam Hợp lại đột nhiên hỏi cái này.
"Ta không nói cho ai biết cả, mấy lão nô trông coi nghĩa trang kia cũng là được điều tới, bọn họ theo ta rất nhiều năm, miệng rất kín."
"Cậu à, người bình tĩnh thật đấy, đổi lại là con thì..."
"Như vậy thì Quý phủ ngoại trừ ngươi ra, thì không ai biết được chuyện này, bao gồm phu nhân của ngươi sao?"
Yến Tam Hợp nói xong thì quét mắt nhìn Bùi Tiếu một cái: Tên nhóc này sao lại thích chen vào như vậy?
Bùi Tiếu im lặng liếc mắt: Bà phù thủy này sao lại thích ngắt lời người khác như vậy?
Quý Lăng Xuyên đổ mồ hôi lại, khẽ cắn môi, nói: "Không giấu gì Yến cô nương, từ sau khi ta bị thôi quan thì người trong phủ đều hoảng hốt, chuyện hóa niệm giải ma lại quá kỳ quặc, ta..."
Yến Tam Hợp: "Cũng là sợ lộ ra mấy chuyện riêng tư của lão thái thái nữa nhỉ?"
Quý Lăng Xuyên bị nàng nói trúng tim, bất đắc dĩ: "Bà ấy dù sao cũng là mẫu thân ta, lỡ như..."
Yến Tam Hợp: "Suy nghĩ của ngươi không sai."
"Hả?"
Một tiếng này, gần như đồng thời phát từ trong miệng Quý Lăng Xuyên và Bùi Tiếu.
"Bây giờ đối mặt với một vấn đề." Yến Tam Hợp: "Đồ của lão thái thái bị các ngươi đốt sạch rồi, không để lại chút manh mối nào, nếu muốn tìm ra chân tướng thì ta muốn tìm ba nhóm người để hỏi thăm."
Một nhóm là người đã từng hầu hạ lão thái thái, một nhóm là con dâu thân cận nhất, nhóm còn lại là thế hệ nhỏ như Minh Đình." Tạ Tri Phi: "Yến cô nương, ta nói có đúng không."
Yến Tam Hợp: "Cho nên, ngươi không cần phơi nắng!" Đầu óc đủ dùng rồi.
(tánh chị em thẳng đuột lun, hong vòng vo gì sất, khen là khen chê là chê, em thích ghê lun á)
Vẻ mặt Tạ Tri Phi mang theo chút bất cần đời: "Đa tạ vì đã khen."
Yến Tam Hợp không có thời gian ba hoa với hắn.
"Ta là một người ngoài không quan trọng gì, cũng có sức mạnh thần bí như phù thủy, cho nên sẽ có nhiều người không chịu nói thật, hơn nữa còn nổi lên lòng nghi ngờ, Bùi đại nhân, ngươi nói có đúng hay không?"
Bùi đại nhân cực kỳ nghi ngờ nàng ta đang hám chỉ hắn!
Bùi Tiếu hừ hừ nói: "Quả thực nếu không có sức uy hiếp gì thì thật dễ khiến người ta nghi ngờ!"
"Cho nên!" Ánh mắt lạnh như băng của Yến Tam Hợp lại rơi vào trên người Quý Lăng Xuyên: "Ngươi phải đưa ra lựa chọn, hoặc là thẳng thắn thừa nhận mọi chuyện, hay là vì mặt mũi mà tiếp tục giấu diếm."
Cái trước, tiết kiệm thời gian tiết kiệm sức lực.
Cái sau, chúng ta sẽ phải đi rất nhiều đường vòng.
Sắc mặt Quý Lăng Xuyên nặng nề, mày nhíu chặt, rất lâu không nói nên lời.
"Ta có một chủ ý, không biết có được hay không?" Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tạ tam gia, tam gia đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Quý Lăng Xuyên: "Quý bá có tin tưởng ta không?"
Câu hỏi này, Quý Lăng Xuyên càng không dễ trả lời.
"Nếu như Quý bá tin tưởng ta, thì ta sẽ nói là Binh Mã ti đang điều tra vụ án, như thế thì vừa có thể bảo đảm bọn họ nói thật, cũng sẽ không để cho bọn họ nghi ngờ."
Tạ Tri Phi cười với Yến Tam Hợp: "Yến cô nương cảm thấy thế nào?"
← Ch. 067 | Ch. 069 → |