← Ch.05 | Ch.07 → |
Phủ tướng quân.
"Nam Như ý, nàng không mệt sao?" Tư Mã Vô Úy không kiên nhẫn rống to với nàng "Từ nãy đến giờ, nàng giãy dụa giống nhưmột con ngựa hoang khó thuần phục, phản kháng, rốt cuộc nàng muốn thế nào mới bằng lòng ngoan ngoãn?"
"Thả ta đi, ta lập tức ngoan ngoãn." Nàng hất cằm lên, một bộ dạng đầy khiêu khích.
"Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Hắn dùng lực bắt lấy bàn tay mảnh khảnh như ngọc của nàng, nhanh chóng kéo nàng đi ngang qua hành lang, không đếm xỉa đến bọn hạ nhân đang trợn mắt há hốc mồm.
"Tư Mã Vô Úy, ta cảnh cáo ngươi......."
Trong chớp mắt, nàng cảm thấy trời đất quay cường, bởi vì cả người bị ném lên giường.
"Ngươi......."
"Nam Như Ý, ta cảnh cáo nàng, đừng chọc giận ta, nếu không hậu quả tự nàng gánh lấy." Hắn tức giận nói với nàng, thân thể cường tráng không khách khí đè lên người nàng. Cùng với thân mình to lớn, nàng có vẻ mềm yếu, bất lực.
Hắn nói đúng.
Nàng phản khán lại hắn không được.
Bất kể về sức mạnh hay trong hiện thực, nàng kháng cự không lại hắn, nếu hắn đối với nàng thế nào, không có ai quản, không có ai dám trông coi.
Ở thời đại này, thê tử chỉ có thể dựa vào trượng phu, trượng phu là ông trời của nàng, là chúa tể của nàng, nàng muốn thay đổi, đúng là ý nghĩ kỳ lạ.
Giọt nước mắt to như hạt đậu lặng lẽ chảy xuống khóe mắt nàng, làm cho cơn giận của Tư Mã Vô Úy bỗng chốc tiêu tán không thấy bóng dáng tăm hơi.
"Như Ý?"
"Ngươi cười ta cũng được, cười lớn tiếng đi! Ta thua rồi, ta đánh không lại ngươi, ta vừa mới mắng người, cái gì ta đều cũng........." nàng nghẹn ngào nói không nên lời.
Hắn không nói thêm gì mà ôm nàng vào lòng, nửa người trên ngồi thẳng dựa vào đầu giường, hai tay ôm nàng thật chặt, giống như dụ dỗ đứa bé.
Sự dịu dàng của hắn ngược lại làm cho nước mắt của nàng không cách nào khống chế được chảy xuống.
"Ta rất xấu, không nên hung dữ với nàng như thế, nàng đừng khóc, được không?" hắn dùng cách dụ dỗ trước nay chưa từng có đối với Nam Như Ý đang khóc sướt mướt trong ngực mình.
Nhưng hắn càng dụ dỗ, nàng lại khóc càng thương tâm.
"Như Ý, ngoan, đừng khóc, nàng khóc làm lòng ta đau lắm." Hắn nhẹ nhàng nâng mặt của nàng lên, bốn mắt nhìn nhau, hai mắt đẫm lệ của nàng thoạt nhìn làm cho người ta thương tiếc không thôi.
"Đau lòng? Không phải ngươi hận ta sao?" Nàng nghẹn ngào nói, một chút cũng không nhìn ra bộ dạng mạnh mẽ ngạo mạng vừa rồi.
Hắn duỗi ngón tay ra đặt lên môi nàng "Ta không hận nàng, ta là tướng công nàng yêu nhất, sao ta có thể hận nàng?"
Khi môi hắn bá đạo mà ôn nhu đến mức làm người ta muốn khóc hôn xuống môi nàng thì nàng đã quên phản kháng, đã quên hết tất cả, tâm trí của nàng dần dần bị nụ hôn của hắn làm cho trống rỗng.
"Ta muốn nàng, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng đã muốn nàng." Hắn nói nhỏ, ánh mắt nóng bỏng.
"Nhưng khi đó ngươi không biết chân tướng sự việc, hơn nữa ngươi còn uống say." Nàng thở dốc phản bác, thử dẹp bỏ tiếng tim đập như trống ngực, nhưng ánh mắt của nàng khôi cách nào dời khỏi.
"Một người nam nhân gặp được người nữ nhân mà hắn khát khao, thì hắn sẽ biết." Tròng mắt đen của Tư Mã Vô Úy bùng cháy lên ngọn lửa dục vòng làm lòng người tan chảy.
Nàng cảm giác mình rất muốn, khát vọng, cái ôm của hắn tràn đầy bá đạo, muốn thoát khỏi ngực hắn là không thể nào.
Nàng cũng không muốn.
Ít nhất thời khác này, nàng cũng không muốn làm như thế.
Như Ý không được tự chủ quyến luyến ngực hắn, khi hắn dụ dỗ, hôn môi, nàng giống như không còn là Nam Như Ý trước kia.
Chỉ là một nữ tữ cần tình yêu.
Tư Mã Vô Úy cúi đầu hôn thật sâu lên đôi môi tái nhợt của nàng, giống nhưmuốn dùng đôi môi nóng rực in lên môi nàng, để lại ấn ký khó phai mờ.
Nàng không kìm lòng được vòng hai tay lên cổ hắn, ngượng ngùng nhiệt tình đáp lại hắn, ý loạn tình mê giữa hai người đã nhem nhóm thành tình cảm mãnh liệt.
"Để cho ta nói rõ cho nàng biết, nàng là được hoàng thượng ban cho ta, liền thuộc về ta, chỉ thuộc về Tư Mã Vô Úy ta."
Ánh mắt Như Ý sáng ngời nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, có một loại tình cảm không hiểu dần dần lan rộng ra.
Sáng sớm, cả phủ tướng quân bao trùm trong bầu không khí nặng nề, tất cả mọi người đi đường đều yên lặng, cố gắng không đi đến gấn người tạo ra bầu không khí đáng sợ kia.
Trong đại sảnh truyền đến tiếng rống giận cao vút.
"Đi tìm lập tức đi tìm cho ta! Một người đi ra ngoài từ trước mặt các ngươi....... . Nàng không phải là một nha hoàn tùy tùy tiện tiện, nàng là chủ tử của các ngươi!"
Tư Mã Vô Úy với vẻ mặt đằng đằng sát khí đối mặt với một đám nha hoàn đang quỳ, các nàng được phái đi hầu hạ phu nhân, nhưng ngay cả người cũng không thấy bóng dáng đâu.
Vốn tưởng rằng sau khi trải qua đêm qua, hắn có thể qua lại với Như Ý, một lần nữa bắt đầu cuộc hôn nhân xa lạ này.
Thậm chí còn....... . Hắn đã từng nghĩ đến yêu thương một người thật tốt.
Tiếp nhận bản thân đã có thê, vận mệnh có vợ, nhưng hiển nhiên tất cả chỉ là do hắn tự mình đa tình.
Bởi vì hắn không cẩn thận một chút, nàng liền không thể chờ đợi mà trốn thoát.
"Quên đi, tự ta đi tìm......."
"Tìm được rồi, tìm được tồi, tướng quân, tìm được phu nhân rồi." Tống lão thở hổn hển từ cửa lớn chạy vào đại sảnh.
"Người ở nơi nào?"
"Tại.... . Tại......." Hắn lộ vẻ khó khăn nhìn tướng quân, hy vọng Tướng quân đừng vì lời nói kế tiếp mà ngất vì tức.
"Ở nơi nào?" Tư Mã Vô Úy muốn bóp chết lão đầu này.
"Phu nhân ở trong đại lao của nha môn."
Trên đường đi, vẻ mặt của Tư Mã Vô Úy có thể dùng bốn từ "đằng đằng sát khí" để hình dung, Tống lão cùng bọn gia đinh đi bên cạnh cũng không dám phát ra âm thanh gì, miễn cho chính mình là người thứ nhất gặp nang.
"Tướng quân, người đối với phu nhân.........." Tống lão muốn nói đừng trách móc nặng nê thì bị Tư Mã Vô Úy liếc một cái, lão lập tức ngừng nói.
Hắn dùng sức nhéo nhéo cái cổ nhỏ của mình, sau đó dùng sức lắc lắc, muốn lay tỉnh cái đầu ngu ngốc này của mình.
Bọn họ vừa đến nha môn thì Huyện thái gia đã đứng ở cửa ra vào chờ đợi, hé ra gương mặt tươi cười nghênh đón bọn họ.
"Tướng quân đại nhân đại giá quang lâm, thật làm cho gia muôn nho nhỏ của kẻ hèn này vinh hạnh......."
"Câm mồm!"
Một tiếng rống lạnh lùng làm Huyện thái gia lập tức ngậm miệng lại, trên gương mặt gầy yếu tràn đầy kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóng đổi lại vẻ mặt tươi cười.
"Ngươi nói nữ nhân kia ở đâu?"
"Tất nhiên tôi đưa Tướng quân đi gặp. Nữ nhân kia đúng là điên rồi, lại nói nàng là phu nhân Tướng quân, hay là thiên kim của tướng quốc phu nhân, thật sự buồn cười, có đúng không?"
Huyện thái gia vừa nói xong, cảm thấy không có người hưởng ứng với hắn, ngược lại đều giương mắt lạnh lừng trừng liếc hắn, làm hắn không khỏi cười khan vài tiếng.
Thật không hỗ là "Cuồng Long Tướng Quân", khí thế không giận mà uy đủ để khiến chân người ta nhũn ra, nếu nhưđối với địch nhân trên sa trường, nhất định càng làm người ta cảm thấy sợ hãi thêm.
Xem ra ít mở miệng để tránh làm cho hắn tức giận hơn nữa.
Huyện thái gia thu hồi nụ cười trên mặt, hắn không dám lại kéo dài, mang bọn họ đi đến đại lao.
Cánh cửa sắt lớn nặng nề được mở ra, đi vào một hành lang ẩm ướt, ánh nến sáng lập lòe, chiếu lên bóng dáng đoàn người, làm cho người ta có cảm giác sởn tóc gáy.
"Phu nhân bị giam trong này nhất định rất sợ hãi."
Lời nói thì thao của Tống lãođánh vào lòng Tư Mã Vô Úy, hắn nhìn qua đại lao kinh khủng kia, cho dù một đại nam nhân bị nhốt vào cũng không chịu đựng được, huống chi là Như Ý.
Nàng nhất định sẽ sợ đến phát khóc sao?
Vì nghĩ đến cảnh nàng sợ đến phát khóc, cũng không có một người thân nào bên cạnh nạng, Tư Mã Vô Úy cảm thấy trái tim mình như bị bóp chặt.
"Nàng đang ở bên trong đó."
"Mở cửa."
Khi cánh cửa được mở ra thì hắn nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn ngồi trong góc phòng.
"Như Ý?"
Cả người Nam Như Ý chợt chấn động, chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt tràn đầy nước mắt mở thật to.
Tuy ở nơi ánh sáng hơi yếu, nhưng hắn có thể thấy được gương mặt tiều tụy của nàng, ngũ quan bởi vì sợ hãi mà vặn vẹo, mái tóc tán loạn như người đên.
Khi nàng nhận ra hắn thì giọt nước mắt to như hạt đậu từ từ lắn xuống.
"Tướng......... Tướng quân....... ."
"Nàng không ở bên cạnh ta, đến nơi này rất tốt, có phải không?" Hắn phẫn nộ gầm nhẹ.
"Tướng quân."
Nàng khóc lóc như một đứa trẻ nhìn thấy người thân nhào vào lòng hắn, khóc đến mức làm cho ngọn lửa giận trong lòng hắn biến mất.
"Ngươi......."
"Cuối cùng ngươi cũng đến cứu ta rồi, ta rất sợ, bọn họ đều bắt nạt ta." Như Ý khóc không thành tiếng chôn mặt ở trước ngực hắn.
"Nàng nhìn dáng vẻ của nàng đi, một chút cũng không giống phu nhân tướng quân, đừng khóc."
Tuy khẩu khí của hắn không ôn hòa, nhưng tay lại ôn nhu lau đi giọt nước mắt của nàng.
"Ta rất dũng cảm, là.......... Vừa rồi.......... Vừa rồi nhìn thấy ngươi....... . Ta không nhịn được...." Hai tay nàng ôm chặt hắn không buông, lòng trong lòng hắn rất cảm động.
"Được rồi, có việc gì về phủ rồi nói." Tống lão cũng không chịu được mùi của đại lao âm u này.
Tư Mã Vô Úy định kéo nàng rời đi, nhưng nàng lại không động đậy.
"Làm sao vậy?" Hắn nhỏ giọng hỏi.
"Ta......." Nàng nói giọng mơ hồ.
"Nói cái gì? Ta không nghe được."
"Ta nói, chân ta nhũn ra, không đi được, ôm ta đi." Nàng đỏ mặt lớn tiếng nói, nhất định phải bức người ta nói như thế mới hiểu được sao?
Hắn muốn cười to, nhưng đón nhận ánh mắt giết người của người nào đó, chỉ có thể nhịn xuống, mà những người khác cố nén không dám cười.
Tư Mã Vô Úy dùng một tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, không để ý đến ánh mắt của những người khác, xoay người rời đi.
Trước khi đi, hắn nhìn Tống lão "Tống lão, giao cho lão."
"Dạ."
← Ch. 05 | Ch. 07 → |