Nhiễu loạn
← Ch.61 | Ch.63 → |
Chớp mắt trời đã lập thu, mưa rơi rả rích, dường như còn vắng lặng hơn năm ngoái.
Hiện tại nhà họ Thẩm thống trị thành phố Nhạc Châu, không thể coi là chuyện đáng ăn mừng.
Trước đó, lúc nhà họ Dương trốn trở về Tân Châu còn tính toán Đông Sơn tái khởi, vẫn ngầm giở trò, bị Thẩm Đạc thể hiện chút khí lực, xem như hoàn toàn mất hết.
Nghe đồn Dương lão gia bỗng chốc lâm bệnh không dậy nổi, ngay sau đó cũng đi theo Tưởng lão gia.
Đã từng là con rể mà họ nhà Dương đắc ý nhất, theo lý Tưởng Thành Lương nên trở về đốt vàng mã, nhưng anh ta mới vừa được chia tài sản, lại đang mơ ước Hồng Môn, hoàn toàn không phân thân được. Dương Tú Hân lại vừa mới mang thai, thậm chí cả ngày ngay cả giường cũng không xuống nổi chứ đừng nói đến đi đường xa về chịu tang.
Lúc trước Dương lão gia chưa từ bỏ ý định, ngầm xuống tay với Thẩm Đạc, sau đó bị Thẩm Đạc cắn ngược lại mất hết mặt mũi, Thẩm Đạc tuy rằng không nhổ cỏ tận gốc nhưng lại đưa từng người nhà họ Dương vào danh sách đen, bọn họ nếu an phận ở Tân Châu sẽ bình yên vô sự, muốn rời khỏi Tân Châu một bước tất sẽ bị đuổi về.
Nhà họ Dương thất thủ đến Tân Châu, tài sản không còn bao nhiêu, sau lại chiêu binh mãi mã, coi như đào hết của cải. Sau khi tang sự Dương lão gia xong xuôi, nhà họ Dương đã hoàn toàn thành kẻ bần cùng.
Dương Tú Hân có hai anh họ, chịu không nổi sống khổ sở ở Tân Châu, đã nghĩ muốn đến Việt Châu tìm Tưởng Thành Lương nương tựa, bọn họ theo những người tị nạn ăn xin đến tận thành Việt Châu, Dương Tú Hân thiếu chút nữa không nhận ra.
Nghĩ đến khung cảnh nhà mình ngày trước, Dương Tú Hân không khỏi thương tâm rơi lệ, vội vàng cho hai anh em họ vào ở, muốn chờ Tưởng Thành Lương trở về thương lượng nơi ở cho bọn họ.
Từ khi nhà họ Dương suy tàn, Tưởng Thành Lương vì bo bo giữ mình, lúc này trở về nhà họ Tưởng bảo vệ tính mạng bản thân, càng đừng nói hiện giờ nhà họ Dương bây giờ cũng lâm vào tình cảnh như vậy.
"Thẩm Đạc đã sớm phong tỏa con đường nhà họ Dương, em còn thu lưu bọn họ, không phải chuốc thêm phiền sao! Qua hôm nay bảo bọn họ đi đi!" Tưởng Thành Lương biết được, không chút nghĩ ngợi ra lệnh đuổi khách.
Dù sao họ cũng là anh em trong gia đình, Dương Tú Hân không đành lòng, ngập ngừng nói: "Thời điểm bọn họ tới nhà họ Thẩm cũng không ai biết, cho họ việc làm sống trong nhà máy của anh, chỉ cần không đề cập tới sẽ không ai biết."
"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Anh chỉ là người làm ăn không muốn trêu chọc nhà họ Thẩm, cùng lắm thì em cho bọn họ một khoản tiền, để bọn họ quay về Tân Châu sống đi."
Nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của anh ta, Dương Tú Hân mím môi không nói gì.
Hai anh em họ Dương biết Tưởng Thành Lương không có ý định thu nạp họ, trong lòng có chút không vui.
"Hừ, không biết lúc trước là ai chai mặt bám lấy nhà chúng ta, hiện tại chúng ta nghèo túng, anh ta lập tức phủi sạch quan hệ!"
Dù sao thì Dương Tú Hân đã được gả vào nhà họ Tưởng, hiện tại nhà họ Tưởng đã chia năm xẻ bảy, chuyện đại trạch đều do bà cả và Tưởng Thành Lương định đoạt, cô ta dù có tâm nhưng cũng vô lực.
"Thành Lương dù sao cũng là một thương nhân, không thể dính dáng đến chuyện chính sự, nhà họ Thẩm cố ý chèn ép, anh ấy càng không có cách." Dương Tú Hân bênh vực Tưởng Thành Lương, lập tức nói vài lời ngon ngọt, "Ở đây có mười vạn tệ, là Thành Lương bảo em cho các anh, các anh quay về Tân Châu buôn bán nhỏ, chỉ cần không động đến chính trị, tin rằng nhà họ Thẩm sẽ không sẽ không làm gì các anh."
Chẳng lẽ anh họ vẫn không hiểu được tính tình của em gái mình sao, cũng không muốn làm em họ khó xử, ngày hôm sau cầm tiền xuất phát, nhưng lại không rời Việt Châu.
"Tưởng Thành Lương vong ân phụ nghĩa, lúc trước nịnh bợ bác cả bao nhiêu, đến lúc bác cả chết cũng không thấy cậu ta nói một lời!"
"Cứ như vậy để cho cậu ta lợi dụng, tôi thật sự nuốt không trôi cục tức này!"
Hai người thương lượng một chút, biết Tưởng Thành Lương bây giờ nóng lòng muốn phủi bỏ quan hệ với nhà họ Dương, vì thế bọn họ dùng tiền Dương Tú Hân cho, mướn mấy tên xã hội đen truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ chuyện Tưởng Thành Lương "Tri ân báo đáp thu lưu nhà họ Dương", sau đó bọn họ vỗ mông ra khỏi thành, để lại cục diện rối rắm này cho Tưởng Thành Lương.
Tưởng Thành Lương bị chuyện của Tưởng Học Vi làm cho nhiễu loạn nhức đầu, ngay sau đó lại bị Thẩm Đạc mời đi uống trà, khi đi ra khỏi phủ đốc quân, sắc mặt đã xanh mét.
Trong phủ đốc quân có mấy chủ sự, biết Tưởng Thành Lương ý muốn tranh đoạt Hồng Môn, tất cả đều đang suy nghĩ xem có nên nhân cơ hội này để "ngư ông đắc lợi" hay không.
"Thực lực của Hồng Môn càng ngày càng mạnh, qua vài năm lấn áp sẽ lấn át Sở Phong, sợ là phải án binh bất động."
"Hiện tại hai nhà Dương, Tưởng đã xuống dốc, nhà họ Hàn ở Bình Châu chúng ta không xen vào, Hồng Môn có thể cân nhắc."
Thẩm Đạc mặt không chút thay đổi ngồi ở một bên, ném đôi găng tay trắng ở góc bàn trà, đối với lời đề nghị của vài người coi như không nghe thấy.
Không bao lâu, Tần Cần đi đến, nói chút tin tức cho Thẩm Đạc: "Là nhà họ Dương có người chạy tới Việt Châu muốn tìm nơi nương tựa ở chỗ Tưởng Thành Lương, nhưng Tưởng Thành Lương vì bo bo giữ mình nên không đồng ý, tin tức này do người khác cố tình lan truyền."
Nhóm chủ sự nghe vậy, đều nói: "Xem ra vẫn còn có rất nhiều người đang ngấm ngầm đối phó với Tưởng tam gia, nguyên soái, chúng tôi không ngại giúp cậu ta một tay, thông qua Tưởng Thành Lương thu phục Hồng Môn!"
Thẩm Đạc không lập tức trả lời, nhìn tư liệu Tần Cần mang đến mới ngẩng đầu lên, thản nhiên trần thuật: "Nhà họ Thẩm không thể rập khuôn theo nhà họ Dương."
Lời này vừa nói ra, nhóm chủ sự cũng đều im lặng. Nghĩ kỹ lại, Tưởng Thành Lương tuy rằng dễ dàng làm khó, nhưng cũng dễ sinh ra ý đồ phản loạn, nhà họ Dương chính là ví dụ tốt nhất.
"Vô Định Đường và Hồng Môn thế lực ngang nhau, tôi không có ý định phá vỡ sự cân bằng giữa hai phe, lời này về sau không cần nói lại."
Nhóm chủ sự nghe vậy đều im lặng, trong lòng âm thầm cân nhắc mối quan hệ giữa nguyên soái của họ và Tưởng cửu gia rốt cuộc là quan hệ gì.
Thực ra mà nói, Thẩm Đạc với Tưởng Sở Phong cũng không phải bạn bè sinh tử, Thẩm Đạc biết có một kẻ thù ngoài sáng vẫn tốt hơn những kẻ tưởng như có quan hệ tốt nhưng lại đâm sau lưng mình một nhát. Tưởng Sở Phong tuy rằng làm việc không kìm chế được, nhưng so với Tưởng Thành Lương còn quân tử hơn.
Gần quân tử mà xa tiểu nhân, lời dạy ngày xưa tất nhiên không nên quên.
"Tưởng Thành Lương gần đây rất thịnh, khó tránh khỏi quên đi gốc gác, để mắt tới anh ta một chút." Thẩm Đạc ra lệnh cho Tần Cần, nhưng hồi lâu không nghe thấy cô đáp lại, nghiêng đầu vừa thấy bộ dạng tinh thần uể oải đang suy nghĩ của cô, nhíu nhíu mày, "Tần Cần?"
Tần Cần nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn về phía Thẩm Đạc có chút mê mang, lắc lắc đầu, đứng thẳng lưng, "Tôi đã biết."
Thẩm Đạc thấy hiếm khi cô ta mất tập chung như vậy mà kinh ngạc một chút, tuy rằng không thích hỏi han chuyện riêng của người ta, nhưng Tần Cần đi theo bên người anh ta đã có nhiều năm, lại thêm có chút giao tình, cho nên coi cô ta như em gái nuôi. Anh ta vẫy tay yêu cầu vài vị chủ sự tự đi làm việc, mới nhẹ giọng hỏi: "Có tâm sự?"
Tần Cần lắc lắc đầu, ánh mắt đã có chút hoảng hốt.
Thẩm Đạc nghiêng đầu nhìn cổ cô ta, có chút nghi ngờ hỏi: "Cổ của cô —"
Tần Cần bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, căng thẳng che cổ áo, cầm lấy tư liệu trên bàn trà, đối với Thẩm Đạc gật đầu nói: "Nếu ngài không có chuyện gì, tôi đi về trước."
Thẩm Đạc không nói lời nào, nhìn bước chân vội vã của cô ta, chân trái xiên chân phải, trên mặt lộ ra ý cười.
Trong căn phòng, Tưởng Thành Lương trở về nhà, không kiểm tra xem ai là người tung tin đồn thất thiệt, chỉ cảm thấy là bởi vì Dương Tú Hân xen vào việc của người khác mới chọc giận ai đó, cáu bẳn với vợ.
Bà cả lo cho đứa nhỏ trong bụng Dương Tú Hân, cũng che chở một phần, khuyên nhủ: "Người cũng không phải Tú Hân kêu tới, con tức giận với nó cái gì!"
"Nếu không phải cô ấy cho họ ở lại, có người bắt được nhược điểm sao!"
"Cây ngay không sợ chết đứng, anh có thể nói rõ ràng với Thẩm Đạc không phải được rồi sao, anh ta cũng không thể vô duyên vô cớ oan uổng anh, không bằng bây giờ anh đi thăm dò xem ai ở bên ngoài nói hươu nói vượn."
"Thẩm Đạc coi tôi như phạm nhân mà thẩm tra! Mặt mũi của tôi để ở đâu!" Tưởng Thành Lương tức giận đi đi lại lại tại chỗ, nhìn thấy Dương Tú Hân chỉ biết khóc, trong lòng càng thêm phiền não, đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.
Bà cả quay đầu, cũng không quên trách cứ Dương Tú Hân: "Con cũng vậy, đang êm đẹp giữ lại bọn họ làm cái gì, không biết tình hình hiện tại như thế nào sao?"
Nhà họ Dương suy tàn, mấy anh em còn lại đều bị giam lỏng ở Tân Châu, Dương Tú Hân hiện tại một bàn tay không vỗ nên tiếng, cũng chỉ biết lau nước mắt.
← Ch. 61 | Ch. 63 → |