← Ch.127 | Ch.129 → |
Tất cả mọi người đều cho rằng Kỷ Thanh Phỉ không tình nguyện bị đưa tới chỗ người sái giáo, cho nên nàng cũng không tình nguyện cùng Tinh Thần ở bên nhau.
Bằng không thời gian mấy năm nay, thể chất nàng tại sao lại kém đến nỗi như vậy, cách một khoảng thời gian lại có thể nghe được tin Kỷ Thanh Phỉ không thoải mái, đi xem nàng, bên người nàng trừ bỏ Tinh Thần thì không có nửa người Sái giáo hầu hạ.
Phảng phất như nàng đối với thân phận cổ mẫu người Sái giáo cực kỳ không thích.
Thẩu Đào coi như là cổ mẫu có quan hệ không tồi cùng Kỷ Thanh Phỉ, nàng ta biết Kỷ Thanh Phỉ đối với Tinh Thần bài xích như thế nào, cũng biết trước kia Kỷ Thanh Phỉ kém một chút đã có thể trở thành Trấn Bắc vương phi của Nhiếp Cảnh Thiên, nàng ta rõ ràng hơn bất cứ ai, một đoạn thời gian đầu khi Kỷ Thanh Phỉ ở trong Sái giáo là bộ dáng thất hồn lạc phách như thế nào.
"Cho nên ngươi cho rằng ta sẽ cùng Nhiếp Cảnh Thiên rời đi, chỉ cần Nhiếp Cảnh Thiên vừa xuất hiện, ta liền sẽ đem Tinh Thần bỏ xuống, ta là cái loại người vì nam nhân mà không màng tất cả."
Kỷ Thanh Phỉ nói, khóe miệng có một chút trào phúng đối với Thẩu Đào, nàng hơi hơi thở dài, đối Thẩu Đào nói:
"Ngươi không phải không rõ, ngươi chỉ là cảm thấy ta không rõ, chúng ta làm cổ mẫu, đã cùng người cổ của mình trói định cả đời này, nếu ta không màng tất cả muốn cùng Nhiếp Cảnh Thiên rời đi, như vậy kết cục của ta cùng với Tinh Thần sẽ là không chết không ngừng."
Ý tứ của câu "không chết không ngừng" chính là nàng cùng Tinh Thần đều sẽ chết, bởi vì nếu Kỷ Thanh Phỉ phản bội Tinh Thần, Nhiếp Cảnh Thiên sẽ chết, cả người Kỷ Thanh Phỉ đều là độc dược, đã không có khả năng lại bị bất luận một người nam nhân nào đụng chạm vào, ai chạm vào người đó tất sẽ chết.
Chờ đến khi Nhiếp Cảnh Thiên chết rồi, Tinh Thần trước tiên sẽ giết Kỷ Thanh Phỉ, lại tự mình kết thúc cuộc đời, đây là cực hạn chiếm hữu của người cổ đối với cổ mẫu mình, ngọc nát đá tan, không ai có thể sống một mình.
"Nhìn xem, ngươi cứ như vậy không cần tốn nhiều sức, liền đem ta cùng Tinh Thần đều diệt trừ, còn có thể làm cho bất luận kẻ nào cũng đều nhìn không ra."
Kỷ Thanh Phỉ nhìn Thẩu Đào cười, thấy vẻ mặt Thẩu Đào tái nhợt, vì thế Kỷ Thanh Phỉ còn nói thêm:
"Đây là cái said dầu tiên của người, cái sai thứ hai của ngươi chính là ngươi đã đánh giá quá cao phân lượng Kỷ phủ ở trong lòng ta, ngươi cho rằng từ nhỏ ta đã ở trong Kỷ phủ lớn lên, chỉ cần Kỷ phủ ra mặt tác hợp, ta liền sẽ nghe lời Kỷ phủ nói, ngoan ngoãn đi làm thiếp cho Nhiếp Cảnh Thiên?"
Không đợi Thẩu Đào há mồm nói chuyện, Kỷ Thanh Phỉ hơi hơi vung tay lên, ý bảo Thẩu Đào không cần phải nói, nàng lại nói:
"Cái sai thứ ba chính là ngươi vì để làm cho kế hoạch này được thuận lợi thi hành, lại dám cả gan thừa dịp người Sái giáo có ngoại địch đột kích, tự trộm đi Độ Ách đan, giá họa cho Phi Ưng bảo, liên hợp với Lưu Diễm phái cùng Trang Xu của Kỷ phủ, ngươi cho rằng một ván cờ lớn này của người cực kì chặt chẽ lại cao cường, bố trí mọi việc vô cùng hoàn hảo, hai quan bài tốt Nhiếp Cảnh Thiên cùng Kỷ phủ cứ như vậy bị ngươi dùng để bố trí một thế cờ ngu dốt như thế, ngươi cho rằng từ nay về sau, còn có cái gì có thể đẩy ta vào chỗ chết?"
Nhân sinh uy hiếp cũng bất quá chỉ có thể như thế, đối Kỷ Thanh Phỉ mà nói, không chỉ Nhiếp Cảnh Thiên, Kỷ phủ, tất thảy đều đã từng là uy hiếp của nàng, là những nàng trân quý giấu tận sâu trong đáy lòng, cuối cùng lại làm tổn thương nàng sâu vô cùng tận.
Nếu hai quân cờ này được dùng thỏa đáng, đích xác có thể lay động tâm trí Kỷ Thanh Phỉ, ở thời khắc mấu chốt, đủ để cho Kỷ Thanh Phỉ mềm lòng thất thần, do dự.
Chỉ là sau khi đi đến Trung Nguyên một chuyến, Kỷ Thanh Phỉ hoàn toàn nhìn thấu Nhiếp Cảnh Thiên cùng mọi người trong Kỷ phủ, nàng có tâm ma, hiện tại lại có thể tận diệt tâm ma, còn ngoài ý muốn buông xuống quá khứ, quý trọng hiện tại.
Từ đây về sau, người cùng tâm của nàng, đều cho Tinh Thần, chỉ cần nàng nguyện ý, nàng cùng Tinh Thần sẽ lâu lâu dài dài vĩnh vĩnh viễn viễn ở bên nhau.
Hơn nữa, buông bỏ khúc mắc, toàn tâm toàn ý lẫn nhau.
Một khi đã như vậy, đám người trong Sái giáo này còn có cái gì có thể đả đảo nàng cùng Tinh Thần?
← Ch. 127 | Ch. 129 → |