Truyện:Quấn Quýt Không Rời - Chương 21

Quấn Quýt Không Rời
Trọn bộ 99 chương
Chương 21
Sâu Quá Rồi…
0.00
(0 votes)


Chương (1-99)

Cô không dám nói những lời từ chối, sợ anh tức giận sẽ đưa cô cho Oai Chủy Lục.

Nhưng không từ chối, cô lại sợ muốn 🌜_♓_ế_𝖙.

Lạc Hàn Đông lật người cô lại, đặt cô ở dưới thân, để hai chân cô khép lại. Sau đó anh đem cự vật thô nóng của mình ↪️ắ-ɱ ѵ-à-⭕ giữa, đú.ⓣ vào khe thịt mềm giữa hai bắp đùi cô.

Nhịp tim Thịnh Hạ đập kịch liệt, tuy không bị anh tiến vào thật, nhưng vẫn xấu hổ cảm thấy như mình bị cưỡng gian.

Loading...

Cự vật của người đàn ông thỉnh thoảng cọ vào cửa huyệt của cô, không bao lâu chỗ đó bị anh ma sát ra nước, Thịnh Hạ cũng bị 𝒸●ọ 𝐱á●т đến nhịn không được, che miệng phát ra tiếng 𝓇ê●ռ ⓡ●ỉ.

Lạc Hàn Đông động eo ra vào một lát, phát hiện giữa hai chân cô gái đã bị ma sát đến đỏ bừng, nhưng gậy thịt của anh vẫn còn cứng rắn, vốn dĩ không có dấu hiệu muốn bắn.

Anh 𝐭.♓.ở 𝖍.ổ.𝖓 ♓ể.𝓃, đưa ngón trỏ ra thăm dò huyệt tâm của cô. Ngón trỏ vừa tiến vào, bên trong nóng ướt ấm áp, vừa tiến vào đã bị vô số miệng nhỏ bao quanh, 〽️*ú*𝖙 lấy anh một cách nhiệt tình.

Anh sướ𝖓.🌀 đến mức da đầu tê rần, đỡ lấy vật ⓝón●ⓖ 🅱ỏⓝ●🌀 của mình, hướng bên trong tiến vào.

Thịnh Hạ bị anh đ*â*m đến cong người lên, hít vào một hơi: "A... Đừng mà..."

Lạc Hàn Đông cúi đầu ♓_ô_n lên cổ của cô, một tay nắm lấy bầu 𝐧_🌀ự_c đầy đặn tùy ý nhào nắn, tay kia bóp lấy eo cô, thắt lưng ra sức, dùng lực đ*ú*𝐭 vào bên trong cơ thể cô.

𝐊ⓗ🔴á_i 𝖈ả_m lạ thường khiến Thịnh Hạ trào ra nước mắt, giọng nói của cô cũng thay đổi: "Ha... A... A... A... Anh Đông... Đừng... Quá sâu rồi... Sâu quá, sắp hỏng rồi... Ưm... Ưm...."

Lạc Hàn Đông dùng sức ấn eo cô xuống, sau đó đưa hai cánh tay cô gập ra sau lưng, nắm chặt trong tay, tay kia trêu đùa với nhũ hoa mẫn cảm, khiến nó trở nên cứng lại.

Thân dưới lại thúc vào vừa nhanh vừa mạnh.

Thịnh Hạ bị anh đ●â●ɱ đến đầu trồi lên tuột xuống, cơ thể 𝐫_𝐮_ռ 𝖗_ẩ_γ không ngừng: "A... Anh Đông..."

Lạc Hàn Đông cúi đầu 𝐡ô*𝐧 lên tấm lưng mịn màng, hai tay bóp lấy ⓜ-ô-𝖓-ⓖ cô, liên tục đâ_𝖒 ѵ_à_⭕ trên dưới hai mươi mấy lần, vừa nhanh vừa tàn nhẫn. Một lúc lâu sau anh mới nhanh chóng rời khỏi, chống đỡ trên lưng của cô rồi bắn ra.

Thịnh Hạ bị mảng ✞𝖎n_♓ 𝒹ị🌜_𝖍 ⓝ_óп_g 𝖇ỏ𝖓_🌀 kia phủ lên, nóng đến mức cô khẽ kêu ra tiếng: "Nóng quá..."

✝️♓*â*𝓃 t♓*ể thiếu nữ trắng nõn nằm trên tấm ga giường màu đen, trên lưng là ấn kí màu đỏ vô cùng bắt mắt, ⓣ.iⓝ.h 𝖉ị🌜.𝒽 màu trắng ngà chảy dọc sau lưng, cảnh tượng ⓓâ.ⓜ mỹ không chịu nổi.

Lạc Hàn Đông chỉ cảm thấy bụng dưới lại có một ngọn lửa đang muốn bùng lên, anh dời tầm mắt, đi vào một phòng tắm bên cạnh, tắm qua loa một hồi, sau đó ra ngoài thay quần áo.

Thịnh Hạ ở trên giường đã ngồi dậy, khóe mắt đỏ lên, ở chỗ cô ngủ còn đặt một quyển Hoàng tử bé ở đó.

Lạc Hàn Đông không nhìn cô nữa: "Tắm rửa sạch sẽ rồi lên." Anh đi lên căn phòng trên mặt đất.

Thịnh Hạ chỉ có thể chịu đựng một bụng tủi thân, vội vàng tắm rửa thay quần áo rồi leo lên bậc thang một cách ngoan ngoãn. Trong tay còn cầm theo quyển Hoàng tử bé kia.

Người đàn ông đã ngồi trước bàn máy tính, gõ bàn phím lách cách.

Trên bàn trà đặt hai phần bữa sáng.

Anh vẫn chưa động vào.

Thịnh Hạ rất đói, cô không đợi Lạc Hàn Đông nữa, tự mình lấy một phần ăn trước.

Cô cho rằng trước đó anh Đông chạm vào cô là bởi vì ăn nhầm thứ gì đó, tinh thần có hơi không bình thường. Nhưng sáng sớm hôm nay trông anh đã tỉnh táo bình thường rồi mà.

Thịnh Hạ cảm thấy ức chế, đồng thời cũng thấy nhục nhã.

Cô thấy mình quá ngu ngốc, lẽ ra không nên tin tưởng người đàn ông này. Làm sao anh có thể thả cô đi chứ?

Cô ăn xong bèn ngồi trên sô pha đọc sách, lo lắng làm phiền đến anh, ngay cả hô hấp cũng đều nhẹ nhàng hết sức.

Lúc Lạc Hàn Đông ngẩng đầu lên, cái anh bắt gặp là cảnh tượng người thiếu nữ đang yên tĩnh cúi đầu đọc sách, tóc dài rũ trên vai, hai tay đỡ lấy sách, dáng vẻ nhu thuận, trông vô cùng xinh đẹp. Anh nhìn rất chăm chú.

Trong đầu tưởng tượng ra dáng vẻ của cô ấy ở trong trường học.

Đại loại cũng là như này, giải đề đọc sách một cách lặng lẽ, phía sau phòng học không ít nam sinh đang lén lút nhìn cô. Cô rất xinh đẹp.

Dáng người cũng đẹp, chỗ thon gọn cần thon gọn, chỗ nở nang cần nở nang, giọng nói nghe cũng rất hay.

Đáng tiếc.

Lạc Hàn Đông mím môi lại.

Đời này của cô e rằng không thể thoát khỏi đoạn bóng ma này.

------oOo------

Chương (1-99)