Gậy Ông Đập Lưng Ông
← Ch.16 | Ch.18 → |
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính, rọi xuống người Dương Mộ Anh, cô vì bị tia nắng chiếu vào mắt mà tỉnh giấc, thứ đầu tiên đập vào mắt là trần nhà màu trắng tinh, cô mơ màng nhìn một lúc lâu mới tỉnh hẳn.
Trí nhớ đêm qua ùa về, Dương Mộ Anh hoảng sợ muốn ngồi dậy nhưng tay chân mềm nhũn, không ngồi dậy được, cô cố gắng nhìn xuống thân thể, thấy trên người vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, tuy có chút nhăn nheo nhưng xem như còn nguyên vẹn, cô thở phào nhẹ nhõm.
Chợt, từ lòng bàn tay truyền đến hơi ấm, cô nhìn xuống tay thì thấy một cái đầu tóc đang gục bên cạnh giường, bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay cô, không cần nhìn cũng biết là Dương Nặc, bàn tay của anh, cô nắm qua không ít lần nên nhớ rất rõ cảm giác đó.
Nhưng trước lúc cô mất đi ý thức, cô đã nhìn thấy Elfleda, cô chắc Elfleda đã cứu cô nhưng vì sao Dương Nặc lại ở đây?
"Tỉnh?"
Còn đang rối rắm thì một giọng nói lạnh lùng vang lên. Dương Mộ Anh giật mình, tầm mắt từ trên người Dương Nặc dời đến cô gái ngồi bên quầy Bar mini, thấy rõ người kia là ai, cô mỉm cười yếu ớt.
"Xin lỗi, đã gây phiền phức cho chị, Elfleda."
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, đối với cô thì Elfleda luôn là một người thần bí, cô biết được chị ta thông qua Tần Trúc Quân, cô chủ nhỏ một tiệm bán hoa ở khu phố cổ, tuy không biết vì sao Elfleda có mặt ở Tần Dạ, nhưng việc chị ta cứu cô khiến cô nợ chị ta món nợ ân tình, cô nhất định phải trả, bởi cô không muốn dây dưa với người không rõ lai lịch.
Elfleda liếc nhìn Dương Mộ Anh, chị ta uống một ngụm rượu, lười biếng nói. -"Cậu ta đã chăm sóc cô cả đêm."
Dương Mộ Anh sửng sốt, theo lời Elfleda, Dương Nặc chăm sóc cô cả đêm, vậy có phải anh đã chứng kiến cảnh cô bị thuốc hành hạ, dáng vẻ đó không phải sẽ làm bẩn mắt của anh sao?
Mặt cô tái xanh, khó khăn hỏi Elfleda. -"Cậu ta có thấy cảnh em bị thuốc..."
"Không, lúc đó cô vừa ngã xuống thì cậu ta chạy tới ôm cô." -Elfleda để ly rượu xuống, vừa mở laptop vừa nói tiếp.
"Nể tình cô là bạn của Trúc Quân, tôi mới cho cô mượn phòng, còn tiêm thuốc giải cho cô, tôi không cần cô trả ơn, chỉ cần thường xuyên đến nói chuyện cùng Trúc Quân là được."
Dừng một giây, Elfleda nở nụ cười âm ngoan. -"Có một thứ, tôi nghĩ cô sẽ thấy hứng thú, lại đây."
Dương Mộ Anh không thể từ chối, cô gắng gượng rời giường, tránh không làm Dương Nặc tỉnh dậy, đi đến bên quầy Bar mini, khi thấy đoạn video trong laptop của Elfleda, cô giật mình, trong mắt không khỏi giấu tia khiếp sợ.
Elfleda không hài lòng thấy phản ứng của cô, chị ta hừ lạnh, đóng lại laptop, sau đó lấy ra một con chíp đưa cho Dương Mộ Anh.
"Sắp tới sinh nhật của Trúc Quân, tôi có việc phải đi Mỹ nên không về được, cô thay tôi làm tiệc sinh nhật cho chị ấy, thứ này tặng cô, coi như phí làm việc, chắc cô biết cách sử dụng nó như thế nào."
Thấy Dương Mộ Anh nhìn con chíp như nhìn thấy quỷ, Elfleda nở nụ cười khinh thường, chế nhạo nói. -"Như vậy mà cũng muốn bước vào giới Showbiz?"
Dương Mộ Anh sửng sốt, cô khó hiểu nhìn Elfleda, chị ta không nói tiếp, chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô, cho đến khi cô nhận ra, tránh né ánh mắt của chị ta, nhỏ giọng nói.
"Dù có dùng thủ đoạn nhưng như vậy, có phải quá ác độc hay không?"
Trong video Elfleda đưa cho cô xem là cảnh Tạ Thiên Mỹ bị trúng thuốc, đang hưởng thụ dưới thân những ông chú mà cô gặp tối hôm qua, sau khi bọn họ rời đi, lại thêm một nhóm người lạ mặt vào, vừa chơi đùa thân thể Tạ Thiên Mỹ, vừa chụp hình quay phim, cô biết, cô ả đã bị phá hỏng rồi.
Nhưng vì sao Elfleda lại đưa con chíp cho cô? Không lẽ muốn cô tự ra tay? Cô sẽ làm sao? Loại chuyện dơ bẩn như vậy, cô không muốn làm, Tạ Thiên Mỹ đã trả giá cho việc cô ả làm ra, cô không cần phải đẩy cô ả vào con đường chết.
Elfleda nhìn ra tâm tư của cô, giễu cợt nói. -"Cô nghĩ, nếu lúc đó cô không gặp được tôi, vậy người trong video sẽ là ai?... Tôi có thể giúp cô một lần nhưng không thể giúp cả đời, đó không phải nghĩa vụ của tôi, cô có làm hay không? Tự mình suy nghĩ đi."
Elfleda đặc con chíp trên bàn, sau đó đi ra cửa, trước khi đi nhìn thoáng qua Dương Nặc, nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ nói.
"Đã tỉnh thì lôi hắn ra khỏi giường của tôi, toàn mùi giống đực nồng nặc, thật khó ngửi."
Elfleda đi khỏi phòng, Dương Mộ Anh quay đầu nhìn Dương Nặc, cô đi tới ngồi xuống cạnh giường cùng anh, nhìn từng đường nét trên khuôn mặt của anh, cô đưa tay vuốt nhẹ tóc anh, sau đó dùng ngón tay phát hoạ khuôn mặt của anh, khi ngón tay dừng trên đôi môi mỏng, mặt cô phút chốc đỏ lên.
Nếu bây giờ hôn trộm anh, chắc không sao đâu nhỉ? - Dương Mộ Anh suy nghĩ.
Bổng Dương Nặc mở mắt, Dương Mộ Anh cứng đờ người, tay để trên môi anh còn chưa rút lại, cô thấy xấu hổ nhưng không hiện lên trên mặt, ra vẻ tự nhiên rút lại ngón tay, trêu đùa nói.
"Cậu ngủ đến chảy nước miếng rồi."
Dương Nặc không hề nghi ngờ, anh nhíu mày, phản bác. -"Không thể nào, em không có tật xấu như vậy?"
Tuy nói vậy nhưng anh lại đưa tay lau khoé miệng, Dương Mộ Anh bật cười. -"Còn nói không có tật xấu?"
Dương Nặc xấu hổ gãi đầu, chợt, anh nhìn Dương Mộ Anh, lo lắng đưa tay sờ trán của cô, thấy cô đã hết sốt, anh thở phào nhẹ nhõm, sau đó lên tiếng hỏi.
"Hôm qua chị làm em lo muốn chết."
Dương Mộ Anh cười ôn nhu, nghĩ đến Dương Nặc không nghe lời của cô rời đi nhưng việc anh quay lại tìm cô làm cô rất cảm động. Cô nhìn anh đầy thâm tình, nhẹ giọng hỏi.
"Vì sao cậu không rời đi? Quay lại tìm tôi làm gì?"
"Lúc đó, em đi tìm chị Thanh Tâm nhưng không gặp, vừa muốn quay lại tìm chị thì thấy tiểu Hạ đi cùng anh Khải Phàm, hỏi ra mới biết chị gặp chuyện, em và anh Khải Phàm quyết định chia ra làm hai hướng, anh ấy đi tìm quản lý hỏi số phòng, còn em thì đi tìm chị."
Nói đến đây, Dương Nặc bổng cảm thấy may mắn khi anh không rời đi, nếu Dương Mộ Anh xảy ra chuyện, anh sẽ hối hận cả đời, chị ấy là người quản lý đầu tiên quan tâm chăm sóc anh từ những việc nhỏ nhặt nhất, tuy đó là trách nhiệm của quản lý, nhưng quản lý lúc trước của anh chẳng được như thế.
Đối với sự chăm sóc của Dương Mộ Anh, anh rất cảm động và rất thích chị ấy, những chuyện chị ấy muốn anh làm, anh không bao giờ có ý kiến, bởi anh biết, chị ấy chỉ muốn tốt cho anh.
Có điều, mấy ngày nay không khí giữa hai người đều mất tự nhiên, cũng vì lần va chạm đó, anh là diễn viên, những cảnh thân mật hôn nhau là điều không thể tránh khỏi, nhưng đó là diễn theo kịch bản, còn lần này là ngoài đời thực, cái cảm giác đó không đơn thuần là ngượng ngùng, nó có gì đó khiến anh cả đêm không ngủ được, bởi khi nhắm mắt lại, cảnh tượng đó lại hiện ra trong mơ.
Anh rất sợ, không phải vì mơ thấy anh hôn chị ấy, là vì mỗi lần gặp chị ấy, lại nhớ đến cảnh đó, anh không dám đối mặt với chị ấy, nhưng mà, khi thấy chị ấy chẳng quan tâm đến chuyện đó, còn tỏ ra không sao cả, trong lòng anh bổng cảm thấy mất mát.
Bất quá, anh không muốn để chị ấy nhìn thấy tâm trạng của anh, vì thế, ngoài mặt anh tỏ ra bình thường nhưng hễ chạm mặt chị ấy là anh lại thấy rối rắm. Cho đến khi chị ấy gặp chuyện, lúc thấy chị ấy ngã nhào xuống đất, anh kịp thời chạy tới ôm chị ấy vào lòng.
Nhìn gương mặt chị ấy tái nhợt, trên môi còn vươn tia máu đỏ, cả người yếu ớt như con diều đứt dây. Lúc đó, trong đầu anh là một mảnh trống rỗng, trái tim trong nháy mắt chợt đau nhói.
Khi biết chị ấy bị hạ thuốc, anh cũng không phải kẻ ngu mà không biết chị ấy trúng thuốc gì, muốn đưa chị ấy đến bệnh viện lại bị một cô gái lạ hoắc ngăn cản, còn đưa hai người đến phòng cô ta, rồi tiêm thuốc giải cho chị ấy, sau đó anh trông chị ấy suốt đêm, ngủ quên lúc nào không hay.
Nhìn Dương Mộ Anh, Dược Nặc cầm tay cô, trầm giọng. -"Sau này chị gặp chuyện gì cũng phải nói với em, nếu chị xảy ra chuyện gì, em sẽ rất lo lắng."
Lòng Dương Mộ Anh vui như nở hoa, cô nắm chặt tay anh. -"Cậu lo lắng cho tôi, vì sao?"
"Vì chị là người quản lý đầu tiên luôn quan tâm chăm sóc em, còn chân thành đối tốt với em, đương nhiên em phải trân trọng tình cảm này."
"Tình cảm?" -Dương Mộ Anh nhướng mày.
Dương Nặc cười tươi. -"Phải, em xem chị như chị gái vậy, đương nhiên em phải xem trọng."
Dương Mộ Anh rút tay lại, gào thét trong lòng. - 'Tôi muốn làm người yêu của cậu nhưng không phải chị của cậu. '
Được rồi, cô còn biết xấu hổ nên không thốt nổi câu đó. Chị em thì chị em, không phải có tình cảm sao? Cô sẽ cố gắng thêm, va chạm lâu ngày rồi cũng nảy sinh tình cảm, thời gian vẫn còn dài.
Tự an ủi mình xong, Dương Mộ Anh có chút ủ rủ hỏi tiếp. -"Cậu đã gọi điện báo tin cho Thanh Tâm và tiểu Hạ chưa? Tôi sợ họ sẽ lo lắng."
"Lúc chị được bác sĩ tiêm thuốc, em đã gọi điện cho chị Thanh Tâm nhưng người bắt máy là anh Vương Nghiêm, anh ấy bảo chị Thanh Tâm say rồi nên sẽ đưa chị ấy về nhà, còn tiểu Hạ nghe chị bình an, được anh Khải Phàm chở về."
Nghe Dương Nặc nói xong, Dương Mộ Anh nhíu chặt mày, tửu lượng của Trịnh Thanh Tâm ra sao, cô là người biết rõ nhất, tối qua cô nàng uống không nhiều, không lý nào dễ say như vậy, không lẽ bị trúng thuốc? Nhưng có Vương Nghiêm ở đó, cô có thể yên tâm.
Về phần tiểu Hạ, Duyệt Khải Phàm tuy là cáo già nhưng cũng là quân tử, trừ khi đàn bà tự tìm đến anh ta chứ anh ta không có hứng thú chạm vào họ, tiểu Hạ cũng không phải kiểu người anh ta thích, vì thế cô càng an tâm hơn.
Ngồi trong phòng một lát, Dương Mộ Anh được Dương Nặc dìu ra khỏi phòng, tuy cô đã khoẻ hắn nhưng trước đó bị thuốc hành hạ khiến bây giờ chân tay còn mềm nhũn, đi đứng có chút bất tiện.
Khi hai người đi ra cửa đã chạm mặt hai tên vệ sĩ cao to lức lưỡng, bọn vệ sĩ nhận lệnh Elfleda đưa hai người về nhà, lúc này Dương Mộ Anh mới biết, nơi bọn họ ngủ qua đêm là tầng thượng, như vậy không cần đoán cũng biết chủ nhân Tân Dạ là Elfleda.
Dương Mộ Anh thầm nghĩ, cô vẫn nên tránh xa Elfleda, ai cũng biết quán Bar Tần Dạ là nơi hắc đạo mở, lai lịch của Elfleda không phải tầm thường, cô còn chưa đạt được mục tiêu, không ngu đến mức làm con thiêu thân lao vào lửa.
...............................
Chung Cư Phượng Hoàng.
Dương Nặc trừng mắt nhìn toà chung cư trước mặt, tâm trạng phức tạp nói không nên lời.
Trên đường trở về, Dương Nặc bảo tên vệ sĩ đưa Dương Mộ Anh về trước, nói ra thật đáng xấu hổ, làm việc cùng nhau hơn sáu tháng nhưng anh chưa bao giờ biết chị ấy ở chỗ nào, vì thế nhân cơ hội lần này đi theo chị ấy để biết luôn.
Những có ai nói cho anh biết, vì sao nhà của chị ấy cũng ở chung cư Phượng Hoàng? Còn là cùng một tầng với anh, mà anh một chút cũng không hay biết.
Dương Mộ Anh biết Dương Nặc đang cố tiêu hoá hiện thực trước mắt, cô không lên tiếng, cùng anh đi vào thang máy, cho đến khi đứng trước cửa nhà của cô. Nhìn thấy Dương Nặc hết nhìn cánh cửa bên này lại nhìn sang cánh cửa bên kia, cô thở dài, nhấn mật mã đẩy cửa đi vào.
Vừa vào nhà đã thấy Vương Nghiêm tóc tai bù xù, quần áo nhăn nheo nằm trên ghế sofa, có lẽ anh ta ngủ không sâu nên khi cô đẩy cửa đi vào, anh ta liền mở mắt. Vừa nhìn thấy cô, Vương Nghiêm ngồi dậy, đưa tay xoa trán, sau đó đi tới trước mặt cô, lạnh giọng.
"Trịnh Thanh Tâm ở trong phòng, đã uống thuốc, có lẽ sắp tỉnh. Tôi thấy hơi mệt, sẽ nghỉ buổi sáng, tạm biệt."
Chỉ vài câu ngắn ngủi, đủ khiến Dương Mộ Anh hiểu rõ tất cả. Trịnh Thanh Tâm bị trúng thuốc, may mắn là Vương Nghiêm có thuốc giải, tuy nhìn quần áo Vương Nghiêm có chút lộn xộn nhưng vẫn còn nguyên vẹn, xem ra là bị Trịnh Thanh Tâm quấy rối, Vương Nghiêm quả thật là Liễu Hạ Huệ tái thế.
Chợt, nghĩ đến một chuyện, Dương Mộ Anh nhìn Dương Nặc. -"Cậu ngồi ở đây, tôi đi một lát về liền."
Sau đó chạy ra khỏi cửa, thấy Vương Nghiêm muốn đi vào thang máy, cô đi tới ngăn cản. -"Tôi có việc cần anh giúp."
Vương Nghiêm nhíu mày, Dương Mộ Anh đưa cho anh ta con chíp. -"Tôi muốn sáng sớm ngày mai, đoạn video này phải có mặt trên các trang mạng cùng tạp chí lá cải lớn nhỏ. Tôi biết anh nhất định làm được."
Vương Nghiêm nhìn Dương Nặc, ánh mắt liếc nhìn con chíp, anh ta nhận lấy, không nói một câu, bỏ vào thang máy.
Nhìn Vương Nghiêm đi mất, trong mắt Dương Mộ Anh loé tia âm u, Elfleda nói đúng, nếu lúc đó cô không gặp được chị ta, người bị chà đạp sẽ là cô, cô có thể gặp may một lần nhưng may mắn không phải nói muốn gặp là có thể gặp được.
Vì vậy, cô chỉ có thể tự bảo vệ mình, bằng cách dùng mọi thủ đoạn hạ gục những kẻ muốn hại cô, dù cách làm này quá mức tàn nhẫn, nhưng cô không thể không làm, là vì cô cũng là vì Dương Nặc.
Dương Mộ Anh hít sâu một hơi, đi vào trong nhà thấy Dương Nặc ngồi trên ghế sofa, vì anh cúi đầu nên cô không nhìn được vẻ mặt của anh lúc này, cô đi tới, ngồi đối diện Dương Nặc, thở dài nói.
"Cậu có gì muốn nói với tôi không?"
Dương Nặc nhìn cô, mím môi, khẽ trầm giọng. -"Vì sao chị không cho em biết, chị là hàng xóm của em?"
"Cậu không hỏi nên tôi không nói, hơn nữa chuyện này có quan trọng sao? Cậu bận rộn cả ngày, tôi thì luôn theo cậu từ sáng đến tối, ăn uống ngủ nghỉ cũng ở nhà cậu, dù tôi có nhà cũng như không có vậy thôi."
Nói xong, Dượng Mộ Anh thấy Dương Nặc trầm mặc, cô lo lắng không biết có phải anh giận cô vì giấu chuyện hai người sống cùng chung cư hay không? Cô rất sợ anh tức giận, không để mắt đến cô nữa, cô sẽ rất đau lòng.
Ngay khi Dương Mộ Anh muốn lên tiếng thì Dương Nặc đã nói trước. - "Xin lỗi, chị vì em mà ngay cả nhà cũng không về được, vậy mà em còn trách chị không nói cho em biết chị sống cùng một tầng với em, em sai rồi, chị đừng tức giận có được hay không?"
Giọng anh trầm thấp mang theo áy náy làm cô giật mình, nhìn trong mắt của anh, cô có thể thấy được sự tự trách trong đó. Trong lòng không khỏi cảm thấy đau, cô đưa tay khẽ chỉ vào trán anh, giả vờ trách móc.
"Cái tên vô lương tâm như cậu, đáng phải bị đánh... nhưng xét thấy thái độ thần khẩn tạ tội của cậu, tôi tha cho cậu lần này, cậu nên nhớ cho kỹ, lúc trước cậu đã nói sẽ luôn tin tưởng tôi, nói thì phải giữ lấy lời, bất quá, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, tôi phải nghĩ ra biện pháp trị cậu mới được."
Thấy Dương Nặc dùng ánh mắt mong chờ được nhận hình phạt của cô, Dương Mộ Anh phì cười, cô xua tay.
"Như vậy đi, nếu sau này, cậu còn không tin tưởng tôi nữa, tôi sẽ không để ý đến cậu, mặc cậu muốn làm gì thì làm, tôi sẽ rời đi, không cho cậu tìm thấy tôi, để xem sau này cậu còn dám nghi ngờ tôi nữa hay không."
Dương Nặc gật đầu như giã tỏi. -"Được, được, em xin hứa, sau này chị nói cái gì em đều tin tưởng, chị Mộ Anh luôn luôn đúng."
Lấy được lời hứa hẹn của anh, Dương Mộ Anh cười cười. -"Được rồi, bây giờ cậu về nghỉ ngơi đi, hôm nay không có hoạt động gì hết nên bây giờ cậu về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ qua tìm cậu."
Dương Nặc gật đầu, sau khi dặn dò cô vài câu, mới không tình nguyện đi về phòng của mình.
Cùng lúc đó, Dương Nặc vừa đi khỏi, Trịnh Thanh Tâm từ cửa phòng bước ra, cùng một bộ dạng với Vương Nghiêm nhưng khác một chút là đôi mắt sưng to đỏ hoe, chứng tỏ cô nàng đã khóc rất nhiều. Dương Mộ Anh vươn hai tay ra, nhẹ giọng.
"Lại đây."
Trịnh Thanh Tâm oà khóc, cô nàng chạy tới ôm cô thật chặt, nước mắt ào ào rơi xuống, khóc đến chết đi sống lại, Dương Mộ Anh vỗ nhẹ lưng cô nàng, an ủi không dứt, cô biết lần đầu tiên Trịnh Thanh Tâm gặp phải tình huống này, có thể thoát khỏi cũng là điều may mắn, tuy nhiên, vẫn để lại bóng ma trong lòng cô nàng, lúc này đây, cô nàng cần có người an ủi, như thế sẽ giảm bớt uỷ khuất trong lòng.
Một lát sau, Trịnh Thanh Tâm ngừng khóc, cô nàng lấy lại bình tĩnh kể hết đầu đuôi mọi chuyện. Nghe Trịnh Thanh Tâm kể xong, Dương Mộ Anh mới biết, Tạ Thiên Mỹ không những hạ thuốc cô, còn hạ thuốc vào ly nước trái cây của Trịnh Thanh Tâm, tuy không biết cô ả ra tay vào lúc nào nhưng đây là bữa tiệc do cô ả chuẩn bị, đối với cô ả không thoát khỏi quan hệ.
Trong mắt Dương Mộ Anh loé tia sâu thẳm, nếu cô đã đi trên con đường này thì phải có thủ đoạn, có câu 'Nước sông không phạm nước giếng. ', là Tạ Thiên Mỹ gây sự trước, cô chỉ muốn tự bảo vệ chính mình mà thôi.
Cách làm ác độc thì sao? Nhẫn tâm thì sao? Cô buông tha Tạ Thiên Mỹ, vậy cô ả sẽ bỏ qua cho cô sao? Nếu đã vậy, cô ả sẽ là vật hy sinh đầu tiên trên con đường đi đến tương tai của cô, còn kẻ tiếp theo...
Dương Mộ Anh nheo mắt, từ người tản ra sát khí, cô nở nụ cười lạnh lẽo. Cái kẻ đã dòm ngó Dương Nặc, nếu hắn không yên phận, cô có cách hạ bệ hắn.
...............................
Ngày hôm sau.
Vương Nghiêm không làm Dương Mộ Anh thất vọng, trên các trang mạng đều xuất hiện video của Tạ Thiên Mỹ, không những thế, trên các tạp chí lá cải không ngừng đăng lên các hình ảnh trong video với các tiêu đề nóng bỏng.
"Ngôi sao Tạ Thiên Mỹ được mệnh danh là Bạch Liên Hoa trong giới showbiz, mướn phòng để nếm thử trái cấm..."
"Đòi hỏi, Tạ Thiên Mỹ không thoả mãn dục vọng, một lúc mãnh liệt hơn năm người..."
"Nóng bỏng, quyến rũ, ngay cả diễn viên AV cũng phải chào thua..."
"Cái kết, công ty Duyệt Duyệt huỷ bỏ hợp đồng, vì dục vọng, Tạ Thiên Mỹ bị đá khỏi giới showbiz..."
← Ch. 16 | Ch. 18 → |