Vay nóng Tinvay

Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 098

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 098
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Shopee


Vách tường từ từ mở ra, một lần bước vào gian phòng này, Mạc Kỳ Hàn có loại cảm giác như đang trong mộng, vốn chỉ là một gian phòng ngủ không có gì đặc biệt, chỉ là bởi vì người ở trong phòng này, mà thành vướng bận sâu nhất trong lòng hắn.

Nến đang cháy sáng, tưởng niệm đã lâu chôn sâu vào đáy lòng ở một khắc này hóa thành kích động, tay nâng, lại chưa chụp tắt nến, hắn muốn xem bộ dáng của nàng giờ phút này.

Bước chân nhẹ vô cùng, nhẹ đến không có phát ra một chút thanh âm, thân mình cao lớn đứng ở sau tấm bình phong, nhìn xuyên thấu qua bình phong, tiểu nhân nhi kia còn ngâm trong thùng tắm, đưa lưng về phía bình phong, hắn nhìn không tới mặt nàng, chỉ có thể nhìn đến tóc đen buông xuống như thác nước, nàng an tĩnh như là đang ngủ, nửa ngày không có động tĩnh gì.

Nhịn không được, hắn bước chân, vòng ra bình phong, nhìn nàng, đầu vai kia mượt mà trắng nõn như ngọc lõa lồ ở trong không khí, trên cao nhìn xuống, mềm mại trước ngực nàng mơ hồ ánh vào đáy mắt, cơ hồ là trong phút chốc, trong cơ thể nảy lên khô nóng quen thuộc, dưới bụng, ngọn nguồn dục vọng lặng lẽ thò đầu ra.

Cổ họng gian nan lăn lộn, Mạc Kỳ Hàn xoay người, tung nhẹ ra một chưởng dập tắt nến, trong phòng lập tức lâm vào bóng tối.

Mà Lăng Tuyết Mạn dựa vào bồn tắm, nhắm mắt lại, không hề hay biết bóng tối đột nhiên tới, vẫn bị vây hãm ở trong hồi ức của mình, ưu thương tưởng niệm nam nhân trong lòng.

Khoảng cách ngắn ngủn không tới hai trượng, Mạc Kỳ Hàn bước từng bước, lòng run run, hai chân cũng run rẩy, trước thiên quân vạn mã hắn cũng chưa từng nhăn mày một chút, giờ phút này, lại kích động không thôi, vừa khẩn trương vừa khó nhịn.

Thân mình nhẹ nhàng ngồi xổm xuống bên bồn tắm, đưa tay vào trong nước, hơi nhíu mày, chậm rãi xoa khuôn mặt trắng nõn như ngọc, trong lòng quặn đau khó nhịn.

Một tia lạnh lẽo truyền vào tứ chi, hơi ấm chân thật từ lòng bàn tay kia làm thân mình Lăng Tuyết Mạn đột nhiên run lên, ánh mắt lại đóng chặt hơn, nàng không muốn tỉnh lại khỏi giấc mộng, nếu chỉ có ở trong mộng mới có thể cảm giác được độ ấm của hắn, nàng tình nguyện luôn ở trong mộng, tình nguyện lấy phương thức như thế an ủi tưởng niệm khắc cốt ghi tâm của bản thân mình đối với hắn.

Nàng run lên, làm Mạc Kỳ Hàn nhíu mày sâu hơn, vội rút tay về, đi lấy khăn lông khô đặt ở trên bàn nhỏ bên cạnh bồn tắm, hắn nghĩ rằng nàng lạnh, mà Lăng Tuyết Mạn lại bởi vì bàn tay kia rút ra mà không nhịn được rơi lệ, mất mát lan tràn ra, lông mi khẽ run, thì thào nói nhỏ, "Nằm mơ... Tỉnh mộng..."

Tay cầm khăn mặt nhất thời cương cứng ở giữa không trung, hốc mắt nhanh chóng phiếm hồng, Mạc Kỳ Hàn nhịn không được mà ẩm ướt hai mắt, tay run run chuyển qua trên gương mặt nàng, động tác hết sức ôn nhu đi lau vệt nước mắt trên mặt nàng, tiếng nói khàn khàn nghẹn ngào, "Nước lạnh, ta ôm nàng ra được chứ?"

Thời gian phảng phất dừng ở giờ khắc này, hô hấp của Lăng Tuyết Mạn cũng đình chỉ theo, thanh âm quen thuộc như vậy, còn có cảm giác khăn mặt dán tại mặt, đầu óc lập tức trống không, mắt trong veo khép chặt chậm rãi mở, hình dáng mơ hồ gần ngay trước mắt, bóng tối ở trong phòng nói cho nàng biết, nến đã tắt... Là hắn sao?

Tâim, sắp nhảy ra cổ họng, cánh tay ngọc khẽ nâng, dục chạm đến tay hắn dừng tại giữa không trung, lại đột nhiên thu hồi, ánh mắt Lăng Tuyết Mạn lại gắt gao nhắm lại, môi đỏ mọng thì thầm, "Không, nhất định còn nằm mơ... Là mộng..."

Trong lòng như hít thở không thông, Mạc Kỳ Hàn hạ mắt, hai tay thò vào trong nước, bồng lên thân mình thơm mềm kia, đột nhiên rời khỏi nước, thân mình bị bay lên không, nàng cả kinh, bản năng đưa tay lung tung bắt được cổ áo hắn, không dám tin hỏi ra tiếng, "Ai?"

"Mạn Mạn..."

Từ trong cổ tràn Mạc Kỳ Hàn gian nan ra hai chữ, nước mắt nóng bỏng rơi xuống, chạm vào mi tâm của nàng, nóng rực, cũng kéo nàng từ cảnh trong mơ về thực tế, nàng khiếp sợ ngây ngốc, ánh mắt trợn to, ngửa đầu nhìn khuôn mặt hắn mơ hồ trong bóng đêm, để mặc hắn ôm nàng đi đến giường, đặt nàng trên giường, lại dùng khăn cẩn thận lau khô thân thể của nàng, sau đó xả chăn gấm bao lại nàng, lại đem cả người nàng và chăn gắt gao ôm vào trong lòng.

Đầu nàng để trong ngực rộng lớn của hắn, lắng nghe tiếng tim hắn đập bất quy tắc, bừng tỉnh, nhắm mắt thật lâu lại không dám mở, cả hai trầm mặc không có gì để nói, rất nhiều lời muốn nói với nàng cất dưới đáy lòng, giờ phút này, lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, hắn cũng khẽ nhắm mắt, cảm thụ được nàng chân thật trong lòng hắn, hô hấp sớm hỗn loạn.

Thật lâu sau, nàng chậm rãi mở mắt, rõ ràng phát hiện, nàng vẫn ở trong lòng hắn, đột nhiên mừng như điên khiến cho nàng lặng lẽ nhéo đùi của mình, đau! Không phải nằm mơ! Là thật, là Tình nhân đã trở lại, mới vừa rồi một tiếng "Mạn Mạn" kia thật là hắn gọi!

Môi đỏ mọng khẽ run, muốn nói, lại khóc nức nở, tiếng khóc lập tức từ trong cổ họng tràn ra, làm kinh ngạc hắn, cũng hoảng lòng hắn, hắn vội vàng nâng mặt nàng lên, khàn khàn lầm bầm, "Mạn Mạn không khóc, không khóc..."

Hắn càng giúp nàng lau lệ, nàng lại khóc càng dữ tợn, một câu cũng không nói, bắt được tay hắn, cắn mu bàn tay hắn, nước mắt rơi xuống ở trên tay hắn, hắn cắn cắn môi, lẳng lặng nhìn nàng, để nàng phát tiết.

Mùi máu nhè nhẹ vọt vào mũi, nàng chấn động, phút chốc nâng cách đầu, ngón tay khẽ run xoa mu bàn tay hắn, chất nhầy ẩm nóng dính ở trên ngón tay, đồng tử nàng co rút nhanh, ngước mắt khóc lầm bầm, "Chảy máu, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"

"Không có việc gì, không đau, một chút cũng không đau, Mạn Mạn đừng khóc!" Mạc Kỳ Hàn giơ tay lên, tiếp tục lau chùi nước mắt giàn giụa của Lăng Tuyết Mạn, cười thỏa mãn, "Chỉ cần Mạn Mạn không tức giận, cho dù phế đi cái tay này cũng không sao!"

"Nói bừa! Tay phế đi, chàng làm sao còn có thể ôm ta a, chàng là tên vô lại khốn kiếp!" Lăng Tuyết Mạn vừa tức lại đau lòng, sốt ruột nói: "Chàng đốt nến, băng tay một chút, ta không nhìn chàng."

"Không cần, con mèo nhỏ cắn một chút mà thôi, không cần bận tâm." Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, kéo chăn đã hơi rớt khỏi người Lăng Tuyết Mạn, bao kỹ thân thể của nàng, "Tháng Tám đã vào thu, đừng để bị lạnh."

"Sao không cần? Không cần chàng lo cho ta!" Lửa giận ứ đọng của Lăng Tuyết Mạn lập tức nảy lên, ra sức mở chăn, cố tình đem thân mình đều lộ ở bên ngoài, gầm nhẹ: "Đốt đèn, băng tay, nhanh chút!"

"Mạn Mạn..." Mạc Kỳ Hàn nhíu mày.

"Nhanh chút! Nếu không chàng liền cút!" Lăng Tuyết Mạn cắn răng tiếp tục rống.

Mạc Kỳ Hàn co hạ khóe miệng, khẽ gọi một tiếng, "Mạn Mạn, trước đắp chăn đã, tay của ta thật không có gì, nàng chỉ cắn rách da..."

"Chàng đi hay không đi? Không đi liền lập tức biến, ta không muốn nhìn thấy chàng!" Ngực Lăng Tuyết Mạn phập phòng kịch liệt, nước mắt chảy vào miệng, mặn mặn, chua sót vô cùng.

*****

"Mạn Mạn..." Trong lòng Mạc Kỳ Hàn ồ ồ nảy lên dòng nước ấm, vạn lời muốn nói bị nghẹn ở trong cổ họng, phát không ra một âm.

"Đốt đèn a!" Lăng Tuyết Mạn thúc giục một câu, thấy Mạc Kỳ Hàn còn không động, buồn bực vươn hai tay dùng sức đẩy hắn xuống giường, tức giận gầm nhẹ, "Cút cút cút! Ta không muốn nhìn thấy chàng, một chút cũng không muốn!"

"Mạn Mạn!" Mạc Kỳ Hàn nghẹn ngào một câu, đột nhiên đem thân thể trần truồng của nàng ôm vào trong lòng, cánh tay tráng kiện gắt gao ôm eo nàng, cằm để ở trên vai nàng, nước mắt nóng bỏng lại rơi, "Mạn Mạn, nhớ ta không? Ta rất nhớ nàng, mỗi ngày mỗi đêm đều ngóng trông giờ khắc này, rốt cục, rốt cục có thể lại ôm nàng, không đuổi ta đi được không?"

Lăng Tuyết Mạn đánh đấm cái lưng chắc nịch kia, toàn bộ ủy khuất trong lòng đều phát tiết ra, "Chàng gạt người! Chàng căn bản không nhớ ta, chàng nói một năm, ta chờ chàng một năm, nhưng chàng gạt ta, chàng có biết chờ mỗi một ngày trong lòng ta là cái mùi vị gì sao? Ta đợi hơn nửa năm... Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo! Ah... Ah..."

"Mạn Mạn, vì tình thế, thực xin lỗi thực xin lỗi..." Mạc Kỳ Hàn đau lòng không biết làm sao, chỉ có thể ôm Lăng Tuyết Mạn chặt hơn, khiến thân mình thơm mềm của nàng dán thật chặt thân thể hắn, nơi nào đó, lập tức nóng rực như lửa cháy lan ra đồng cỏ lửa, không cách nào ức chế, giờ phút này, hắn không bao giờ muốn ẩn nhẫn nữa, nâng mặt nàng lên, cúi đầu dán lên cánh môi mềm mại của nàng, hôn nàng thật sâu...

Đây là dồn nén của vô số lần hôn môi nàng trong mộng, thơm ngọt như đêm ly biệt đó, khiến hắn quyến luyến...

Nhưng, Lăng Tuyết Mạn chỉ ngốc trệ vài giây, liền kháng cự lên, hai tay dùng sức xô đẩy Mạc Kỳ Hàn, lắc đầu, khép môi không cho lưỡi của hắn xâm nhập, từ chối như vậy, làm trong lòng Mạc Kỳ Hàn lập tức hoảng loạn lên, đang lúc ngẩn ra, bị Lăng Tuyết Mạn đẩy ra, mà nàng cũng lui rất xa, thở hổn hển trừng mắt hắn!

"Mạn Mạn, nàng... nàng không yêu ta?" Mạc Kỳ Hàn hỏi hết sức nhẹ, không hề chớp mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, tim đập nhanh hơn.

"Không cho chàng hôn ta!" Lăng Tuyết Mạn thở phì phò, cường ngạnh nói: "Đốt đèn! Không băng tay cũng đừng nghĩ chạm vào ta một chút!"

"Mạn Mạn!" Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn biến thành màu đen, nhẫn nại trấn an: "Thật sự không có việc gì, nàng đừng lo lắng."

"Thúi lắm!" Lăng Tuyết Mạn bị tức giận làm choáng váng đầu, kéo một cái gối ném tới, quát: "Cút nhanh lên! Bà cô đây không muốn nghe chàng nói chuyện, không muốn nhìn thấy chàng!"

"Mạn Mạn..." Mạc Kỳ Hàn nhức đầu, hắn là đương triều thái tử, Hoàng đế tương lai, ở trong mắt nàng, chỉ là cọng lông thôi! Châm chước một chút, thấy Lăng Tuyết Mạn không có tí ti thoái nhượng, vì "tính" phúc, phục tùng đi!

Thở dài một hơi, Mạc Kỳ Hàn buồn bực, đồng thời cũng cảm động, nàng coi trọng hắn như vậy, khiến cho hắn cảm thấy hết thảy quyết định gạt nàng là đúng, nếu nàng biết tình cảnh của hắn, vậy còn không khẩn trương sợ hãi lo lắng sao?

Hai chân xuống giường, muốn đứng lên, Mạc Kỳ Hàn lại liếc mắt chưa từ bỏ ý định hỏi: "Mạn Mạn, có thương lượng không?" Khó như vậy gặp nhau một đêm, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian vào việc vặt vãnh như băng tay.

"Không có!" Lăng Tuyết Mạn trả lời, ngữ khí kiên định.

Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, "Vậy nàng trước nằm xuống đắp kín mền, đừng cảm lạnh."

Lăng Tuyết Mạn chưa lên tiếng trả lời, lại chui vào chăn.

Cất bước đi ra gian ngoài đốt đèn, nhìn mu bàn tay, giữa hai dấu răng rách da, chỉ chảy một chút máu, Mạc Kỳ Hàn tùy tay xé một khối vải ở vạt áo, buộc lại, cười, lại tắt đèn đi vào.

"Tốt lắm, nàng muốn kiểm tra hay không?" Đưa tay vươn đến trước mặt Lăng Tuyết Mạn, Mạc Kỳ Hàn cười hỏi.

Lăng Tuyết Mạn đưa thay sờ sờ, ngữ khí đột nhiên ôn nhu, tự trách không thôi, "Tình nhân, khẳng định rất đau đi, chính ta cắn bản thân mình một ngụm nhỏ còn cảm thấy đau, cắn chàng sâu như vậy, ta thật sự là giận đến hồ đồ rồi!"

"Ta là nam nhân, da thô thịt dày, lại là người luyện võ, chút thương tổn ấy chỉ xem như mưa bụi, nhưng còn nàng, cắn mình làm cái gì?" Mạc Kỳ Hàn nói xong, dựa ở đầu giường, khẽ xoa cái trán Lăng Tuyết Mạn, trách cứ.

"Ta nhớ chàng hết sức, khổ sở trong lòng, lại sợ người khác nhìn ra, liền cắn mình một chút, nhắc nhở mình phải làm bộ cao hứng, phải cười vui vẻ." Lăng Tuyết Mạn khẽ cắn cánh môi, lại đột nhiên nhớ lại cái gì, vội vàng nắm tay Mạc Kỳ Hàn hỏi: "Tình nhân, chàng trở về còn đi không? Nếu chàng đi, mang ta cùng đi được chứ?"

"Mạn Mạn, ta không đi, lần này trở về không bao giờ đi nữa, coi chừng nàng, cưới nàng."Mạc Kỳ Hàn ôm đầu Lăng Tuyết Mạn, đăth nàng gối lên chân hắn, khóe miệng tươi cười, tình yêu sâu nồng.

"Cưới ta?" Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, kinh ngạc một chút, bò dậy nói: "Chàng bây giờ có thể cưới ta sao? Nhưng, nhưng Hoàng thượng hôm nay ám chỉ ta, muốn cho ta tái giá với tướng quân mang mặt nạ đó! Vậy phải làm sao bây giờ? Tình nhân, chàng vẫn là mang ta bỏ trốn đi, chúng ta tìm một chỗ không ai biết, cũng không cần trở lại kinh thành, chờ thêm mấy năm, lời đồn trôi qua, chúng ta lại vụng trộm trở về gặp cha nương chàng, thế nào a?"

"Mạn Mạn!" Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn có chút run rẩy, phụ hoàng đây không phải là thêm phiền sao? Cau mày, ôm Lăng Tuyết Mạn vào lòng, dùng chăn mỏng bao thân thể của nàng, nhẹ giọng nói: "Chúng ta không cần bỏ trốn, ta sao có thể để nàng không danh không phận đi theo ta? Ta không chỉ muốn kết hôn nàng, còn muốn oanh oanh liệt liệt cưới nàng, làm cho người trong thiên hạ biết nàng là nữ nhân của ta, Mạn Mạn, lại chờ ta một đoạn thời gian được không?"

"Nhưng, Tình nhân chúng ta, chúng ta... Ta thật sự không biết chàng muốn cưới ta thế nào, ta chỉ sợ Hoàng thượng tức giận giết chàng a!" Lăng Tuyết Mạn lo lắng không thôi, ôm chặt lưng Mạc Kỳ Hàn, "Tình nhân thôi đi, ta không muốn hư danh này nọ, ta chỉ muốn chàng, một năm nay ta đợi buồn muốn chết, cái gì danh phận, cái gì kiệu tám người khiêng, đều không bằng có chàng thật sự ở bên cạnh ta."

Mạc Kỳ Hàn vỗ nhẹ lưng Lăng Tuyết Mạn, lại cười nói: "Mạn Mạn, đây là điều nam nhân nên làm cho nữ nhân, ta sao có thể ủy khuất nàng? Nàng chớ nghĩ loạn, hiện tại ta đã trở về, mỗi ngày nàng vui vẻ là tốt rồi, hết thảy đều giao cho ta, không được lại đa sầu đa cảm, phiền muộn buồn bực, biết chưa?"

"Tình nhân... Chàng có chuẩn bị nói cho ta cái gì không? Ví dụ như một năm nay chàng ở nơi nào? Đang làm cái gì? Vì sao chỉ viết cho ta một phong thơ? Vì sao khéo như vậy, ngày đó quân nam chinh xuất chinh chàng cũng đi, hôm nay quân nam chinh trở về chàng cũng trở về?" Lăng Tuyết Mạn ngước mắt, nhẹ giọng hỏi.

"Không, cái gì ta cũng không chuẩn bị nói cho nàng biết, chúng ta hẹn đêm động phòng hoa chúc sẽ trao đổi bí mật, còn nhớ không? Giống như ta rất kỳ quái nàng sao lại không biết chữ, không biết viết làm cho Hoa Mai bà bà viết giùm, bởi vì theo ta được biết, ba người con gái của Lăng Bắc Nguyên mặc dù không thể nói là tài nữ đệ nhất kinh thành, nhưng đọc sách biết chữ là không vấn đề, đây là sao?"

*****

Mạc Kỳ Hàn nói chuyện, làm sắc mặt Lăng Tuyết Mạn tái nhợt vài phần, lặng yên ngậm miệng lại, không dám lại đi hỏi bí mật của hắn, miễn cho hắn hỏi nàng đến cùng không tha, liền gật đầu, "Ừm, chờ đêm động phòng hoa chúc trao đổi bí mật."

"Được." Mạc Kỳ Hàn cười, hắn nghĩ, nàng nhất định là có chuyện gì gạt hắn, tuy hắn phái người âm thầm điều tra chuyện của nàng trước khi xuất giá, nhưng không có tra được cái gì dị thường, hắn nghĩ không ra, cũng đoán không ra, tuy rằng Lăng Tuyết Mạn lúc chưa lấy chồng tính tình không tốt một chút, nhưng lễ tiết quy củ vẫn là hiểu, mà Lăng Tuyết Mạn hắn biết, lại... lại tương đối phóng khoáng một chút, có vẻ như nói chuyện cũng khác xa các tiểu thư bình bường.

"Mạn Mạn, bí mật của nàng chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tình cảm của nàng đối với ta sao?" Mạc Kỳ Hàn lo lắng hỏi.

Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, lập tức lắc đầu, thanh âm rất nhỏ: "Sẽ không, không có gì có thể thay đổi tâm của ta đối với chàng."

"Tốt lắm, ta không hỏi nữa, chúng ta cùng chờ một ngày kia." Mạc Kỳ Hàn gật đầu, nhẹ cười.

Lẳng lặng ôm nhau chút nữa, nhất thời không nói gì, đầy phòng chỉ có ấm áp nồng đậm, Lăng Tuyết Mạn tựa vào trong ngực rắn chắc, trong lòng thật kiên định, có nam nhân âu yếm bên cạnh, giống như có toàn bộ thế giới, giờ phút này nàng hạnh phúc ngọt ngào, luyến tiếc nới khỏi hắn nửa phần.

Nhưng, thân thể kề nhau như vậy, nàng lại trần truồng, làm hắn cấm dục đã lâu, hô hấp dần dần hỗn loạn, mắt trở nên đục ngầu, bàn tay to nhịn không được tiến vào chăn mỏng, xoa mềm mại trước ngực nàng, hơi thở nóng bỏng rơi ở nàng bên tai, "Mạn Mạn, ta đã theo lời nàng băng bàn tay, hiện tại có thể hôn nàng không?"

Thân thể lâu không được âu yếm, bị Mạc Kỳ Hàn đột nhiên vuốt ve, mẫn cảm khẽ run, yết hầu kìm lòng không đậu tràn ra một tiếng than nhẹ, "A..." Sau đó thẹn thùng dán chặt hắn, vùi đầu ở trước ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng.

Mạc Kỳ Hàn vui sướng không thôi, giọng nói từ tính trầm thấp: "Mạn Mạn, đêm nay bồi thường ta được không? Ta nghẹn sắp điên rồi!"

"Chàng... Đó là chuyện của chàng, ta cũng mặc kệ..." Lăng Tuyết Mạn ngượng ngùng không thôi.

"Ha ha, nàng tiểu yêu tinh này!" Mạc Kỳ Hàn sung sướng cười nhẹ, tà khí nhướng mày, bàn tay to đột nhiên dùng sức bóp bộ ngực sữa của Lăng Tuyết Mạn, làm Lăng Tuyết Mạn "A!" một tiếng, thân thể mềm mại giãy dụa muốn thoát khỏi ôm ấp của hắn, không biết, vừa ma sát, khiến cho cực nóng dưới thân hắn lập tức bành trướng tới cực điểm, nàng không nghĩ qua là đụng tới vật cứng rắn như sắt kia, hai gò má lập tức đỏ hồng nóng bỏng, tay nhỏ bé để ở lồng ngực của hắn, liền muốn khẩn trương bò xuống thân thể của hắn, lại bị hắn bao lấy, mị hoặc nói nhỏ, "Mạn Mạn, cởi áo cho ta được không?"

"Không... Mặc kệ..." Ngượng ngùng, tiếng nói của Lăng Tuyết Mạn vô cùng kiều mị, lâu lắm chưa từng có thân thiết, đối mặt với Mạc Kỳ Hàn, xấu hổ không ngẩng đầu lên được.

"Hả?" Mạc Kỳ Hàn nâng cao giọng, ẩn nhẫn dục vọng mãnh liệt muốn nàng, tà ác đùa nói: "Mặc kệ là không muốn ta sao? Thì ra Mạn Mạn của ta không muốn ta a!"

Dứt lời, Mạc Kỳ Hàn chậm rãi rút tay về, khoát chăn mỏng trên lên, trong bóng đêm, ngậm cười ý đợi Lăng Tuyết Mạn chủ động câu dẫn, chiêu này với hắn mà nói, dùng rất được.

Nhưng, Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, ủy khuất, "Không hầu hạ chàng cởi áo chính là không muốn chàng sao? Vậy chàng đừng đụng ta, ta chính là không muốn chàng."

"Ách..." Mạc Kỳ Hàn co rúm khóe miệng, hơi hơi ủy khuất nhíu mày, "Ở bên ngoài đều là thủ hạ hầu hạ, mỗi ngày ta ngóng trông có một đêm nàng thoát áo tháo dây cho ta, Mạn Mạn... Ta..."

"Tình nhân... Ta, ta đùa giỡn với chàng thôi, ta..." Lăng Tuyết Mạn ngắt lời Mạc Kỳ Hàn, nói xong, đứng thẳng lên, mò trong bóng tối tới trên eo của hắn, sờ soạng nửa ngày, nghi ngờ hỏi: "Tình nhân, không phải tháo ngọc đái sao? Tại sao không có?"

"A, ta quên mất, ta thay quần áo rồi." Mạc Kỳ Hàn buồn bực, đã quên mất hắn đổi thành trang phục thị đại nội vệ! Không khỏi thở dài, "Thôi, tự ta cởi, chờ lần sau ta đổi về đồ của mình thì nàng cởi cho ta."

Nha đầu kia bình thường cởi quần áo hắn đã chậm, giờ muốn cởi trang phục thị vệ này, sợ là chờ hắn dục hỏa đốt người chết đi nàng còn đang nghiên cứu, dù sao không đốt đèn chỉ có thể dựa vào sờ soạng, là có chút khó khăn.

Đứng dậy, nhanh chóng cởi sạch áo quần, thân thể trần truồng nằm cùng Lăng Tuyết Mạn, đưa tay ôm nàng, si ngốc cười, "Mạn Mạn, sẽ có một ngày ta không phải rời giường lúc canh năm, chúng ta cũng sẽ cùng nhau ngủ một mạch tới sáng, cùng nhau dùng bữa, cùng nhau tản bộ, nàng chơi đu dây ta cùng nàng, nàng muốn đi dạo phố ta cũng cùng nàng, trước mặt sau lưng, nàng có thể kiêu ngạo nói cho bất luận kẻ nào, ta là nam nhân của nàng!"

"Ừm, ta chờ đợi ngày này, Tình nhân, ta tin chàng, luôn luôn tin chàng." Lăng Tuyết Mạn giơ lên hạnh phúc khuôn mặt tươi cười, cánh tay ngọc câu sau gáy Mạc Kỳ Hàn, chủ động đưa lên môi nàng.

Tâm tình Mạc Kỳ Hàn nhất thời nhộn nhạo, nỉ non một tiếng, "Mạn Mạn... Ta yêu... Nàng..." Sau đó ôn nhu hôn môi đỏ mọng tưởng niệm đã lâu kia, mút thật sâu, lưỡi linh hoạt đảo qua mỗi một chỗ trong miệng nàng, làm nàng run rẩy từng trận, mới bao quấn toàn bộ lưỡi của nàng, dây dưa, chơi đùa lẫn nhau.

Đang lúc gắn bó kề nhau, bàn tay to của hắn xoa mềm mại trước ngực nàng, lúc nặng lúc nhẹ, làm nàng nhịn không được thở gấp liên tục

"Tình nhân, chàng vừa rồi... Nói cái gì... Ta không có nghe rõ..." Lăng Tuyết Mạn cũng mơ hồ không rõ hỏi.

"Mạn Mạn, ta đang nói ba chữ kia, nàng muốn nghe không?" Mạc Kỳ Hàn khẽ dời môi, hỏi.

"Muốn nghe, dĩ nhiên muốn nghe." Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn dán sát lên thân mình Mạc Kỳ Hàn chặt hơn, chỗ tư mật của hai người ma sát, kích khởi lẫn nhau, Mạc Kỳ Hàn phản ứng càng sâu, từ lúc ban đầu đã nhẫn nhịn dục vọng mãi đến bây giờ, trên trán hắn sớm đầy mồ hôi, giờ phút này, hắn chỉ muốn yêu nàng, cùng nàng hợp làm một, thỏa mãn phóng thích sinh lý cùng tâm lý đè nén suốt một năm rưỡi của hắn, vì thế, hắn thuận miệng nói: "Mạn Mạn, một hồi nói, hiện tại ta nghĩ muốn nàng."

"Không..." Lăng Tuyết Mạn làm nũng một tiếng, trốn tránh môi hắn, dụ dỗ: "Tình nhân, chàng trước nói cho ta nghe đi... Ta muốn nghe chàng nói, được không?"

Mạc Kỳ Hàn nhẹ mở môi mỏng, thâm tình nỉ non, "Mạn Mạn... Ta yêu nàng, thật yêu thật yêu, yêu đến không thể tự kềm chế..."


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-170)