Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 085

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 085
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ba ngày sau, ở bên trong phòng khách Cúc Thủy Viên.

"Mẫu thân, tới ngài đi cờ!"

"Để sau, ta nghĩ, vừa rồi hình như ta đi nhầm, để ta đi lại."

"Ha ha, mẫu thân, đây là lần thứ tám ngài hồi cờ! Còn muốn hồi sao?"

"Đó là đương nhiên, không cần nói với ta cái gì chết không hối hận, mẫu thân con là nữ nhân, ha ha, càng là tiểu nhân!"

"Ách, Hiên nhi bội phục!"

"Ha ha ha..."

Quản gia mới đến cửa phòng khách, liền nghe được tiếng cười không ngừng bên trong, mím môi nở nụ cười một chút, chuyển mắt hướng bà lão tóc hoa râm cùng đi bên cạnh, nói: "Mời ngài chờ một chút."

"Được."

Quản gia gật đầu, cất bước đi vào, đứng ở hành lang ho nhẹ một tiếng, chắp tay nói: "Nô tài thỉnh an tiểu Vương gia, Vương phi!"

"Ừ, quản gia có chuyện gì sao?" Mạc Ly Hiên quay đầu lại hỏi.

"Vâng, chính là chuyện ngày hôm trước nô tài bẩm báo với tiểu Vương gia, bác của nô tài đã tới, tiểu Vương gia có muốn gặp không?" Quản gia khom người nói.

Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn nghiêng thân, mờ mịt hỏi: "Chuyện gì a? Quản gia ngươi còn có bác a?"

"Ách, song thân nô tài tuy đã mất, nhưng có bác a." Đầu lông mày của quản gia run rẩy.

"Được, vậy ngươi mang vào, ta cùng mẫu thân gặp." Mạc Ly Hiên nhẹ cười nói.

"Vâng!"

Lăng Tuyết Mạn thấy một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi đi vào, lưng không còng, thần thái sáng láng, trên mặt mang nụ cười thật từ ái.

"Thảo dân bái kiến tiểu Vương gia, Vương phi!" Hoa Mai bà bà hơi cúi người, thanh thanh thúy thúy nói.

Mạc Ly Hiên quan sát vài lần, hài lòng cười nói: "Lão nhân gia mau đứng lên! Mời ngồi!"

"Bà bà, xin chào!"

Lăng Tuyết Mạn hứng thú, buông quân cờ trong tay ra, đi xuống, vòng quanh Hoa Mai bà bà hai vòng, cười đùa nói: "Bà bà a, lúc còn trẻ bà nhất định rất xinh đẹp đi, hì hì, bây giờ nhìn xem, cũng là một bà bà xinh đẹp đó!"

Hoa Mai bà bà vốn là nữ tử giang hồ, trời sinh tính tình rộng rãi phóng khoáng, không chú trọng lễ tiết quy củ, nghe vậy vui vẻ, kéo tay Lăng Tuyết Mạn, trong mắt lóe ra sáng rọi, kích động nói: "Nàng chính là nha đầu Mạn Mạn đi? Lão bà ta đều sắp sáu mươi rồi! Ông lão kia cũng không nói ta xinh đẹp, ha ha, nàng xem bà bà thật sự xinh đẹp à?"

Mạc Ly Hiên choáng váng, chậm rãi liếc mắt nhìn về phía quản gia, quản gia tá hỏa, tay phải hơi nắm thành quyền, "Khụ khụ" hai tiếng, Hoa Mai bà bà mới đột nhiên nhớ lại thân phận của bà bây giờ là cái gì, vội buông tay Lăng Tuyết Mạn, lui về sau một bước, "Vương phi, là thảo dân quá phận, Vương phi thứ tội!"

"Tiểu Vương gia, Vương phi, bác của nô tài thông thường hành tẩu giang hồ, mới vừa rồi vô lễ kính xin tiểu Vương gia, Vương phi tha thứ!" Quản gia cúi đầu thỉnh tội nói.

"Ây da, quản gia người chính là cổ hủ, bà bà thật tốt a, ha ha, rất có ý tứ, ta liền thích như vậy, cứ theo nề nếp xưng nô tì với ta, ta mới phát giác không có ý nghĩa đâu!" Lăng Tuyết Mạn nhìn quản gia ngớ ra, vui mừng dị thường, hỏi: "Bà bà, bà là nữ tử giang hồ a? Vậy giang hồ có phải rất thú vị không? Lão đầu nhà bà thật không biết thẩm mỹ, bà bà xinh đẹp như vậy đặt ở trước mắt, cũng không biết thưởng thức!"

"Đúng vậy, Mạn Mạn nha đầu, bà bà nghe nói con rất lợi hại, về sau con giúp ta giáo huấn lão nhân đó đi, như thế nào?" Hoa Mai bà bà lại hưng phấn, kích động lại kéo lại tay Lăng Tuyết Mạn.

"A? Ta rất lợi hại? Ách, là ta mắng chửi người lợi hại, đánh nhau so không được, bà hành tẩu giang hồ, vậy khẳng định biết võ công, nói vậy lão nhân gia nhà bà cũng biết võ công, làm sao ta dám giáo huấn a?" Lăng Tuyết Mạn le lưỡi, xin lỗi sờ sờ cái mũi.

Hoa Mai bà bà khoái trá cười ra tiếng, "Ha ha, Mạn Mạn nha đầu này thật là thú vị, hợp khẩu vị với bà lão ta a!"

Mạc Ly Hiên chậc lưỡi, xem hướng quản gia, "Bà bà này sao gọi mẫu thân là Mạn Mạn nha đầu?"

"Hồi tiểu Vương gia, là, là nô tài trước kía nói một ít chuyện về Vương phi với bác, nói đến Công chúa Nhã Phi thường xuyên kêu Vương phi là Mạn Mạn, bác liền nhớ kỹ, thỉnh tiểu Vương gia thứ tội!" Quản gia nói xong vội quỳ xuống, đầu lại cúi thấp đi một phần, "Nô tài nghĩ làm cho bác hiểu rõ hơn tính tình Vương phi, như vậy bọn họ ở chung sẽ tương đối dễ dàng, nhưng bác tùy tính đã quen, không hiểu quy củ, nô tài về nhà nhất định sẽ căn dặn!"

"Ừm, vậy cũng không cần, chỉ cần mẫu thân thích là được rồi, cái khác không quan trọng."Mạc Ly Hiên hiểu rõ gật đầu, nhìn khuôn mặt Lăng Tuyết Mạn tươi cười, cũng không nhịn được giương lên khuôn mặt tươi cười, "Quản gia, lần này ngươi mời đúng người rồi, bà bà này thú vị hơn Xuân Đường Thu Nguyệt đó, chỉ cần có thể đùa với mẫu thân vui vẻ, không quy củ liền không quy củ đi!"

"Haiz, đúng rồi, ta vẫn không rõ, quản gia là thỉnh bà bà đi theo ta à?" Lăng Tuyết Mạn lôi kéo Hoa Mai bà bà ngồi xuống ghế mây, mới nhớ lại hỏi.

Quản gia đi đến, nở nụ cười một chút, nói: "Hồi Vương phi, nô tài ngẫu nhiên biết được bác thoái ẩn giang hồ, lại nghĩ đến Vương phi thường gặp nguy hiểm như vậy, điều thị vệ Hương Đàn Cư bảo vệ cũng không thích hợp, bọn họ đều là nam nhân không có phương tiện, bác là nữ nhân, võ công ở trên đời này lại ít có đối thủ, hơn nữa bác cũng mê đùa, vừa vặn có thể chơi đùa cùng Vương phi, nghĩ xong, nô tài đi bẩm tiểu Vương gia, mời bác đến Tứ Vương phủ chúng ta."

Lăng Tuyết Mạn vui sướng thẳng gật đầu, "À, là như thế này à, tốt lắm, về sau bà bà kể cho ta nghe chuyện giang hồ hành hiệp trượng nghĩa đi!"

"Mạn Mạn nha đầu, đó không thành vấn đề a!" Hoa Mai bà bà nháy nháy mắt, hướng quản gia nói: "Dựng lại xích đu cho Mạn Mạn nha đầu đi, có bác ở đây, khẳng định không té!"

"Ha ha, mau làm đi, ta muốn nghẹn chết rồi!" Lăng Tuyết Mạn tỏa ánh sáng đầy mắt, vẫy vẫy tay.

Quản gia nhìn Mạc Ly Hiên một cái, Mạc Ly Hiên gật đầu, "Đứng lên đi, khinh công của ta cũng tiến bộ không ít, có thể đỡ mẫu thân được, thuận tiện kiến thức võ công của bà bà!"

"Vâng, tiểu Vương gia!"

Quản gia bận rộn đi ra ngoài.

Trong đầu Lăng Tuyết Mạn chợt lóe linh quang, giảo hoạt đảo tròn mắt, ân cần tự mình rót một ly trà, hai tay dâng, "Bà bà, ngài uống trà!"

"Hả? Mạn Mạn nha đầu, nàng là Vương phi, là chủ tử, lão không dám nhận a!" Hoa Mai bà bà được sủng thành lo, vội đứng lên.

"Hì hì, bà bà ngồi đi, ngài nhận nổi, quản gia nói võ công của ngài thiên hạ ít có đối thủ, là thật sao?" Lăng Tuyết Mạn đỡ Hoa Mai bà bà ngồi xuống, vẻ mặt tươi cười.

"À, Mạn Mạn nha đầu, nàng muốn học võ công à?" Hoa Mai bà bà trừng lớn châu, kinh ngạc hỏi.

Lăng Tuyết Mạn cười càng tươi hơn, "Bà bà, ngài thích Mạn Mạn không?"

"Thích a, lão vừa thấy nha đầu liền thích!" Hoa Mai bà bà vội gật đầu.

"Ha ha, ta không học, ta là muốn nói nếu bà bà thích ta, vậy có thể được dạy con ta một chút võ công không?" Lăng Tuyết Mạn chạy lên chỗ bàn cờ, nắm tay Mạc Ly Hiên đến bên cạnh, "Đây chính là con ta, bà bà thích nó không?"

*****

Mạc Ly Hiên kinh ngạc một chút, lập tức phản ứng kịp, liền khiêm tốn nhìn Hoa Mai bà bà, ôm quyền hữu lễ, "Không biết tôn tính đại danh của bà bà? Mạc Ly Hiên chậm trễ ra mắt tiền bối!"

Hoa Mai bà bà ngẩn người, rồi sau đó nở nụ cười, "Tiểu Vương gia có chừng mực, thiếu niên anh tài a! Lão vốn coi trọng một tiểu tử, muốn nhận hắn làm đồ đệ, nhưng lại bị lão nhân kia chiếm lấy rồi, hiện nay tiểu Vương gia muốn học, vậu phải xem xem tiểu Vương gia có thiên phú luyện võ hay không! Về phần đại danh của lão, có thể nói cho tiểu Vương gia nghe, nhưng tiểu Vương gia phải đáp ứng lão, không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không lão sẽ phải rời đi!"

Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Ly Hiên liếc nhau, đều hơi giật mình gật đầu.

Hoa Mai bà bà liền cười nói: "Lão họ Tô, người giang hồ gọi là Hoa Mai bà bà!"

"Hoa Mai bà bà?"

Mạc Ly Hiên chấn động, lúc này liền vén áo quỳ xuống, "Hoa Mai bà bà, Mạc Ly Hiên khẩn cầu bà bà thu ta làm đồ đệ!"

"Ồ? Tiểu Vương gia biết lão?" Hoa Mai bà bà ngạc nhiên nói.

"Ly Hiên năm tuổi bắt đầu tập võ, phụ vương từng mời một vị đạo trưởng dạy ta công phu nhập môn, vị đạo trưởng này từng nói, nhìn khắp thiên hạ, người có thể xưng là cao thủ chân chính, chỉ có Thiên Cơ lão nhân cùng Hoa Mai bà bà, nhưng hai vị lão tiền bối hành tung khó nắm, hôm nay Ly Hiên nhưng lại hân hạnh được gặp, thật sự là vinh hạnh vạn phần!" Mạc Ly Hiên ngước mắt, bình tĩnh nói.

Lăng Tuyết Mạn chậc lưỡi, "Nhưng, nhưng quản gia không phải họ Tô a?"

Hoa Mai bà bà méo mặt, vội vàng nói: "Kỳ thực lão không tính là bác của hắn, là tổ tiên ta cùng nhà bọn họ có chút sâu xa, hắn gọi ta là bác."

"Ồ, quản gia đúng là thâm tàng bất lộ, bình thường chưa bao giờ đề cập qua hắn còn có một người bác cao thủ như vậy đâu!" Lăng Tuyết Mạn gật đầu, cảm khái vô hạn, quản gia này, ở trong mắt nàng, chính là người thần bí không thấy đáy, giống như có rất nhiều bí mật.

"Ta không cho hắn nói a, lúc này tới đây, trên thực tế, hắn muốn cho lão dạy tiểu chủ tử của hắn võ công, sợ lão không đáp ứng, liền nói đến chơi với nha đầu Mạn Mạn, liên tụ nói với lão nha đầu Mạn Mạn có bao nhiêu thú vị, hấp dẫn lão đến đó!" Hoa Mai bà bà nỗ lực tìm lời, đang lúc bất giác, càng nói dối nhiều hơn.

Mà Mạc Ly Hiên cùng Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, đương nhiên thật cao hứng, Mạc Ly Hiên vội lạy ba lạy, cất cao giọng nói: "Ly Hiên bái kiến sư phụ!"

"Haiz, tiểu Vương gia không nên gọi ta là sư phụ, cứ kêu bà bà, ta dạy cho ngài là được, nhưng sư phụ là không thể làm." Hoa Mai bà bà vội vàng xua tay, thầm nghĩ, Hàn tiểu tử là đồ đệ lão đầu kia, nếu bà thu cháu của Hàn tiểu tử làm đồ đệ, không phải quẹo ngoặt bối phận sao?

Mạc Ly Hiên ngẩn ra, cũng thông minh biết võ lâm cao thủ này đó đều rất quái lạ, liền cũng không dám hỏi nhiều hơn nữa, chỉ nói: "Vâng, Ly Hiên nghe bà bà!"

Dứt lời, đứng dậy, cũng tự mình rót một ly trà, hai tay dâng, "Ly Hiên lấy trà thay rượu, kính bà bà một ly!"

"Ha ha, Được!" Hoa Mai bà bà tiếp nhận, tươi cười đầy mặt.

Lăng Tuyết Mạn hai tay ôm ngực, nhìn ngoài phòng khách ngoài, quản gia đang bề bộn chỉ huy người treo xích đu! "Hì hì, quản gia kia bình thường cả ngày bày biện một gương mặt như cương thi, không nghĩ tới, tâm địa tốt như vậy đó!"

"Quản gia Tư Khuynh thật trung tâm, bởi vì trung thành và tận tâm với phụ Vương, cho nên mới đối tốt với Hiên nhi cùng mẫu thân, chính là không thích cười thôi, mẫu thân về sau không được trêu cợt hắn." Mạc Ly Hiên cũng nhìn qua, khẽ cười nói.

Ai ngờ, Hoa Mai bà bà lại nói: "Mạn Mạn nha đầu, nàng muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, mặc kệ hắn, nhiệm vụ của bà bà chủ yếu vẫn là chơi đùa với nàng!"

"Ha ha, bà bà, vậy bây giờ chúng ta đi giáo trường, ta xem bà dạy Hiên nhi luyện võ, được không?" Lăng Tuyết Mạn lôi tay áo Hoa Mai bà bà, một bộ dáng làm nũng.

"Ha ha, được, tiểu Vương gia mang theo thanh kiếm!"

"Vâng! Bà bà!"

Hương Đàn Cư.

Thiên Cơ lão nhân chắp tay sau lưng, cúi đầu, không ngừng đi tới đi lui, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra ngoài, chính là không nói một câu.

Mạc Kỳ Hàn không khỏi bật cười nói: "Sư phụ, đừng xem, nói vậy lúc này Hoa Mai bà bà cùng Mạn Mạn đang chơi vui vẻ rồi!"

"Ai, ai xem bà ta?" Thiên Cơ lão nhân bước chân nhanh một chút, trợn mắt nói: "Con xem bà lão kia vừa tới đã chơi đến điên cuồng, hừ! Sớm biết như vậy, sư phụ đánh chết cũng không viết lá thư đó!"

"Sư phụ, nam nhân nên rộng lượng một chút, nữ nhân có thể cao hứng bởi nam nhân mình thích nói vài câu ngọt ngào, ngài càng nên cao hứng a!" Mạc Kỳ Hàn thở dài nói.

Thiên Cơ lão nhân đỏ mặt lên, lại trừng mắt, phất tay áo đi ra ngoài, bỏ lại lời nói: "Chờ bà lão đó trở về, nói sư phụ đã ngủ, không gặp bả!"

"Sư phụ, bốn ngày sau chúng ta phải đi rồi, đi lần này còn chẳng biết lúc nào mới có thể trở về, ngài cũng không nên lãng phí thời gian vào việc phân cao thấp a!" Mạc Kỳ Hàn buồn bực trợn mắt.

"Đã biết!"

Thiên Cơ lão nhân buồn bực ném một câu, đi ra ngoài.

Mạc Kỳ Hàn đứng dậy, đứng ở trong viện, cũng buồn bã vạn phần.

Ly biệt sắp tới, gặp nhau khi nào?

Càng là muốn thêm thời gian để ở lại, thời gian càng là trôi nhanh như nước chảy qua kẻ ngón tay.

Suốt mấy đêm Mạc Kỳ Hàn vẫn không thể nói lên hai chữ biệt ly, nhưng, đến một đêm cuối cùng trước khi xuất chinh!

Bước chân trầm trọng, vào đến, Lăng Tuyết Mạn còn chưa ngủ, đang gục xuống bàn viết chữ vẽ tranh, trước mặt bỗng tối sầm, liền biết là Mạc Kỳ Hàn đến, khuôn mặt nhỏ nhắn giơ lên, ngọt ngào gọi một tiếng, "Tình nhân!"

"Mạn Mạn!"

Mạc Kỳ Hàn cười gượng, đi qua ngồi xuống ở trước bàn, ôm Lăng Tuyết Mạn ngồi ở trên chân hắn, nhẹ giọng nói: "Đang làm cái gì?"

"Ta đang vẽ chàng a, ta dựa vào cảm giác, còn có lấy tay đụng đến của lông mi, mắt, cái mũi, miệng của chàng, ha ha, sau đó đem tổ hợp chúng nó vẽ cùng nhau, nhưng, ha ha, thật là khó xem!" Lăng Tuyết Mạn buông bút lông trong tay ra, vòng lên Mạc Kỳ Hàn sau gáy, vui cười không thôi.

"Thật không? Vậy nói rõ cảm giác của nàng không đúng, nếu là phát hiện bản công tử có thể mê đảo một đám đông nữ tử, nàng tin không?" Mạc Kỳ Hàn thoải mái nói nửa đùa, nửa thật.

"Ta mới không tin, hừ, nếu vậy trước tiên chàng phải làm cho ta mê đến điên đảo mới được, nếu như không mê hoặc nổi ta, ta liền cùng chàng nói bye bye!" Lăng Tuyết Mạn nhe răng, hai tay túm lỗ tai Mạc Kỳ Hàn, cái trán cụng tới.

Mạc Kỳ Hàn thét lớn một tiếng, đưa tay xoa xoa cái trán Lăng Tuyết Mạn, không vui nói: "Nàng không đau à?"

"Ah... Ah..., Tình nhân chàng thật tốt, ta cố ý cụng nàng, chàng còn đau lòng ta, ta cũng giúp chàng xoa xoa." Lăng Tuyết Mạn đưa tay mềm nhẹ vỗ về Mạc Kỳ Hàn, nghi ngờ hỏi: "Tình nhân, dạo này ta thường xuyên khi dễ chàng, sao chàng không tức giận? Trước kia, chàng còn sẽ đánh ta, cũng là bởi vì thích ta sao?"

"Đúng vậy, thích nàng, liền muốn bao dung tùy hứng của nàng, còn có, chính là không nỡ lại đối động thủ với nàng." Mạc Kỳ Hàn nhoẻn miệng cười, nắm tay Lăng Tuyết Mạn, đưa tới bên môi, hôn nhẹ một cái.

*****

"Ừ, vậy trước kia chàng tát ta hai cái, ta muốn trả lại cho chàng!" Lăng Tuyết Mạn ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, hung hăg nói.

Mạc Kỳ Hàn nhíu lông mày thật chặt, đưa tay xoa gò má Lăng Tuyết Mạn, nhẹ giọng nói: "Mạn Mạn, thực xin lỗi, lúc ấy ta không biết nàng tốt, không biết sẽ động tình động tâm với nàng, ta cũng biết tính ta lạnh, biết nàng chán ghét ta như vậy, Nhưng ta chính là như thế, trong lòng ta ẩn dấu nhiều âm u lắm, thêm thân phận địa vị của ta, làm chủ tử, liền không có khả năng lo lắng cảm thụ của người khác, hiện tại nghĩ tới, ta thật hối hận!"

"Tình nhân, ta không trả, kỳ thực ta cũng tốt hơn nhiều rồi, phải không?" Lăng Tuyết Mạn rút vào trong khuôn ngực ấm áp, ôn nhu nói: "Ta không biết trong lòng chàng vì sao có âm u gì đó, kỳ thực ta cũng có, nhưng ta sẽ nỗ lực khiến mình khoái hoạt, không thèm nghĩ nữa, có lẽ chàng là nam nhân, có chí hướng của chàng, nhưng ta sẽ dùng nhiệt tình của ta làm chàng ấm áp, cho chàng cùng ta vui vẻ, ít nhất ở thời điểm chàng và ta cùng một chỗ, cảm giác là hạnh phúc, khoái hoạt."

"Mạn Mạn..."

Mạc Kỳ Hàn cảm thấy đau xót, như nghẹn ở họng, đôi mắt trở nên mờ mịt, ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, đi đến bên giường, tự tay cở áo, cởi sạch vớ giày, tháo trâm cài của nàng, sau đó bản thân mình nghiêng thân nằm xuống, ôm lấy nàng lẳng lặng nằm ở trong chăn.

Trầm mặc, thật lâu sau, Lăng Tuyết Mạn thấy ra không đúng, nhẹ nhàng hỏi: "Tình nhân, chàng có tâm sự không phải không?"

"Mạn Mạn, Hoa Mai bà bà đến bảo vệ nàng, thay thế ta một thời gian, nàng phải nghe lời của bà bà, thời điểm nguy hiểm không thể tùy hứng, phải tôn trọng lão tiền bối, võ công của bà bà cao hơn ta rất nhiều, bảo vệ nàng không thành vấn đề, ta đi rồi, nàng làm cho bà bà ở cách vách phòng, gần nàng một chút, biết không?" Mạc Kỳ Hàn thận trọng nói.

"Cái gì?"

Lăng Tuyết Mạn chấn động, ngồi dậy nhìn Mạc Kỳ Hàn, nghĩ vừa rồi là mình nghe lầm, trợn tròn mắt lại hỏi một lần, "Chàng mới vừa nói cái gì? Ta không có hiểu, Hoa Mai bà bà là thay thế chàng bảo vệ ta? Chàng phải đi?"

"Mạn Mạn, nàng nằm xuống, không nên kích động, trước hết nàng nghe ta nói được không?"Mạc Kỳ Hàn lôi kéo tay Lăng Tuyết Mạn, lo lắng nói.

"Không, ta muốn nhìn chàng nghe chàng nói! Nói cho ta, ta vừa rồi nghe lầm, chàng là trêu đùa ta đúng không?" Trong mắt Lăng Tuyết Mạn nhanh chóng tràn đầy nước mắt, nàng nghe ngữ khí của hắn, không được thích hợp!

Mạc Kỳ Hàn cảm thấy căng thẳng, vội ngồi dậy, ôm lấy nàng, nghẹn ngào nói: "Mạn Mạn, ta có chuyện quan trọng, phải rời khỏi, có thể là ba tháng, có thể là nửa năm, cũng có thể có thể là một năm, ta lo lắng cho nàng, ta liền tìm Hoa Mai bà bà, trùng hợp là bà cũng biết quản gia Tứ Vương phủ, lại trùng hợp quản gia cũng đi tìm bà, cho nên bà liền tới, ta cùng Hoa Mai bà bà quan hệ rất sâu, bà sẽ chiếu cố nàng thật tốt, nàng chờ ta trở về, được không?"

"Không được!"

Lăng Tuyết Mạn hô lên một tiếng, quả thực không thể tin được, liều mạng lắc đầu, lệ tuôn rơi "Ta không biết chàng có bản lĩnh bao lớn, có thể an bài Hoa Mai bà bà đến bên cạnh ta, nhưng chàng đã sớm quyết định muốn đi, đã sớm an bài phải không? Chàng gạt ta, hiện tại nói cho ta, còn có ý nghĩa gì? Tối nay là đêm cuối cùng chúng ta ở chung sao? Ngày mai chàng sẽ đi phải không?"

"Mạn Mạn, là ta gạt nàng, ta sợ nàng thương tâm! Đúng vậy, sáng mai ta phải đi, nhiều ngày qua, ta duy nhất không bỏ xuống được chính là nàng, ta không dám nói, cứ chờ tới bây giờ, nàng chớ trách ta được không?" Trong giọng nói của Mạc Kỳ Hàn cũng mang nức nở, ôm Lăng Tuyết Mạn chặt hơn, chặt đến muốn đem nàng tiến vào thân thể hắn, để có thể mang đi.

"Vì sao? Tại sao muốn đi? Chàng rốt cuộc có chuyện gì quan trọng mà đi lâu như vậy? Một năm? Ta sao có thể đợi cho đến một năm đâu?" Lăng Tuyết Mạn khóc, hai tay ôm lưng Mạc Kỳ Hàn, khổ sở như trời muốn sập.

Lòng Mạc Kỳ Hàn đau như cắt, "Mạn Mạn, đáp ứng ta, chờ ta trở về, ta làm xong chuyện này, chỉ cần hồi kinh, ta liền tới tìm nàng, được chứ? Hoàn thành chuyện này, liền cách ngày ta cưới nàng lại gần hơn một bước. Mạn Mạn, chờ ta..."

"Tình nhân, nhất định phải đi sao? Những chuyện chàng làm có nguy hiểm không? Chàng đi, ta không biết hành tung của nàng, không biết chàng ăn ngon không? Ngủ được không? Tâm tình có được không? Có mệt không? Thân chàng ở nơi nào? Đang làm cái gì? Ta cái gì cũng không biết, chàng làm cho ta chờ, ta chờ không nổi a!"

Lăng Tuyết Mạn khóc không thành tiếng, mệt mỏi, cả người lả vào trong lòng Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Hàn khẽ vuốt tóc nàng, ánh mắt nhắm lại, "Mạn Mạn, bất luận ta đang ở nơi nào, bất luận ta đang làm cái gì, trong lòng đều sẽ nhớ nàng, nàng là toàn bộ tâm can của ta, toàn bộ... cái gì cũng không được lo lắng cho ta, ta sẽ rất tốt, chính nàng phải vui vẻ, biết nàng vui vẻ, ta sẽ rất vui vẻ, còn có, thân mình tiếp tục điều trị ba tháng, một chút thuốc cũng không thể chậm trễ biết không? Rất nhiều chuyện ta đều sắp xếp xong xuôi, cái gì nàng cũng không cần hỏi, không cần nói, làm như cái gì cũng không biết, đại phu bắt mạch cho nàng là ta an bài, nàng cứ việc uống thuốc là tốt rồi."

"Mạn Mạn, đáp ứng ta, nàng sẽ chờ ta, được chứ?" Mạc Kỳ Hàn cúi đầu, hôn lên môi Lăng Tuyết Mạn, thật lâu sau đó, thì thào: "Đáp ứng ta, Mạn Mạn!"

Lăng Tuyết Mạn không ngừng gật đầu, nước mắt sớm mơ hồ hai mắt, "Ừ, ta đáp ứng, đáp ứng, ta sẽ luôn luôn chờ chàng, bất luận bao lâu, chờ chàng tìm đến ta, chờ chàng đến cưới ta..."

"Mạn Mạn, những điều ta dặn dò nàng, nàng nhớ kỹ chưa?" Mạc Kỳ Hàn cố gắng tươi cười, không yên tâm hỏi.

Lăng Tuyết Mạn lại gật đầu, "Nhớ kỹ, phải nghe lời Hoa Mai bà bà, phải uống thuốc, phải vui vẻ, phải đợi chàng trở về, đúng không?"

"Đúng, còn có một việc, nàng ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, không thể cùng... bất kỳ Vương gia nào đó ở chung một mình, nhất là Tam Vương gia, biết không?"

"Vì sao?"

Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, "Bởi vì Tam Vương gia, ta không thích, ta sợ hắn có ý khác đối với nàng, dù sao nàng cứ đáp ứng ta, được chứ?"

"Ừ." Lăng Tuyết Mạn đáp, giọng đã nghẹ mũi rồi.

"Mạn Mạn rất ngoan, ta rất thích, rất thích..."

Mạc Kỳ Hàn vui mừng cười, ôm Lăng Tuyết Mạn một lần nữa nằm xuống, dán lên môi nàng, rưng rưng nói nhẹ, "Mạn Mạn, nàng nhớ kỹ một câu nói, những lời này là cam kết của ta đối với nàng, vì nàng, ta nhất định sẽ sống sót trở về, biết không?"

"Lời gì?"

"Tuyết ức hàn sương phát tề mi, sinh tử bất li đáo bạch đầu! Trong lời này có nàng, có ta, chúng ta sinh tử cùng nhau đến khi bạo đầu!"

Hôn, như mưa rơi xuống, mang theo lòng tràn đầy quyến luyến, cùng đau xót ly biệt, cái hôn này, triền miên đến tận xương, một đêm này, liều chết dây dưa...

Crypto.com Exchange

Chương (1-170)