Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 057

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 057
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Phu quân, chàng đây là có ý gì?" Tam Vương phi tái mặt, không thể tin nhìn Mạc Kỳ Minh.

Mạc Kỳ Minh nhíu mày, ý lạnh như trước không giảm một phần, "Tố Khanh, ngày thường Bản Vương bận rộn chính sự, không để ý tới nàng, nay nàng đã hỏi nguyên nhân, thì ta nói cho nàng biết, ở yến tiệc chúc thọ phụ hoàng nàng đã làm gì? Tứ đệ là máu thịt đầu quả tim của phụ hoàng và mẫu hậu, Tứ Vương phi hiện tại lại nhận được ân sủng của bọn họ, nàng dám trước mặt mọi người vũ nhục Tứ Vương phi. Nàng ngu ngốc sao?

Tứ đệ chết bệnh. Phụ hoàng bị đả kích lớn, cả triều cao thấp ai dám ở trước mặt phụ hoàng nói ra một câu Tứ đệ không tốt, nhất định là rớt đầu. Nàng lại dám đi đụng vào chỗ đau lòng của phụ hoàng, Tứ Vương phi nếu như bẩm báo với phụ hoàng, nói nàng cười nhạo nàng ấy là quả phụ không có nam nhân, nàng nói phụ hoàng sẽ xử trí nàng như thế nào, lại xử trí bổn vương như thế nào?

Hừ! Tố Khanh, đừng ỷ nàng là con cháu bên ngoại của phụ hoàng mà dám lăng nhục Tứ Vương phi. Tứ đệ không còn, nhưng nàng đừng quên nàng ấy còn có một tiểu Vương gia xem nàng ấy như bảo vật! Mà sau lưng tiểu Vương gia còn có Nhị Vương gia, ba vị Vương Gia khác nàng thấy ai không phải cùng Tứ đệ huynh đệ tình thâm? Tứ Vương phi phải e ngại nàng sao? Bổn vương xem nàng là trong đầu rối loạn, đến đạo lí ấy cũng không thông. Nàng muốn làm cái gì với nàng ấy?"

Tam Vương phi càng nghe càng kinh hãi, sắc mặt càng thêm trắng, dẫu môi nói: "Phu quân, Tố Khanh sai lầm rồi, chàng tha thứ cho thiếp một lần đi."

"Tố Khanh, bổn vương cảnh cáo nàng, thu hồi bụng dạ hẹp hòi của nàng lại. Còn dám cho bổn vương thêm phiền toái, tuyệt không tha thứ! Ngày sau an phận ở Lạc Hà viện của nàng, không được lại phái nha hoàn đến mời bổn vương. Bổn vương mỗi đêm nghỉ ở cái viện nào, nàng không cần quan tâm, cũng không cho nàng đấu đá cùng tỷ muội khác trong viện, có nghe hay không?" Trong lời nói của Mạc Kỳ Minh mang theo ý lạnh cùng bén nhọn.

Sắc mặt Tam Vương phi trắng xanh, thân mình run rẩy, "Phu... phu quân, chàng là đang trừng phạt thần thiếp sao? Chàng... chàng là bị một khúc múa của Tứ Vương phi câu hồn rồi sao?"

"Rầm!"

Một chưởng đập xuống mặt bàn, sâu trong mắt Mạc Kỳ Minh tản ra thị huyết ác độc, khuôn mặt tuấn tú như nhiễm lên băng lạnh ngàn năm, híp mắt cắn răng nói: "Quách Tố Khanh, chuyện của bổn vương còn chưa tới phiên nàng chất vấn! Người đâu, đưa Vương phi trở về, trong nửa tháng không cho phép bước ra khỏi Lạc Hà viện một bước!"

"Phu quân!"

"Đi ra ngoài!"

Mạc Kỳ Minh quăng đũa ra, đứng dậy trở về nội thất, hai thị vệ lập tức tiến lên khom người nói: "Vương phi, mời!"

Rất nhanh, trong phòng khôi phục một mảnh yên tĩnh, đến cây kim rớt xuống đất cũng có thể nghe rõ ràng.

Mạc Kỳ Minh lo lắng nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt luôn tươi tắn, trong đình nàng ghé vào trên lỗ tai hắn, hơi thở thơm ngọt của nàng... Bừng tỉnh lại, trong lòng nóng lên, khuôn mặt ửng đỏ, bàn tay nhanh nắm chặt.

Đột nhiên hắn ngồi dậy, trong mắt dâng lên một cỗ lãnh ý âm độc quyết tuyệt!

Không! Hắn há có thể động tình với nàng, hắn không nên có tình, đối với bất kỳ người nào cũng không nên! Hắn có thể không giết nàng, nhưng tuyệt không thể bị nàng nắm lấy. Hắn muốn lợi dụng nàng, lợi dụng Lăng Bắc Nguyên, dùng hết thảy thủ đoạn bức một người phải lộ ra!

Ngày đó, trong rừng cây, toàn bộ người hắn phái đi mai phục đã biến mất, mà nàng lại thoát hiểm, không bị thương tổn một phần, người có thể ẩn vào hoàng cung giải độc cho Mạc Ly Hiên, có năng lực khống chế vu thuật của hắn, hắn tuyệt đối có lý do tin người kia không có chết!

Bởi vì người sớm nên chết hai năm trước lại cố tình sống lâu hai năm, không có chết vì kịch độc mà lại chết vì bệnh, làm sao không khiến hắn hoài nghi.

Mắt sâu đột nhiên nhíu lại, ngày hạ táng, nàng nổi điên nói là hồn phách người nọ đã trở lại báo mộng không cho phép mở hòm, trên đời này thật khéo có chuyện như vậy sao? Vẫn là nàng biết cái gì đó!

Hoặc là nói nàng luôn luôn biết người nọ không có chết sao? Có lẽ hắn nên dò xét một phen!

Tứ Vương phủ, Hương Đàn Cư.

Mạc Kỳ Hàn nhìn bản báo cáo tình hình thực tế trong tay, mày rậm nhíu lại, suy tư thật lâu, sau đó quyết đoán phân phó: "Vô Cực, kêu Tư Khuynh tới gặp bổn vương!"

"Vâng, chủ tử!" Vô Cực nhận lệnh rời khỏi.

Rất nhanh, quản gia Tư Khuynh tiến vào, ôm quyền cung kính nói: "Chủ tử, nô tài ở đây!"

"Bí mật liên lạc với Lăng Bắc Nguyên, ngươi gặp ông ta một lần. Bản Vương vừa nhận được tin tình báo chuẩn xác, Lăng Bắc Nguyên cùng Mạc Kỳ Minh trước đây cũng không qua lại, chính là Lăng Bắc Nguyên một mình điều tra bổn vương. Bổn vương đoán ông ta là hoài nghi đại ca chết có liên quan đến bổn vương, nhưng bổn vương lại đột nhiên chết bệnh làm ông ta sinh nghi, cho nên mới âm thầm điều tra nghe ngóng. Ngươi tùy cơ ứng biến, không thể để lộ chân tướng, đồng thời moi ra mục đích thật sự của ông ta." Mạc Kỳ Hàn trầm giọng nói.

Quản gia hơi hơi kinh ngạc, gật đầu, "Vâng, chủ tử nô tài hiểu rõ."

"Vương phi đang làm gì?" Mạc Kỳ Hàn bưng bát trà lên, thuận miệng hỏi.

"Thưa chủ tử, Vương phi vẽ tranh." Quản gia vừa nói, đầu lông mày vừa co rút vài cái.

Mạc Kỳ Hàn ngước mắt, khuôn mặt tuấn tú nhiễm lên ý cười, "Thế nào lại tĩnh tâm vẽ tranh được, buổi sáng không phải còn quậy ầm ĩ muốn ra phố sao?"

"Khụ khụ!" Quản gia cúi đầu, ho khan hai tiếng, quẫn lợi hại, "Chủ tử, Vương phi vì buổi sáng bị nô tài ngăn lại mà chưa hết giận đâu!"

"Sao, chưa hết giận? Không phải ngươi nói nàng vẽ tranh sao? Vẽ như thế nào? Bổn vương còn chưa đã biết khả năng hội họa của nàng." Mạc Kỳ Hàn giật mình nghi ngờ hỏi.

Nghe vậy, quản gia không tự chủ càng cúi đầu lưỡng lự, "Chủ tử, Vương phi đang vẽ nô tài!"

"Cái gì? Ha ha ha, nàng vẽ ngươi ra sao? Chắc là đem ngươi vẽ xấu đi." Mạc Kỳ Hàn thoải mái cười to.

"Chủ tử, nô tài... nô tài khó mà nói." Vẻ mặt quản gia cầu xin, buồn bực như gặp trở ngại.

Mạc Kỳ Hàn ném một chữ: "Nói!"

Quản gia nuốt nước miếng lúng túng nói: "Vương phi vẽ một nam nhân ăn mặc giống nô tài, trên trán viết hai chữ rất to – quản gia!"

"Cái gì?" Mạc Kỳ Hàn lại ngẩn người, cười lên: "Ha ha ha, Tư Khuynh, ngươi đừng quấy nhiễu nàng, tùy nàng hồ nháo đi, chỉ cần nàng cao hứng là tốt rồi. Ngươi coi như không thấy sẽ không bực mình!"

"Vâng!" Quản gia càng thêm buồn bực cúi thấp đầu xuống, hắn rõ ràng nhìn thấy a! Chủ tử đau Vương phi, hắn đáng thương bị coi như vật hi sinh, hỏng mất!

Mạc Kỳ Hàn gần như có thể tưởng tượng đến biểu tình khi Lăng Tuyết Mạn vẽ tranh, nha đầu này nghịch ngợm gây sự a!

"Tốt lắm, Tư Khuynh ngươi lui ra đi!"

"Nô tài cáo lui!"

Đứng dậy, ra đứng ở cửa viện, nắng ấm chiếu lên trên người, Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng cười, tâm tình thoải mái vô cùng.

*****

Mặt trời lặn, bầu trời đột nhiên nổi những trận mưa tuyết lạnh buốt cùng với những cơn cuồng phong, mấy đóa hoa mai trong viện bị thổi rơi xuống nằm đỏ sẫm trên nền tuyết trắng tinh, diễm lệ lóa mắt.

Mạc Kỳ Hàn mới bước ra cửa phòng, quản gia liền vội vàng tới, "Chủ tử, không xong, Vương phi đột nhiên nôn mửa không thôi."

"Cái gì?" Mạc Kỳ Hàn cả kinh, "Buổi chiều không phải còn rất tốt à? Làm sao có thể đột nhiên sinh bệnh? Truyền thái y chưa?"

"Chủ tử, tiểu Vương gia đã phái người đi gọi thái y. Bữa trưa khi Vương phi dùng cơm, nói là khẩu vị không tốt, nô tài liền gọi phòng ăn làm cháo trứng bắc thảo Vương phi thích ăn. Nô tài đã dùng ngân châm nghiệm qua không có độc, nô tài cũng nghĩ không thông tại sao lại đột nhiên như thế. Chẳng lẽ-"

Quản gia đột nhiên dừng lại, ngước mắt kinh ngạc nhìn Mạc Kỳ Hàn. Mạc Kỳ Hàn đầu tiên là ngẩn người vài giây, sau khi hiểu được, sắc mặt hơi tái, nhíu mày, "Sẽ không, bổn vương mỗi lần đều uống thuốc, cho nên không thể!"

"Chủ tử, vậy bây giờ nên làm thế nào? Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nếu thái y đến đây bắt mạch, nếu Vương phi thật sự..." Quản gia không dám nói tiếp, cúi đầu chờ đợi Mạc Kỳ Hàn ra lệnh.

Mạc Kỳ Hàn sầu lo, trầm ngâm nửa ngày mới hỏi: "Tiểu Vương gia hiện tại ở trong phòng coi chừng sao?"

"Vâng, tiểu Vương gia lo lắng gần chết, một khắc cũng không rời." Quản gia nhỏ giọng nói.

"Thái y nào đến?" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày chặt hơn.

"Chủ tử, thái y trực hôm nay nô tài không biết là người nào!" Quản gia lo lắng, trên trán đã rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

Mạc Kỳ Hàn không tự chủ siết chặt mười ngón tay, ý lạnh trong mắt sâu thẳm."Đáng chết! Tìm cách kéo tiểu Vương gia rời đi, bổn vương nhờ sư phụ bắt mạch xem rốt cuộc như thế nào!"

"Chủ tử, việc này hơi khó! Tiểu Vương gia kiên trì hết sức, ngài cũng biết tình cảm của tiểu Vương gia đối với Vương phi rồi. Lúc nô tài đến, tiểu Vương gia đã muốn điên, tự mình chăm sóc Vương phi, muốn khuyên tiểu Vương gia rời đi chỉ sợ không dễ dàng!" Quản gia nắm chặt nắm tay lo lắng.

Mạc Kỳ Hàn vung cẩm bào đi vào phòng, quản gia vội đuổi theo. Tâm Mạc Kỳ Hàn nhất thời rối như tơ vò. Bây giờ còn không phải thời điểm công khai, nếu Lăng Tuyết Mạn thật sự có thai, không thể nghi ngờ rằng Mạc Kỳ Minh sẽ lấy cớ đó vặn ngã Tứ Vương phủ, mà Lăng Tuyết Mạn sẽ gặp nguy hiểm trước nay chưa từng có, phụ hoàng sẽ không bỏ qua cho nàng, mà hắn nếu như lộ diện sẽ hỏng bố cục sắp đặt bấy lâu nay!

Thù của Đại ca làm sao hắn báo?

Bỗng dưng Mạc Kỳ Hàn dừng bước, dần dần bình tĩnh trở lại, thay vào đó là nét mặt kiên quyết mà lạnh lẽo! "Tư Khuynh, kêu thái y bắt mạch đi!"

"Chủ tử?" Quản gia kinh ngạc ngước mắt, "Vậy chẩn ra kết quả là..."

Khóe môi Mạc Kỳ Hàn khơi gợi lên một nụ cười lạnh, "Hắn muốn đấu, bổn vương liền đấu cùng hắn!"

"Chủ tử, vậy chỗ tiểu Vương gia làm sao bây giờ?" Quản gia căng thẳng dò hỏi.

"Tiểu Vương gia nhất định là coi việc bảo vệ Vương phi là trên hết. Con át chủ bài của bổn vương liền đặt ở trên người tiểu Vương gia. Ngươi phái Xuân Đường Thu Nguyệt thường xuyên báo cáo lại."

"Vâng, nô tài cáo lui!"

Trong phòng lại yên tĩnh trở lại, vẻ mặt Mạc Kỳ Hàn cũng khôi phục như thường, chỉ hơi nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng đau đớn không chịu nổi. Ở thời khắc nàng sinh bệnh hắn lại không thể ở bên cạnh nàng.

Đứa bé... bọn họ có con sao? Không, sẽ không! Hắn luôn uống thuộc tránh thai. Nhưng nguyệt sự của nàng có vẻ như thật lâu rồi chưa tới.

Khép hờ mắt, Mạc Kỳ Hàn kiên quyết đi vào mật thất.

"Sư phụ, không được ngủ nữa, mau tỉnh lại!"

"Sư phụ!"

Thiên Cơ lão nhân mơ màng cảm giác có người đẩy lão rời giường, liền nổi giận tung một chưởng, mắng: "Tiểu tử chớ quấy rầy sư phụ! Lại ầm ĩ ta sẽ thiến con!"

"Sao?" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày né một chưởng kia, đồng thời lớn giọng, "Sư phụ, ngài muốn thiến ai?"

Nghe vậy Thiên Cơ lão nhân mở mắt, đợi thấy rõ người đứng bên giường, chớp mắt vài cái, sau đó khẽ nhắm mắt, trốn vào chăn giả bộ ngủ.

"Sư phụ chớ giả bộ, nhanh đứng lên, con có việc hỏi ngài." Mạc Kỳ Hàn đen mặt đẩy một cái.

"Hàn tiểu tử, không cho phép con tính toán với sư phụ, sư phụ nghĩ con là Mộng Thanh!" Thiên Cơ lão nhân ở trong chăn nói lầm bầm.

"Nói cái gì con đó?" Lâm Mộng Thanh đạp cửa tiến vào, phủi bông tuyết trên người, tò mò hỏi.

"Mộng Thanh, như thế nào rồi?" Mạc Kỳ Hàn tiến lên hỏi vội.

"Thu hoạch được một chút. Chút nữa đệ nói. Bây giờ đệ đói bụng quá rồi, cả một ngày không có hạt cơm nào vào bụng." Lâm Mộng Thanh phờ phạc khoát tay, đi đến ghế ngồi xuống.

"Vô Cực chuẩn bị cơm!" Mạc Kỳ Hàn vội hướng bên ngoài hô.

Thiên Cơ lão nhân xốc chăn nhảy xuống giường, "Hàn tiểu tử, con tìm sư phụ có chuyện gì?"

"Sư phụ, Mạn Mạn không thoải mái, nôn mửa suốt, có phải là mang thai không?" Mạc Kỳ Hàn do dự một chút, vẫn là hỏi thẳng.

Nghe vậy, Lâm Mộng Thanh kinh hãi nuốt nước miếng, đưa ra ngón tay cái ra, "Sư huynh rất lợi hại!"

Mạc Kỳ Hàn đen mặt, trừng mắt một cái, "Lúc này đệ còn trêu ghẹo ta!"

"Ách..." Lâm Mộng Thanh cúi đầu yên lặng.

Thiên Cơ lão nhân nhíu mày trầm mặc, lại hỏi: "Tuyết Mạn nha đầu bao lâu không có tới cái kia rồi?"

"Có vẻ như hơn một tháng rồi." Mạc Kỳ Hàn đỏ mặt xấu hổ không thôi.

Thiên Cơ lão nhân suy tư nói: "Vậy rất phiền toái! Thuốc sư phụ đưa chỉ cần mỗi lần con nhớ uống sẽ không có việc ngoài ý muốn, trừ khi nha đầu kia trộm uống rượu mà con lại không biết, vậy sẽ..."

"Sư phụ!"

Mặt Mạc Kỳ Hàn tái nhợt vài phần, thật ra có khả năng nàng đã uống một chút mà hắn không biết.

"Sư huynh, sư tẩu bị bệnh, tiểu Vương gia sẽ truyền thái y tới. Thái y đó có thể mua chuộc được không?" Lâm Mộng Thanh không đùa nữa, nghiêm trang hỏi.

"Hừ, sợ là tất cả thái y trong viện Thái Y đều sớm bị Mạc Kỳ Minh nắm giữ trong tay! Nếu như Mạn Mạn thật sự mang thai, Ly Hiên sẽ không để cho thái y dễ dàng rời Tứ Vương phủ, còn có, chỉ sợ vô luận Mạn Mạn có mang thai hay không, kết quả bắt mạch đều sẽ là..."

Trong mắt Mạc Kỳ Hàn nảy lên một chút ý lạnh, tiện đà tự tin giương đầu lông mày, "Vô Cực!"

Vô Cực tiến vào, "Chủ tử, xin phân phó!"

Mạc Kỳ Hàn thì thầm nói: "Lập tức đi tìm Tư Khuynh, gọi hắn tới."

"Vâng, chủ tử!"

"Mộng Thanh tức khắc dịch dung cho sư phụ!"

"Ách, đệ còn chưa đụng chén cơm."

"Chỉ cần hiện tại không đói chết, chút nữa ăn mấy chục chén cũng được."

*****

Cúc Thủy Viên.

"Mẫu thân, ngài uống chút nước, thái y sắp tới rồi." Mạc Ly Hiên vừa vỗ lưng Lăng Tuyết Mạn, vừa nhận cốc nước từ tay Thu Nguyệt, đưa đến bên miệng Lăng Tuyết Mạn.

Lăng Tuyết Mạn nhấp vài ngụm, sắc mặt vô cùng tái nhợt, ăn vào cái gì đều ói ra toàn bộ, vô lực dựa vào gối, muốn nói chuyện cũng không nổi.

"Mẫu thân, con nghĩ ngài chắc là bị cảm lạnh, nên đắp chăn kín lại." Mạc Ly Hiên buông cốc nước, chỉnh góc chăn, suy nghĩ một chút nói: "Xuân Đường Thu Nguyệt, đem lò than lên, lấy thêm một cái lò sưởi nhỏ lại đây."

"Vâng, tiểu Vương gia!" Hai nha hoàn vội vàng đi ra ngoài.

Lăng Tuyết Mạn nhớ lại buổi sáng vụng trộm đi ra hồ Nguyệt Lượng chơi tuyết, nhưng thân thể này cũng không đến nỗi yếu kém như vậy đi.

Hiên nhi cũng là mới đứa bé, lại biết chăm sóc người khác cẩn thận như vậy, Lăng Tuyết Mạn miễn cưỡng tươi cười, đưa tay sờ sờ mặt Mạc Ly Hiên, cảm ơn cuộc đời này có một nam nhân yêu nàng sâu sắc, lại có một đứa con không hề có liên hệ máu mủ nhưng rất quý trọng nàng. Cuộc đời này còn cầu gì hơn.

"Mẫu thân, Hiên nhi không phải con nít. Sang năm Hiên nhi đã mười tuổi, cũng sắp trưởng thành rồi!" Mạc Ly Hiên cau mày cầm khăn lau mồ hôi trên trán cho Lăng Tuyết Mạn, bất mãn nói.

"Đứa nhỏ, ha ha..." Lăng Tuyết Mạn bật cười, trong lòng đột nhiên lộp bộp một chút, tươi cười biến mất. Triệu chứng này không phải là... sẽ không là...

Trên trán càng ứa nhiều mồ hôi, sắc mặt vốn tái nhợt, giờ phút này không còn một chút máu.

"Hiên nhi!"

Đột nhiên kêu một tiếng, Mạc Ly Hiên đang ngâm khăn trong chậu nước nóng liền ngẩng đầu lên hỏi:"Mẫu thân, như thế nào?"

"Đừng gọi thái y đến đây, ta không có chuyện gì." Lăng Tuyết Mạn rất kiên quyết, nói nhanh.

"Mẫu thân, ngài phải ngoan một chút, nghe lời một chút. Thái y đến bắt mạch thôi, nhất định là cảm mạo, nếu không thì là phong hàn, uống thuốc mới khỏe." Mạc Ly Hiên nhẫn nại khuyên, tay cầm khăn nhấc lên một góc chăn, cẩn thận lau chùi lòng bàn tay cho Lăng Tuyết Mạn.

"Không, ta không có bệnh gì hết." Lăng Tuyết Mạn nóng nảy cầm tay Mạc Ly Hiên, vội vàng nói.

Mạc Ly Hiên tiếp tục khuyên: "Mẫu thân, ngài đừng lo lắng, không phải bệnh nặng gì đâu, thuốc tuy rằng khó uống, nhưng có thể chữa bệnh mà. Nếu ngài sợ uống thuốc đắng, Hiên nhi sẽ uống cùng ngài, uống rồi ăn vào chút đường là hết đắng."

"Không phải, Hiên nhi, ta... ta..." Lăng Tuyết Mạn luống cuống đến phát khóc, nàng không biết nên nói như thế nào, thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ, trong lòng hoảng loạn bất lực, hoang mang lo sợ. Giờ phút này chỉ có một mình nàng, không ai giúp nàng, nàng nên làm cái gì bây giờ đây!

Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, bên ngoài truyền đến giọng của quản gia, "Tiểu Vương gia, Lưu thái y đến."

Thân mình Lăng Tuyết Mạn chấn động, chăm chăm nhìn ra ngoài cửa.

Mạc Ly Hiên lại vui vẻ nói: "Mau mời!"

Cửa mở, tiến vào là một thái y chừng hơn bốn mươi tuổi, cung kính quỳ xuống thỉnh an, "Hạ quan bái kiến tiểu Vương gia! Bái kiến Vương phi!"

Quản gia cũng đi đến, lẳng lặng đứng ở một bên.

"Lưu thái y xin đứng lên, mau giúp mẫu thân ta. Ngài luôn nôn không ngừng, có phải bị cảm lạnh không?" Mạc Ly Hiên lo lắng nói.

"Tạ tiểu Vương gia!"

Lưu thái y đứng dậy, đến gần một bước ngồi ở ghế đặt cạnh giường, "Vương phi, xin vươn cổ tay phải để hạ quan bắt mạch cho ngài."

Lăng Tuyết Mạn dại ra nhìn thái y, vẻ mặt càng thêm cứng ngắc. Nàng muốn nói không cần bắt mạch, nhưng nhìn vào ánh mắt bình tĩnh nhưng có chút sắc bén cùng soi mói của Lưu thái y, cổ họng giống như bị chặn, không phát ra được một thanh âm nào.

Mà Mạc Ly Hiên thúc giục, "Mẫu thân, cho thái y xem một chút đi."

Lăng Tuyết Mạn vẫn không có trả lời, ánh mắt dại ra.

Vẻ mặt quản gia lạnh nhạt hết sức, nhẹ giọng mở miệng: "Thái y, Vương phi nhà ta lúc trước liên tục gặp nạn, phải gọi thái y nhiều lần, trong lòng chắc là có chút hoảng sợ, thái y đừng vội."

Nói xong nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, nhè nhẹ cười, "Vương phi, trong lòng không cần sợ, cho thái y bắt mạch một chút xem thân thể Vương phi có việc gì không?"

Có vẻ như đang ám chỉ Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn hơi giật mình nâng mắt nhìn quản gia, trong lòng nói không nên lời là cái mùi vị gì. Quản gia này cũng đúng là người khó nắm bắt, giống như Tình nhân của nàng làm người thấy không rõ cũng đoán không ra.

Bỗng dưng nàng muốn đánh cuộc một lần, không phải né tránh làm người ta sinh nghi sao? Cho dù nàng thật sự mang thai, trong phòng này cũng chỉ có Ly Hiên, quản gia, thái y cùng nàng là bốn người. Nếu như nàng cầu xin Ly Hiên, Ly Hiên sẽ bảo vệ nàng, không cho bọn họ nói ra, nàng lại tìm cơ hội phá thai là được.

"Thái y, ngươi chẩn đi!"

Vươn tay phải đặt ở trên gối cho Lưu thái y chuẩn bị bắt mạch. Lưu thái y chậm rãi vươn tay dò mạch đập của nàng.

Trong phòng yên tĩnh cực kỳ, Lăng Tuyết Mạn khẩn trương, âm thầm níu chặt tay áo, lòng bàn tay đã ẩm do rịn mồ hôi.

Mạc Ly Hiên liếc mắt nhìn tay thái y, quản gia nhìn vẻ mặt như bình tĩnh nhưng trong lòng lo âu không chịu nổi, nếu đúng như chủ tử đoán, hắn chỉ sợ Vương phi sẽ kích động!

Thời gian trôi qua thật lâu, lâu đến tim Lăng Tuyết Mạn đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bỗng Lưu thái y làm vẻ mặt nghiêm trọng nhìn nhìn Lăng Tuyết Mạn, lại nhìn Mạc Ly Hiên, một bộ dạng dường như muốn nói lại thôi.

Lăng Tuyết Mạn nhất thời lạnh người, đầu óc ong ong, cổ họng phát không ra một chữ.

Mạc Ly Hiên lo lắng không thôi, "Lưu thái y, mẫu thân của ta có phải bị cảm lạnh không?"

"Tiểu Vương gia, hạ quan không biết..." Lưu thái y chậm rãi đứng lên cúi đầu.

"Cái gì gọi là không biết? Ngươi là thái y, chẩn mạch nửa ngày thế nào lại không biết mẫu thân của ta bị bệnh gì?" Mạc Ly Hiên nổi giận đứng lên chất vấn.

Lưu thái y quỳ xuống, vẫn cúi đầu, giọng rất nhỏ, "Thưa tiểu Vương gia, hạ quan không dám lừa gạt tiểu Vương gia, bệnh của Vương phi hạ quan khó mà nói."

"Vì sao khó nói? Chẳng lẽ mẫu thân của ta bị bệnh gì nặng sao?" Mạc Ly Hiên nghe vậy liền vội quay đầu nhìn Lăng Tuyết Mạn một cái, vẻ mặt dại ra, cưỡng chế kích động trong lòng, hạ giọng, "Lưu thái y, ngươi đi theo ta."

"Vâng, tiểu Vương gia!" Lưu thái y gật đầu, trong mắt xẹt qua một tia cười lạnh không dễ phát giác.

Crypto.com Exchange

Chương (1-170)