Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 054

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 054
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lăng Tuyết Mạn sợ ngây người. Nàng chưa từng thấy Liễu Ngô Đồng không khống chế được giống như thế này. Trước đây gặp nàng ấy đều không khỏi phải tán thưởng là tao nhã, uyển chuyển, đoan trang, hiền thục, sao hôm nay từ lúc rời khỏi hồ Thúy Trà, nàng ấy thật giống như bị kích thích gì đó, nàng ấy tại sao muốn xem cổ tay Vô Giới? Nàng ấy hoài nghi cái gì sao?

"Hàn ca ca."

Bỗng dưng trong đầu óc trì độn của Lăng Tuyết Mạn hiện lên một tia sáng, kinh ngạc hỏi ra miệng: "Ngô Đồng, nàng nghĩ Vô Giới là Tứ Vương gia sao?"

Nghe vậy, Liễu Ngô Đồng lại lạnh lùng lườm nàng một cái, vẫn chưa nói, như tiếp tục nhìn Mạc Kỳ Hàn.

"Ngô Đồng, nàng hiểu lầm, đây thật là Vô Giới. Ngày đó ta tận mắtthaasyy Tứ Vương gia được hạ táng, ta đã thấy di thể của ngài, còn có, bộ dáng của Vô Giới và Tứ Vương gia khác nhau quá xa, sao có thể là một người? Nàng bình tĩnh một chút, tiếp nhận chuyện Tứ Vương gia đã chết đi. Ta cũng đã tiếp nhận rồi." Lăng Tuyết Mạn bởi đôi mắt lạnh của Liễu Ngô Đồng mà co rụt thân mình một chút, nhưng nàng vẫn tốt bụng giải thích.

Liễu Ngô Đồng không còn lời nào để nói, nhưng nhìn Mạc Kỳ Hàn, hơi giật mình, ánh mắt thu về, nhìn sang nơi khác.

Lăng Tuyết Mạn khẽ lắc đầu thầm nghĩ, Liễu Ngô Đồng này đại khái bởi vì yêu đương không thành mà rối loạn tâm lý, haiz-

Lâm Mộng Thanh lạnh lẽo nhìn Liễu Ngô Đồng, đùa cợt ngoéo môi một cái. Sớm biết như bây giờ, lúc trước hành động như thế làm gì, huống chi một nữ nhân ích kỷ như vậy, vừa nãy ở lương đình rõ ràng nhìn đến Lăng Tuyết Mạn kéo không được ả, vì mình sắp chết mà gắt gao lôi Lăng Tuyết Mạn, muốn cho Lăng Tuyết Mạn chôn theo ả. Hắn nếu đã nhìn ra, sư huynh của hắn há lại không nhìn ra sao?

Thật đáng giận! Lâm Mộng Thanh dời ánh mắt về phía Mạc Kỳ Hàn, lại hiện lên một chút ý cười, trước kia chỉ thấy sư huynh ngoan ngoãn phục tùng Liễu Ngô Đồng, còn chưa phát giận như thế đâu! A, dù sao chọn nữ nhân vô lương tâm này vẫn tốt hơn, ngoài miệng mặc dù không buông tha ai, bất quá tâm địa thiện lương, hừ, thiện lương đến ngu muội!

Lâm Mộng Thanh nghĩ đến đây, lại tức giận trừng mắt Lăng Tuyết Mạn, đối với hắn hung hãn như vậy, đối với Liễu Ngô Đồng lại chỉ có một chữ – tốt!

Lăng Tuyết Mạn cảm giác được tầm mắt dừng ở trên người nàng rất không ôn nhu, vì thế ngẩng đầu. Lâm Mộng Thanh không kịp thu hồi ánh mắt, hai người thẳng tắp tiến công vào đồng tử đối phương. Lâm Mộng Thanh buồn bực một chút, thật vô tội lườm mắt. Miệng Lăng Tuyết Mạn nhếch lên, hừ hừ cái mũi, tính toán không nên so đo. Tốt xấu thì Vô Ngân này vừa mới cứu các nàng, tuy nàng không biết vì sao hắn trừng nàng.

Không khí an tĩnh quỷ dị. Mạc Kỳ Hàn yên lặng trong chốc lát, sau đó bình thản nói: "Liễu tiểu thư nói không sai. Vô Giới đích xác chỉ là một nô tài bên cạnh chủ tử. Nhưng chủ tử có di mệnh, Tứ Vương phủ cao thấp đều đem hết toàn lực bảo vệ Vương phi nhà ta, không tha bất luận kẻ nào khi dễ quả phụ của ngài, "bất luận kẻ nào" chắc chắc là bao gồm Liễu tiểu thư. Hy vọng Liễu tiểu thư ngày sau tự giải quyết cho tốt, nếu Vương phi nhà ta bởi vì Liễu tiểu thư lại chịu nửa phần ủy khuất, Vô Giới nhất định bẩm báo với tiểu Vương gia, hỏi tội phủ Thái Phó!"

Giọng nói nghe giống như bình thản, nhưng lại xen lẫn rét lạnh cùng ác độc. Năm chữ cuối cùng, hắn nhìn nàng gằn từng chữ, tỏ rõ cảnh cáo cùng quyết tâm, không còn một tia tình ý nào!

Vốn nghĩ Ngô Đồng chỉ là yêu hắn không đủ sâu, chưa bao giờ nghĩ đến nàng sẽ ích kỷ như thế, làm người ta tức giận như thế! Mạn Mạn thiệt tình đối đãi nàng, nàng càng coi Mạn Mạn làm tình địch mà dẫm nát dưới chân, không phải quát mắng thì là hành hung, thật là đáng chết!

Lăng Tuyết Mạn nuốt nước miếng, Vô Giới nói chuyện thật có khí thế a! "Vô Giới ca ca, ta không sao."

"Vương phi!" Mạc Kỳ Hàn tức giận trừng mắt, muốn bảo nữ nhân ngốc của hắn câm miệng lại, nhưng thấy lúc này thân phận không ổn, chỉ hơi hơi mềm nhẹ nói nhỏ: "Đừng lên tiếng."

Lăng Tuyết Mạn bi ai mím mím môi, thầm than đến thị vệ của Tứ Vương phủ cũng quản nàng, oa... oa... Một thị vệ khác còn dám trừng nàng! Đây càng là cái thế giới gì a!

Bất quá bọn hắn đang bảo vệ nàng, nàng biết!

Mặt Liễu Ngô Đồng trắng bệch, không thể tin mở to hai mắt, miệng thì thào: "Ta không tin Hàn ca ca sẽ đối với ta như thế. Ta không tin."

Mạc Kỳ Hàn không nhìn nàng nữa, nghiêng người nói với Lăng Tuyết Mạn: "Vương phi, xin cùng nô tài về Vương phủ đi! Về Tiểu Vương gia, Vô Ngân sẽ đi bẩm báo, Vương phi bị kinh hãi, về phủ trước, Hoàng Thượng sẽ không trách tội!"

Lâm Mộng Thanh buồn bực đảo cặp mắt trắng dã, đây rõ ràng cho thấy muốn đá người dư thừa là hắn đi!

Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, "Vậy Ngô Đồng làm sao bây giờ? Nàng hiện tại cảm xúc không ổn định, ta đưa nàng đến chỗ Liễu Thiếu Bạch đây, quên mất, Vô Giới ca ca, ngươi không cần xen vào chuyện của chúng ta, về hồ Thúy Trà đi."

"Vương phi!" Mạc Kỳ Hàn giận dữ, mắt rét lạnh.

"Tốt lắm, tốt lắm, ta là Vương phi, coi như là chủ tử của ngươi, các ngươi cũng là ám vệ, đi vào chỗ tối nấp đi." Lăng Tuyết Mạn hiếm khi có được cơ hội nổi lên tư thế chủ tử, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nửa phần nghiêm khắc nói.

Lâm Mộng Thanh nhịn không được, gần như phun cười, vội vàng dùng tay bịt miệng. Thật sự là thời thế đảo lộn rồi, sư huynh hắn cũng có thời điểm cam chịu! Chủ tử – ha ha ha.

Mạc Kỳ Hàn nổi gân đen trên trán hắc. Hắn quả muốn nói với nha đầu chết tiệt kia, ai mới là chủ tử, nhưng nhẫn! Nhịn! Không thể dùng bạo lực. Suy tư một phen, sau đó ẩn nhẫn nói: "Vâng, nô tài tuân lệnh!"

Nói xong, muốn đi, lại không yên tâm dặn dò: "Vương phi, mọi sự cẩn thận, không được lại để xảy ra chuyện!"

"Biết rồi, Vô Giới ca ca, ngươi cũng thành bà già dài dòng rồi!" Lăng Tuyết Mạn bướng bỉnh làm cái mặt quỷ, sau đó vẫy vẫy tay giống đuổi ruồi!

Mạc Kỳ Hàn giận muốn nghẹt phổi, nắm chặt nắm tay, từ khớp hàm bài trừ một chữ "Vâng!" Sau đó trừng mắt Lâm Mộng Thanh đang xem kịch vui, hai người bay vút rời đi.

"Ngô Đồng, chúng ta trở về đi!" Lăng Tuyết Mạn dè dặt cẩn trọng nhìn nàng.

Liễu Ngô Đồng không nói lời nào, xoay người đi. Lăng Tuyết Mạn cắn răng một cái, đi theo sau.

Một lần nữa trở về chỗ ngồi, ngồi xuống chưa được vài giây, buổi biểu diễn đã xong. Mạc Ngự Minh nói vài câu tuyên bố tan cuộc.

Nhìn đại thần mệnh phụ ào ào rời đi, Lăng Tuyết Mạn suy sụp đứng lên. Nhã Phi bồi ở bên cạnh Hoàng Hậu cũng không nhìn đến. Liễu Ngô Đồng còn chưa quá yên tâm liền đi qua, trùng hợp là Liễu Thiếu Bạch cũng tới, nhìn Lăng Tuyết Mạn, khẽ cười nói: "Tứ Vương phi thật là có thần khí! Lợi hại! Bội phục!"

"Hì hì, đó là đương nhiên! Không lợi hại, ta có thể kêu là Lăng Tuyết Mạn sao?" Lăng Tuyết Mạn được người khen liền khoa trương lên.

"Ha ha ha!" Liễu Thiếu Bạch thoải mái cười to, sau khi cười xong, nghiêm chỉnh nói: "Tứ Vương phi thực làm cho thần đại khai nhãn giới, thật sự rất đẹp!"

"Ha ha, chớ khen ta. Đúng rồi, ngươi chăm sóc tốt Ngô Đồng đi, ta muốn đi về." Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt khẽ cười.

*****

"Được, chúng thần về trước, Tứ Vương phi, tạm biệt!" Liễu Thiếu Bạch cười giữ lễ, nắm tay Liễu Ngô Đồng đang thất hồn lạc phách xoay người rời đi.

Tim Lăng Tuyết Mạn đập loạn nhịp nhìn bóng lưng Liễu Ngô Đồng, trong lòng không biết thế nào, chính là không thoải mái, trừ việc Liễu Ngô Đồng đêm nay không chút nào thân mật với nàng, vừa nghĩ đến phu quân của nàng, Tứ Vương gia Mạc Kỳ Hàn, thì ra vốn cùng Liễu Ngô Đồng là một đôi, nàng thấy khó chịu mà không hiểu vì sao!

Chẳng lẽ là Hoàng Thượng đem nàng tứ hôn cho Tứ Vương gia, chia rẻ bọn họ sao? Nhưng theo cảm xúc của nàng ấy với Tứ Vương gia lại không giống như là hận.

Trong lúc suy nghĩ miên man, Lăng Tuyết Mạn ngơ ngác đứng tại chỗ, suy nghĩ hỗn độn không thôi.

"Tứ tẩu!"

"Mẫu thân!"

Hai giọng nói khoan khoái kích động đồng thời vang lên từ phía sau lưng, Lăng Tuyết Mạn hoàn hồn, vừa quay đầu liền gặp sáu nam nhân lớn nhỏ, tốp năm tốp ba đi tới, mở miệng gọi nàng ngoại trừ Mạc Ly Hiên còn một người khác, chính là soái ca đẹp như ánh mặt trời – Mạc Kỳ Dục!

"Mẫu thân, ngài vừa rồi đi đâu vậy? Con chờ một hồi lâu không thấy ngài." Mạc Ly Hiên chạy hai bước giành đến bên cạnh, nghi ngờ hỏi.

Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, cười yếu ớt, "Ta hơi mệt nên đi ngự hoa viên ngắm cảnh."

"Mẫu thân, ngài lúc nãy mệt, vậy bây giờ sao rồi?" Mạc Ly Hiên nhíu mày vô cùng lo lắng hỏi.

"Hiện tại không sao, đừng lo lắng cho ta" Lăng Tuyết Mạn tươi cười, vỗ vỗ bả vai Mạc Ly Hiên an ủi.

"Vâng"

"Tứ tẩu!"

Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu, năm người Mạc Kỳ Dục chạy tới trước mặt, nghĩ đến đánh cuộc, Lăng Tuyết Mạn thẳng lưng, đắc ý giơ lên khuôn mặt tươi cười, "Thế nào, đều bại dưới tay bổn cô nương rồi."

"Khụ khụ!"

Năm người không hẹn mà cùng nhau ho lên, đều đen mặt.

"Cho dù ho khan cũng đã thua cuộc. Các vị đều là đại nhân đầu đội trời chân đạp đất, không nên để cho Tuyết Mạn xem thường a!" Lăng Tuyết Mạn cợt nhả, hai tay chắp sau lưng như đi duyệt binh ngày Quốc Khánh, chậm rãi đi qua năm nam nhân, cằm nâng thật cao, hai tròng mắt sáng ngời đẹp lộng lẫy.

"Khụ, không cần, tẩu không cần nói khích, trong chúng ta cũng không có ai xù nợ." Mạc Kỳ Lâm bĩu môi nói.

"Hì hì, tốt lắm. Bất quá giao ước ban đầu chỉ là nói miệng. Ta có chút không yên lòng. Các ngài vẫn là lập cái chứng thư cho ta, như vậy về sau ta cầm chứng thư thu nợ, các ngài chịu không?" Lăng Tuyết Mạn cười gian.

Ai ngờ vừa nói ra, năm nam nhân kia chỉ kém không đồng thời nổi cơn thịnh nộ, sắc mặt xanh mét, ngay cả ôn nhuận như Mạc Kỳ Diễn cũng đen mặt trừng mắt nàng.

"Khụ khụ, các ngài... các ngài không thể thẹn quá hóa giận a. Tục ngữ nói nam nhân đáng tin, heo mẹ cũng có thể leo lên cây! Chúng ta cô nhi quả mẫu, hãm hại không nổi a!" Lăng Tuyết Mạn nói như thật, mặt đáng thương, thò tay nắm ở bả vai Mạc Ly Hiên, tha thiết nói: "Con, đầu năm nay có nhiều đại gia mang nợ a!"

"Răng rắc!"

Tiếng bẻ khớp ngón tay không ngừng truyền đến, Lăng Tuyết Mạn hít một hơi lạnh.

Sau đó-

"Tứ tẩu, ai thẹn quá thành giận không nhận nợ đâu?" Mạc Kỳ Sâm cắn răng.

"Tứ tẩu, cái gì gọi là nam nhân đáng tin heo mẹ cũng có thể leo lên cây? Đây là tục ngữ sao?" Mạc Kỳ Lâm thở hổn hển.

"Tứ tẩu, mặc dù đã gặp nhiều nữ nhân, vẫn chưa thấy qua nữ nhân như ngươi! Huynh đệ chúng ta có thân phận gì a, có thể mắc nợ người khác còn phải viết biên nhận sao!" Mạc Kỳ Dục mặt đen như than, không ngừng nghiến răng.

"Tứ Vương phi, Hiên nhi còn có phụ vương là ta! Tại sao là cô nhi? Giả vờ đáng thương!" Mạc Kỳ Diễn trừng mắt, lạnh nhạt không rõ.

Nhưng nam nhân thâm trầm nhất, cũng là nam nhân phúc hắc nhất – chỉ thấy Mạc Kỳ Minh nhẹ cong môi, nói không nhanh không chậm: "Nếu có nợ, chính là đại gia như chúng ta thì ngại gì?"

"Hừ! Những người khác có thể dễ dàng xóa nợ, chỉ riêng ngài không được!"

Lăng Tuyết Mạn giương bàn tay trắng như phấn lên, lá gan lập tức lớn hơn, không biết có bao nhiêu hùng hổ, hai bước xoải tới trước mặt Mạc Kỳ Minh, hai tay chống nạnh mới triển khai trận thế, lại-

"Phu quân, xe ngựa đã chuẩn bị tốt."

Tam Vương phi mang ý cười trong veo đi tới đứng ở bên cạnh Mạc Kỳ Minh, giọng nói ngọt như đường, hơi khuỵu gối chào Nhị Vương gia, "Gặp qua Nhị ca!"

"Miễn lễ!" Mạc Kỳ Diễn cười nhạt.

"Gặp qua Tam tẩu!"

Ba Vương gia mỉm cười chắp tay chào.

Mạc Ly Hiên cũng tươi cười hành lễ: "Ly Hiên bái kiến Tam thẩm!"

"Đều không cần khách khí." Tam Vương phi dịu dàng cười yếu ớt.

Chỉ còn sót lại Lăng Tuyết Mạn vẫn chống nạnh như cũ, mặt hung ác. Tam Vương phi đương nhiên nhích lại gần bên cạnh Mạc Kỳ Minh, nghi hoặc chớp mắt, "Phu quân, Tứ Vương phi đây là.."

Mạc Ly Hiên híp híp mắt, lặng im không nói, nhưng ý tứ bảo vệ thật rõ ràng, từng bước đứng ở bên cạnh Lăng Tuyết Mạn.

Mấy người kia mang vẻ mặt khác nhau. Mạc Kỳ Diễn khôi phục thái độ ôn nhã, đôi mắt nhìn như bình thường, lúc lơ đãng lại mang một chút sắc bén bắn về phía Tam Vương phi. Hắn luôn luôn chán ghét chuyện nữ nhân tranh đấu, nhưng sự tình bây giờ có liên quan đến Lăng Tuyết Mạn.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Minh là lạnh lùng bí hiểm quen thuộc, nhìn không ra bất luận cảm xúc gì, chính là ý lạnh trong cặp mắt thâm thúy so với ngày thường lại sâu hơn một phần.

Có vẻ như mỗi người đều bởi Tam Vương phi tới mà thu hồi dáng vẻ, trở nên thâm trầm như biển, nhìn không thấu, càng là đoán không ra.

Nhưng mà nghe xong lời Tam Vương phi nói, Lăng Tuyết Mạn lại cười, mắt híp lại thành một đường nhỏ, thu hồi hai tay, cười nhẹ nói: "Tam Vương phi để ý ta không có hành lễ với tẩu sao? Nếu như vậy, thật ngượng ngùng, Lăng Tuyết Mạn ta bất hạnh, phu quân mất sớm, không ai dạy ta quy củ, ta là một cái quả phi đương nhiên cũng cố học một chút lễ nghi. Nhưng hôm nay ta múa, chân hơi đau, thắt lưng hơi đau, thật sự không thể hành lễ. Tam Vương phi tâm địa Bồ Tát sẽ không cần so đo với đi."

"Ngươi..." Tam Vương phi tức đỏ mặt, mới nói một chữ, lại thấy được ánh mắt Mạc Ly Hiên lạnh như khối băng, liền suy nghĩ đến Nhị Vương gia, cưỡng chế cơn ở tức đáy lòng, cười, "Tứ Vương phi quá lo lắng, ta sao lại lòng dạ nhỏ mọn như thế?"

"Ha ha, vậy Tuyết Mạn đa tạ Tam Vương phi!" Lăng Tuyết Mạn thản nhiên cười gian, đây là nàng lúc báo thù, giải quyết Tam Vương phi!

Mắt đẹp thanh lệ vừa chuyển, một lần nữa đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Tam Vương gia, Lăng Tuyết Mạn không chút nào e ngại, ngược lại nghiêng nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, khẽ cười nói: "Tam Vương gia, nếu phụ hoàng nói ta biểu diễn hay, Tam Vương gia cũng sẽ thua ta, vậy trước hết ta thu nợ của ngài, như thế nào?"

*****

Ánh mắt Mạc Kỳ Minh lóe ra lại thu hồi, ánh mắt thâm thúy rét lạnh, nhìn như tìm tòi nghiên cứu, như đánh giá Lăng Tuyết Mạn, đáy mắt bình tĩnh vô ba dần dần nổi lên một chút hứng thú, cười, bộ dáng mới vừa rồi còn hùng hổ, hiện tại còn nói muốn thu nợ, chỉ sợ không phải đơn giản muốn bạc đi!

Môi mỏng nhếch một cái, mang theo một tia nghiền ngẫm, mở miệng: "Không thành vấn đề, nói đi, nàng muốn cái gì?"

"Ta muốn-" Lăng Tuyết Mạn nói lời đến bên miệng phút chốc ngừng lại, nhíu mày quét mắt, nữ nhân kia giống như chim nhỏ nép vào người Mạc Kỳ Minh, cười tà ác, nói thần bí vạn phần: "Ta nghĩ muốn cùng Tam Vương gia bàn bạc hình thức trả nợ, không biết Tam Vương gia có dám hay không?"

Nghe vậy những nam nhân khác ngẩn người, ngây ngốc ra nhìn Lăng Tuyết Mạn, không biết trong hồ lô của nàng bán thuốc gì.

Tam Vương phi âm thầm cắn răng, vẻ mặt vẫn như cũ, ý cười thật sâu.

Trong mắt Mạc Kỳ Minh dần dần tăng lên hứng thú, hơi nhíu mày, nói mang theo trêu tức: "Tứ Vương phi là đang kích tướng sao? Bất quá ta làm sao không dám."

"Được, vậy thì mời Tam Vương gia ủy khuất một chút, tạm dừng phu thê ân ái vài giây, chúng ta qua bên kia bàn bạc, như thế nào?" Lăng Tuyết Mạn nửa giễu cợt nửa nghiêm chỉnh nói.

"Khụ!" Mạc Kỳ Minh bị sặc, hứng thú trong mắt không có, ngược lại trừng mắt Lăng Tuyết Mạn một cái, tiện đà lạnh lùng liếc nhìn Tam Vương phi, thản nhiên nói: "Tố Khanh, nàng lên xe ngựa trước đi."

"Phu quân-" Tam Vương phi tức giận, trừng mắt Lăng Tuyết Mạn. Lăng Tuyết Mạn lại thật vô tội hồn nhiên tươi cười. Tam Vương phi trước mặt nhiều người như vậy, không dám phát tác, chỉ có thể siết chặt khăn trong tay, cố cười nói: "Vâng, Tố Khanh cáo lui trước!"

"Tam tẩu đi thong thả!" Ba người Mạc Kỳ Lâm chắp tay.

"Đi thôi!" Mạc Kỳ Minh quăng ra hai chữ, đi thẳng hướng đến đình các không người ven hồ Thúy Trà.

Lăng Tuyết Mạn kích động, hai tay xoa bóp khuôn mặt non mềm của Mạc Ly Hiên, vui vẻ ra mặt, "Con chờ mẫu thân báo thù rửa hận đi! Ha ha."

"Ách, mẫu thân, mặt con đau!" Mạc Ly Hiên đáng thương nhíu mày, mặt nó sợ là sớm hay muộn sẽ hủy ở trong tay mẫu thân đáng yêu này.

Lăng Tuyết Mạn lè lưỡi xin lỗi, nhanh xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn bị nàng chà đạp, đột nhiên nhớ lại, trừng mắt nhìn bốn nam nhân trợn mắt há hốc mồm, hung ác cảnh cáo nói: "Ai dám tọc mạch với Tam Vương phi, ta không để người đó yên!"

Nói xong nắm tay giơ giơ lên thị uy, sau đó xoay người nhấc váy chạy đi, đuổi theo Mạc Kỳ Minh, khiến Mạc Ly Hiên hô to: "Mẫu thân, ngài đừng chạy, cẩn thận cới chừng ngã xuống!"

"Không có việc gì, tâm tình ta tốt, không ngã được!"

Giọng nói hưng phấn của Lăng Tuyết Mạn truyền trở về, bốn nam nhân vốn đã hóa đá càng thêm dại ra, biến thành pho tượng.

Thật lâu sau, Mạc Kỳ Dục buồn bực lầm bầm một câu: "Ai có bệnh đi méc với Tam tẩu đâu, chúng ta cũng không ăn no rỗi việc!"

Mạc Kỳ Sâm tò mò, hai tay khoanh trước ngực nhìn theo hỏi: "Nàng muốn báo thù như thế nào? Kêu Tam ca đánh Tam tẩu sao?"

"Sẽ không, nha đầu kia tung chiêu khẳng định không đơn giản như vậy!" Mạc Kỳ Diễn khẽ cười lắc đầu.

"Vậy là cái gì? Nha đầu điên cổ quái linh tinh còn có tuyệt chiêu gì nữa? Ta thật là hiếu kỳ!" Mạc Kỳ Lâm cười, nghiêng nghiêng đầu nhìn theo bóng hình xinh đẹp làm hắn thất thần, ý cười ở khóe môi không ngừng tăng lên.

Trong đình, Mạc Kỳ Minh đưa lưng về phía tầm mắt của mọi người, nghe thấy Lăng Tuyết Mạn chạy tới, khóe miệng hơi cong lên rồi sau đó lại thu hồi, khôi phục lại một bộ dáng nghiêm trang.

"Ngài đi nhanh quá, hại ta không đuổi kịp!" Lăng Tuyết Mạn xoay người đứng ở trước mặt Mạc Kỳ Minh hơi hơi thở dốc.

Mạc Kỳ Minh không nói gì, chờ Lăng Tuyết Mạn nghĩ ngơi hồi phục, thấy nàng hô hấp dần dần đều lại mới mở miệng nói: "Nàng không biết đi sao, chạy làm gì?"

"Ta sợ ngài chờ lâu tức giận thôi!" Lăng Tuyết Mạn oán hận một câu, hồn nhiên không biết nàng màng bộ dáng tiểu nữ nhi làm nũng, nhìn ở trong mắt Mạc Kỳ Minh, nghe trong tai Mạc Kỳ Minh, lại làm mặt hắn nóng lên, tim đập nhanh hơn.

Hầu kết vừa động, Mạc Kỳ Minh mất tự nhiên nghiêng nghiêng mặt, nhẹ thở ra hai chữ: "Sẽ không."

"Hì hì, Tam Vương gia, nói trước không quản ta đặt ra điều kiện gì, ngài cũng phải đáp ứng!" Lăng Tuyết Mạn chỉ một lòng nghĩ đến kế hoạch báo thù của nàng thành công, ánh mắt cười híp lại thành một đường nhỏ.

"Chỉ cần ta có thể làm được, nhưng không thể là giết người phóng hỏa linh tinh" Nhìn bộ dáng Lăng Tuyết Mạn vui vẻ, trực giác của Mạc Kỳ Minh nói cho hắn biết không ổn, liền cảnh báo trước.

"Ây da, đương nhiên không phải. Ngài nghĩ ta như vậy sao!" Lăng Tuyết Mạn nhíu nhíu mày lại, nhìn quanh một lần, xác định không có người nghe lén, liền ngoắc ngoắc tay nhỏ bé, "Tam Vương gia, đưa lỗ tai đến!"

"Sao?" Mạc Kỳ Minh ngẩn người nhìn bộ dáng thần bí của Lăng Tuyết Mạn, có chút khó xử nói: "Nhất định phải nói ở trên lỗ tai sao?"

Nếu sau lưng không có vài ánh mắt kia, hắn nhất định là vui sướng vô cùng mà đưa tai qua, nhưng cũng âm thầm cắn chặt răng, nha đầu kia quả thật là không cố kỵ gì a, nghĩ lại, nhìn Lăng Tuyết Mạn, nhảy ra một câu: "Nàng cùng nam nhân nào cũng đều như vậy sao?"

"Sao? Cái gì? Có ý tứ gì a? Ta như thế nào?" Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc ra, nói xong lại thúc giục: "Ngài nhanh chút đưa lỗ tai qua đi! Ngài cao quá ta với lên không tới ngài!"

Mạc Kỳ Minh hơi cong thân mình, Lăng Tuyết Mạn kích động một phen đè lại bả vai Mạc Kỳ Minh, không hề để ý nam nữ khác biệt, ghé vào trên lỗ tai Mạc Kỳ Minh, cánh môi mềm mại cách lỗ tai của hắn bất quá một tấc, trong hơi thở ấm áp kia mang theo nhàn nhạt thơm ngát bổ nhào vào trên mặt, nhào vào lỗ tai, khơi dậy phản ứng nguyên thủy nhất trên thân thể hắn, trên mặt lạnh lùng lại nóng lên, lại đỏ đến cổ, tay nắm chặt nhưng trong lòng bàn tay lại thấm ra một tầng mồ hôi mỏng manh, làm hắn giống như đứa bé trai chưa biết chuyện nam nữ, trong lòng nhảy loạn không thôi.

Mà Lăng Tuyết Mạn căn bản không chú ý tới phản ứng của Mạc Kỳ Minh, môi đỏ mọng tà ác cười, nhẹ thở nói: "Điều kiện của ta chính là bắt đầu từ đêm nay, trong vòng một năm, ngài không được bước vào phòng ngủ của Tam Vương phi, nói cho rõ chính là, hì hì, không cho phép ngài chạm vào thân thể của nàng ta! Một lần cũng không được, để nàng một mình trong phòng một năm!"

Dứt lời Lăng Tuyết Mạn lui một bước, hai tròng mắt rạng rỡ loang loáng, "Như thế nào? Điều kiện này của ta không tốn của ngài một thỏi bạc nào, có đáp ứng không?"

Mạc Kỳ Minh ngạc nhiên nhìn Lăng Tuyết Mạn, chậm rãi tiêu hóa xong điều kiện của nàng, khuôn mặt tuấn tú khó coi không nói ra được, trong chốc lát xanh, trong chốc lát lại đỏ, xấu hổ cắn răng nói nhỏ: "Nha đầu Tuyết Mạn, nàng vẫn là một cô nương, làm sao có thể nói ra những lời này? Nàng không xấu hổ sao?"

"Ách-" Lăng Tuyết Mạn cũng lúng túng, chỗ nào của nàng còn là cô nương a.

Crypto.com Exchange

Chương (1-170)