Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 042

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 042
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trên cầu trường, Lăng Tuyết Mạn đi quanh Nhã Phi hai vòng, lắc đầu nói: "Nhã Phi, muội muốn đá bóng cùng chúng ta, thì bộ quần áo này không thể dùng được! Đổi một bộ gọn nhẹ, giống như ta loại nè."

"Mạn Mạn, y phục này của tẩu sao muội thấy là lạ?" Nhã Phi kỳ quái nhìn quần áo của Lăng Tuyết Mạn, vạt áo gần như không có, lụa mỏng cũng không có, làm cho người ta cảm giác...

"Ha ha, đây là ta sáng tạo ra! Ta chọn một bộ ít mặc, dùng kéo cắt bỏ vụn dây lụa lưa tưa, để chạy khỏi vướng chân ngã, đá bóng cũng dễ hơn!" Lăng Tuyết Mạn đắc ý nói.

"Muội cũng phải cắt quần áo sao?" Nhã Phi giật mình mở to hai mắt nhìn, "Đến tối muội còn phải về cung, nếu để cho mẫu hậu thấy, muội coi như xong rồi!"

Lăng Tuyết Mạn nghĩ nghĩ, nói: "Như vậy, dáng người hai ta không sai biệt lắm, ta cắt một bộ quần áo của ta cho muội mặc, đến khi muội về cung thì cởi ra. Về sau tìm thợ cắt may làm một bộ quần áo chuyên dụng là được."

"Ừm, được, ha ha, lúc về muội bảo thợ may trong cung làm cho chúng ta hai bộ."

"Ha ha, được, thay quần áo đi!"

Chờ thời điểm Lăng Tuyết Mạn cùng Nhã Phi trở về sân bóng, trong đội bóng lại có thêm một người!

Cẩn thận nhìn lại, mắt hoa đào, da thịt trắng nõn, mi như mực họa, quả thực tuyệt sắc!

Lăng Tuyết Mạn rụt cổ, âm thầm nuốt nước miếng, chỉ vào người nọ đang mặc quần áo trắng như tuyết, ngọc thụ lâm phong, kinh ngạc hỏi: "Ai tới nói cho ta biết, người này ở đâu tới? Đây là nam hay là nữ a? Tại sao còn đẹp hơn cả ta?"

"Khụ khụ!"

Quản gia cùng Lâm Mộng Thanh đồng thời bị sặc, Lâm Mộng Thanh cực kỳ buồn bực sờ sờ cái mũi, thầm nghĩ, nữ nhân này có thể được sư huynh hắn coi trọng, quả thật là cực phẩm! Té xỉu, cái ánh mắt gì vậy? Nam nữ mà chẳng phân biệt được!!

Mạc Ly Hiên buồn cười, lặng lẽ lôi kéo đang Nhã Phi dại ra, nhỏ giọng nói: "Hoàng cô, cô sao vậy?"

"Hả?" Nhã Phi phục hồi tinh thần lại, hạ giọng nói: "Hiên nhi, người này thật sự là nam sao? Thiên hạ lại có nam tử đẹp hoàn mỹ hơn nữ tử sao?"

"Đúng vậy." Mạc Ly Hiên gật đầu, sau đó chỉ thấy Nhã Phi kinh thán lắc đầu, phun ra hai chữ, "Huyền diệu!"

Quản gia tiến lên một bước, chắp tay nói: "Thưa Vương phi, đây là biểu đệ của nô tài, tên là Lâm Mộng Thanh, mới vừa tới tìm nô tài nương tựa, nghe được chúng ta ở bên này đá cầu, nên hiếu kỳ tới xem một chút, không biết Vương phi có cho hắn gia nhập không?"

"A? Đúng là nam?" Lăng Tuyết Mạn rút rút khuôn mặt nhỏ nhắn, chắp hai tay sau lưng đi quanh Lâm Mộng Thanh một vòng, thở dài, "Haiz! Là nam thật đáng tiếc! Nếu là nữ, dựa vào tư sắc này nhất định là hồng nhan họa thủy hại nước hại dân rồi!"

"Phụt-"

Lâm Mộng Thanh phun thẳng!

"Ha ha ha!"

Mọi người đều cười ầm ầm, quản gia co rúm miệng, đồng tình nhìn Lâm Mộng Thanh, lại cúi đầu xuống không ngừng cười, Nhã Phi cười đến khom lưng, lôi kéo Mạc Ly Hiên ngồi xổm xuống, nói với Lăng Tuyết Mạn: "Mạn Mạn, có biện pháp đả thương người ta như vậy sao?"

"Ngươi!" Lâm Mộng Thanh cắn răng, bộ dáng hắn không phải là đẹp một chút sao? Ghen tị với hắn sao?

"Sao?" Lăng Tuyết Mạn không lường trước mỹ nam này dám trừng nàng, liền nhấc cằm nói: "Ta không nói sai!"

"Cái gì?" Lâm Mộng Thanh giận tái khuôn mặt tuấn tú, hít sâu hai cái, nói: "Vương phi, vẻ ngoài tự ta có thể quyết định sao? Nếu ta có quyền quyết định, ta còn muốn đẹp hơn đó!"

"Xì!" Lăng Tuyết Mạn chợt cười ra tiếng, vẫy tay với Nhã Phi một cái, "Nhã Phi, muội mau tới đây xem, trên trời không chỉ rơi xuống một mỹ nam, mà còn là một mỹ nam yêu tinh tuyệt thế!"

"Ha ha ha-"

Toàn bộ mọi người cười than!

"Haiz haiz haiz-"

Lâm Mộng Thanh tức giận gần như thở không nổi, một tay chỉ vào Lăng Tuyết Mạn, một tay đè dạ dày, vô lực giùng giằng, "Ta, uổng công Lâm Mộng Thanh ta một đời anh minh, hôm nay hoàn toàn bị nữ nhân làm tức đau bao tử, nếu không phải nể ngài là Vương phi, ta đã tung một chưởng đánh bay ngài rồi!"

"Cái gì!!!"

Lăng Tuyết Mạn trợn tròn hai mắt, hai tay chống nạnh, quát: "Ngươi dám đánh bay ta? Đừng nghĩ rằng ngươi đẹp, ta sẽ thương hương tiếc ngọc không nỡ đánh ngươi! Nói cho ngươi biết, hôm nay vào địa bàn của ta, còn muốn vào đội bóng, trước giao phí nhập đội một trăm lượng bạc!"

Ở đây mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người giằng co, mắt quên luôn chớp!

"Này! Một trăm lượng? Hay là ngươi đi ăn cướp đi!" Lâm Mộng Thanh nghiến răng ken két.

"Hì hì, mỹ nam, ngại quá, đường này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn bình an, để bạc lại! Không giao bạc, chỉ bằng ngươi vừa rồi bất kính với bản Vương phi, bản Vương phi có thể cho người đánh ngươi! Như thế nào, suy xét cho kỹ!" Lăng Tuyết Mạn cà lơ phất phơ y như lưu manh!

Luôn luôn bình tĩnh như Mạc Ly Hiên, giờ phút này cũng há hốc miệng, nửa ngày không có khép lại!

Quản gia run rẩy không ngừng, hắn rất muốn nói hai câu, nhưng vẫn là rụt đầu về, để cho Vương phi cao hứng đi, chỉ cần bà cô này cao hứng, chủ tử của hắn liền cao hứng!

Lâm Mộng Thanh nắm tay phải thành quyền, tròng mắt trừng đã muốn rớt ra, liều mạng thở hổn hển, không ngừng tự nhủ, nhất định phải nhẫn, trên đầu chữ sắc có cây đao, trên đầu chữ nhẫn càng là một cây đao, vì đại kế cua công chúa của hắn – công chúa – công chúa-

Bỗng dưng, ánh sáng chợt lóe trong đầu, Lâm Mộng Thanh có chủ ý, mặt đột nhiên giãn ra, từ trong lồng ngực lấy ra một tờ ngân phiếu, lắc lư ở trước mặt Lăng Tuyết Mạn, cười quyến rũ, "Vương phi, một trăm lượng cũng có thể, nhưng ta có một điều kiện, ta muốn cùng một đội với công chúa, đấu với đội của ngài, bên thua trả hai trăm lượng bạc, như thế nào?"

"Hả? Ngươi cùng đội với Nhã Phi?" Lăng Tuyết Mạn kinh nghi, xoay người đi qua kéo Nhã Phi, sau đó hỏi quản gia, "Quản gia, biểu đệ của ngươi đầu óc không có tật xấu gì đi? Hắn sẽ không dê công chúa đi?"

"Khụ khụ!"

Lâm Mộng Thanh, quản gia, Nhã Phi bị sặc!

"Mạn Mạn, sao tẩu lại nói bậy?" Nhã Phi ngượng ngùng dậm chân một cái.

"Vương phi, ngài coi ta là dê xồm sao? Đầu óc ta bình thường!" Lâm Mộng Thanh thẹn quá thành giận.

"Vương phi, biểu đệ này của nô tài đầu óc bình thường, vừa vào kinh dạo, cho nên đến tìm nô tài, hôm nay va chạm với Vương phi, xin Vương phi thứ lỗi, nô tài thay mặt biểu đệ xin lỗi Vương phi! Về phần công chúa, Vương phi yên tâm, hết thảy có nô tài chịu trách nhiệm!" Quản gia cúi đầu nói.

*****

Lăng Tuyết Mạn cắn răng một cái, như hạ quyết định trọng đại, khí thế hừng hực nói: "Được! Người đến là khách, Lâm Mộng Thanh, ngươi đã chọn quản gia và công chúa, ta liền theo ngươi, ta cùng tiểu Vương gia, Xuân Đường, Thu Nguyệt, sau đó chúng ta đều tự chọn người, một đội tính cả thủ môn mười một người, cá hai trăm lượng bạc!"

"Một lời đã định!" Lâm Mộng Thanh hào khí nhướng lông mày.

"Vậy trước nộp phí tham gia cho ta!" Lăng Tuyết Mạn rất là khôn khéo xòe lòng bàn tay.

Lâm Mộng Thanh thở dài một hơi, âm thầm khinh bỉ, không cam tâm tình nguyện đưa ngân phiếu, trong lòng an ủi mình, dù sao bạc này cũng là lấy từ chỗ nam nhân của nàng, cùng lắm thì hôm nay lại trả về, không sao!

Lăng Tuyết Mạn ngây ngất thu ngân phiếu, dâm tặc đáng chết, dám lừa bạc của nàng, nàng phải tay làm hàm nhai, tự lực cánh sinh, thu hồi tổn thất!

"Ly Hiên, Xuân Đường Thu Nguyệt, còn có A Phúc, A Thái các ngươi tất cả mọi người nghe kỹ cho ta! Chỉ cho phép thắng không được thua, nếu thắng, hai trăm lượng bạc ta lấy một trăm lượng, còn lại một trăm lượng chín nô tài các ngươi chia đều! Tiểu Vương gia có tiền liền đứng sang một bên! Nếu như thua-"

Lăng Tuyết Mạn cúi đầu, sờ sờ cái trán Mạc Ly Hiên, cười cực kỳ xán lạn, "Hì hì, tiểu Vương gia con, nếu bị thua, hai trăm lượng con trả nhé!"

"Ách!" Toàn thể chín thành viên té xỉu!

Mạc Ly Hiên lại tươi cười tỏa nắng, rất độ lượng nói: "Mẫu thân, chỉ cần ngài vui vẻ là được rồi, đừng lo lắng chuyện tiền bạc!"

"Con! Con chính là đứa con ngoan của ta, quá tuyệt vời!" Lăng Tuyết Mạn kích động ôm một cái, Mạc Ly Hiên đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, hạ nhân đang nhìn."

"Hì hì, ta ôm con ta thôi, không sợ!" Lăng Tuyết Mạn coi là đương nhiên, tươi cười.

Lâm Mộng Thanh cùng đồng đội của hắn bàn luận chiến thuật, liếc về bên này, không khỏi run run một trận, cũng may sư huynh hắn không thấy, nếu không... haiz!

Nhã Phi nghe xong, cau mày nói: "Ta nói trước, đây là lần đầu tiên ta đá, không có kinh nghiệm, nếu không đá được, không ai được trách ta!"

"Nô tài không dám!" Quản gia vội vàng cúi đầu nói.

Lâm Mộng Thanh lại không nhiều cấp bậc lễ nghĩa cùng sợ hãi như vậy, nói: "Đại công chúa của ta à, ta còn trông cậy vào nàng giúp ta thắng Vương phi kiêu ngạo kia kìa! Nếu bị thua, bạc nàng nên trả một nửa!"

"Hả? Dựa vào cái gì? Cũng không phải ta muốn cùng một đội với ngươi, không đồng ý!" Nhã Phi tức giận, chu miệng nói.

"Công chúa Nhã Phi, nàng không thấy ta có bao nhiêu xui xẻo sao? Chưa gì đã tổn thất một trăm lượng, người nhà nghèo chúng ta không kham nổi a! Nàng là kim chi ngọc diệp, chẳng lẽ ác tâm như vậy sao? Công chúa xuất thân cao quý, lại xinh đẹp uyển chuyển như thế, đừng nhỏ mọn như vậy chứ? Mộng Thanh cúi đầu xin nàng!"

Lâm Mộng Thanh làm gương mặt đáng thương, còn cúi đầu thở dài, làm cho Nhã Phi xấu hổ không thôi, nam tử trước mắt áo trắng phấp phới, mĩ mạo như tiên, lại chân thành khẩn trương cầu nàng như vậy, nhìn vào cặp mắt đào hoa xinh đẹp mang ý cười, để cho nàng thoáng chốc đỏ mặt, nghiêng đầu, né ánh nhìn của hắn, mới ngập ngừng nói: "Tùy ngươi!"

"Ha ha, được, Mộng Thanh cám ơn đại ân đại đức của công chúa, ngày khác nhất định báo đáp!"

Lâm Mộng Thanh miễn cưỡng cười, mắt to gan dừng lại ở trên mặt Nhã Phi vài giây, mới quét về phía những người khác, nói lời động viên, "Chỉ cần thắng trận, bản công tử chia cho mỗi người năm mươi lượng, nếu thua, mỗi người kể một truyện cười cho công chúa nghe, công chúa nở nụ cười thì thông qua, công chúa nếu không cười, bản công tử sẽ phạt người đó trồng cây chuối, mọi người có lòng tin hay không?"

Đám người ngớ ra, nửa ngày mới phản ứng được, bị năm mươi lượng bạc hấp dẫn, cảm xúc tăng vọt hô: "Có!"

Quản gia lại co quắp một lần nữa!

Nhã Phi càng ngẩn ra, hoàn toàn không rõ Lâm Mộng Thanh rốt cuộc muốn làm cái gì? Tại sao lại liên quan đến nàng?

"Haiz, bản công chúa cũng không..."

Lời của Nhã Phi bị cắt ngang, Lâm Mộng Thanh cười thật là mê người, "Công chúa, trận đấu sắp bắt đầu, không nên làm cho mọi người mất lòng tin đâu!"

Nhã Phi bị nụ cười tuyệt thế này làm mất tâm trí, giật mình gật gật đầu.

Trận đấu bắt đầu, Lăng Tuyết Mạn hò hét muốn nổ cổ họng, Nhã Phi ngay từ đầu đá không thuận, bởi vì lần đầu lên sân, kinh nghiệm không đủ, liên tục cản bóng không được, Lâm Mộng Thanh nóng nảy, cản bóng, hô lớn: "Nhã Phi, tiếp!"

Nhã Phi không so đo Lâm Mộng Thanh vô lễ gọi thẳng tên nàng, vội vàng nhảy lên, nhận bóng muốn đá vào khung thành đối phương, giữa đường lại bị Mạc Ly Hiên dùng khinh công tung người lên một cước đá trở về, đang lúc thất vọng, chỉ thấy Lâm Mộng Thanh bay lên, tới bên cạnh nàng, nhẹ nắm lấy cánh tay của nàng, mang theo thân thể của nàng xoay tròn một vòng, hai người đồng thời đưa chân, nhận bóng, nhìn nhau cười, lại đồng thời tung ra một cước, tiến bóng!

Nhã Phi cao hứng nhảy dựng lên, kích động hô: "Mạn Mạn, chúng ta tiến bóng!"

"Nhã Phi, sao muội lại giúp tên tiểu bạch kiểm đó?" Lăng Tuyết Mạn ủ rũ quát.

"Ha ha, Mạn Mạn, vào trận đấu phải công bằng thôi, chúng ta bây giờ là một đội, đương nhiên phải đoàn kết một lòng!" Nhã Phi vẫy vẫy tay, cười vô cùng vui vẻ!

Lâm Mộng Thanh tươi cười tao nhã, hài lòng nhếch môi, liếc xéo Lăng Tuyết Mạn, trong mắt tràn đầy khiêu khích!

Lăng Tuyết Mạn quả thực bùng nổ cơn tức giận, thì ra chỉ có nàng đá bóng một cách chính thống, còn không có nghĩ đến dùng khinh công! Hiện tại, rống to một tiếng, "Ly Hiên, Xuân Đường, Thu Nguyệt, tung bản lĩnh của các ngươi ra, không được để ta mất mặt!"

Trên bức tường ngoài Hương Đàn Cư, ngoại trừ nhú lên một cái đầu, còn thêm một đôi mắt.

Thiên Cơ lão nhân ngứa tâm khó nhịn, liên tục thở dài, Mạc Kỳ Hàn đứng xem, ý cười trên khóe miệng thật sâu, đem nhất cử nhất động của nàng, một cái nhăn mày, một nụ cười, thu hết vào đáy mắt.

Nhìn bộ dáng nàng vui vẻ, miệng cười sáng lạn, hắn cảm thấy khắp thế giới đều là ánh mặt trời, tâm tình thoải mái. Tâm chợt lóe, lại nhớ lại đêm qua nàng kỳ quái, không tự chủ cười ra tiếng, vật nhỏ, rõ ràng muốn nghe hắn nói, cố tình vịt chết còn cứng mỏ, về sau nghe không được, lại tức giận hắn, cũng thế, chỉ cần nàng hôm nay không uống rượu, buổi tối hắn liền nói cho nàng nghe, ngại gì?

Một thanh âm rất nhỏ rất xa vang lên ở sau tường!

Lông mày đột nhiên căng thẳng, Mạc Kỳ Hàn cùng Thiên Cơ lão nhân từ trên tường nhảy xuống, Mạc Kỳ Hàn nhảy vào phòng, Thiên Cơ lão nhân huýt sáo một tiếng, bốn bóng đen phóng ra!

Trong giây lát, bốn ám vệ bắt theo một thám tử áo đen lộn trở lại, đẩy xuống đất, một thanh trường kiếm để ở chỗ yết hầu người nọ!

*****

Vô Cực đi vòng quanh thám tử kia một vòng, lạnh lùng nói: "Vặn bung miệng của hắn ra, đừng cho hắn có cơ hội uống thuốc độc!"

Ám vệ nghe lệnh, bóp cằm của tên thám tử.

"Nói! Ngươi lén lút ở ngoài Tứ Vương phủ làm cái gì? Ai phái ngươi tới?" Vô Cực lạnh lùng hỏi.

"-"

"Cho ngươi ba phút suy xét, nếu không nói, giết!" Sát khí trong mắt Vô Cực càng sâu.

"-"

"Hừ! Cứa hai mươi nhát trên người hắn, không được đụng đến chỗ hiểm, cho hắn sống không bằng chết!" Vô Cực quay người lại, lạnh lùng hạ lệnh

"Vâng!"

Ám vệ nâng kiếm, đâm vào bả vai tên thám tử, thu kiếm, máu tuôn ra, tên thám tử kia lập tức tái mặt, mồ hôi trên trán rơi lả chả, "Ngươi... các ngươi giết ta đi!"

Vô Cực hừ lạnh một tiếng, "Muốn chết? Không dễ dàng như vậy! Nói hay không!"

"Ta... ta không biết, ta chỉ nghe lệnh làm việc, không biết chủ tử là ai."

"Phải không?"

Theo Vô Cực nâng giọng, ám vệ lại không lưu tình chút nào, đâm một kiếm vào bả vai còn lại của tên thám tử!

"A-"

"Nói hay không!"

"Vâng, là Bạch đại nhân!"

Vô Cực nhau mày, xoay người vào phòng.

"Chủ tử, người này giữ hay không giữ?"

Mạc Kỳ Hàn âm lãnh cười, "Bạch Tĩnh An lá gan không nhỏ! Đến hắn cũng không dám phái người đến đây dò hỏi, mà Bạch Tĩnh An dám mượn lá gan ông trời! Giết! Thuận tiện nhắc nhở Bình Dương Hầu Bạch Tĩnh An một chút, phàm là dám tiếp cận Hương Đàn Cư của Tứ Vương phủ, giết không tha!"

"Vâng, chủ tử!"

Trên sân bóng, vẫn phi thường náo nhiệt, kịch liệt vô cùng.

Nửa canh giờ, hai phe đá ngang tay!

"Nghỉ ngơi mười phút, sau đó tiếp tục!"

Lăng Tuyết Mạn mệt, uống một chén nước, nha hoàn xoa chân cho nàng nằm phè trên ghế, thở từng ngụm từng ngụm.

Mà Nhã Phi cũng mệt muốn chết rồi, nhưng nàng dù sao cũng là công chúa, cử chỉ không thể tùy tiện như Lăng Tuyết Mạn, chỉ ngồi ngay ngắn ở trên ghế đệm thở khẽ.

Lâm Mộng Thanh cùng Mạc Ly Hiên, quản gia và mấy người kia không sao, dù sao cũng là nam tử, lại một thân võ công, thể chất phi thường, chỉ nhàn nhã uống trà.

Lâm Mộng Thanh nghiêng người một bước, dừng lại ở trước mặt Nhã Phi, nói: "Công chúa Nhã Phi, hợp tác vui vẻ!"

"Ha ha, ta cho tới bây giờ không có chơi đùa nhiều, cảm giác rất kích thích đó!" Nhã Phi cười rất ngọt ngào, rất vui vẻ, trong đôi mắt trong veo tỏa ra ánh sáng lộng lẫy.

Lâm Mộng Thanh ngẩn ra, ngây ngốc nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt này không có một chút ra vẻ công chúa, nếu so sánh nàng với sư huynh, sư huynh là kế tục lạnh lùng kiên cường của hoàng thượng, mà dung mạo Nhã Phi giống Hoàng Hậu nhiều hơn, mang theo vẻ đẹp nhu hòa, khi cười, đôi mắt giống như suối nước, sáng linh động.

Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng đã không tự chủ mà nói, "Ánh mắt của công chúa rất xinh đẹp, tính cách lại hoàn hảo, khi uyển chuyển hàm xúc, lúc lại sinh động đầy sức sống, Lâm Mộng Thanh hôm nay nhìn thấy công chúa, quả thật là may mắn ba kiếp!"

Nhã Phi ngẩn ra, giật mình nhìn nam tử áo trắng xinh đẹp trước mặt làm cho nàng xấu hổ, nghe được lời ca ngợi lộ liễu, gò má nóng lên, không tự chủ cúi đầu xuống, tiếng nói yếu ớt, "Sao... sao ngươi khen người ta như vậy?"

"Ha ha!" Lâm Mộng Thanh cúi đầu cười, nói tiếp: "Mộng Thanh chỉ nói lời thật, công chúa là con gái yêu của đương kim thánh thượng, Mộng Thanh tất nhiên là không dám nói lung tung."

Quản gia lui một bên, gương mặt không ngừng co rút, đột nhiên cảm giác Lâm Mộng Thanh tìm đến hắn nói muốn đá cầu là có mục đích, lá gan này thật lớn a! Đến hoàng muội của chủ tử cũng dám nhìn ngó!

Nhã Phi nóng bừng hai gò má, ngước mắt nhìn, Lâm Mộng Thanh tuấn mỹ như tượng tạc, cảm thấy hoảng hốt, vội lại cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Lâm công tử không phải người kinh thành sao?"

"Ha ha, không phải, gia tổ ta sống ở Giang Nam, vài năm gần đây ta ở trên núi học võ cùng sư phụ, cha nương đã lần lượt qua đời, trong nhà không còn huynh đệ tỷ muội, nên cũng chưa về Giang Nam, lần này tới kinh giải sầu, có cơ duyên nhìn thấy thiên nhan của công chúa, là phúc khí của Mộng Thanh!"Lâm Mộng Thanh nhẹ cười nói.

"À." Nhã Phi nhẹ nhàng gật đầu, nhất thời không biết nên nói cái gì, liền trầm mặc không nói.

Mà Lăng Tuyết Mạn nằm một chút, thấy chán, nghiêng người đứng dậy, thoáng nhìn Lâm Mộng Thanh cùng Nhã Phi rất gần nhau, trực giác thấy quỷ dị, liền lặng lẽ đứng lên, từ phía sau lưng vòng đến trước mặt Lâm Mộng Thanh, đột nhiên lên tiếng nói: "Yêu tinh, ngươi đang làm gì vậy?"

"A?" Lâm Mộng Thanh bị hoảng sợ, vừa quay người thấy là Lăng Tuyết Mạn, tức giận: "Ta nói Vương phi à, miệng ngài tích chút đức được không? Ai là yêu tinh? Chẳng lẽ bộ dáng đẹp mắt thì có lỗi sao?"

Nhã Phi cũng bị Lăng Tuyết Mạn làm giật mình, kinh hãi ngẩng đầu lên, nhìn hai người đang giương cung bạt kiếm.

Quản gia thấy thế, vội "khụ khụ" hai tiếng, lôi kéo ống tay áo Lâm Mộng Thanh, cúi đầu chắp tay nói: "Biểu đệ, sao không quy củ như vậy? Có thể nói chuyện với Vương phi như vậy sao? Nhanh xin tội!"

"Hừ, tuy rằng ta không có so đo thân phận gì, nhưng tốt xấu ta cũng là Vương phi, dám liên tục vô lễ với ta, tiểu bạch kiểm, ta thật muốn gọi người đánh hội đồng ngươi!" Lăng Tuyết Mạn hừ mũi, nói lời diễu võ dương oai, nhìn đến Lâm Mộng Thanh run rẩy, lời nói xoay chuyển, "Bất quá, nể tình ngươi là biểu đệ của quản gia chúng ta, ta có thể đại nhân đại lượng không chấp lỗi tiểu nhân, cho phép ngươi nộp tiền phạt!"

"Cái gì?"

Đám người chung quanh há hốc!

Nhã Phi vội vàng nói: "Mạn Mạn, không thể khi dễ người ta như vậy."

Mạc Ly Hiên cũng khẩn trương khuyên nhủ: "Mẫu thân, ngài đã thu của Lâm công tử một trăm lượng, thôi, hắn là biểu đệ của quản gia, làm lễ bồi tội là được rồi, không cần so đo."

Quản gia im lặng không lên tiếng.

Lâm Mộng Thanh chợt nói, "Vương phi, ngài thật tham tiền!"

"Hì hì, coi như ngươi nói đúng!" Lăng Tuyết Mạn chẳng những không bực, ngược lại càng tươi cười, một tay chỉ đảo qua mấy người vừa rồi nói giúp Lâm Mộng Thanh, rất là nghiêm khắc nói: "Mấy người các ngươi là phản đồ! Không giúp ta vơ vét của cải thì thôi, còn dám năn nỉ giùm hắn, ai còn dám vì này tiểu bạch kiểm nói thêm một câu, phạt một trăm lượng bạc!"

Toàn thể choáng váng!

Lâm Mộng Thanh tức toàn thân phát run, nữ nhân đáng chết, tất cả kế hoạch tán gái của hắn đều phá hủy ở trong tay nữ nhân này!

Tâm hạ quyết định, gầm lên giận dữ, "Không đưa!"

"Là-sao?"

Lời nói tức giận của Lâm Mộng Thanh vừa dứt, cách năm thước một giọng nói khàn đục trầm thấp nhẹ nhàng vang tới, kéo dài giọng nói, mang theo nồng đậm cảnh cáo!

Mọi người lập tức quay đầu, theo tiếng nhìn lại, biểu tình nhất thời khác nhau!

Crypto.com Exchange

Chương (1-170)