Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 041

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 041
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Sao?"

Mạc Kỳ Hàn nâng cao giọng, ánh mắt lóe lóe, chậm rãi hỏi: "Lòng nàng, không ở trên người Nhị Vương gia?"

"..."

Lăng Tuyết Mạn không nói gì.

"Trả lời ta. Ở đâu?" Mạc Kỳ Hàn ép hỏi.

"Ây da, không biết, ngươi phiền chết, dù sao không ở trên người Dục Dục, ngươi hài lòng chưa? Ta muốn cùng Dục Dục chơi đùa, ngươi đoạt bạc của ta, hại ta mời khách không có tiền rất mất mặt, hại Dục Dục giễu cợt ta là thần giữ của, thật là!" Lăng Tuyết Mạn nói đến phần sau, tức giận vặn chặt đầu Mạc Kỳ Hàn, cắn cái mũi cao thẳng của hắn, nghe hắn thét lớn một tiếng, mới hài lòng nới ra, đắc ý hả hê nói: "Lại cho ta một ngàn lượng, nếu không ta cắn ngươi."

"Vật nhỏ, nàng có biết tám chữ "được một tấc lại muốn tiến một thước" viết như thế nào không?" Mạc Kỳ Hàn cắn chặt khớp hàm.

"Hì hì, không biết, bổn cô nương thất học!" Lăng Tuyết Mạn cười xán lạn, nàng cũng không tin nàng cười ngọt như vậy, hắn còn có thể quyết tâm chỉnh nàng?

Mạc Kỳ Hàn hít vào, lại hít vào, oán hận thấp giọng cảnh cáo, "Phải dùng đến chiêu này, bản công tử sẽ khiến cho nàng – cái cô nương này – nếm thử cảm giác làm nương!"

"Ách, có ý tứ gì?" Lăng Tuyết Mạn phản ứng chậm đi một chút, mê mang.

"Chính là cho nàng mang thai!" Mạc Kỳ Hàn tà ác nhếch môi, gằn từng chữ.

Lăng Tuyết Mạn nhất thời nóng nảy, vừa uốn éo người muốn từ trên đùi Mạc Kỳ Hàn leo xuống, vừa dùng sức đấm hai vai của hắn, miệng kêu ầm lên: "Không muốn, không muốn, ngươi muốn ta chết sao? Trượng phu đã chết, lại mang một cái dã chủng, một xác hai mạng là chuyện trăm phần trăm!"

"Dã chủng?"

Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn co quắp, long chủng tương lai của hắn, lại thành dã chủng sao?

"Khụ khụ, Mạn Mạn, đừng đấm, tay nàng không đau à?" Mạc Kỳ Hàn buồn bực bắt lấy hai tay nhỏ bé kia, nhíu mày nói: "Nàng nghe lời ta liền bỏ ý niệm này, nếu không ta thật phải làm như vậy."

"Ngươi rốt cuộc muốn ta nghe lời thế nào? Ta không chịu được buồn chán, Liễu Thiếu Bạch là một người rất tốt, tính cách hài hước, đối xử với người khác chân thành, mọi người cùng nhau nói giỡn một chút, vui vẻ thì ngày cũng trôi qua mau, tai sao ngươi không cho? Ta hiện tại có ác ma ngươi bên cạnh, ta dám có nửa điểm ý tứ với người ta sao? Lại nói, ha ha, ta làm sao có thể thích một người nuôi heo làm thú cưng như hắn, ta thích-" Lăng Tuyết Mạn mới nói đến chỗ này, đột nhiên ngừng lại, nhìn Mạc Kỳ Hàn một cái, hai gò má thoáng chốc đỏ lên.

Mạc Kỳ Hàn trong bóng tối không có chú ý tới sắc mặt Lăng Tuyết Mạn biến hóa, chỉ nghe lời chưa nói xong, liền thúc giục: "Nàng thích gì?"

"Không nói cho ngươi!" Lăng Tuyết Mạn nhả bốn chữ, nhếch mày thật cao. Nha, muốn cho nam nhân này biết tâm tư của nàng, chỉ sợ khó hơn lên trời!

"Vì sao không nói cho ta?" Mạc Kỳ Hàn không hề giận, ngược lại ý cười thật sâu nâng mặt Lăng Tuyết Mạn lên, nhẹ giọng hỏi.

Lăng Tuyết Mạn cảm giác gò má mình nóng rực, không được tự nhiên, muốn giữ tay Mạc Kỳ Hàn, kéo hai cái, kéo không động, chỉ có thể buông tha, sau đó nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, nghĩ tới một lý do, "Không có vì cái gì, ngươi không nói cho ta tên của ngươi, thân phận của ngươi, dung mạo của ngươi, hì hì, muốn biết, thì trao đổi!"

"Ha ha, trao đổi không được, bí mật của ta quan trọng hơn của nàng, hiện tại nếu cho nàng biết, chắc chắn sẽ hỏng đại sự." Mạc Kỳ Hàn cười nhạt, chỉ cho là Lăng Tuyết Mạn dụ dỗ hắn, liền lắc đầu, kiên trì nói: "Ta mặc kệ nguyên nhân gì, tóm lại chính là không thích nàng lui tới cùng huynh muội Liễu gia, nhất là Liễu Ngô Đồng!"

"Tại sao vậy? Ngô Đồng đắc tội ngươi hả?" Lăng Tuyết Mạn hồ nghi hỏi.

"Không có." Mạc Kỳ Hàn dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Chính là không thích nàng lui tới cùng nàng ta."

"Sợ chết, đại ca, ngươi đừng nói lời bí hiểm như vậy làm cho người ta cái hiểu cái không có được hay không?" Lăng Tuyết Mạn buồn bực cúi đầu.

"Mạn Mạn, ta biết ta nợ nàng một lời giải thích, về sau sẽ nói cho nàng biết nguyên nhân được không? Tóm lại nàng tin ta là vì tốt cho nàng, mới không cho nàng kết bạn với huynh muội Liễu gia, như vậy đi, ta lui một bước, nàng cùng Tiểu Thất chơi đùa, ta không quản nàng, như thế nào?"

Mạc Kỳ Hàn nhẫn nại khuyên bảo, tâm tình phức tạp vô cùng, đoạn cảm tình kia để lại thương tổn ở trong lòng hắn, hắn không muốn gặp lại Liễu Ngô Đồng, chính là không muốn lại nhớ tới một đoạn ngày tăm tối lúc hắn "sắp chết" trước kia, khi Lăng Tuyết Mạn xuất hiện, nàng hoạt bát đáng yêu hồn nhiên tươi cười đã kéo hắn ra từ trong bóng tối, một lần nữa gặp được ánh sáng, khiến cho hắn dần dần quên đi Liễu Ngô Đồng, hiện tại cả trái tim đặt ở trên người nàng, hắn cũng cảm giác được, thái độ của nàng đối với hắn có biến chuyển, làm nũng với hắn, sẽ chủ động hôn hắn, sẽ dính ở trong lòng hắn hoặc là ôm lấy cổ hắn cùng hắn vui đùa, ấm áp ngọt ngào như vậy, hắn không thể bởi Liễu Ngô Đồng mà phá đi tất cả.

Lăng Tuyết Mạn nhìn Mạc Kỳ Hàn, trầm mặc một lát, mới nói nhỏ: "Tình nhân, duyên phận người với người là do thiên định, ngươi chưa từng nghe qua một câu nói sao? Nên tới trốn cũng trốn không được, không phải của ngươi cưỡng cầu cũng không được. Ta không biết lý do của ngươi là cái gì, ngươi không thích ta lui tới cùng Ngô Đồng Thiếu Bạch, ta không chủ động đi tìm bọn họ là được, nhưng người ta tới tìm ta, hoặc là trên đường đụng phải, ta sao có thể làm bộ như không biết đâu? Ngươi yên tâm, Thiếu Bạch ta sẽ không thích, vĩnh viễn cũng sẽ không thể."

"Mạn Mạn!"

Mạc Kỳ Hàn cảm động, ôm chặt Lăng Tuyết Mạn, đặt cằm lên cái cổ mảnh khảnh của nàng, thì thào: "Được, được, ta đáp ứng nàng, chỉ là Tam Vương gia người này, nàng đừng tranh luận với ta, tâm cơ của hắn rất sâu, sâu đến ta cảm thấy ta cũng không bằng hắn, hắn thật sự là một kẻ ác, nàng tuyệt đối chớ bị một lời nói ôn hòa ngẫu nhiên của hắn mà mất đề phòng, nàng ở trước mặt hắn, nhất định phải giữ cảnh giác, còn có, tận lực không được ở một mình cùng hắn, nếu tránh không khỏi, nàng nhất định phải tìm cách truyền tin tức cho bốn vị Vương gia kia, cho bọn họ biết nàng và Tam Vương gia ở cùng một chỗ, có hiểu không?"

"Ách, ta nhớ kỹ, nhưng Tam Vương gia là người xấu sao?" Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc.

"Nàng cảm giác hắn là loại người nào?" Mạc Kỳ Hàn hỏi ngược lại.

"Ưm, ta nghĩ, là vô cùng lạnh lùng, làm cho người ta cảm giác thật đáng sợ, ta thật sự sợ hắn, mặt lạnh có thể đông chết người, hôm nay ta cũng thật sự bị hù chết, bất quá sau đó ở trong tửu lâu, lại cảm thấy hắn không đáng sợ như vậy!" Lăng Tuyết Mạn thành thực nói.

Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, "Thái độ của hắn đối với nàng trong tửu lâu có thay đổi sao?"

"Đúng vậy, hắn không có dọa ta nữa, à, còn nở nụ cười đó!" Lăng Tuyết Mạn chậc lưỡi, nhưng trong lòng có cảm giác bất an, vẫn là câu nói của hắn ở trong thiên lao, Tam Vương gia không phải là-

Mạc Kỳ Hàn cau chặt mày, mắt đen nhìn một chỗ, hai tay ôm Lăng Tuyết Mạn càng chặt, trong lòng bôn ba dậy sóng!

*****

"Mạn Mạn, Mạn Mạn-"

Lời nỉ non từ trong miệng tràn ra, Mạc Kỳ Hàn ôm thật chặt cô gái nhỏ trong lòng.

Lăng Tuyết Mạn cảm thấy có chút quái dị, nhẹ nhàng hỏi: "Tình nhân, ngươi làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Đáp đơn giản vài chữ, hắn không muốn cho nàng biết hắn lo lắng khẩn trương.

"Ừm."

Lăng Tuyết Mạn gật đầu, đột nhiên phản ứng kịp, sẳng giọng: "Không có việc gì ngươi ôm ta chặt làm chi? Thật khó thở!"

"Ha ha!"

Mạc Kỳ Hàn cúi đầu cười, cánh tay thả lỏng, yêu thương hôn nhẹ cánh môi đỏ hơi vểnh, kề sát môi cánh hoa của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Mạn Mạn, nàng chừng nào sẽ thích ta?"

"À, ta nghĩ... " Lăng Tuyết Mạn giả bộ trầm tư, chậm rãi nói: "Ít nhất năm sáu chục năm!"

"Cái gì?" Mạc Kỳ Hàn muốn té xỉu, hít một hơi thật sâu nói: "Nàng chờ ta vào quan tài rồi hãy thích đi!"

"Hì hì, có khả năng nha!" Lăng Tuyết Mạn cười sáng rực, từ trên người Mạc Kỳ Hàn bước xuống, đổi hướng ngồi lên cái đùi kia của hắn, sau đó hai tay vòng qua gáy hắn, "Đổi một chút, nếu không chân của ngươi sẽ tê."

"Ha ha, vật nhỏ, bắt đầu quan tâm người khác rồi?" Mạc Kỳ Hàn hài lòng cười khẽ, một cỗ ấm ấp chảy vào đáy lòng, từ lúc bắt đầu nàng hận không thể giết chết hắn, đến bây giờ chuyển biến, bảo hắn có thể nào không kích động?

"Mới không phải, ai thèm quan tâm ngươi chứ? Ta cũng không ăn no rỗi hơi!"Lăng Tuyết Mạn bị nói trúng tâm sự, thẹn quá hóa giận, nhưng gò má lại nhịn không được nóng lên.

Mạc Kỳ Hàn sung sướng cười rộ lên, ôm lấy Lăng Tuyết Mạn đi đến giường, sủng nịch vô hạn, "Được, được, không có quan tâm, là ta tự mình đa tình!"

"Đúng vậy!" Lăng Tuyết Mạn mạnh miệng nói.

Thân thể ngã xuống, hai người lăn ở trên giường, Lăng Tuyết Mạn đột nhiên hiện lên một ý nghĩ trong đầu, liền đứng lên giạng chân ở trên lưng Mạc Kỳ Hàn, cười khẽ như tên trộm, "Tình nhân, ta nhớ ngươi lúc nãy khiển trách ta rất nhiều, nói ta không bình an trở về, ngươi luôn luôn khẩn trương cái gì đó, phải không?"

"Ừ, đúng vậy." Mạc Kỳ Hàn chần chờ một chút, nói: "Nàng muốn nói cái gì?"

"Ngươi khẩn trương như vậy, rốt cuộc có thích ta hay không?" Lăng Tuyết Mạn cúi thân xuống, cười tít mắt hỏi.

"À, ta cũng..." Mạc Kỳ Hàn ra vẻ cao thâm nhắm hai mắt lại, một phút đồng hồ, hai phút đồng hồ, ba phút thẳng chờ đợi, đến lúc Lăng Tuyết Mạn không nhịn được, vỗ một cái "bốp" vào ngực hắn, mới chậm rãi mở mắt, nói rất là từ tốn: "Không biết, muốn xác định có thích hay không chỉ sợ hơi lâu một chút, chắc là bảy tám chục năm đi!"

"Ôi!"

Lăng Tuyết Mạn chịu không nổi đả kích nghiêm trọng này, từ trên người Mạc Kỳ Hàn đi xuống, vô lực nằm lỳ ở trên giường, thở dài, "Ngươi chờ ta biến thành một đống xương trắng ở trong quan tài rồi hãy xác định đi!"

"Ha ha ha!"

Mạc Kỳ Hàn nhịn không được cười ha hả, xoay người nằm sấp lên lưng Lăng Tuyết Mạn, nghiêng mặt qua dán trên gương mặt nàng, nhẹ thở, "Vật nhỏ, nàng có hi vọng ta nói thích không? Nếu nàng muốn nghe, ta sẽ nói."

"Hừ!" Mặt Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt, sĩ diện làm cao, "Không muốn nghe!"

"Phải không? Nàng chỉ có cơ hội lúc này, nếu muốn dễ dàng nghe được lời ngon tiếng ngọt từ trong miệng ta, vậy còn khó hơn lên trời, nàng suy xét cho kỹ, lỡ mất sẽ không có lần hai đâu!" Mạc Kỳ Hàn tà tà cười, khóe miệng giơ lên một độ cong mị hoặc.

Lăng Tuyết Mạn quẫn hết sức, nâng tay đẩy một cái, thẹn thùng nũng nịu nói: "Nặng chết đi, nhanh xuống dưới! Ngươi muốn nói thì nói, không nói thì thôi!"

Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn trượt người, nghiêng thân, một tay chống đầu, cười cười: "Thật không muốn nghe thì quên đi, ta khỏi lãng phí lời nói."

"Ngươi-" Lăng Tuyết Mạn xấu hổ, nam nhân đáng chết, sao không thể chủ động nói chứ? Hắn không nói, ai biết ý tứ của hắn là thích hay là yêu đây?

Nắm chặt tay, răng cắn vang lên ken két, dùng sức thở dài hai cái, Lăng Tuyết Mạn tặng cái ót cho tên nam nhân nào đó, giả chết đi.

"Ha ha ha!" Mạc Kỳ Hàn càng thêm khoái trá cười lên, thò tay chụp tới, xách thân mình Lăng Tuyết Mạn lên, mị hoặc nói nhỏ, "Mạn Mạn, đứng lên thay quần áo cho ta, đây là lần đầu tiên hưởng thụ nàng hầu hạ, đừng làm cho ta thất vọng."

"Cút đi! Ngươi sao không hầu hạ ta thay quần áo đi? Ngươi không có tay à?" Lăng Tuyết Mạn lời muốn nghe lại không nghe được, trong lòng nghẹn, giọng nói liền cộc cằn.

Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, dừng lại vài giây, bình tĩnh nói: "Quần áo của nàng ta cởi bao nhiêu lần rồi? Ta làm sao không hầu hạ nàng?"

"Đó là vì ngươi muốn hành hung, không cởi y phục của ta ngươi có thể làm gì đó sao?" Lăng Tuyết Mạn tức giận hét lên trả lời.

"Thôi, nàng muốn cãi nhau, ta lại không muốn, ta đi rồi, nàng không cần nhìn thấy ta mà ngột ngạt!"

Mạc Kỳ Hàn thoáng trầm mặt, buông Lăng Tuyết Mạn ra, đứng dậy xuống giường, cũng không quay đầu lại rời đi.

"Dâm tặc đáng chết, nói đi là đi à?"

Lăng Tuyết Mạn thở phì phò, bò dậy, muốn lớn tiếng kêu, lại không dám, chỉ có thể cắn răng, ngồi ở trên giường chờ, kết quả nửa ngày không thấy dâm tặc trở lại, lại nằm ịch xuống, kéo chăn gấm, đến áo khoác cũng không cởi liền đi ngủ.

......................

Trong sân, ánh sao tỏa sáng.

Một thân ảnh cao lớn, đưa lưng về phía phòng ốc, cô đơn ở trong viện, mặc cẩm bào màu xanh lục, áo choàng cùng màu khoác trên vai, hai tay chắp sau người, ánh mắt thâm thúy nâng lên, nhàn nhạt nhìn mặt trăng huyền ảo trên trời, lẳng lặng xuất thần.

"Duyên tình tựa như trăng trong nước

Giấc mộng ngàn năm vẫn chưa thành

Nhớ lại lầu son năm xưa ấy

Chớ để tương tư phí thì giờ."

Tiếng nói thanh lạnh, cúi đầu thì thầm, đứng ở chỗ này, mặc cho gió lạnh quất vào mặt, tâm phẳng lặng như mặt nước.

Trở lại, đẩy cửa đi vào.

Nhấc lên bức họa sơn thủy trên tường, nhấn cơ quan mặt trên, cửa mật thất mở ra, nhẹ bước đi vào, nhà đá sáng ngời, đốt ngọn nến trắng.

Thân mình cao lớn đứng ở trước bàn thờ, bình tĩnh nhìn một bức họa mĩ nhân trên tường sau bàn thờ, vẽ một nữ tử mặc cung trang đỏ mỹ lệ, dựa trên lan can ở lương đình, mi mục như họa, mặt như hoa đào, lúm đồng tiền cười yếu ớt, tuyệt mỹ đến cực điểm.

"Mẫu thân, ngài nói thế gian thật có nữ tử hồn nhiên như vậy sao? Miệng cười xán lạn trên mặt, như một bức họa ngừng lại nơi đó, có vẻ như vĩnh viễn không có phiền não, không có ưu sầu, chỉ có vui vẻ cùng khoái hoạt."

"Mẫu thân, ngài biết không, nhìn đến tươi cười rạng rỡ như vậy, con sẽ có cảm giác tự biết xấu hổ, trong lòng con rất u tối, gánh vác quá nặng, quá nặng, cực kỳ lâu, con gần như quên mất cười là như thế nào, con đã nghĩ con sẽ không nở nụ cười nữa, nhưng hôm nay, con có vẻ như thật sự nở nụ cười, thật sự!"

*****

Tứ Vương phủ, trên giáo trường.

Một thân ảnh áo đỏ như lửa bé bỏng khoan khoái xuyên qua một đám nha hoàn gia đinh, như một ngọn lửa nhảy lên, thiêu đốt tâm mọi người.

"Đá đến! Nhanh chút! A Phúc, ngươi là thủ môn, ngươi phải mở to hai mắt a! A Thái sút nhanh, ngươi phải tay mắt lanh lẹ tiếp được bóng, có nghe hay không?"

"Quản gia! Ngươi đang làm cái gì? Ngươi sao lại đá bóng vào cầu môn đội mình vậy?"

"Ly Hiên, Ly Hiên, ngăn A Tùng, mau! Mau! Mau!"

"A Long, ngươi là trung vệ, giữ bóng cho ta!"

"Nha! Tiến bóng! Tiến bóng!"

"Này, Xuân Đường, ngươi sao lại đánh lén sau lưng? Phạt bóng phạt bóng! Cho ngươi một thẻ vàng!"

"Quản gia, ngươi ngủ hả? Cho ta một chút tinh thần đi, nhìn kỹ khung thành rồi hãy đá, đến phương hướng cũng không hiểu nổi, thật sự là người già hoa mắt sao?"

Giáo trường to lớn bị Lăng Tuyết Mạn cương quyết đổi thành sân bóng, buộc quản gia đem người cải tạo cho tới trưa, mới dùng vôi sơn sân, đo kích cỡ, bố trí cầu môn, lại dùng dây mây bện ra một trái bóng tròn.

Chọn lựa người xong, lại nói quy tắc trận đấu, Lăng Tuyết Mạn ngẫm lại, quản gia là người cao tuổi, cần phải rèn luyện cho tốt, nếu không sợ là sẽ rất mau già, liền cưỡng chế gia nhập đội bóng của nàng, kết quả hoàn toàn không phù hợp ý nguyện, ngày thường võ công cường hãn, nhưng trên cầu trường, đến Đông Nam Tây Bắc đều phân không rõ, liên tiếp bị Lăng Tuyết Mạn khiển trách, cũng may Mạc Ly Hiên thông minh, vừa học liền biết, toàn bộ cầu trường, liền bị nó oai hùng chiếm lĩnh!

Mà cách giáo trường không xa, trên tường ngoài của Hương Đàn Cư, có hai cái đầu, mắt nhìn sân bóng, hâm mộ cùng kích động.

"Mộng Thanh, sư phụ cũng muốn đi theo bọn họ đá bóng, ta sống hơn nửa đời người, cũng chưa gặp qua trò chơi thú vị như vậy, con xem cái cục tròn tròn gọi là quả bóng gì đó, một đám người cướp đá, rất hăng hái a!"

"Haiz, con cũng muốn, xem mà ngứa ngáy tay chân, ngài xem Tư Khuynh ngốc chết! Dọa người a!"

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Sư phụ không nhịn được!"

"Hì hì, sư phụ ngài nhẫn nhịn đi, con đi, ha ha, con lấy bộ dáng này đi ra ngoài, con gọi Tư Khuynh là biểu ca là được!"

"Không được, tiểu tử con không được bỏ lại sư phụ!"

"Haiz, sư phụ, ngài cũng không thể lãng phí tuổi thanh xuân của con đi? Con đi theo ngài nấp ở nơi này nhìn có ý gì? Không được, con phải đi!"

"Con đi, ta liền nói cho Hàn tiểu tử!"

"Sư phụ! Ngài rất không trượng nghĩa!"

"Ta mặc kệ, con phải theo ta đồng cam cộng khổ!"

Hai người treo thân thể trên tường cãi nhau túi bụi, hoàn toàn không chú ý tới phía sau có người đứng cách đấy một trượng.

"Ầm ĩ cái gì?" Mạc Kỳ Hàn đứng trong chốc lát, rốt cục không nhịn được, âm trầm mở miệng.

"A?"

Hai người cả kinh, quay đầu nhìn đến bộ mặt băng giá của Mạc Kỳ Hàn, mất thăng bằng, song song rớt xuống tường, ngồi trên mặt đất!

"Đang làm gì?"

Mạc Kỳ Hàn cau mày hỏi, nói xong không đợi trả lời, trực tiếp vọt lên, ánh mắt lập tức bị cố định ở bóng người áo đỏ quen thuộc!

Dáng người nhỏ bé, tư thế oai hùng hiên ngang, áo đỏ như lửa, ngẩng cao, hét to, chạy trốn, chỉ huy, mắng chửi người, cả đàn gia đinh nha hoàn chạy đuổi theo quả bóng bằng dây mây, bị nàng cướp được, dưới chân dẫn theo bóng, xem xét phương hướng, một cước đá hướng cầu môn, trúng!

"A a a! Lại sút được một trái! A a! Tuyệt quá a!"

Lăng Tuyết Mạn kích động hô lớn, hai tay giơ qua đỉnh đầu, nhảy cà tưng, cảm xúc tăng vọt của nàng lây lan qua những người khác trong đội, liền đều cao hứng nhảy lên theo, Ly Hiên chạy tới, đưa khăn lên, "Mẫu thân, lau mồ hôi!"

"Ly Hiên, chúng ta sắp thắng!"

Lăng Tuyết Mạn vui vẻ ôm Mạc Ly Hiên một cái, không đợi mọi người kinh ngạc, Mạc Ly Hiên đỏ mặt, lại chạy ra, hô lớn: "Nghỉ ngơi giữa trận, chút nữa tiếp tục! Hôm nay đội thua phải trả bạc, đều phải đoàn kết một lòng, cố lên cố lên!"

Mạc Kỳ Hàn cong khóe miệng lên, nhịn không được cười khẽ lên, "Ha ha, thật đúng là nha đầu điên, đùa sảng khoái như vậy! Muốn bạc cũng không thể ép hạ nhân như vậy chứ? Bất quá trò chơi này thật mới mẻ!"

Hắn còn nghĩ rằng tối hôm qua hai người huyên náo không thoải mái, nha đầu kia nhất định tức giận một ngày, không nghĩ tới, so với hôm qua càng cao hứng hơn! Bất quá-

Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn dừng ở trên người Mạc Ly Hiên, trong lòng không biết là mùi vị gì, thu hồi tươi cười, âm thầm cắn răng, khẽ nguyền rủa: "Nha đầu đáng chết, có thể tùy tiện ôm nam nhân như vậy sao? Còn dám trước mặt nhiều hạ nhân như vậy, không biết xấu hổ!"

"Sư huynh, huynh nói thầm gì?"

Lâm Mộng Thanh cùng Thiên Cơ lão nhân ngồi dưới đất, ngửa đầu dò hỏi.

Mạc Kỳ Hàn nhảy xuống dưới, vỗ vỗ vạt áo, trừng hai người một cái nói: "Các người nhìn cái gì?"

"Ách, sư phụ à, hai ta im lặng đi thôi, tối hôm qua sư huynh nhất định là không thoải mái, trong lòng cùng thân thể có cái... bộ phận nào đó có lửa không có chỗ phát..."

Lâm Mộng Thanh kéo dài giọng nói, túm chặt ống tay áo Thiên Cơ lão nhân chạy như điên, "Nhanh chạy trối chết đi!"

"Lâm Mộng Thanh đáng chết!"

Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn trắng bệch, chân nhảy lên, lướt gấp đến bên cạnh, tung một chưởng về phía sau lưng Lâm Mộng Thanh, Lâm Mộng Thanh vội vàng khom người né qua, nhảy cách xa hai trượng, không đợi Mạc Kỳ Hàn tung chưởng tiếp theo, vội ôm quyền đầu hàng, "Sư huynh, đệ sai lầm rồi!"

Thu tay, Mạc Kỳ Hàn nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Còn dám lấy loại sự tình này trêu chọc ta, ta cho đệ đến con gái cũng sinh không được!"

Trên trán chảy xuống ba giọt mồ hôi, Lâm Mộng Thanh âm thầm cắn răng thề, hắn nhất định phải cưới được công chúa, hừ, khiến hắn không con, thì phải là làm cho công chúa hoàng gia bọn họ không con, xem ai mất mặt!

Thiên Cơ lão nhân nuốt nước miếng, cười hì hì, "Hàn tiểu tử, con xem, là Mộng Thanh đắc tội con, sư phụ cũng không có, con cho sư phụ đi ra ngoài cùng nha đầu Tuyết Mạn đá bóng trong chốc lát được không?"

"Sư phụ, Tuyết Mạn nhận ra được ngài, ngài đi ra ngoài không phải lộ mặt thật sao?" Mạc Kỳ Hàn cau mày nói.

"Hì hì, sư huynh, vậy cho đệ đi đi, sư tẩu chưa thấy đệ, nàng không biết." Lâm Mộng Thanh kích động ngó đầu vào.

Mạc Kỳ Hàn lạnh mắt trừng một cái, "Không có cửa đâu!"

"Ách!"

Ba người giằng co, thình lình nghe trên giáo trường bọn hạ nhân cùng kêu lên, "Nô tài khấu kiến công chúa! Công chúa thiên tuế thiên thiên tuế!"

Công chúa!

Mắt Lâm Mộng Thanh phút chốc tỏa sáng, ông trời có mắt a! Nhất định là nghe được hắn vừa rồi cầu xin!

Mạc Kỳ Hàn lại chau mày, nói thầm: "Nhã Phi tại sao lại đến đây? Không thấy Tiểu Thất, chỉ một mình Nhã Phi sao?"

"Sư huynh, van huynh, cho đệ đi trong chốc lát đi, đệ cam đoan, tuyệt đối không trêu chọc sư tẩu, chắc chắn sẽ không tiết lộ nửa câu về sư huynh, đệ lấy thân phận biểu đệ của Tư Khuynh xuất hiện, cũng không thể được sao?"Lâm Mộng Thanh dùng hết sức lực cầu khẩn.

Mạc Kỳ Hàn suy tư một lát, khẽ trừng mắt, trầm giọng nói: "Đi thôi, từ cửa chính quang minh chính đại đi vào tìm Tư Khuynh, đừng làm cho người khác nghi ngờ! Nhớ kỹ cam đoan của đệ, nếu hỏng đại sự, bắt đệ hỏi tội!"

"Vâng! Sư huynh, đệ yêu huynh!" Lâm Mộng Thanh kích động rống một tiếng, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi.

Thiên Cơ lão nhân phải ở lại, bi thống khóc lóc nỉ non!

Crypto.com Exchange

Chương (1-170)